Chương 37: Thỏa thuận ly hôn

"Thoả thuận ly hôn hoặc là thi thể tôi, Freen, cô muốn nhìn thấy cái nào trước?"

—————————————

Tâm trạng Becky đang tốt, nên đối với Freen vẻ mặt cũng ôn hoà không ít, liếc xéo cô hỏi: "Tới?" Lời nói còn nhẹ nhàng mang ý cười.

Freen tới vừa lúc, Becky có một số việc suy nghĩ rất nhiều ngày nhưng không ra, vừa vặn có thể hỏi.

"Tới." Freen nói, sau đó dọn ghế ở góc tường lại đây, yên lặng ngồi.

"Đã biết?" Becky lại hỏi.

Freen phảng phất biết nàng hỏi cái gì, gật gật đầu: "Đã biết."

Becky mỉm cười: "Xấu hổ không?"

Giờ đây Freen lại không lên tiếng, lúc cô tiến vào không bật đèn, ở trong đêm tối ngồi yên trong chốc lát mới nói, "Sinh nhật vui vẻ."

Becky nghe xong, hốc mắt chua xót, có điểm muốn khóc.

Câu nói này nàng đợi một đời cũng không chờ được, cuối cùng nàng từ bỏ, Freen mới ba ba mà thò qua cứng rắn nói cho nàng.

Có ích lợi gì đâu, đã quá muộn.

Becky nương ánh trăng mỏng manh ngoài phòng đánh giá nữ nhân ngồi cạnh mép giường, cái người phụ nữ thon gầy gục đầu này vẫn là Freen sao? Cao ngạo đi đâu rồi? Không ai bì nổi đi đâu rồi? Cô ta chưa bao giờ quan tâm nàng, thì sao có thể để ý sinh nhật thật sự của nàng là ngày nào.

"Cô biết câu nói này tôi đợi bao nhiêu năm sao?" Cổ họng Becky khàn khàn, nàng nỗ lực hít sâu một hơi, để giọng nói mình không nghe ra dị thường.

Freen rũ đầu, tóc từ trên trán tán lạc xuống, che khuất chiếc mũi thẳng tắp, tạo thành một bóng dáng có phần cô độc trong bóng tối. Cô cười khẽ, trả lời: "Bảy năm."

Khi cô nói ra hai từ này Becky thậm chí không có kinh ngạc, nàng nâng lên mu bàn tay che đi đôi mắt, ý đồ bức nước mắt quay trở lại, nhưng nước mắt vẫn, xuyên qua khe hở giữa mu bàn tay và mí mắt, lặng lẽ chảy ra. Vẫn may phòng bệnh một màu đen kịt, Freen lại cúi đầu, không ai thấy Becky đang khóc.

Bảy năm, hai từ này từ trong miệng Freen nói ra lại so với Becky tự mình nói sát thương gấp trăm ngàn lần, lớp ngụy trang của Becky ngay lập tức sụp đổ.

"Bảy năm." Becky cười thảm, khó nhọc mà hít sâu, "Freen, từ thời điểm xuống máy bay tôi đã muốn hỏi cô."

"Cô chết khi nào?"

Nên sớm đoán được, từ ngày đó kết hôn xong nên đoán được, chẳng qua sự thật như vậy quá mức huyền huyễn, ngay cả bản thân Becky cũng không thể tin.

"Freen, cô chết khi nào, và chết như thế nào?"

Giọng nói Freen từ trong bóng đêm truyền đến, có phần sâu thẳm già nua, "Becky, hoá ra chết thật sự đơn giản hơn sống nhiều."

"Hoá ra chết đi là có thể ở bên em một lần nữa, sớm biết như thế, tôi cần gì phải một người khô thủ nhiều năm như vậy."

"Becky, những năm sau khi em chết, tôi thường suy nghĩ, em phải hận tôi biết bao nhiêu mới có thể dùng phương thức quyết tuyệt như vậy để chết trước mặt tôi, khiến tôi cả đời đều không quên được em."

"Nhưng, sau đó tôi lại nhớ tới em, nhớ nhiều nhất lại là những năm đầu khi chúng ta mới tương ngộ. Một câu sinh nhật vui vẻ, em đợi bảy năm, tôi đợi hai mươi năm."

Mu bàn tay Becky vẫn đang đặt trên mắt, chỉ là nước mắt đã ngừng rơi. Mũi nàng hơi nghẹt, khi nói chuyện mang theo giọng mũi dày đặc, "Freen, tôi cho rằng tôi có thể bắt đầu lại một lần nữa."

"Cô vì sao không chết quách đi, cô vì sao không chết quách đi."

Becky lại bắt đầu rơi lệ, vừa cười vừa khóc, cuối cùng gân cổ hét lên, "Đấy là những gì cô đã nói với tôi! Cô vì sao không chết quách đi!"

"Tôi theo ý cô, tôi chết, rồi sau đó?"

"Sau đó cô nói cho tôi, cô cũng chết, cũng là tự sát, cũng là ở nơi tôi rơi xuống, thế là sao? Freen, cô hận tôi đến thế sao, dùng cách nào cũng phải làm tôi đến cả chết cũng không được bình an, có đúng hay không?"

Becky cắn răng nhịn xuống nghẹn ngào trong cổ họng, "Freen, cô hận tôi đến thế sao?"

"Tôi bất quá là yêu cô một kiếp, cho dù có sai, kiếp trước báo ứng còn chưa đủ sao?"

"Freen, cô hai mươi năm, tôi bảy năm, cái nào đau hơn?"

Freen không nói một lời nghe nàng mắng, chờ Becky mắng đủ rồi mới thổ lộ: "Tôi yêu em."

"Cô không yêu tôi." Becky cắn chặt răng tàn nhẫn, "Đây là chính miệng cô nói, cô nói cả đời này sẽ mãi mãi không yêu tôi."

Freen ủ rũ: "Tôi hối hận."

Becky cười thầm người này sống lâu hơn mình hai mươi năm, tiến bộ khác thì không thấy, nhưng bản lĩnh vô sỉ thật ra lợi hại hơn mình nhiều. Lời nói không biết xấu hổ kia nếu như lặp lại thì cũng là đúng lý hợp tình, "Tôi cũng hối hận." Becky hồng mắt cười giễu, "Freen, tại sao lúc trước tôi lại bị mù mắt đi trân trọng cô."

"Freen, chỉ cần cô còn có một điểm lương tâm, để tôi ly hôn đi." Becky che lại hai mắt thở dài, "Cô muốn thật sự yêu tôi, liền ly hôn với tôi đi, tôi không muốn lại chết đi lần nữa."

"Nền xi măng lạnh lẽo như thế, cứng như thế, tôi không muốn lại chết lần nữa. Freen, cầu cô tha tôi một mạng."

Becky khi đầu nhìn trong TV tiểu thuyết thấy các câu chuyện tình yêu được miêu tả tốt đẹp cỡ nào, hai người chăm sóc tôn trọng lẫn nhau, giống như chuyện cổ tích giữa hoàng tử và công chúa. Tại sao đến mình thì lại thảm như vậy?

Mình chẳng qua chỉ hϊếp bách Freen một lần, tờ khế ước kết hôn kia chẳng qua cuối cùng cũng chỉ trói buộc mình Becky mà thôi. Chỉ vì thế, Freen làm nhục mình kiếp đầu tiên còn chưa đủ, thậm chí khó khăn lắm mình mới chuyển sang được kiếp thứ hai cũng muốn liều mạng dẫm đạp mình đến đặt chân xuống đất cũng không được? Thiên hạ đâu có đạo lý nào như vậy.

"Freen, nếu cô thật sự yêu tôi, không bằng cho tôi một chút cảm thông, ly hôn đi."

Nhưng câu trả lời của Freen Becky đã sớm đoán được, một chữ "Không" kiên định lại không thể nghi ngờ .

Cũng đúng, mình cùng lắm chỉ là kẻ đáng thương yêu mà không được, nếu như Freen có một chút cảm thông cho mình, mình cần gì đến cả ly hôn cũng phải kết thúc trong thảm thiết bi thảm như vậy.

"Freen, hôm nay là sinh nhật tôi, là sinh nhật đầu tiên cô có thể nhớ được." Becky cười khổ, "Cứ coi như là tặng tôi quà sinh nhật đi. Tôi thật sự......"

"Thật sự căng không nổi nữa......"

Trên không trăng tròn viên mãn, càng lên càng cao, rốt cuộc có một chút ánh sáng chiếu xuống gương mặt Becky, nàng dùng tay che mắt lại, khóe mắt có hai hàng lệ. Freen đứng lên, nắm lấy tay Becky, quỳ một gối trước mặt nàng, "Becky, ngoại trừ ly hôn, em muốn gì tôi đều đáp ứng em. Cái gì cũng được."

"Tôi không cần." Becky cười lạnh, "Freen, cô đoán xem nếu tôi lại chết lần nữa, tôi sẽ trọng sinh đến mấy năm nữa?"

Freen trầm mặc.

Cô quỳ trên mặt đất thật lâu, lâu gần như một thế kỷ, mới cuối cùng mệt mỏi nói ra một câu: "Em thắng."

"Ly hôn, tôi đồng ý."

"Chờ em xuất viện lập tức ly hôn."

Nhưng Becky đe dọa: "Thỏa thuận ly hôn hoặc là thi thể tôi, Freen, cô muốn nhìn thấy cái nào trước?"

Vì thế hai mươi phút sau, luật sư tư nhân của Freen hiệu suất cực cao tới phòng bệnh, lấy ra một thỏa thuận ly hôn đã phác thảo xong, hai tay dâng hiến đến trước mặt đôi bạn lữ kỳ quái.

Hai lần ký thoả thuận ly hôn đều ở trên giường bệnh, khác với lần đầu tiên, lần này cả người Becky nhẹ nhàng, chỉ cảm thấy tương lai tràn ngập hy vọng.

Nàng đại khái tin tưởng Freen có lẽ thật sự có một chút tình cảm với mình, thế cho nên tính mạng nàng rốt cuộc trong mắt Freen có một ít phân lượng, nhưng thế thì sao? Becky nghĩ, Freen yêu bất quá là cái Becky mà não cô ta bổ ra, nếu không sao cô ta không yêu nàng - một người sống sờ sờ bên cạnh cô ta bảy năm, nhưng sau khi Becky chết cô ta lại yêu?

"Về sau, chúng ta còn có thể làm bạn bè sao?" Sau khi ký xong thoả thuận ly hôn, Freen hỏi Becky.

"Xin lỗi, tôi không có biện pháp trở thành bạn bè với vợ cũ."

"Vậy sau này em có tính toán gì không?"

"Đây là chuyện của tôi, Chankimha tiểu thư, không liên quan gì đến cô."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro