15. CHIẾN ĐẤU

Vậy là có 1 trận chiến hả....chỉ người chiến thắng mới được tuyên bố là dễ thương nhất. Sau khi rời phòng Khun Sam, chúng tôi gửi sticker cho nhau như điên, như thể ai gửi nhiều sticker nhất sẽ được coi là dễ thương nhất. Chúng tôi tiếp tục gửi nhãn dán cho đến cuối ngày. Bây giờ chỉ có Khun Sam và tôi làm việc muộn, vì trước đó chúng tôi quá bận rộn. Cuối cùng chúng tôi cũng ở một mình trong văn phòng

DoraeMon: Gần 8h tối rồi. Chúng ta sẽ chiến đấu vào lúc khác.

Vì vậy, tôi chuẩn bị về nhà và cô ấy ngay lập tức xông ra khỏi phòng làm việc để thu hút sự chú ý của tôi.
"Hey... "

Khi chúng tôi nhìn vào mắt nhau, tôi chợt nhớ  lại lúc cô ấy cắn môi tôi. Tôi vẫn còn xấu hổ, nên tôi nhìn đi chỗ khác để che giấu

"Em chuẩn bị về nhà à?"

"Uhm. Còn chị thì sao?"

"Cũng vậy."

"Nhưng trễ quá rồi. Mấy giờ em về đến nhà?"

Tôi nhìn đồng hồ đeo tay "Khoảng 10 giờ tối. Nó phụ thuộc vào tình hình giao thông."

"Tại sao em làm việc xa nhà như vậy?"

"Em cũng luôn tự hỏi tại sao?" Chúa tôi, lẽ ra tôi không nên nói như vậy vì chúng tôi vẫn còn choáng váng, tôi rất cảm thấy ngại ngùng!

"Nếu định tiếp tục làm việc ở đây, sao không chuyển đến gần đây? Sẽ an toàn hơn khi phải tan sở muộn".

"Ở một nơi đắt đỏ như thế này, em không nghĩ mình có thể mua được."

"Ít nhất nó sẽ giúp em tiết kiệm thời gian và tiền bạc."

"Vé xe buýt rất rẻ Khun Sam."

"Nhưng nó nguy hiểm."

"Người nghèo không có lựa chọn nào khác. Em không giống như chị, người có thể mua bất cứ thứ gì mình muốn." tôi nói với cô

"Rồi, chị đưa em về."

"Nhà em xa quá, chị lái xe về sợ chị lại đau nửa đầu."

Chúng tôi nhìn nhau một lúc rồi xấu hổ, ngoảnh mặt đi. Tại sao tôi cảm thấy kỳ lạ chỉ bằng cách nói chuyện? Nhất định là bởi vì chuyện lúc sáng.

"Chúng ta bây giờ tốt hơn nên về nhà. Nếu chúng ta tiếp tục nói chuyện, càng về muộn càng nguy hiểm."

"Hừm."

Chúng tôi đi bộ đến thang máy. Trên đường đi, mùi hương của cô ấy cứ bao trùm tôi suốt. Chúng tôi im lặng bên trong thang máy. Mặc dù chúng tôi đã nói rất nhiều trước đây, nhưng bây giờ nó rất yên tĩnh

"Mon."

"Khun Sam."

Chỉ vì muốn phá vỡ sự im lặng, tôi và cô ấy cùng đồng thời lên tiếng

"Humh?"

"Chị nói trước đi."

Cô ấy có vẻ suy nghĩ và nói: "Đã quá muộn tôi nghĩ em nên..."

"Nên cái gì?"

"Em nên làm gì đó để giữ an toàn."

"Nhưng em không đi đâu nguy hiểm cả." Tôi im lặng và tôi không hiểu ý cô ấy là gì. Cô ấy tạo ra một tiếng ồn không tán thành

"Ừ, em nên tìm một chỗ an toàn, không nên về nhà."

"Không về nhà thì ở đâu?" Tôi đang cười khi cô ấy vẫn im lặng

"Em có biết tại sao tôi mua ngôi nhà mà tôi đang sống không?"

"Bởi vì nó gần văn phòng của chị."

"Phải, Trong nhà tôi có chòi canh. Một vài lính canh đi tuần vài vòng mỗi đêm.

"Đó là một nơi an ninh tốt."

"Ở đó khá an toàn."

"Em không có đủ tiền để mua nó."

"Tôi không bảo em mua."

"Ngay cả đi thuê cũng không thể."

"Tôi cũng không lấy tiền thuê nhà. Nó miễn phí."

"Giống như ?"
Cô ấy đang cố thuyết phục tôi qua đêm ở nhà cô ấy. Phải không? Chúng tôi nhìn nhau chằm chằm cho đến khi một nhân viên bảo vệ xuất hiện. Có vẻ như cửa thang máy đã mở ra từ lâu, nhưng chúng tôi vẫn chưa nói chuyện xong. "Chị đang yêu cầu em qua đêm ở nhà chị sao?"

"Tôi không nói điều đó."

"Được, vậy em sẽ không ở đó."

"Nhưng em đã nói rằng tôi luôn nói ngược lại với những gì tôi muốn nói. Nếu tôi nói 'không' thì có nghĩa là 'có'."

"Thấy chưa! Chi thực sự muốn em qua đêm ở nhà chị."

Mặt cô ấy đỏ bừng vì xấu hổ. Cô ấy bước ra khỏi thang máy với hai tay đút túi quần và không ngoảnh lại, bỏ lại tôi một mình.

"Sao đứng đó? Đi theo tôi."

"Em cần phải báo cho gia đình biết nhưng Ba em ..."

"Tôi sẽ thông báo cho ông ấy biết."

"Vậy thì Ba tôi sẽ không thể từ chối."

"Ồ tốt đấy."

Và tôi đi theo cô ấy mà không nói một lời, giống như một con vịt con theo mẹ của nó. Thật kỳ lạ. Tôi không biết phải làm gì. Thật khó chịu, nhưng không tệ. Chúng tôi nói chuyện bẽn lẽn. Thật buồn cười khi che giấu cảm xúc này

"Chà! Chiếc xe đó của chị thật tuyệt!" Tôi hào hứng nhìn chiếc xe của cô ấy, cô ấy nhướng mày và nhìn tôi nghi ngờ

"Em đã từng ngồi trong đó rồi mà. Tại sao bây giờ em lại tỏ ra phấn khích?"

"Nhưng em chưa bao giờ nhìn thật kỉ nó. Nó có thể biến hình không?"

"Không, không thể."

"Thật đáng tiếc."

"Nhưng nó có thể nhảy."

"Một chiếc xe có thể nhảy?"

"Chiếc xe không thể, nhưng người lái xe có thể."

Sau đó, cô ấy di chuyển cơ thể của mình với một số động tác mà không có âm nhạc. Đầu óc tôi trống rỗng với điều này. "Hmmmm." Có vẻ như tôi không phải là người duy nhất đang cố đùa giỡn, Khun Sam cũng đang như thế. Cô ấy dừng lại khi thấy tôi sững sờ

"Tôi đang làm gì vậy? Đi thôi."

"Em cũng nghĩ chúng ta nên đi."

"Thắt dây an toàn vào."

" Vâng."

Tôi cố đeo nó vào nhưng không được. "Mau lên. Dây an toàn không đeo như vậy được đâu." Cô ấy di chuyển để đeo nó cho tôi. Bây giờ, chúng ta lại rất thân thiết, tôi lại rơi vào một đoạn không gian khác ....

*...Đánh trống ngực...*
*...Đánh trống ngực...*

Người phụ nữ xinh đẹp đang nghiêng người về phía tôi và tôi tự động nhắm mắt lại mà không rõ lý do. Ấn vào...

"Sẵn sàng." Sau khi thắt dây an toàn, cô ấy nói "Chúng ta có thể đi ngay bây giờ, không nên lãng phí thời gian."

Đầu óc tôi trống rỗng khi tôi từ từ mở mắt ra. 

"Vâng."

Ồ! Thật đáng xấu hổ. Tại sao tôi lại nhắm mắt? Như chúng tôi dự đoán, Ba tôi cho tôi qua đêm vì ông biết về muộn có thể nguy hiểm và tôi sẽ an toàn hơn khi ở nhà Khun Sam, đó là một cô gái. Và gia đình tôi tin tưởng cô ấy bởi vì cô ấy đến từ gia đình hoàng gia

Đây là lần thứ hai tôi đến đây, trong khu vực cấm. Tôi vẫn háo hức như lần đầu. Nếu có gì khác biệt, thì đó là điều tôi đã làm trong xe của cô ấy. Nếu cô ấy nhìn thấy tôi nhắm mắt như vậy thì sao nhỉ? Tôi vẫn không biết tại sao mình lại làm như vậy. Ở lại đây thật đơn giản, tôi đi tắm mặc bộ đồ ngủ của cô ấy và chuẩn bị đi ngủ. Bây giờ, cô ấy đang nằm cạnh tôi... Chúng tôi quay lưng lại với nhau mà không nói lời chúc ngủ ngon. Đôi khi chúng tôi nói rất nhiều, nhưng hầu hết thời gian không như vậy. Chúng tôi im lặng, điều đó thật đáng sợ đối với tôi. Tôi không biết phải xử lý tình huống này như thế nào.Ting... điện thoại của tôi rung

Sếp: Nhãn dán

Tôi nhìn vào điện thoại để đọc tin nhắn. Khun Sam, người quay lưng lại với tôi, gửi cho tôi một nhãn dán thay vì nói chuyện với tôi

DoraeMon: nhãn dán

Vì tôi không biết phải trả lời gì với cô ấy, tôi quyết định gửi cho cô ấy một nhãn dán và cô ấy im lặng trong 3 phút trước khi gửi tin nhắn

Sếp: Sao hôm nay em im lặng thế?

DoraeMon: Vì bây giờ đã muộn rồi

Sếp: Đôi khi tôi nghĩ em khó chịu với tôi

DoraeMon: Em không có

Sếp: Được rồi, chúng ta ổn. Vậy tại sao em lại im lặng như vậy?

DoreMon: Có chút kì lạ

Sếp: Có phải vì những gì chúng ta đã làm trước đó không?

DoraeMon: Em nghĩ em là người duy nhất cảm thấy điều đó

Sếp: Tại sao chúng ta lại nhắn tin?

DoraeMon: Chị gửi tin trước

Sếp: Tôi không muốn gõ nữa

DôreMon: Rồi chị định làm gì?

Sếp: Xoay người

DoraeMon: Được rồi.

Tôi cảm thấy cô ấy quay lại, nên tôi cũng quay lại. Bây giờ khuôn mặt chúng tôi rất gần, đôi mắt cô ấy lướt qua, trái tim tôi đang đập ngày càng mạnh hơn... Bây giờ chúng tôi mặt đối mặt, nhưng im lặng hơn bao giờ hết... Chúng tôi cứ nhìn nhau... Nhìn... Nhìn...Và chỉ nhìn thôi..

"Mon."

"Vâng?"

"Muốn làm gì khác với chị không?"

"Muốn."

Cả hai chúng tôi đều choáng váng. Dường như tiềm thức của cô ấy đã hỏi tôi câu hỏi này và tôi cũng trả lời trong vô thức. Đã quá muộn để khắc phục điều này. Cuối cùng chúng tôi cũng bỏ qua.

Và cô ấy quyết định nói: "Em muốn làm gì?"Cô ấy đưa mặt lại gần hơn và áp mũi vào miệng tôi.

"Muốn cắn không?"

Gần như vậy... Tôi sợ cô ấy nghe thấy tim mình đập loạn xạ.

"Em cắn thì sao?"

"Chị sẽ cắn lại môi em." Hừm. Tôi cắn mũi cô ấy như tôi muốn trả thù.

"Vậy, giờ đến lượt tôi."

Cô ấy nhìn chằm chằm vào môi tôi một lúc, rồi nhẹ nhàng cắn xuống. Tôi không thể cưỡng lại và tôi đã để cô ấy 'trả thù' một cách dễ dàng trong khi nhắm mắt xuôi tay. Tim tôi đập nhanh hơn... Tôi sắp ngất đi. Tôi cảm thấy như mình bị ốm, nhưng nó không tệ, thực tế, tôi muốn ở lại như thế này lâu hơn. Cảm giác này là gì?

------------------------còn tiếp ---------------------

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro