Phần 1: Chạm mặt
Chương 1: Ngày thu tháng mười
Tháng mười ở Bangkok không mang cái vẻ se lạnh, vàng úa như những thước phim lãng mạn về mùa thu ở phương Tây. Thay vào đó, là một thứ không khí dịu dàng hơn, khi những cơn mưa rào bất chợt đã lùi xa, nhường chỗ cho những tia nắng vàng óng ả khẽ lướt qua tán cây xanh mướt của khuôn viên Đại học Chulalongkorn. Gió nhẹ nhàng mơn man, mang theo hương thơm thoang thoảng của những loài hoa nhiệt đới, tạo nên một khung cảnh thanh bình đến lạ.
Trong không gian tĩnh lặng của thư viện trung tâm, nơi những dãy kệ sách cao ngất như những mê cung tri thức, Fourth đang miệt mài tìm kiếm một cuốn giáo trình hiếm hoi cho môn học sắp tới. Ánh đèn vàng dịu nhẹ hắt lên khuôn mặt cậu, làm nổi bật những đường nét hài hòa, một sự pha trộn tinh tế giữa vẻ nam tính mạnh mẽ và nét đẹp thanh tú. Đôi mắt cậu, long lanh như mặt nước hồ thu, khẽ lướt qua từng tựa sách, đôi khi dừng lại một chút như đang suy ngẫm điều gì đó. Nốt ruồi nhỏ nhắn bên trái cánh mũi khẽ động đậy theo từng nhịp thở, một dấu ấn riêng biệt, vừa duyên dáng lại vừa ẩn chứa một chút bí ẩn.
Hôm nay Fourth mặc một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản nhưng vừa vặn, tôn lên vóc dáng cao ráo, trắng trẻo của mình. Cậu luôn biết cách thu hút sự chú ý mà không cần phải cố gắng quá nhiều. Một phần có lẽ là do sự tự tin tỏa ra từ bên trong, một phần có lẽ là do cái vẻ ngoài "trung hòa" đặc biệt ấy, khiến người ta khó có thể rời mắt.
Đột nhiên, một tiếng "cộp" nhỏ vang lên phá tan sự tĩnh lặng. Một chồng sách cao ngất đổ ập xuống từ một trong những chiếc bàn gần đó, kéo theo một loạt những tiếng "bịch bịch" không mấy vui tai. Fourth giật mình quay lại, và ngay lập tức, ánh mắt cậu chạm phải một hình ảnh khiến cậu khựng lại.
Giữa mớ sách hỗn độn nằm rải rác trên sàn, một chàng trai đang lúng túng cúi xuống nhặt nhạnh. Khuôn mặt cậu ửng hồng, có lẽ vì xấu hổ hoặc vì vội vã. Mái tóc đen mềm mại rủ xuống trán, che đi một phần đôi mắt to tròn, long lanh như hai viên ngọc bích. Hàng mi cong vút khẽ rung động theo từng cử động. Và điều khiến Fourth chú ý nhất, chính là cái miệng nhỏ nhắn hơi vểnh lên một chút, đang mím chặt lại vì cố gắng không bật ra tiếng kêu nào.
Khi cậu trai ngẩng lên, Fourth có thể nhìn rõ hơn những đường nét trên khuôn mặt cậu. Một vẻ đáng yêu khó cưỡng tỏa ra từ mọi góc cạnh. Đôi má phúng phính ửng hồng, và khi cậu khẽ nhăn mặt vì một cuốn sách bị kẹt, hai má lúm đồng tiền duyên dáng hiện ra, cùng với chiếc răng thỏ nhỏ xinh khẽ ló ra sau làn môi đỏ hồng.
"Xin lỗi... xin lỗi ạ!" Giọng nói của cậu nhẹ nhàng như tiếng chuông gió, có chút lắp bắp vì ngại ngùng. Cậu vội vã cúi xuống nhặt những cuốn sách, đôi tay vụng về có vẻ hơi khó khăn với chồng sách cao như vậy.
Fourth đứng im lặng một lúc, quan sát cậu trai đang chật vật. Cậu chưa từng thấy ai có vẻ ngoài đáng yêu đến thế. Một vẻ đẹp không hề góc cạnh, không hề cố gắng, mà tự nhiên như một đóa hoa mới nở. Cậu khẽ nhếch mép, một nụ cười nhẹ nhàng thoáng qua trên môi.
"Cậu có cần giúp không?" Fourth lên tiếng, giọng nói trầm ấm của cậu phá vỡ bầu không khí bối rối.
Cậu trai giật mình ngẩng lên, đôi mắt to tròn mở lớn khi nhìn thấy Fourth đang đứng ngay cạnh. Một thoáng bối rối hiện lên trên khuôn mặt cậu, rồi nhanh chóng được thay thế bằng một nụ cười ngượng nghịu.
"À... vâng ạ, cảm ơn cậu." Giọng cậu vẫn còn chút run rẩy.
Fourth khẽ cúi xuống, nhanh chóng giúp cậu nhặt những cuốn sách. Bàn tay lớn của cậu nhẹ nhàng chạm vào những ngón tay nhỏ nhắn của người kia khi cả hai cùng với lấy một cuốn sách. Một luồng điện nhẹ nhàng chạy dọc sống lưng Fourth, một cảm giác kỳ lạ mà cậu chưa từng trải qua trước đây.
Khi đã thu dọn xong mớ sách, Fourth ngẩng lên nhìn cậu trai. "Không sao chứ?"
Cậu trai gật đầu lia lịa, nụ cười đã tươi tắn hơn một chút. "Vâng, tớ ổn. Cảm ơn cậu rất nhiều."
"Không có gì." Fourth đáp, ánh mắt vẫn không rời khỏi khuôn mặt người kia. Đôi mắt to tròn của cậu ta thật sự rất thu hút, trong veo như chứa đựng cả một bầu trời trong xanh.
"Tớ là Gemini." Cậu trai khẽ nói, đưa tay ra một cách rụt rè.
Fourth mỉm cười, nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn ấy. "Fourth."
Cái chạm tay tuy ngắn ngủi nhưng lại để lại một dư âm khó tả trong lòng cả hai. Gemini vội rụt tay lại, khuôn mặt lại ửng hồng hơn. Cậu cúi đầu nhẹ, rồi nhanh chóng ôm chồng sách vào lòng và bước nhanh về phía một chiếc bàn trống gần đó.
Fourth đứng im tại chỗ, nhìn theo bóng lưng nhỏ bé của Gemini cho đến khi cậu khuất sau những dãy kệ sách. Một cảm giác lạ lẫm len lỏi vào trái tim cậu. Gemini... một cái tên thật đẹp, giống như chính con người cậu vậy. Fourth chưa từng nghĩ rằng trong cái thế giới này, vẫn còn tồn tại một người mang vẻ ngây thơ và đáng yêu đến như vậy. Cậu khẽ chạm vào đầu ngón tay vừa chạm vào tay Gemini, một nụ cười khó hiểu nở trên môi.
Ngày thu tháng mười hôm ấy, tại một góc nhỏ của thư viện Chulalongkorn, một sự cố nhỏ đã vô tình gieo một hạt mầm lạ vào trái tim của Fourth và Gemini. Một hạt mầm mà cả hai, vào thời điểm đó, vẫn chưa thể ngờ được nó sẽ lớn lên và thay đổi cuộc đời họ như thế nào.
Fourth tiếp tục tìm kiếm cuốn giáo trình của mình, nhưng tâm trí cậu giờ đây đã không còn hoàn toàn tập trung vào những trang sách nữa. Hình ảnh đôi mắt to tròn và nụ cười ngượng nghịu của Gemini cứ thoảng qua trong đầu cậu. Một sự tò mò nhẹ nhàng bắt đầu nhen nhóm, một sự chú ý mà chính Fourth cũng không thể lý giải được.
Còn Gemini, sau khi ổn định chỗ ngồi, cậu khẽ đưa tay lên chạm vào má, nơi vừa nãy có lẽ đã ửng hồng hơn bình thường. Trái tim cậu khẽ đập nhanh hơn một nhịp. Chàng trai tên Fourth kia... khuôn mặt vừa nam tính lại vừa xinh đẹp, đôi mắt long lanh và giọng nói trầm ấm ấy đã để lại một ấn tượng khó phai trong lòng cậu. Một cảm giác kỳ lạ, vừa bối rối lại vừa có chút... xao xuyến.
Ngày thu tháng mười, một ngày bình thường như bao ngày khác, nhưng đối với Fourth và Gemini, đó lại là ngày mà định mệnh đã khẽ chạm vào họ, một sự khởi đầu cho một câu chuyện mà cả hai chưa hề hay biết.
Chương 2: Ánh mắt đầu tiên
Sau cuộc gặp gỡ bất ngờ ở thư viện, Fourth tiếp tục công việc tìm kiếm cuốn giáo trình. Nhưng sự tập trung của cậu đã bị xao nhãng. Hình ảnh chàng trai tên Gemini cứ lẩn quẩn trong đầu.
Fourth đã gặp gỡ rất nhiều người, đủ mọi kiểu tính cách, đủ mọi vẻ bề ngoài. Trong cái xã hội mà cậu đã sớm phải lăn lộn, sự giả tạo và toan tính dường như đã trở thành một lớp vỏ bọc quen thuộc. Vậy nên, sự ngây thơ và có phần vụng về của Gemini thực sự là một điều gì đó rất khác biệt.
"Đáng yêu..." Fourth khẽ lẩm bẩm một mình, rồi lắc đầu tự nhủ. "Chỉ là một cậu nhóc hậu đậu thôi."
Cậu cố gắng gạt hình ảnh Gemini ra khỏi tâm trí, vùi đầu vào những trang sách. Nhưng cứ được một lúc, đôi mắt cậu lại vô thức hướng về phía bàn mà Gemini đã ngồi. Cậu ta vẫn đang cặm cụi đọc sách, thỉnh thoảng lại khẽ mỉm cười một mình, hoặc nhăn mặt khi gặp một đoạn khó hiểu.
Fourth quan sát Gemini từ xa. Vẻ ngoài của cậu ta thực sự rất thu hút. Đôi mắt to tròn như biết nói, hàng mi cong vút tự nhiên, và cái miệng nhỏ nhắn hơi vểnh lên kia... tất cả tạo nên một tổng thể hài hòa và đáng yêu đến lạ.
Nhưng Fourth vẫn cố gắng giữ một thái độ thờ ơ. Cậu không muốn bị phân tâm bởi những thứ không liên quan đến mục tiêu của mình. Thành công là ưu tiên hàng đầu của cậu, và những mối quan hệ thoáng qua không nằm trong kế hoạch đó.
Mãi cho đến khi Gemini ngẩng đầu lên, khẽ dụi mắt vì có lẽ đã đọc sách quá lâu. Ánh mắt cậu vô tình chạm phải ánh mắt của Fourth. Gemini có vẻ hơi giật mình, nhưng rồi cậu khẽ mỉm cười.
Một nụ cười rạng rỡ, tươi tắn như ánh ban mai. Hai má lúm đồng tiền hiện rõ, chiếc răng thỏ nhỏ xinh khẽ ló ra, và đôi mắt to tròn kia dường như sáng bừng lên.
Trong khoảnh khắc ấy, một thứ gì đó trong lòng Fourth khẽ rung động. Một cảm giác rất lạ, không giống như bất kỳ cảm xúc nào cậu từng trải qua. Nụ cười của Gemini không chỉ đơn thuần là một biểu hiện lịch sự, mà nó mang theo một sự chân thành, một sự hồn nhiên khiến người ta cảm thấy ấm áp và dễ chịu.
Fourth vội vàng quay đi, giả vờ như đang tập trung đọc sách. Nhưng thực ra, trái tim cậu đang đập nhanh hơn một chút. Nụ cười của Gemini... nó cứ ám ảnh tâm trí cậu.
"Chết tiệt," Fourth nghĩ thầm. "Một nụ cười thôi mà..."
Nhưng cậu biết, sâu thẳm bên trong, rằng nụ cười ấy không hề đơn giản. Nó đã chạm đến một góc nào đó trong trái tim cậu, một góc mà Fourth tưởng chừng như đã đóng băng từ lâu.
Từ ngày hôm đó, dù cố gắng phủ nhận, Fourth vẫn không thể ngừng để ý đến Gemini. Cậu bắt đầu vô thức quan sát cậu ta trong thư viện, rồi dần dần là ở những nơi khác trong khuôn viên trường. Mỗi lần nhìn thấy Gemini, dù chỉ là thoáng qua, Fourth lại cảm thấy một sự xao động nhẹ nhàng trong lòng.
Cậu vẫn tự nhủ rằng đó chỉ là sự tò mò nhất thời, rằng Gemini chỉ là một người xa lạ không mấy quan trọng. Nhưng ánh mắt đầu tiên ấy, và đặc biệt là nụ cười rạng rỡ kia, đã khắc một dấu ấn khó phai trong tâm trí Fourth. Và cậu không hề hay biết rằng, cuộc gặp gỡ tưởng chừng như vô tình ấy, lại là khởi đầu cho một câu chuyện tình yêu đầy những bất ngờ và cảm xúc.
Chương 3: Chạm nhẹ một thế giới khác
Sau lần gặp gỡ ở thư viện, Fourth bắt đầu nhận ra sự tồn tại của Gemini ở những nơi mà cậu không ngờ tới. Dường như cậu ta luôn xuất hiện một cách tình cờ, như một nốt nhạc lạc điệu nhưng lại vô tình tạo nên một giai điệu thú vị trong bản nhạc cuộc sống vốn dĩ đã quá quen thuộc của Fourth.
Một buổi chiều, khi Fourth đang ngồi một mình ở căng tin trường, nhâm nhi ly cà phê đắng quen thuộc và giải quyết nốt công việc trên laptop, cậu bất ngờ nghe thấy một giọng nói líu lo quen thuộc.
"A, chào Fourth!"
Fourth ngẩng đầu lên và thấy Gemini đang đứng ngay cạnh bàn cậu, tay cầm một khay đồ ăn. Đằng sau cậu là một nhóm bạn đang cười nói rôm rả.
"Chào Gemini," Fourth đáp, giọng điệu vẫn giữ nguyên vẻ điềm tĩnh thường ngày, dù trong lòng có chút ngạc nhiên.
"Ở đây hết chỗ rồi, cậu có phiền nếu tớ ngồi cùng không?" Gemini hỏi, đôi mắt to tròn chớp chớp nhìn Fourth.
Fourth khẽ nhún vai. "Tùy cậu."
Gemini nhanh chóng kéo ghế ngồi xuống, đặt khay đồ ăn của mình lên bàn. Cậu chọn một góc đối diện với Fourth, và ngay lập tức bắt đầu trò chuyện với những người bạn của mình. Fourth im lặng quan sát Gemini. Cậu ta dường như rất hòa đồng và được mọi người yêu quý. Tiếng cười nói của cậu trong trẻo và tự nhiên, không chút gượng ép.
Trong khi bạn bè của Gemini đang bàn tán về một bộ phim mới, Gemini bất ngờ quay sang Fourth. "Cậu học ngành gì vậy?"
"Kỹ thuật," Fourth đáp gọn.
"Ồ, giỏi quá!" Gemini reo lên, đôi mắt sáng ngời. "Nghe nói ngành đó khó lắm."
Fourth chỉ khẽ nhếch mép, không nói gì. Cậu không quen với những cuộc trò chuyện xã giao như thế này.
"Còn cậu?" Fourth hỏi lại, chỉ vì không muốn bầu không khí trở nên quá im lặng.
"Tớ học Khoa Nghệ thuật, chuyên ngành Sân khấu Điện ảnh," Gemini đáp, giọng đầy hào hứng. "Tớ thích diễn xuất lắm!"
"Ra vậy," Fourth nói, trong lòng thầm nghĩ, "Thảo nào cậu ta lại có vẻ ngoài thu hút đến thế."
Cuộc trò chuyện giữa Fourth và Gemini không kéo dài, nhưng nó đã đủ để Fourth nhận ra rằng thế giới của Gemini hoàn toàn khác biệt với thế giới của cậu. Gemini dường như sống trong một bong bóng màu hồng, nơi mọi thứ đều tươi sáng và tràn ngập niềm vui. Còn Fourth, thế giới của cậu lại là một bức tranh với nhiều gam màu xám và đen, nơi sự cạnh tranh và toan tính luôn rình rập.
Sự khác biệt ấy không khiến Fourth cảm thấy khó chịu, mà ngược lại, nó khơi gợi trong cậu một sự tò mò kỳ lạ. Gemini giống như một làn gió mới, thổi vào cuộc sống vốn dĩ đã quá quen thuộc và có phần tẻ nhạt của cậu.
Về phía Gemini, cậu cũng cảm thấy có một chút lạ lẫm khi ở cạnh Fourth. Fourth ít nói, vẻ ngoài lạnh lùng và có chút xa cách, nhưng đôi khi, trong ánh mắt cậu lại thoáng qua một tia nhìn ấm áp và dịu dàng. Gemini không hiểu rõ về Fourth, nhưng cậu cảm nhận được một sự mạnh mẽ và trưởng thành ở người con trai này, một điều mà cậu chưa từng thấy ở những người bạn cùng trang lứa.
Fourth khiến Gemini cảm thấy có chút... dè dặt, nhưng đồng thời cũng rất thu hút. Cậu không thể lý giải được tại sao mình lại muốn bắt chuyện với Fourth, một người hoàn toàn khác biệt với cậu. Có lẽ, sự khác biệt ấy lại là điều khiến Gemini cảm thấy thú vị.
Những cuộc gặp gỡ tình cờ cứ tiếp diễn, dù không thường xuyên nhưng đủ để Fourth và Gemini dần quen mặt nhau. Họ trao nhau những cái gật đầu nhẹ nhàng khi lướt qua nhau ở hành lang, hoặc một vài câu chào hỏi ngắn gọn khi chạm mặt ở căng tin hay thư viện.
Mỗi lần như vậy, Fourth lại có thêm một chút ấn tượng về Gemini, và ngược lại. Họ như hai hành tinh khác nhau, vô tình lướt qua quỹ đạo của nhau, để lại một vệt sáng nhỏ trong vũ trụ riêng của mỗi người.
Sự "chạm nhẹ" giữa hai thế giới ấy, ban đầu có vẻ như không mấy quan trọng, nhưng nó lại âm thầm gieo vào lòng cả Fourth và Gemini những cảm xúc mới mẻ, những rung động khẽ khàng mà có lẽ, chính họ cũng chưa nhận ra.
Chương 4: Những lần trùng hợp
Những ngày sau đó, Fourth và Gemini vẫn chạm mặt nhau ở trường, nhưng chỉ dừng lại ở những cái gật đầu hay nụ cười xã giao. Fourth vẫn giữ vẻ ngoài điềm tĩnh, cố gắng không để tâm quá nhiều đến sự tồn tại của Gemini. Nhưng sâu thẳm bên trong, cậu không thể phủ nhận rằng hình ảnh chàng trai đáng yêu kia đã in sâu vào tâm trí mình.
Một buổi sáng, trong tiết học về Truyền thông Đại chúng, giáo sư thông báo về một bài thuyết trình nhóm. Cả lớp bắt đầu xôn xao chia nhóm, ai nấy đều muốn được làm việc với những người bạn thân thiết của mình. Fourth thường thích làm việc độc lập, nhưng lần này, cậu lại cảm thấy có chút hứng thú với việc làm nhóm.
Khi danh sách các nhóm được công bố, Fourth khẽ nhíu mày khi nhìn thấy tên mình được ghép cùng với một cái tên quen thuộc: Gemini Norawit Titicharoenrak.
"Trùng hợp thật," Fourth nghĩ thầm, trong lòng có chút khó hiểu. Cậu không tin vào những sự trùng hợp ngẫu nhiên, nhưng việc cậu và Gemini liên tục "vô tình" gặp nhau khiến cậu không khỏi cảm thấy có điều gì đó kỳ lạ.
Gemini, khi nhìn thấy tên mình nằm trong cùng nhóm với Fourth, cũng không khỏi ngạc nhiên. Cậu khẽ quay sang nhìn Fourth, bắt gặp ánh mắt của người kia đang hướng về phía mình. Gemini mỉm cười tươi tắn, vẫy tay chào Fourth.
Fourth khẽ gật đầu, không biểu lộ quá nhiều cảm xúc. Nhưng bên trong, cậu lại cảm thấy một chút... háo hức. Đây sẽ là cơ hội tốt để cậu có thể quan sát Gemini kỹ hơn, hiểu thêm về con người cậu ta.
Buổi gặp nhóm đầu tiên diễn ra vào buổi chiều cùng ngày tại thư viện. Fourth đến đúng giờ và thấy Gemini đã ngồi đợi sẵn ở một chiếc bàn gần cửa sổ. Bên cạnh cậu còn có một chàng trai khác mà Fourth không quen.
"Chào Fourth! Đây là Prem, bạn cùng lớp của tớ," Gemini giới thiệu, nụ cười vẫn rạng rỡ như mọi khi.
Fourth gật đầu chào Prem, rồi ngồi xuống chiếc ghế trống. Cả ba nhanh chóng bắt đầu thảo luận về chủ đề của bài thuyết trình. Fourth, với sự thông minh và khả năng tư duy logic của mình, nhanh chóng đưa ra những ý tưởng sắc sảo. Gemini và Prem tỏ ra rất hứng thú và nhiệt tình đóng góp ý kiến.
Trong quá trình làm việc nhóm, Fourth có cơ hội quan sát Gemini kỹ hơn. Cậu nhận thấy Gemini không chỉ có vẻ ngoài đáng yêu mà còn rất thông minh và sáng tạo. Những ý tưởng mà cậu đưa ra tuy có phần ngẫu hứng nhưng lại rất độc đáo và thú vị.
Gemini cũng không hề tỏ ra ngại ngùng khi làm việc với Fourth, dù cho Fourth vẫn giữ vẻ ngoài có phần lạnh lùng. Cậu thường xuyên quay sang hỏi ý kiến Fourth, lắng nghe cậu nói một cách chăm chú, và không ngần ngại bày tỏ sự ngưỡng mộ đối với những kiến thức và sự hiểu biết của Fourth.
Đôi khi, trong lúc thảo luận, ánh mắt của Fourth và Gemini lại vô tình chạm nhau. Những khoảnh khắc ấy diễn ra rất nhanh, nhưng đủ để cả hai cảm nhận được một sự kết nối kỳ lạ. Ánh mắt của Gemini trong veo và chân thành, khiến Fourth cảm thấy có một chút bối rối.
Trong một lần tranh luận về một ý tưởng, Gemini đã vô tình chạm tay vào tay Fourth khi cả hai cùng với lấy một quyển sách. Bàn tay nhỏ nhắn, ấm áp của Gemini khẽ chạm vào mu bàn tay Fourth, tạo nên một cảm giác tê dại nhẹ nhàng. Cả hai đều khựng lại một chút, rồi nhanh chóng rụt tay về, khuôn mặt có chút ửng hồng.
Sau buổi gặp nhóm đầu tiên, Fourth nhận ra rằng Gemini không chỉ đơn thuần là một cậu nhóc đáng yêu. Cậu ta còn có một sự tinh tế và một nguồn năng lượng tích cực lan tỏa đến những người xung quanh. Fourth bắt đầu cảm thấy có chút hứng thú với việc hợp tác cùng Gemini trong bài thuyết trình này.
Những buổi gặp nhóm sau đó diễn ra thường xuyên hơn. Fourth và Gemini dần trở nên quen thuộc hơn, không chỉ trong công việc mà còn trong những câu chuyện ngoài lề. Họ chia sẻ với nhau về những sở thích, những ước mơ, và cả những nỗi lo lắng thầm kín.
Fourth nhận ra rằng, dù xuất thân và tính cách có khác biệt, nhưng giữa cậu và Gemini vẫn có những điểm chung kỳ lạ. Cả hai đều là những người thông minh, có hoài bão và luôn cố gắng hết mình trong mọi việc.
Và trong những lần "trùng hợp" này, Fourth bắt đầu nhận ra rằng, có lẽ vũ trụ thật sự đang cố tình đẩy họ lại gần nhau. Và cậu, dù vẫn cố gắng giữ một khoảng cách nhất định, lại không thể phủ nhận rằng sự xuất hiện của Gemini đã mang đến một điều gì đó mới mẻ và thú vị cho cuộc sống của cậu.
Chương 5: Ghen? Ai ghen?
Những buổi làm việc nhóm cho bài thuyết trình ngày càng trở nên thoải mái hơn. Fourth dần quen với sự hiện diện của Gemini, thậm chí đôi khi còn cảm thấy có chút mong chờ những buổi gặp gỡ này. Sự thông minh, nhiệt tình và vẻ đáng yêu của Gemini là một thứ gì đó rất cuốn hút, dù Fourth vẫn cố gắng giữ một lớp vỏ ngoài lạnh lùng.
Một buổi chiều, sau khi hoàn thành xong phần việc của nhóm, Gemini rủ Fourth và Prem cùng đi ăn tối. Prem có việc bận nên đã từ chối, chỉ còn lại Fourth và Gemini. Cả hai cùng nhau đi đến một quán mì đường phố nổi tiếng gần trường.
Trong khi chờ mì, Fourth bất ngờ nhìn thấy một cô gái xinh xắn mà cậu quen biết đang đi ngang qua. Cô gái đó tên là Namtan, một đàn chị khóa trên nổi tiếng với vẻ ngoài quyến rũ và tính cách cởi mở. Fourth nảy ra một ý định. Cậu muốn thử xem phản ứng của Gemini sẽ như thế nào nếu cậu tỏ ra thân thiết với người khác.
"Chào Namtan!" Fourth vẫy tay gọi cô gái.
Namtan ngạc nhiên khi thấy Fourth, cô mỉm cười tươi tắn và bước về phía bàn của cậu. "Ôi, Fourth! Em cũng ở đây à? Đi ăn với bạn sao?"
"Vâng, đây là Gemini, bạn cùng nhóm của em," Fourth giới thiệu, cố tình đặt tay lên vai Gemini một cách thân mật.
Gemini khẽ giật mình trước hành động của Fourth, nhưng vẫn lịch sự mỉm cười chào Namtan. "Chào chị."
Namtan nhìn Gemini với ánh mắt tò mò, rồi quay sang trêu Fourth. "Bạn em đáng yêu quá! Em không giới thiệu sớm cho chị làm quen."
Fourth cười nhẹ, ánh mắt lướt nhanh sang Gemini để quan sát phản ứng của cậu. Gemini vẫn giữ nụ cười trên môi, nhưng Fourth nhận thấy một thoáng bối rối trong đôi mắt to tròn kia.
Namtan và Fourth trò chuyện khá lâu, chủ yếu là về những chuyện học hành và những hoạt động trong trường. Gemini ngồi im lặng lắng nghe, thỉnh thoảng cũng lịch sự đáp lời khi được hỏi. Fourth cố tình tỏ ra ga lăng và quan tâm đến Namtan, thỉnh thoảng lại nhìn sang Gemini để xem phản ứng của cậu.
Nhưng điều khiến Fourth ngạc nhiên là Gemini không hề tỏ ra khó chịu hay ghen tuông như cậu dự đoán. Cậu vẫn giữ thái độ lịch sự và hòa nhã, thậm chí còn chủ động hỏi han Namtan về một vài vấn đề liên quan đến khoa Nghệ thuật của cô.
Khi mì được mang ra, Namtan xin phép đi trước vì có hẹn với bạn. Fourth quay sang nhìn Gemini, chờ đợi một câu hỏi hay một biểu hiện nào đó.
"Chị ấy xinh thật," Gemini nói, vừa gắp một đũa mì.
"Cậu không thấy... sao à?" Fourth dò hỏi, cố tình nhấn mạnh.
Gemini ngước mắt lên nhìn Fourth, có chút khó hiểu. "Sao là sao ạ?"
"Thì... tôi thân thiết với chị ấy như vậy, cậu không cảm thấy gì sao?" Fourth hỏi thẳng.
Gemini khẽ nghiêng đầu, đôi mắt to tròn nhìn Fourth như thể cậu vừa nói một điều gì đó rất kỳ lạ. "Tại sao tớ phải cảm thấy gì ạ? Chị ấy là bạn của cậu, và chị ấy rất tốt bụng."
Câu trả lời của Gemini khiến Fourth hoàn toàn bất ngờ. Cậu không nghĩ rằng Gemini lại có phản ứng bình thản đến như vậy. Chẳng lẽ cậu ta không hề có chút tình cảm nào với mình? Hay là cậu ta quá ngây thơ để nhận ra ý đồ của Fourth?
"Cậu không... thích tôi sao?" Fourth buột miệng hỏi.
Gemini khựng lại, đôi đũa trên tay khẽ run. Khuôn mặt đáng yêu của cậu ửng hồng, đôi mắt mở to nhìn Fourth với vẻ ngạc nhiên tột độ.
"Ý cậu là... thích theo kiểu đó ạ?" Gemini lắp bắp hỏi lại.
Fourth nhận ra mình vừa nói ra một điều gì đó quá trực tiếp. Cậu khẽ nhếch mép, cố gắng che giấu sự bối rối của mình. "Không... ý tôi là, cậu có thấy khó chịu khi thấy tôi thân thiết với người khác không?"
Gemini cúi đầu xuống, nhìn vào bát mì của mình. Hai má lúm đồng tiền khẽ hiện ra khi cậu mím môi. "Tớ... Tớ không biết nữa."
Câu trả lời mơ hồ của Gemini càng khiến Fourth cảm thấy khó hiểu. Cậu không thể đoán được Gemini đang nghĩ gì. Rốt cuộc thì cậu ta có chút tình cảm nào với mình không? Hay là tất cả chỉ là sự ngộ nhận của riêng Fourth?
Bữa tối diễn ra trong một bầu không khí có chút gượng gạo. Fourth cố gắng tìm hiểu thêm về suy nghĩ của Gemini, nhưng cậu chỉ nhận được những câu trả lời úp mở và những ánh mắt bối rối.
Trái ngược với dự đoán ban đầu của Fourth, việc cậu cố tình tiếp cận người khác không hề khiến Gemini ghen tuông. Thay vào đó, nó lại khiến Fourth cảm thấy hoang mang và không chắc chắn về tình cảm của chính mình. Cậu nhận ra rằng, có lẽ cậu đã đánh giá thấp sự ngây thơ và chân thành của Gemini.
Và trong khoảnh khắc ấy, Fourth chợt nhận ra một điều: có lẽ người đang cảm thấy ghen tuông không phải là Gemini, mà chính là cậu. Cậu ghen tị với sự hồn nhiên, với sự dễ thương và với cả sự thờ ơ (mà cậu cho là như vậy) của Gemini.
Một cảm xúc mới mẻ và có phần khó chịu trào dâng trong lòng Fourth. Lần đầu tiên, cậu cảm thấy không nắm chắc được tình thế khi đối diện với Gemini. Và điều đó, một cách kỳ lạ, lại càng khiến cậu cảm thấy tò mò và muốn khám phá con người của chàng trai Song Tử này hơn nữa.
Chương 6: Một chút xao động
Sau bữa tối có phần kỳ lạ, Fourth và Gemini cùng nhau trở về ký túc xá. Cả hai im lặng đi bên cạnh nhau, không ai nói gì. Bầu không khí có chút ngượng ngùng, nhưng đồng thời cũng có một sự tĩnh lặng kỳ lạ.
Khi đến trước cửa phòng của Gemini, cậu khẽ dừng lại, quay sang nhìn Fourth. "Cảm ơn cậu vì bữa tối."
"Không có gì," Fourth đáp, ánh mắt nhìn thẳng vào đôi mắt to tròn của Gemini. "Lần sau để tôi mời lại." Cậu nói một cách tự nhiên, đến chính cậu cũng cảm thấy ngạc nhiên.
Gemini có vẻ hơi bất ngờ, nhưng rồi cậu mỉm cười tươi tắn. "Vậy thì tớ sẽ đợi."
Fourth đứng đó nhìn theo bóng lưng Gemini cho đến khi cậu khuất vào trong phòng. Cậu khẽ thở dài, không hiểu tại sao mình lại hành động như vậy. Cậu vốn không phải là người chủ động trong những chuyện như thế này.
Đêm đó, Fourth trằn trọc mãi không ngủ được. Những suy nghĩ về Gemini cứ vây quanh tâm trí cậu. Sự ngây thơ, sự đáng yêu, và cả sự khó hiểu của cậu ta cứ ám ảnh Fourth. Cậu không thể nào giải thích được tại sao một người như Gemini lại có thể khiến cậu cảm thấy bối rối đến như vậy.
Trong khi đó, ở phòng bên cạnh, Gemini cũng đang nằm thao thức trên giường. Bữa tối với Fourth và Namtan đã để lại trong lòng cậu một cảm xúc khó tả. Cậu không chắc chắn về mối quan hệ giữa Fourth và Namtan, nhưng cậu cảm nhận được sự thân thiết giữa họ. Một chút cảm giác khó chịu và hụt hẫng len lỏi vào trái tim Gemini, dù cậu cố gắng phủ nhận.
"Mình bị sao vậy nhỉ?" Gemini tự hỏi. "Fourth là bạn cùng nhóm, mình không có lý do gì để cảm thấy như thế này cả."
Nhưng cậu không thể ngừng nghĩ về ánh mắt của Fourth khi nhìn Namtan, về nụ cười của họ, và về cái cách Fourth đặt tay lên vai cậu một cách bất ngờ. Một cảm giác kỳ lạ, vừa ghen tị lại vừa có chút... buồn bã.
Vài ngày sau đó, Fourth và Gemini lại có buổi gặp nhóm để hoàn thành bài thuyết trình. Lần này, không có Prem đi cùng. Cả hai ngồi đối diện nhau ở một góc khuất của thư viện, xung quanh là những chồng sách cao ngất.
Bầu không khí ban đầu có chút gượng gạo, nhưng rồi cả hai nhanh chóng tập trung vào công việc. Fourth vẫn giữ vẻ ngoài điềm tĩnh và chuyên nghiệp, nhưng đôi khi cậu lại vô tình liếc nhìn Gemini. Cậu nhận thấy Gemini có vẻ hơi trầm ngâm hơn mọi khi, nụ cười cũng không còn rạng rỡ như trước.
"Cậu không khỏe sao?" Fourth bất ngờ hỏi, giọng có chút lo lắng.
Gemini giật mình ngẩng lên, có vẻ hơi ngạc nhiên khi Fourth chủ động bắt chuyện. "À... không sao đâu. Chỉ là hơi mệt một chút thôi."
"Có chuyện gì à?" Fourth hỏi tiếp, ánh mắt dò xét nhìn Gemini.
Gemini khẽ lắc đầu, cố gắng mỉm cười. "Không có gì thật mà. Chúng ta tiếp tục làm bài thôi."
Nhưng Fourth không tin. Cậu cảm nhận được có điều gì đó không ổn với Gemini. Và một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu cậu: có lẽ Gemini thật sự đã ghen.
Một nụ cười tự mãn khẽ nở trên môi Fourth. Hóa ra Gemini cũng không hoàn toàn thờ ơ như cậu nghĩ.
Để "thử nghiệm" thêm, Fourth bắt đầu kể về một buổi đi chơi với một người bạn khác giới vào cuối tuần trước. Cậu cố tình nói một cách hào hứng và chi tiết, thỉnh thoảng lại liếc nhìn Gemini để quan sát phản ứng của cậu.
Gemini vẫn im lặng lắng nghe, nhưng Fourth nhận thấy đôi tay cậu đang siết chặt chiếc bút chì, và ánh mắt thì nhìn chằm chằm vào trang giấy trước mặt.
Đột nhiên, Gemini ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt Fourth. "Bạn Fourth này," cậu nói, giọng điệu có chút nghiêm túc. "Tớ nghĩ chúng ta nên tập trung vào bài thuyết trình thì hơn. Giáo sư dặn dò rất kỹ về bài này đấy."
Câu nói của Gemini khiến Fourth khựng lại. Cậu không ngờ Gemini lại phản ứng như vậy. Thay vì ghen tuông hay tỏ ra khó chịu, cậu ta lại nhắc nhở Fourth về công việc.
Fourth nhìn Gemini một lúc, rồi khẽ bật cười. "Cậu nghiêm túc thật đấy."
Gemini không đáp lời, chỉ nhìn Fourth với ánh mắt kiên định.
Trong khoảnh khắc ấy, Fourth nhận ra rằng Gemini không chỉ là một cậu bé đáng yêu và ngây thơ. Cậu còn có một sự trưởng thành và trách nhiệm mà Fourth chưa từng nhận thấy trước đây.
Và một lần nữa, Fourth lại cảm thấy bối rối trước Gemini. Cậu không thể nào đoán được suy nghĩ thật sự của cậu ta. Rốt cuộc thì Gemini có thích cậu không? Hay là cậu ta chỉ đơn thuần là một người bạn cùng nhóm tốt bụng?
Bầu không khí giữa hai người trở nên có chút căng thẳng. Cả hai im lặng làm việc, nhưng trong lòng mỗi người đều đang có những suy nghĩ riêng.
Cuối buổi gặp, khi cả hai đã hoàn thành xong phần lớn công việc, Gemini bất ngờ lên tiếng. "Bạn Fourth này, tớ có chuyện muốn hỏi bạn."
Fourth ngẩng đầu lên, tò mò nhìn Gemini.
"Hôm bữa... bạn đi ăn tối với chị Namtan... hai người có quan hệ gì đặc biệt không ạ?" Gemini hỏi, giọng có chút ngập ngừng.
Lần này, đến lượt Fourth cảm thấy bất ngờ. Hóa ra Gemini vẫn để ý đến chuyện đó.
Fourth khẽ mỉm cười, một nụ cười mà chính cậu cũng không hiểu rõ ý nghĩa. "Tại sao cậu lại hỏi vậy?"
Gemini cúi đầu xuống, hai má ửng hồng. "Chỉ là... tớ có chút tò mò thôi."
Fourth nhìn Gemini, trong lòng bỗng trào dâng một cảm xúc khó tả. Cậu không biết nên trả lời Gemini như thế nào.
"Không có gì đặc biệt cả," Fourth nói, giọng nhẹ nhàng hơn. "Chị ấy chỉ là một người quen thôi."
Gemini ngẩng đầu lên, nhìn Fourth với ánh mắt dò xét. "Thật không ạ?"
"Thật," Fourth khẳng định, ánh mắt cậu không hề né tránh.
Một nụ cười nhẹ nhàng nở trên môi Gemini. "Vậy thì tốt rồi."
Fourth nhìn nụ cười ấy, trái tim cậu bỗng loạn nhịp. Cậu không hiểu tại sao một câu trả lời đơn giản như vậy lại có thể khiến cậu cảm thấy vui vẻ đến thế.
Trong khoảnh khắc ấy, Fourth nhận ra rằng, có lẽ Gemini không chỉ chạm nhẹ vào thế giới của cậu, mà còn đang dần dần bước vào trái tim cậu. Và điều đó, vừa khiến Fourth cảm thấy xao động, lại vừa khiến cậu có chút lo lắng.
Chương 7: Tôi không có thích cậu đâu
Sau cuộc trò chuyện có phần ngập ngừng ở thư viện, Gemini bắt đầu cảm thấy có điều gì đó khác lạ trong lòng mình. Mỗi khi vô tình chạm mặt Fourth Nattawat, tim cậu lại đập nhanh hơn một nhịp. Ánh mắt của Fourth, dù đôi khi lạnh lùng nhưng cũng có lúc lại ánh lên một tia nhìn ấm áp khó hiểu, khiến Gemini cảm thấy bối rối và xao xuyến.
Cậu cố gắng phủ nhận những cảm xúc này. Fourth là bạn cùng nhóm, và họ chỉ đang cùng nhau thực hiện một bài thuyết trình. Không có lý do gì để cậu phải cảm thấy "loạn nhịp" như vậy cả. Hơn nữa, Fourth còn có vẻ thân thiết với chị Namtan, điều đó càng khiến Gemini cảm thấy những suy nghĩ của mình thật ngớ ngẩn.
Nhưng trái tim Gemini lại không nghe lời lý trí. Cậu bắt đầu chú ý đến Fourth nhiều hơn. Để ý đến cái cách Fourth nhíu mày khi tập trung suy nghĩ, để ý đến nụ cười nhẹ nhàng thoáng qua trên môi cậu khi nghe Gemini nói những điều ngớ ngẩn, và cả cái cách Fourth luôn giữ một khoảng cách nhất định với tất cả mọi người, trừ... Gemini.
Một buổi chiều, khi cả nhóm đang cùng nhau chỉnh sửa slide thuyết trình ở phòng học nhóm, Gemini vô tình nhìn thấy màn hình điện thoại của Fourth sáng lên. Một tin nhắn đến từ một số lạ, với nội dung: "Tối nay rảnh không? Em nhớ anh."
Gemini vội vàng quay đi, cố gắng tỏ ra như không nhìn thấy gì. Nhưng trong lòng cậu lại dâng lên một cảm giác khó chịu và hụt hẫng. Fourth quả thật rất được nhiều người yêu thích.
Tối hôm đó, Gemini nằm trên giường, trằn trọc không ngủ được. Hình ảnh tin nhắn kia cứ lặp đi lặp lại trong đầu cậu. Cậu tự hỏi người gửi tin nhắn đó là ai, và mối quan hệ của họ là gì. Một cảm giác ghen tuông âm ỉ bắt đầu len lỏi vào trái tim Gemini, dù cậu vẫn cố gắng tự nhủ rằng mình không có quyền ghen.
"Mình không có thích cậu ta đâu mà," Gemini lẩm bẩm một mình, cố gắng xua tan những suy nghĩ vẩn vơ. "Chỉ là... không muốn bạn cùng nhóm bị phân tâm thôi." Nghe chính mình nói, Gemini cũng cảm thấy lời giải thích này thật gượng gạo.
Trong khi đó, Fourth lại đang tận hưởng sự bối rối của Gemini. Sau câu hỏi ngập ngừng của Gemini về mối quan hệ của cậu với Namtan, Fourth nhận ra rằng Gemini không hề thờ ơ như vẻ ngoài. Cậu ta có lẽ đang cố gắng che giấu cảm xúc thật của mình.
Một ý nghĩ tinh nghịch nảy ra trong đầu Fourth. Cậu quyết định sẽ "trêu chọc" Gemini thêm một chút nữa, để xem cậu ta sẽ phản ứng như thế nào.
Những ngày sau đó, Fourth bắt đầu cố tình tạo ra những tình huống "mập mờ" với những người khác giới xung quanh. Cậu nói chuyện điện thoại với giọng điệu ngọt ngào trước mặt Gemini, hoặc nhận những món quà nhỏ từ các bạn nữ khác trong lớp.
Mỗi lần như vậy, Fourth lại lén quan sát phản ứng của Gemini. Cậu nhận thấy khuôn mặt Gemini có chút sa sầm, đôi mắt to tròn cũng không còn ánh lên vẻ tươi tắn như trước. Đôi khi, Gemini còn cố tình tránh mặt Fourth, hoặc giữ một khoảng cách nhất định khi ở gần cậu.
Fourth cảm thấy có chút hả hê khi thấy Gemini có vẻ khó chịu. Điều đó chứng tỏ rằng cậu ta không hoàn toàn không có cảm xúc gì với mình. Nhưng đồng thời, Fourth cũng cảm thấy có một chút lo lắng. Cậu sợ rằng mình đang đi quá xa, và có thể làm tổn thương Gemini.
Tuy nhiên, sự tò mò và cái cảm giác muốn "chiếm hữu" Gemini ngày càng lớn dần trong lòng Fourth. Cậu không hiểu tại sao mình lại cảm thấy như vậy. Gemini chỉ là một người bạn cùng nhóm, một người mà cậu mới quen biết không lâu. Nhưng sự ngây thơ, sự đáng yêu và cả sự khó hiểu của Gemini đã tạo nên một sức hút kỳ lạ đối với Fourth.
Một buổi tối, sau khi buổi học kết thúc, Fourth chặn Gemini lại ở hành lang.
"Gemini, cậu có rảnh không? Tôi muốn nói chuyện với cậu một chút."
Gemini có vẻ hơi bất ngờ, nhưng cậu vẫn gật đầu. Cả hai cùng nhau đi đến một chiếc ghế đá vắng người trong khuôn viên trường.
"Có chuyện gì vậy?" Gemini hỏi, giọng có chút dè dặt.
Fourth nhìn thẳng vào mắt Gemini, giọng nói trầm thấp. "Tôi thấy dạo này cậu có vẻ hơi lạ."
Gemini khẽ cúi đầu xuống, nhìn vào đôi bàn tay đang đan vào nhau. "Tớ không có lạ gì cả."
"Thật không?" Fourth hỏi, giọng có chút nghi ngờ. "Vậy tại sao cậu lại tránh mặt tôi?"
Gemini im lặng một lúc, rồi ngẩng đầu lên nhìn Fourth. Đôi mắt cậu có chút buồn bã. "Tớ... tớ không biết nữa. Có lẽ tớ hơi nhạy cảm quá."
"Nhạy cảm về chuyện gì?" Fourth hỏi tiếp, giọng có chút dịu dàng hơn.
Gemini khẽ thở dài. "Tớ thấy bạn rất thân thiết với nhiều người... và tớ nghĩ có lẽ mình không nên xen vào chuyện của bạn."
Fourth khẽ nhíu mày. "Ý cậu là sao?"
"Thì... tớ nghĩ có lẽ tớ đã hiểu lầm," Gemini nói, giọng nhỏ dần. "Tớ cứ nghĩ... có lẽ bạn cũng có chút... ý với tớ. Nhưng có lẽ tớ đã sai."
Nghe những lời này của Gemini, trái tim Fourth bỗng thắt lại. Cậu không ngờ Gemini lại nghĩ như vậy.
"Cậu nghĩ tôi không thích cậu?" Fourth hỏi, giọng có chút nghẹn lại.
Gemini khẽ gật đầu, đôi mắt long lanh như sắp khóc.
Fourth nhìn Gemini, trong lòng bỗng trào dâng một cảm xúc hỗn loạn. Cậu không muốn Gemini nghĩ như vậy. Cậu muốn nói với Gemini rằng cậu cũng có cảm xúc với cậu ấy, nhưng một điều gì đó vẫn đang kìm hãm Fourth lại.
"Gemini," Fourth nói, giọng khàn khàn. "Cậu..."
Đúng lúc đó, điện thoại của Fourth rung lên. Một tin nhắn đến từ số lạ lúc nãy: "Em đợi anh ở quán quen nhé."
Fourth nhìn vào màn hình điện thoại, rồi lại nhìn vào đôi mắt đang ngấn lệ của Gemini. Một sự giằng xé dữ dội diễn ra trong lòng cậu.
Chương 8: Lời thách thức của định mệnh
Fourth nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, rồi lại nhìn vào đôi mắt ướt át của Gemini. Sự giằng xé trong lòng cậu trở nên dữ dội hơn bao giờ hết. Một mặt, cậu không muốn Gemini hiểu lầm, cậu muốn nói rõ lòng mình. Mặt khác, tin nhắn kia lại nhắc nhở cậu về những mối quan hệ phức tạp mà cậu đang cố gắng duy trì.
"Xin lỗi, Gemini," Fourth nói, giọng có chút mệt mỏi. "Tôi có việc bận rồi. Chúng ta nói chuyện sau nhé."
Gemini khẽ gật đầu, không nói gì. Cậu đứng dậy, lặng lẽ bước đi, để lại Fourth ngồi một mình trên chiếc ghế đá, với những suy nghĩ rối bời.
Những ngày sau đó, Fourth cố tình tránh mặt Gemini. Cậu cảm thấy bối rối và không biết phải đối diện với Gemini như thế nào. Cậu biết rằng mình đã bắt đầu có cảm xúc với Gemini, nhưng cậu vẫn chưa sẵn sàng để thừa nhận điều đó, không chỉ với Gemini mà còn với chính bản thân mình.
Trong khi đó, Gemini cảm thấy hụt hẫng và buồn bã. Cậu nghĩ rằng mình đã hiểu lầm tất cả. Fourth không hề có tình cảm với cậu, và có lẽ cậu nên ngừng mơ mộng về một điều không thể.
Nhưng định mệnh dường như lại có những kế hoạch riêng.
Một tuần sau đó, khi Fourth và Gemini đang cùng nhau chuẩn bị cho buổi thuyết trình quan trọng, một sự cố bất ngờ đã xảy ra. Một thành viên trong nhóm của họ, Prem, đã bị ốm nặng và phải nhập viện. Điều này có nghĩa là Fourth và Gemini sẽ phải hoàn thành bài thuyết trình chỉ với hai người.
Cả Fourth và Gemini đều cảm thấy lo lắng. Bài thuyết trình này chiếm một phần điểm số rất lớn, và việc thiếu đi một thành viên chắc chắn sẽ gây khó khăn cho họ.
"Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?" Gemini lo lắng hỏi, nhìn Fourth với ánh mắt đầy bất an.
Fourth khẽ nhíu mày, suy nghĩ một lúc. "Chúng ta không còn cách nào khác. Chúng ta phải cố gắng hết sức thôi."
"Nhưng... tớ không chắc mình có thể làm tốt được," Gemini nói, giọng có chút tự ti.
Fourth nhìn Gemini, nhận thấy sự lo lắng thực sự trong đôi mắt cậu. Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu Fourth. Đây có lẽ là cơ hội để cậu có thể ở gần Gemini hơn, để hiểu cậu ta hơn, và có lẽ... để thổ lộ lòng mình.
"Đừng lo lắng," Fourth nói, giọng đầy tự tin. "Tôi sẽ giúp cậu. Chúng ta sẽ cùng nhau làm tốt bài thuyết trình này."
Gemini ngước mắt lên nhìn Fourth, có chút ngạc nhiên. Đây là lần đầu tiên cậu thấy Fourth chủ động và quan tâm đến mình như vậy.
"Thật sao?" Gemini hỏi, giọng có chút nghi ngờ.
"Thật," Fourth khẳng định, khẽ mỉm cười. "Chúng ta sẽ dành nhiều thời gian hơn để tập luyện cùng nhau. Tôi sẽ giúp cậu chuẩn bị mọi thứ."
Và thế là, một cách bất ngờ, tình huống khó khăn này lại trở thành cơ hội để Fourth và Gemini xích lại gần nhau hơn. Họ bắt đầu dành nhiều thời gian hơn ở bên nhau, cùng nhau nghiên cứu tài liệu, cùng nhau luyện tập thuyết trình.
Trong những buổi tập luyện căng thẳng, Fourth nhận ra sự thông minh và chăm chỉ của Gemini. Dù có chút lo lắng, nhưng Gemini luôn cố gắng hết mình, lắng nghe những lời góp ý của Fourth và không ngừng hoàn thiện bản thân.
Gemini cũng dần cảm nhận được sự quan tâm và chu đáo của Fourth. Dù bên ngoài vẫn giữ vẻ lạnh lùng, nhưng Fourth luôn âm thầm giúp đỡ Gemini, động viên cậu những lúc cậu cảm thấy nản lòng.
Những giờ phút ở bên nhau, dù là để làm việc, lại trở thành những khoảnh khắc quý giá để cả Fourth và Gemini hiểu thêm về nhau. Họ chia sẻ những câu chuyện vui buồn, những ước mơ và cả những nỗi sợ hãi.
Fourth nhận ra rằng, đằng sau vẻ ngoài ngây thơ và đáng yêu, Gemini là một người rất mạnh mẽ và kiên cường. Còn Gemini, cậu dần nhìn thấy ở Fourth một sự ấm áp và dịu dàng mà trước đây cậu chưa từng nhận ra.
Sự cố bất ngờ này, "lời thách thức của định mệnh" này, đã buộc Fourth và Gemini phải đối diện với nhau nhiều hơn. Và trong quá trình đó, những cảm xúc mà cả hai cố gắng che giấu bấy lâu nay bắt đầu trỗi dậy mạnh mẽ hơn bao giờ hết.
Liệu Fourth có thể vượt qua những rào cản trong lòng mình để thổ lộ tình cảm với Gemini? Và Gemini, sau những hiểu lầm và hoài nghi, có còn tin vào những cảm xúc mà cậu đang cảm nhận được?
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro