Chương 41: [Ngoại chương]

Người khi trước chém đinh chặt sắt thề cả đời không qua lại với nhau giờ lại chạy tới quỳ gối cầu xin, việc này có cảm giác thành tựu lắm, đúng không?

—————————

Tính ra, của cải Thikam gia ở Chankimha thị so Chankimha gia dày hơn nhiều. Chankimha gia đến đời ông nội Freen mới tới định cư ở Chankimha thị khởi nghiệp, nhưng Thikam gia thì khác. Dòng họ Thikam đã có từ lâu, Thikam gia vẫn luôn là vọng tộc của Chankimha thị. Tới một giai đoạn nào đó trong thời cận đại, gia tộc Thikam thiếu chút nữa bị hủy, là gia chủ Thikam gia khi ấy liều chết bảo vệ, sau đó lại bởi vì vấn đề giai cấp mà Thikam gia không dám ngẩng đầu. Nhưng lạc đà gầy vẫn lớn hơn ngựa, nền tảng còn đó, Thikam gia thực mau Đông Sơn tái khởi trên tay Thikam lão gia tử.

Chỉ tiếc Thikam lão gia tử có hai đứa con trai không biết phấn đấu, vì quyền thừa kế tranh đấu gay gắt 20 năm, ngoài lại có Chankimha gia đến sau vượt trước. Vì thế Thikam gia hiện tại chỉ còn là hữu danh vô thực, Thikam lão gia tử hơn 80 hơn tuổi còn muốn thủ gia nghiệp, e sợ bị hai đứa con không có chí đạp hư.

Điều duy nhất an ủi Thikam lão gia tử là Non - con trai độc nhất của con cả của ông. Đứa cháu này từ nhỏ thông minh, có đầu óc kinh doanh, cũng rất để tâm đến sản nghiệp gia tộc. Đích tôn trưởng tôn, Thikam lão gia tử chỉ muốn phủng trong lòng bàn tay nâng niu, từ nhỏ đã tay cầm tay dạy dỗ việc kinh thương của Thikam thị. Sợ con trai út có ý xấu gì với Non, còn chưa thành niên đã gửi đến Anh, gần nhất Thikam gia yên tĩnh mới dám tiếp hắn trở về.

Thikam lão gia tử và cha Freen - ông Chankimha là bạn vong niên, ông thích Freen tuổi còn nhỏ đã tính tình trầm ổn, thậm chí còn nghĩ tới chuyện đính ước Non với Freen từ bé. Nhưng mà ông chân trước vừa mới có ý niệm này, chân sau đã thấy tôn tử bảo bối ôm đầu ướt đũng quần tới cáo trạng, mách là Freen đánh hắn. Lão gia tử đau lòng một tuần, bị tính tình cường thế của đứa nhỏ Freen này dọa sợ, từ đây mới không dám đề việc này nữa.

Nhưng về sau Non và Ice chơi khá thân, đến nỗi Ice thường xuyên lấy chuyện khi nhỏ giễu cợt hắn, khiến Non trong lòng phiền muộn.

"Này, không phải ông nội cậu ném cậu ra nước ngoài à? Sao, đồng ý cho cậu trở về?" Uống được ba hiệp, toàn bộ chuyện không thoải mái trong khoảng thời gian này bị Ice vứt ra sau đầu, cầm chai rượu hỏi Non, trong mắt mang theo chút men say.

"Không phải vì ba tớ và nhị thúc đình chiến sao, đấu nhiều năm như vậy, thật không hiểu đấu cái gì." Non ợ rượu, cười sảng khoái, "Ai, tớ nghe nói tỷ cậu gần đây mới kết hôn? Đối tượng còn là một ả đàn bà, ha ha."

"Đàn bà thì làm sao? Quản cái gì?" Ice liếc xéo Non một cái, bĩu môi, "Chẳng qua lại ly hôn."

"Ly?" Non giật mình, rượu cũng tỉnh một ít, "Không phải nói tỷ cậu rất thích ả ta sao?"

"Tin tức nhanh nhạy ghê ha?" Khoé môi Ice cong lên, nhếch miệng cười khinh khỉnh, "Tỷ đầu tiên là chướng mắt ả, sau đó không biết trúng gió gì, kết hôn xong lại yêu đến chết đi sống lại, ngược lại người ta bắt đầu lên giọng không thèm tỷ. Náo loạn một hồi, phỏng chừng tỷ cũng chịu không nổi nữa, liền ly."

"Ly...... Ly là tốt!" Non cụng ly với Ice, mạnh miệng nói: "Loại tiện nhân này chỉ nên chơi đùa vui vui, sớm ném sớm thanh tịnh."

"Muốn." Alex lớn lên cứng cáp, giọng nói cũng rất khoẻ mạnh, trả lời không chút do dự, "Mama Byun nói, đi học mới có thể thi đại học, thi đậu đại học mới có thể kiếm đồng tiền lớn có tiền đồ. Em muốn kiếm nhiều tiền hơn, về sau hiếu kính Mama Byun."

Becky nghe xong chỉ cảm thấy chua xót. Alex vừa sinh ra mấy tháng đã bị cha mẹ vứt bỏ ở cửa cô nhi viện, lúc ấy trong tã lót chỉ có một tờ giấy viết ngày tháng năm sinh. Becky nhớ rõ mình còn cùng Ana tìm vài ngày, cuối cùng thật sự tìm không ra cha mẹ Alex mới đưa đứa nhỏ về cô nhi viện nuôi dưỡng. Đứa nhỏ này không bệnh không nghịch, lớn lên khoẻ mạnh, thật không biết cha mẹ nào thiếu lương tâm, ngay cả chính con mình cũng không cần, dù có là một đứa con hiếu thuận như vậy.

"Thế Mama Byun chưa nói khi nào cho Alex đi học sao?" Becky lại hỏi.

Vẻ mặt Alex rõ ràng thất vọng xuống, cúi đầu nói: "Em...... em không có hộ khẩu, Mama Byun nói không có hộ khẩu nên không đi học được."

Thì ra là thế, Becky rộng mở thông suốt. Hài tử cô nhi viện chỉ cần được đến trường là rất hạnh phúc, không có khả năng đi để ý trường nổi tiếng hay không. Bọn nhỏ trong viện cơ bản đều đang học ở tiểu học trung học phụ cận, mấy trường gần đây đều là những trường học nhỏ không có danh khí, không có tình trạng bị người đoạt chiếm danh ngạch. Lý do duy nhất giải thích được chính là không có hộ khẩu, không thể đến trường.

Không thể không đến trường, vấn đề hộ khẩu cũng yêu cầu cấp bách phải giải quyết. Becky biết Ana là muốn để nàng yên tâm dưỡng bệnh, cho nên cô chưa bao giờ kể về khốn cảnh của cô nhi viện với nàng, xem ra nàng phải tìm thời gian cùng Ana thương lượng.

Thế nên buổi tối, Ana dỗ bọn nhỏ ngủ xong, trở về phòng, Becky mới hỏi cô: "Tỷ, mấy đứa như Alex đều sắp chín tuổi rồi, sao còn chưa tiễn đi học a?"

Ana để thuận tiện chiếu cố Becky, đã kê thêm một chiếc giường khác vào phòng của nàng, hai người hiện tại lại giống như khi còn nhỏ ngủ chung một phòng. Ana mỗi ngày tới 12 giờ mới có thể trở về phòng, cô sợ đánh thức Becky, làm gì đều tay chân nhẹ nhàng, ngược lại bị câu nói đột ngột của Becky làm cho hoảng sợ, vỗ ngực nói: "Bec? Sao em còn chưa ngủ?"

"Ngủ không được. Tỷ, vấn đề hộ khẩu của Alex sao nhiều năm như vậy còn chưa giải quyết được?"

Ana bận suốt một ngày, đổ chậu nước ấm chuẩn bị ngâm chân, nói: "Tình huống của tụi nhỏ đó đặc thù, đều là bị cha mẹ chủ động vứt bỏ lại đây, các loại chứng minh đều không có. Chị mấy năm nay chạy vạy khắp nơi, Cục Công An Cục Dân Chính, chỗ có thể chạy đều đến chạy. Những người đó đùn đẩy trách nhiệm cho nhau, kéo từ ngày này sang ngày khác, rồi kéo dài tới hiện tại." Ana thở dài, "Lòng chị cũng sốt ruột, nhưng hiệu trưởng nói, không có hộ khẩu không thể đi học, thật không biết nên làm gì."

Phòng không lớn, Becky nương đèn bàn trên tủ đầu giường quan sát Ana. Ana không lớn hơn nàng mấy tuổi, ngần ấy năm vẫn luôn vì toàn bộ bọn nhỏ trong viện mà nhọc lòng, tóc mai đã sớm mọc tóc bạc, nhìn mà tim Becky đau đớn, "Tỷ chị đừng lo lắng, thật sự không được thì cho mấy người đó một ít tiền đi? Tóm lại trước giải quyết vấn đề đi học của bọn nhỏ lại nói."

Ana cười khổ, "Đưa tiền cũng phải biết đưa cho ai a. Hơn nữa, vài đứa nhỏ, còn có một bé bi hơn một tuổi cũng không có hộ khẩu, thế này thì phải đưa bao nhiêu tiền?"

"Nếu...... nếu thật sự không được, ta liền nghĩ cách phơi bày nó." Becky linh quang vừa loé, cho Ana một ý tưởng, "Tỷ, em lăn lộn nhiều năm như vậy, cũng nhận thức mấy phóng viên, bọn họ chuyên thích đào tin tức tư liệu sống như này, không bằng......"

"Cách này chị đã sớm nghĩ tới, nhưng những việc này liên quan đến bọn nhỏ, truyền thông giờ chị không tín nhiệm, lỡ như đời tư bọn nhỏ cũng bị đưa lên thì sao? Rủi ro quá lớn."

"Thế......"

Becky còn tưởng ra ý kiến cho Ana, Ana xua xua tay cắt ngang, "Bỏ đi, việc này tỷ nghĩ cách, em đừng nhọc lòng, mau ngủ đi, thương còn chưa khỏi không thể thức đêm."

Becky đành phải thành thật nằm xuống, nhưng nằm chưa được bao lâu, nàng lại hỏi: "Tỷ, những việc này sao chị không nói với em?"

Ana an tĩnh một lúc, bất đắc dĩ mà khẽ cười, "Chị sợ em đi cầu Freen."

"Bec, em lúc trước một lòng một dạ nhảy vào hố lửa, chị ngăn còn không ngăn được, hại em thương tích đầy mình. Hiện tại em rốt cuộc nghĩ thông suốt nhảy ra khỏi cái hố lửa kia, chị không thể để em nhảy xuống lần nữa."

"Sao có thể như vậy." Becky nhẹ giọng an ủi, "Tỷ, chị yên tâm đi, em sẽ không."

Cầu ai cũng sẽ không lại đi cầu Freen. Mãi mới có thể thoát khỏi cô ta, giống như Ana nói, không thể lại nhảy xuống hố lửa. Lửa kia quá nóng, ngọn lửa đỏ rực tựa như xiềng xích câu hồn, một khi bị khóa trụ chính là vạn kiếp bất phục.

Becky suy nghĩ một lúc, vẫn nên chuẩn bị tìm truyền thông hợp tác. Việc này tốt xấu gì nàng cũng hiểu biết hơn Ana tỷ, có một số việc không nháo lên là căn bản không nhận được coi trọng.

......

Ice dựa theo Nita giao phó đi tặng hoa cho Becky, ai ngờ hoa không đưa được mà còn bị mắng té tát. Nam đi rồi, Nita sau khi từ TH trở về thì cứ si si ngốc ngốc, thậm chí Chankimha gia cũng rất ít tới. Ice đến một bằng hữu có thể cùng cô chơi đùa còn tìm không ra, cha mẹ ra nước ngoài du lịch, về nhà chỉ có thể mắt to trừng mắt nhỏ với cái mặt băng sơn của Freen. Nghĩ đến đã nổi da gà, Ice không muốn về nhà, quyết định đi quán bar ngày trước thường đi uống rượu giải sầu.

Ice tuy đang là hoa đán bạo hồng, bất quá cô có Freen đứng sau chống lưng, cánh truyền thông bình thường không dám tùy ý theo dõi cô. Cho dù có mấy kẻ không có mắt, chân trước mới vừa chụp lén xong, chân sau đã bị những vệ sĩ ẩn nấp trong tối của Ice ra tay tiêu huỷ camera thẻ SD, nên Ice xuất đạo ngần ấy năm nhưng rất ít scandal.

Cô lúc trước lựa chọn xây dựng hình tượng cao lãnh, người đại diện khi đó khuyên cô, nói hiện tại rất ít người dính chiêu này, fans thì quý giá, đâu ai nguyện ý tìm idol suốt ngày lạnh mặt với mình. Nhưng Ice quyết tâm phải đi con đường cao lãnh, theo như lời cô nói là: "Khí tràng băng sơn của tỷ tôi học không tới, chẳng lẽ không thể Đông Thi hiệu tần [1] sao? Chỉ cao lãnh, không thay đổi."

[1] Đông Thi hiệu tần (东施效颦): Một hôm, Tây Thi đột nhiên cảm thấy đau ở , mặt mày nhăn lại, cô gái Đông Thi vốn xấu xí, thấy Tây Thi mặt nhăn lại vẫn còn đẹp mê hồn bèn bắt chước. Tưởng rằng mình sẽ đẹp như Tây Thi, thế nhưng Đông Thi bắt chước chỉ thêm xấu lạ, khiến người ta nhìn thấy đều chạy đi, thậm chí không dám ra đường nữa. Điển tích này cũng xuất phát từ Trang Tử, có ý chê cười đừng cố gắng làm việc mà khả năng không thể, cốt quả chỉ khiến mình tệ hơn đi mà thôi

Ngũ quan cô và Freen có năm phần tương tự, nghiêm mặt lại thật sự có một chút thần vận của Freen. Hình tượng này khi xuất đạo đến cả người đại diện cũng tuyệt vọng, ai ngờ trên đời này fans thích mặt nóng dán mông lạnh nhiều hơn cả trong tưởng tượng. Ice vừa ra mắt đã hấp dẫn một đống fan, thích kiểu idol này đều là fans trường tình, trên cơ bản hấp dẫn lại đây đều là fan tử trung, rồi lại diễn một bộ phim của đại đạo diễn. Thế là quốc dân độ cùng phẩm cách đều có, khi Ice còn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì bản thân đã biến thành "đảm đương diễn xuất ", "thần thoại phòng vé", "nữ thần quốc dân".

Ice ngẫm lại đoạn đường từ số 0 tới hiện tại, cảm thấy giới giải trí thật quá dễ nổi tiếng, đột nhiên có điểm phiền chán.

"Nha, nhị tiểu thư lại tới nữa? Hôm nay uống cái gì?" Ice vừa vào quán bar, bartender đứng sau quầy đã chào hỏi niềm nở, một bên tiếp đón còn một bên pha chế cocktail, chai rượu bay tứ tung, rất có thể hù người.

"Tôi tự mình lấy là được, không cần tiếp đón." Ice đi thẳng ra sau quầy bar tìm một chai rượu ngoại, cầm thêm cái ly, đi đến ghế sô pha nơi cô thường ngồi.

Nâng chén tiêu sầu càng sầu thêm. Bạn của Ice, người thì xuất ngoại, người thì quay phim, tâm tình vốn dĩ đã không tốt, rượu càng uống càng không thuận, cuối cùng dứt khoát đập mạnh ly rượu xuống mặt bàn.

"Nhị tiểu thư, mới mấy năm không gặp mà tính khí đã khác biệt vậy sao?" Một giọng đàn ông xuất hiện sau lưng Ice, hắn từ sau đưa qua một ly rượu Cocktail, âm sắc hơi trầm mang theo điệu cười có mấy phần du côn quen thuộc, "Martini, thích hợp nhất tâm tình hiện giờ của cậu."

Ice quay đầu nhìn lại, mắt sáng rực lên, trực tiếp quàng cổ nam nhân quật ngã hắn xuống sô pha, "Non Thikam! Tiểu tử được à nha! Mấy năm không thấy giờ trở nên nhân mô cẩu dạng nha! Nhớ năm đó cậu bị tỷ của tớ đánh, sau đó hễ thấy tỷ tớ là đái trong quần!"

Non bị ném ngã thẳng xuống sô pha, Martini trên tay không chút nào lãng phí, toàn bộ đổ hết lên âu phục sang quý cao cấp của hắn, nhưng hắn không để ý, cười hì hì bò dậy, giả vờ ảo não, "Đây là hàng thủ công Italy định chế! Nhị tiểu thư, bồi thường đi."

"Bồi!" Ice cười sảng khoái, kêu nhân viên phục vụ thêm một ly rượu, "Đang lo không ai bồi lão nương uống rượu đây, đêm nay chúng ta không say không về!"

Góc tối, vệ sĩ nào đó của Ice bất động thanh sắc gửi tin nhắn.

......

Chankimha trạch, thư phòng.

"Chankimha tổng, Non Thikam đã trở lại." Quản gia vừa nhận được tin nhắn, lập tức bẩm báo cho Freen.

Freen ngừng ngòi bút đang ký văn kiện, không ngẩng đầu lên mà hoàn thành nốt nét còn thừa, "Về khi nào?"

"Buổi chiều vừa về, nghe nói lão gia Thikam gia bệnh tình nguy kịch, đặc biệt tiếp hắn từ Anh quốc trở về."

"Thikam đại và Thikam nhị đấu nhiều năm như vậy, cũng nên có kết quả." Freen đem văn kiện đưa cho quản gia, "Trước cho người theo dõi hắn. Đúng rồi, khi nào Ice trở về bảo em ấy tới thư phòng tìm tôi."

"Dạ vâng."

"Nhưng tỷ thích tiện nhân kia nha." Ice đẩy đẩy vai hắn, kỳ quái hỏi: "Cậu nghe ngóng Freen tỷ làm gì?"

Non một hơi uống cạn sạch ly rượu, cười bỉ ổi: "Tớ còn có thể làm gì nữa? Không phải là đang tìm đề tài để tán gẫu sao? Nhìn cậu một mình đã thấy chán muốn chết."

"Cảm ơn ngài, ngài tán gẫu như vậy tiểu nhân càng buồn bực."

"Đừng lo lắng, nhìn tớ giúp tỷ cậu cái đại ân! Freen quay đầu lại nhất định sẽ cảm ơn tớ."

Ice cùng Non uống rượu đến sau nửa đêm mới say khướt về nhà, vừa trở về đã bị quản gia xách tới thư phòng Freen. Ice uống quá nhiều, đầu choáng váng, nhìn sàn nhà đều là quay cuồng, đong đưa lúc lắc đứng không vững, Freen ngồi sau bàn nhìn cô một cái, cau mày nhắc: "Lần sau uống ít."

"Không có việc gì, em rất vui!" Ice mang theo mùi rượu, cười hỏi, "Tỷ, chị tìm em?"

"Chị đã mời Nichita lão trở lại, còn có Lin làm hiệp trợ, ngày mai bắt đầu cho em đi học. Chị ngày mai phải đến Châu Âu, một tuần sau trở về, sau đó khảo sát tiến độ học tập của em."

Ice nghe xong hoàn toàn tỉnh rượu, sốt ruột tiến lên, bang một tiếng đập tay xuống bàn làm việc của Freen: "Cái gì? Em không cần!" Nichita lão ngày trước là thầy giáo của Freen, mười phần cũ kỹ, đi học với ông ta, Ice đang sống sờ sờ đảm bảo có thể buồn mà chết.

"Không phải, tỷ, vì cái gì a?" Ice không nghĩ ra, mình lại không cần kế thừa gia nghiệp, không cần thiết giống Freen mệt chết mệt sống học nhiều thứ như vậy. Hơn nữa đã lớn đến ngần này, còn bị gia sư nhốt trong nhà dạy học, bị truyền ra ngoài nhất định bị đám hồ bằng cẩu hữu kia cười chết!

"Trước kia là chị quá dung túng em. Ice, Chankimha gia sớm hay muộn sẽ giao đến tay em." Freen chỉ giải thích một câu không đầu không đuôi như vậy với Ice, sau đó rời đi, lưu lại Ice một mình một người khóc không ra nước mắt.

......

Becky mấy ngày nay ăn ngon ngủ ngon, thân thể hồi phục rất thuận lợi, có thể nói là mọi thứ diễn ra tốt đẹp, ngoại trừ việc đăng ký hộ khẩu cho mấy đứa Alex.

Becky tự mình đi một lần mới biết được, việc này so với Ana tưởng tượng khó hơn nhiều. Mấy thủ tục xếp hàng rườm rà lại dài dòng đã đủ đem người phiền chết, thật vất vả chờ tới lượt mình, kết quả người ta nhẹ nhàng bâng quơ một câu "Việc này không thuộc phận sự của chúng tôi", rồi nàng lại phải chạy sang chỗ khác. Hết một ngày cái gì cũng không làm được, chỉ để lại một cơ thể mệt mỏi quá độ. Liên tiếp vài ngày như thế, Becky liền dứt khoát muốn tìm phương tiện truyền thông để vạch trần, không nghĩ tới nàng chưa kịp tìm truyền thông, cô nhi viện lại xảy ra chuyện khác. Khu phía tây của thành phố sắp bị phá bỏ.

Khu Tây này thật ra đã bị bán từ lâu, mấy chủ cũ đã sớm cầm tiền tái định cư dọn đến nhà mới, chỉ là chờ mãi không thấy động tĩnh gì, vì thế những người đó lại đem phòng ở cho dân lao động từ nơi khác thuê với giá rẻ, mỗi tháng kiếm thêm ít thu nhập trợ cấp gia dụng. Trong ấn tượng của Becky nơi này rõ ràng thật lâu sau mới bị phá bỏ, bất quá kiếp này quỹ đạo thời gian đã sớm bị rối loạn. Becky cũng đã quen với việc này, nhưng......

"Tỷ, cô nhi viện bị phá dỡ thì tụi nhỏ phải làm sao bây giờ? Đất chỗ đó có được đền bù không?"

Ana khổ đại cừu thâm mà lắc đầu, trong lúc nhất thời cũng không biết nên như thế nào cho phải, "Đất cô nhi viện là của nhà nước, chị đi Cục Dân Chính hỏi mấy lần, nhưng người ta đều nói cô nhi viện này phi pháp. Lúc ấy chị nghĩ dù sao nơi này vẫn chưa phá, còn có thể chậm rãi tìm chỗ ở thích hợp, kết quả không nghĩ tới phá bỏ đến nhanh như vậy."

"Lúc viện trưởng còn sống không phải vẫn hợp pháp sao? Tại sao lại như vậy?"

"Chị cũng không biết, bọn họ nói giấy phép đã hết hiệu lực rất nhiều năm, yêu cầu phải thẩm tra lại. Chị lúc ấy nghĩ dù sao cũng không có ảnh hưởng gì, nên không làm......"

Becky biết Ana từ trước đến nay tâm đại, không ngờ tâm lại đại tới cỡ này. Mắt thấy hết cuối tuần là nơi này bị phá bỏ, hiện tại một cái sân để bọn nhỏ đứng còn không có, không có khả năng ngủ luôn trên đường đi?

Hộ khẩu còn chưa giải quyết xong, giờ chỗ ở của hài tử lại xảy ra vấn đề, Becky ăn không ngon ngủ không yên, ngày nào cũng chạy tới chạy lui, kêu oan, tìm truyền thông, tìm quan hệ, chạy vạy khắp nơi, nhưng không ai dám hỗ trợ. Lo đến độ khoé miệng Becky nổi lên mấy mụn rộp, sau vẫn là một người bạn phóng viên của nàng nhìn không đành lòng, lén lút nói cho nàng: "Becky, việc này em tìm chúng ta vô dụng. Anh hôm nay mà đưa tin này giúp em, ngày mai kiểu gì cũng bị chủ biên đá đít bắt cuốn gói, bọn anh kiếm bát cơm thực sự không dễ dàng......"

Becky thấy phóng viên vẻ mặt ấp a ấp úng muốn nói lại thôi, tim nhảy lên, hỏi: "Anh có ý gì?"

"Lời đã nói đến mức này, em còn không rõ sao?" Phóng viên dáo dác ngó nghiêng bốn phía, che che đậy đậy tiến đến bên cạnh Becky thì thầm, "Becky, em hiện giờ là phu nhân Chankimha gia, còn có chuyện gì mà người bên gối em giải quyết không được?"

Becky vừa nghe, lập tức phát hoả, nhíu chặt lông mày hỏi: "Anh đang nói chuyện này là âm mưu của Chankimha gia?"

"Âm mưu hay không anh không biết, dù sao đấy cũng là thủ tục pháp lý. Nhưng chủ biên của anh nói, cấp trên lên tiếng, chuyện liên quan đến cô nhi viện không được phép đưa tin. Em nói xem trừ bỏ Chankimha gia ra, còn có ai phải động thủ mạnh như vậy để nhằm vào em?"

Mặt Becky trầm đến tích thủy, cắn răng không nói lời nào, chỉ nghe phóng viên kia lại khuyên, "Becky, em và con trưởng Chankimha gia kết hôn, người ta thay em đỡ bao nhiêu áp lực, anh làm ngành này anh biết rõ nhất. Lúc ấy tất cả các phương tiện truyền thông chính thống đều phát điên, mắng em mắng Chankimha gia, đều bị Chankimha tổng đè ép xuống, kết hôn xong đối với em cũng không tồi, đúng không? Người ta dù sao cũng là thiên kim tiểu thư, tính khí xấu là chuyện bình thường. Em là trèo cao, chuyện có thể nhẫn thì nên nhẫn......"

Becky đứng dậy không nói một lời bỏ đi, đi ngang qua không khí hừng hực lửa nóng. Phóng viên nhìn bóng dáng nàng rời đi, cười khinh miệt.

Khó trách mảnh đất khu Tây nhiều năm vậy không thấy động, giờ lại vô thanh vô tức muốn khai phá. Becky cho rằng Freen thật sự đại từ đại bi phóng nàng một con đường sống, không ngờ lại đang đứng đây chờ nàng.

Khó trách ly hôn đáp ứng sảng khoái đến vậy, khó trách cho mình sống thanh tịnh lâu như vậy, khó trách vẫn luôn không lộ mặt! Đây là chờ mình đi cầu cô ta!

Người khi trước chém đinh chặt sắt thề cả đời không qua lại với nhau giờ lại chạy tới quỳ gối cầu xin, việc này có cảm giác thành tựu lắm, đúng không? Becky nghiến răng nghiến lợi nghĩ, quả nhiên gừng càng già càng cay, Freen không hổ sống lâu hơn mình 20 năm, thủ đoạn thật là cao minh, làm việc tích thủy bất lậu. Cô ta thậm chí không cần tự mình động thủ, chỉ cần hữu ý vô tình đưa ra ít ám chỉ, lập tức có bao người lao ra thay cô ta dẫm chết con kiến như mình!

Becky thật sự tuyệt vọng, nàng giờ mới biết mình sống hai kiếp, nhưng vẫn ngây thơ như thuở nào. Người như Freen, khi không muốn để ngươi đi thì tự nhiên có trăm ngàn vạn biện pháp dày vò ngươi. Không, cô ta còn chưa lộ diện, đã đủ khiến Becky cùng đường vô kế.

Becky nhớ ngày trước Freen nói với nàng một câu: muốn uy hϊếp người, phải nắm chặt điểm yếu của đối thủ trong tay mới có tác dụng. Freen thật quá hiểu rõ nàng, nhắm yếu điểm của nàng rất chuẩn.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro