CHƯƠNG 1: ÁNH MẮT TRONG BÓNG TỐI

Đêm Thành Phố Bangkok lặng như tờ, mặt đường như thấm đẫm sương lạnh. Những bóng đèn đường vàng vọt run rẩy trong gió nhẹ, kéo dài thành vệt mờ dưới bước chân người đi khuya. Bên ngoài là thành phố không ngủ – nhưng bên trong bệnh viện pháp y thành phố, mọi thứ lặng đến mức nghe rõ từng nhịp tích tắc của đồng hồ treo tường.

Một căn phòng lạnh lẽo, ánh sáng đèn huỳnh quang chiếu xuống thi thể tái nhợt trên bàn giải phẫu.

Becky – nữ pháp y trẻ tuổi, nổi tiếng với sự lạnh lùng và chính xác đến rợn người – đang đứng đó, lặng lẽ như một phần của bóng tối. Găng tay cao su bó sát lấy bàn tay thon dài, ánh mắt cô sắc như lưỡi dao mổ, lướt qua từng chi tiết nhỏ nhất trên thi thể người đàn ông trung niên nằm im lìm.

Da nạn nhân trắng bệch, không phải kiểu trắng vì thiếu máu bình thường – mà là trắng xanh, gần như phát quang dưới ánh đèn.

Cô cúi xuống, dùng đèn soi vào hai vết tròn nhỏ trên cổ nạn nhân. Cạnh mép vết thương, không có máu. Không tụ máu. Không rách mô.

Một sự sạch sẽ... quá mức.

Cô ghi chú vào sổ khám nghiệm, nét chữ sắc gọn:

> “Không có vết tụ máu quanh vết thương. Kích thước đồng đều. Dấu hiệu giống vết cắn động vật... nhưng hoàn toàn không phải chó hay dã thú.”

Cô lặng người trong một giây.

Đây là ca thứ ba.

Tháng này.

Cả ba đều có đặc điểm giống nhau: không phản kháng, chết trong tư thế như đang ngủ, ánh mắt khép hờ, không có dấu vết xô xát hay chống cự. Như thể… họ tự nguyện chết.

Becky lùi ra sau, bỏ bút xuống. Đôi mắt nâu sẫm ánh lên sự nghi hoặc.

Không một lý giải y học nào thuyết phục. Những kẻ giết người bình thường không làm sạch như thế. Bọn cuồng sát không để lại tử thi gọn gàng. Và động vật? Không có con nào cắn mà nhẹ tay đến vậy.

Trừ khi… thứ đó không phải con người.

Tiếng cửa bật mở, cắt ngang dòng suy nghĩ của cô. Trưởng phòng pháp y – một người đàn ông hơn năm mươi tuổi với vẻ mặt thường trực mệt mỏi – bước vào, tay cầm một tập hồ sơ.

“Lại có thêm một vụ nữa,” ông lên tiếng, giọng đều đều. “Nạn nhân nữ, tìm thấy ở công viên Hòa Bình. Cũng hai vết cắn giống hệt.”

Becky đón lấy hồ sơ, lật mở. Ảnh nạn nhân nằm nghiêng trên ghế đá. Gương mặt trẻ, xinh đẹp, và… bình thản đến rợn người. Hai dấu tròn bên cổ, y như sao chép từ thi thể trên bàn mổ.

Cô không nói gì.

Chỉ khẽ gật đầu rồi rảo bước ra khỏi phòng. Nhưng trước khi rời đi, ánh mắt cô bất giác liếc ra ngoài cửa sổ – nơi bóng đêm phủ lấy từng tòa nhà cũ kỹ.

Cô có cảm giác… bị theo dõi.

---

Tầng thượng một tòa nhà hoang phía tây thành phố.

Gió rít qua khe gạch nứt nẻ, vách tường loang lổ ánh trăng. Sarocha đứng lặng, chiếc áo choàng đen bay phần phật sau lưng. Tóc cô dài, xõa như dải bóng đêm, đôi mắt đỏ lặng lẽ nhìn về phía bệnh viện cách đó mấy dãy phố.

Nơi ánh đèn trắng nhạt vẫn còn sáng.

Nơi “cô ấy” đang làm việc.

“Em cuối cùng cũng đã xuất hiện…  pháp y Armstrong …”

Giọng nói trầm thấp vang lên như tiếng thở của màn đêm.

Mùi sát trùng, mùi máu khô và… mùi của Becky – thứ hương thơm không rõ tên, thanh mát và ẩn chứa sự sống – như còn vương trong khứu giác Freen. Cô đã sống hàng trăm năm, đã nếm đủ các vị máu: cay nồng, ngọt lịm, chua tanh. Nhưng chưa từng có ai khiến tim cô... đập lệch một nhịp.

Không phải vì đói.

Mà vì… muốn chiếm hữu.

Freen liếm nhẹ môi dưới. Trong khoảnh khắc, ánh mắt cô biến thành thứ gì đó nguy hiểm hơn cả đói khát – một cơn say mê.

---

1:47 AM – Công viên Khao Yai

Sương mù giăng đầy, hơi nước đọng thành giọt trên từng cành lá. Tiếng gió xào xạc qua hàng cây già rì rào. Đèn đường yếu ớt soi xuống một thi thể nằm nghiêng trên ghế đá, như một người ngủ quên giữa đêm lạnh.

Becky quỳ xuống cạnh thi thể, mở vali dụng cụ. Găng tay được xỏ vào một cách thành thạo. Cô nghiêng người kiểm tra hai dấu vết.

Không hề có sự xé rách. Mạch máu bên trong trống rỗng. Trái tim ngừng đập quá êm ái – cứ như ai đó ru cho nó ngủ.

“Lại là cùng một kiểu,” Becky khẽ lẩm bẩm.

“Nhưng sao lại là công viên… ban đêm?”

Cô lia đèn soi quanh.

Không có dấu vết kéo lê.

Không vết máu.

Không vật chứng.

Chỉ có tiếng gió – và một cảm giác rờn rợn sau gáy.

Cô ngước lên.

Những tán cây cao vươn mình như vươn tay ra bầu trời. Trống rỗng.

Không có ai.

Nhưng...

Một cơn gió nhẹ thổi qua. Trên vai cô – một chiếc lông vũ đen rơi xuống, khẽ chạm da qua lớp áo blouse trắng.

Cô giật mình.

Lông vũ? Giữa công viên? Không có chim.

Cô lập tức ngước lên lần nữa.

Lần này, cô thấy một cái bóng mờ vụt qua giữa hai cành cây cao. Không âm thanh. Không hình dạng rõ ràng. Chỉ là một chuyển động, như gió – hoặc thứ gì đó nhanh hơn gió.

Becky khẽ nói:

“Ngươi là ai…?”

---

Trên cây cao – Freen ngồi yên, mắt không rời người phía dưới

“Em nhạy hơn ta tưởng…”

Cô mỉm cười, đầy thích thú.

Becky không giống những con người khác – lơ đãng, ngu ngốc, hoặc tê liệt vì sợ hãi. Cô gái đó thậm chí chủ động cảm nhận, truy dấu, và… dám hỏi.

Điều đó khiến Freen càng muốn tiến gần hơn nữa.

Cô lao vút đi. Không một âm thanh. Không một vết tích.

Chỉ để lại chiếc lông vũ – như một lời chào đầu tiên.

---

2:15 AM – Trên nóc một nhà thờ cũ

Freen đứng một mình trong gió. Tay cô cầm một hồ sơ chụp lén. Trang đầu tiên, tên Becky hiện lên rõ ràng:

“Becky Armstrong  – 26 tuổi – pháp y thành phố – tốt nghiệp loại xuất sắc”.

Cô vuốt nhẹ lên ảnh thẻ trong hồ sơ.

“Thông minh. Mạnh mẽ. Đầy cứng đầu…”

Một nụ cười nhẹ hiện lên nơi khóe môi.

“Lần này… ta sẽ không để con mồi chạy thoát.”

---

Dưới mặt đất – Becky ngồi trong xe, lái về phía trung tâm

Cô mở radio, nhưng nhanh chóng tắt. Tâm trí cô vẫn quanh quẩn bên chiếc lông vũ, cái bóng lướt qua cây… và ánh mắt mơ hồ trong đêm.

Tim cô đập nhanh – không phải vì sợ.

Mà vì… một linh cảm.

Một thứ đang đến gần.

Đêm Bangkok , gió quẩn quanh như thì thầm

Một cuộc truy đuổi đang bắt đầu – nhưng không ai rõ ai là con mồi, ai là kẻ săn mồi.
Chỉ có những dấu răng, những ánh mắt đỏ, và một cơn khát không thể đặt tên.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro