"Becky, thì ra em hận tôi đến vậy."
————————————
Trên người Becky còn cắm đủ loại ống, nhưng giây phút nàng nhìn thấy gương mặt Freen, căn bản không suy nghĩ được nhiều như vậy, chỉ biết kinh thanh thét chói tai lui dần ra sau. Các thiết bị tích tích không ngừng kêu vang, nàng lùi đến mép giường, hết đường lui, sắp chuẩn bị ngã lộn xuống đất.
Freen nhìn mà sợ, tay nhanh mắt lẹ nhảy sang bên kia tiếp được Becky, đem nàng ôm vào ngực, "Becky? Becky em làm sao vậy? Là tôi đây, em không nhận ra tôi sao?"
"Cô cút đi, cút đi!" Hai tay nàng chặn lại bả vai Freen, cố gắng thoát ra. Cơ thể Freen như toàn gai nhọn, quấn chặt khiến nàng đau đớn. Becky muốn thoát khỏi gông cùm của Freen, nhưng bằng sức lực hiện tại của nàng, hoàn toàn không phải đối thủ của cô ta.
"Đừng trói tôi, chạy...... Tôi muốn chạy!" Becky không thoát được Freen, cuối cùng chỉ có thể vùng vẫy đấm đá trong lòng ngực cô ta, cắn một nhát thật mạnh vào cổ Freen. Hàm răng sắc nhọn xé rách da thịt, thực mau liền có mùi máu tươi ùa vào khoang miệng nàng, nhưng lại không thể làm Freen buông tay. Freen ôm nàng, càng ôm càng chặt.
Trên người Freen đều là gai, cô càng ôm chặt, gai liền càng đâm sâu vào da thịt Becky. Nàng run lên vì đau đớn, thậm chí xương cốt cũng ẩn ẩn đau nhói. Nàng cảm thấy có lẽ mình sắp chết rồi. Rõ ràng Ana dặn nàng phải sống, nhưng đối mặt với Freen, trước mặt nàng chỉ có tuyệt lộ, người này buộc nàng phải chết.
"Cô đừng tới đây! Cô đừng tới đây!" Becky hét lên một cách cuồng loạn, "Vì sao! Vì sao!"
Vì sao người này thế nào cũng phải bức tử nàng? Ana tỷ dặn mình phải sống tốt, nhưng nếu người này còn sống, mình sẽ không thể sống sót. Cô ta chính là muốn mình phải chết!
"Tỷ! Tỷ! Cứu em với, cứu em với!" Becky vẫn tiếp tục giãy giụa, nhưng rồi giãy giụa cũng dần dần yếu ớt. Toàn thân nàng run lên, hàm răng run lập cập đập vào nhau. Toàn thế giới dường như chỉ còn nàng và Freen, không ai có thể giúp nàng, nàng cũng không thể trốn thoát. Becky bị cơn tuyệt vọng mãnh liệt ập tới bủa vây, từ bỏ giãy giụa, cuộn tròn thân mình trong lòng ngực Freen, gào khóc thút thít như một đứa trẻ, "Đừng giam tôi lại, tôi không cần cô, cô cút ngay......"
Nàng chỉ lặp đi lặp lại vài câu như vậy, cuối cùng khóc không được, rồi nức nở theo bản năng, chỉ biết gọi tỷ tỷ hết lần này đến lần khác. Freen đau lòng đến tột đỉnh, vuốt tóc nàng nói: "Becky, em về sau ngoan ngoãn ở bên cạnh tôi, tôi sẽ không bao giờ nhốt em nữa."
Thân thể Becky run rẩy nghiêm trọng hơn.
"Chankimha...... Chankimha tổng, trước để bác sĩ kiểm tra đi." Lin nhẹ giọng khuyên nhủ.
Freen cúi đầu, dán vành tai Becky, dỗ dành: "Becky, bác sĩ tới, em ngoan, được không?"
Becky không có phản ứng.
Freen cho là nàng cam chịu, đối bác sĩ mệt mỏi gật đầu một cái, "Vất vả."
Nếu là người bình thường, nghe câu này của Freen chỉ e đã kinh hãi không dám tiếp lời. Vị bác sĩ kia, ngược lại rất bình tĩnh, hai tay đút trong túi áo blouse trắng, thản nhiên nói: "Là bổn phận của tôi."
Vì thế Freen hơi thả lỏng lực đạo trên tay.
Becky nhìn chuẩn cơ hội, húc đầu vào ngực Freen. Nàng dùng hết sức lực đồng quy vu tận với Freen, đâm đến mắt nàng nổi đom đóm. Freen rốt cuộc cũng buông tay trong đau đớn, Becky thừa cơ bỏ chạy về phía cửa.
Nhưng nàng chạy đến cửa phòng bệnh, lại phanh gấp dừng lại.
Trước cửa có vài người đàn ông đứng canh giữ, Becky không chạy ra được.
Nàng hoảng sợ luống cuống đứng giữa phòng bệnh. Nàng nhìn những con người xa lạ này, mỗi người giống như sợi dây thừng, giúp nữ nhân kia thắt cổ gϊếŧ chết nàng. Becky chạy không thoát, nàng rốt cuộc phát hiện mình chạy không thoát.
"Becky......" Freen ôm ngực, định tiến lên ôm Becky.
Becky bị dọa nhảy dựng lên, "Cô đừng tới đây!"
Poonsak lời nàng nói không có tác dụng, Freen vẫn từng bước tới gần nàng. Becky hốt hoảng thối lui đến góc tường, sau cùng đường lui cũng hết.
"Không chạy thoát được đâu." Becky ngồi xổm trong góc, nàng giống như con mồi sa vào bẫy, trơ mắt nhìn bước chân thợ săn càng ngày càng gần, không biện pháp thoát thân, chỉ có thể lắc đầu lẩm bẩm, "Không chạy thoát được đâu......"
"Chạy không thoát." Nàng điên cuồng đập đầu vào tường, bịch một tiếng vang lớn, tường và sàn nhà như rung chuyển, "Chạy không thoát."
Sắc mặt Freen kịch biến, cô bay nhanh về phía trước cố ngăn cản hành vi tự thương tổn bản thân của Becky. Đúng lúc đó ở cửa có người đi vào, Becky chỉ thoáng nhìn mặt người nọ, trong mắt lập tức có hào quang, không nói câu nào bật dậy giang tay ôm chặt người kia vào lòng, "Tỷ!"
"Becky?" Ana không nghĩ tới Becky sẽ tỉnh, cả kinh thốt không ra lời, theo bản năng ôm lấy nàng.
"Tỷ cứu em với! Em phải về nhà! Em phải về nhà!" Becky ôm Ana, tựa như bắt được cọng rơm rạ cứu mạng cuối cùng, không ngừng cầu xin cô mình muốn về nhà.
Tâm lý Becky bất bình thường. Ana liếc nhìn Freen, đoán được chuyện phát sinh trong phòng bệnh khoảng tám chín phần. Cô hiện tại chỉ lo lắng một mình Becky, vỗ nhẹ lưng nàng, ôn nhu an ủi: "Bec ngoan, em bị bệnh, khi nào em khỏi hẳn chúng ta sẽ về nhà."
Bằng kinh nghiệm dỗ trẻ con nhiều năm, Becky quả nhiên ở trong vòng tay cô an tĩnh lại. Nàng gác cằm trên vai Ana, vì quá suy yếu, cứ đứng thẳng như vậy mà ngủ thϊếp đi.
"Bec?" Bên tai Ana chỉ còn tiếng hít thở suy yếu theo quy luật của Becky.
Xác định người đã ngủ, Ana định ôm nàng mang lên giường. Freen muốn tiến lên hỗ trợ, nhưng một khi hơi thở của cô tới gần, thân thể Becky lập tức căng chặt. Freen không dám hành động thiếu suy nghĩ, cuối cùng là bác sĩ luôn đứng bên cạnh cùng Lin đã giúp đưa Becky vào giường.
Kiểm tra tổng quát xong, bác sĩ nhận định thân thể của nàng không có vấn đề gì quá nghiêm trọng, chính là quá suy yếu, cần được bồi bổ tĩnh dưỡng.
"Nhưng tôi kiến nghị nên đưa bệnh nhân đến khoa tâm thần." Cuối cùng, bác sĩ đề nghị nói, "Tâm trạng bệnh nhân có chút không bình thường."
Becky điên rồi.
Người đầu tiên phát hiện chính là Ana.
Từ lúc Becky tỉnh lại, lúc sau vẫn luôn tỉnh tỉnh ngủ ngủ, khi tỉnh chuyện đầu tiên làm chính là tìm Ana, tìm không thấy sẽ gấp đến độ khóc lớn, đập đầu vào tường. Thật sự tìm không ra, sẽ một người thu mình vào một góc, cố gắng ẩn mình cho đến khi Ana xuất hiện mới thôi.
Thế nhưng khi Ana ở, Becky vẫn cư xử như một người bình thường, có thể nói có thể cười. Bác sĩ nói tinh thần Becky có vấn đề, Ana vẫn luôn không muốn tin. Becky đang yên đang lành, có thể ăn có thể ngủ, trừ bỏ bây giờ có điểm quá dính cô, cũng không có nơi nào không bình thường, sao có thể có vấn đề về tinh thần?
Đến tận khi Nita xuất hiện, Ana mới phát hiện nơi nào không bình thường.
Becky đối Nita cố ý đến gần cư nhiên không hề phản ứng. Nói cách khác, nàng đối Nita người này không có phản ứng, giống như Nita căn bản không tồn tại.
Dần dần, Ana phát hiện Becky ngoại trừ cô thì không phản ứng với bất cứ ai khác. Nàng chỉ thấy cô, chỉ nghe cô nói chuyện, còn lại những người khác như vô hình trong mắt nàng. Có một lần Ana đứng ngoài phòng bệnh lặng lẽ quan sát Becky, thì thấy nàng hai tay ôm gối ngồi thu mình trong góc tường, bất luận y tá dùng đủ mọi cách để khuyên nàng uống thuốc, nàng đều như không nghe thấy. Mãi đến khi Ana tiến vào, Becky lập tức ôm chặt cánh tay cô không buông, dính người y hệt cún con.
Dỗ Becky uống thuốc xong, Ana dò hỏi ý tá, "Khi tôi không ở các cô cho Bec uống thuốc kiểu gì?"
Y tá thu dọn xe đẩy, thở dài, "Còn có thể làm sao bây giờ? Chỉ có thể banh miệng ra đổ vào. May là Armstrong tiểu thư không giãy giụa, bằng không thì không đổ vào được."
Ana nghe xong chỉ thấy mũi chua xót. Cùng ngày, cô đi tìm Freen, muốn mang Becky về cô nhi viện.
"Không được." Freen quả quyết cự tuyệt, không có chỗ cho lựa chọn thứ hai.
"Freen, cô bức một người khỏe mạnh thành người điên, còn không buông tha em ấy sao?" Ana nghiến răng nghiến lợi mà trừng Freen, "Thật sự phải đẩy em ấy vào chỗ chết mới thôi đúng không?"
Freen nghe xong, trong mắt có hơi dao động, tay ở sau người siết thành nắm đấm, nhấp môi nói: "Không được."
Freen không muốn Becky chết, cũng không muốn để Becky đi, điên rồi cũng khá tốt —— Freen trước đây còn hy vọng xa vời tìm về Becky thuở ban đầu, giờ đã không có những suy nghĩ viển vông đó nữa. Bất kể là phát điên hay thiểu năng, chỉ cần người còn ở bên cô là được. Yêu cầu của cô thật sự thấp, chính là Becky đừng rời khỏi mình.
Freen đã từng nghĩ buông tay, cho nên cô mới có thể đồng ý ly hôn. Vậy nhưng cô không khoan dung rộng rãi như bản thân tưởng tượng. Mấy tháng mà Becky không ở, cô cơ hồ nhịn không được trói nàng từ Châu Âu trói về. Khi đó cô mới phát hiện, buông tay để từng người hạnh phúc chỉ là giả dối. Becky chỉ có thể ở bên cô, dù cô có phải nghe lời cay đắng hay chịu đựng khổ đau, miễn là Freen vẫn thấy được nàng.
Ana suýt chút nữa xông lên tát Freen, hít sâu mấy hơi, chung quy vẫn là nhịn xuống. Cô tuy bốc đồng, lại không phải kẻ ngốc. Cô phải vì Becky suy xét, phải vì tụi nhỏ cô nhi viện suy xét. Cô chỉ là tiểu dân thị chúng, đắc tội không nổi Freen.
Đàm phán vô tật mà chết, trước khi đi, Ana nói: "Tôi luôn hy vọng Bec có thể khỏe mạnh bình an. Nhưng hiện tại, nếu có ngày em ấy thật sự chết, tôi một chút cũng không bất ngờ."
Freen như cũ vẫn duy trì tư thế đứng chắp tay, không nói một câu.
Khi Ana không ở, Freen cũng đi thăm Becky vài lần. Mỗi lần Becky nhìn thấy cô đều hoảng sợ muôn dạng, hét to mất kiểm soát. Nàng đưa mắt xung quanh đi tìm Ana, chính là Ana không ở, trong phòng ngoại trừ tên ác quỷ này, không có một người thứ hai.
"Cút đi! Cút đi!" Becky súc người trong góc, thét chói tai.
Freen thống khổ mà đi qua, "Becky, em đừng sợ, tôi sẽ không thương tổn em."
Becky không nghe thấy cô nói chuyện, nàng chỉ biết la hét đuổi người, rồi cuối cùng nói năng lộn xộn, từ trong cổ họng phát ra mấy tiếng gầm gừ vô nghĩa, giãy giụa như thú bị nhốt.
"Becky, tôi chỉ muốn ôm em." Freen không màng Becky tinh thần suy sụp, cô ôm nàng, đem tay chân múa may lung tung của nàng cùng ôm vào trong lòng ngực, "Becky, tôi nhớ em."
Lời còn chưa dứt, bụng Freen một trận đau nhói. Becky nhìn chằm chằm bụng cô, Freen theo ánh mắt nàng nhìn xuống. Hoá ra không biết khi nào Becky nắm trong tay một mảnh sứ vỡ, lúc này chính cắm phập vào thân thể Freen, máu dọc theo miệng vết thương chảy đầy tay nàng.
"Gϊếŧ cô, gϊếŧ cô....." Becky nhìn chằm chằm mảnh sứ trong tay, vô thức mà nỉ non, "Gϊếŧ cô......"
Tay nàng còn đang không ngừng tăng thêm lực đạo, hung khí trong tay dần dần đâm sâu thêm vào miệng vết thương, máu chảy càng nhiều, Becky bật cười ha ha, "Gϊếŧ chết cô, gϊếŧ chết cô! Ha ha ha!"
Đáng tiếc sức nàng quá nhược, mảnh sứ lại không sắc bén như dao, vết rách ở bụng Freen không sâu, hoàn toàn không đủ để trí mạng.
Nhìn thấy Becky cười, Freen tựa hồ cũng rất vui vẻ, nắm cổ tay nàng, thuận thế giúp nàng đâm mảnh sứ sâu thêm một phân.
"Becky, thì ra em hận tôi đến vậy."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro