CHƯƠNG 10 - VŨ HỘI ĐÊM ĐEN
Âm nhạc vang vọng khắp hội trường của một khách sạn cổ kính giữa trung tâm Bangkok. Đèn chùm pha lê phản chiếu những tia sáng mờ ảo, soi xuống sàn nhảy nơi các quý tộc, doanh nhân, nghệ sĩ quyền lực của thành phố đang hòa mình vào đêm dạ tiệc. Đây là một buổi vũ hội hiếm hoi, chỉ dành cho những kẻ có địa vị và quyền lực – hoặc ít nhất, là những kẻ biết cách che giấu bản chất thật sự của mình.
Becky bước vào với chiếc váy dạ hội màu đỏ rượu, mái tóc búi cao hờ hững để lộ chiếc cổ trắng ngần. Cô đến với tư cách pháp y được mời để “giám định” những hiện vật cổ trưng bày trong triển lãm bí mật của buổi tiệc – nhưng trong lòng cô, trực giác cảnh báo có điều gì đó không ổn.
Giữa những bản nhạc tango du dương, ánh mắt Becky vô thức tìm kiếm một bóng hình. Và rồi, cô khựng lại.
Ở cuối đại sảnh, Freen xuất hiện.
Ma cà rồng cổ xưa ấy khoác lên mình bộ váy đen ôm sát, đôi mắt đỏ rực dưới ánh đèn lấp lánh. Từng bước đi của cô toát ra quyền uy lạ thường, khiến đám đông xung quanh như vô thức dạt sang hai bên nhường đường. Freen không cần nhìn ai, nhưng mọi ánh nhìn đều hướng về cô.
— “Không thể nào…” Becky thì thầm, tim đập dồn dập.
Như thể nghe thấy, Freen ngẩng lên. Bốn mắt chạm nhau. Một tia điện lạnh lẽo chạy dọc sống lưng Becky. Đôi môi Freen cong lên, một nụ cười vừa mê hoặc vừa nguy hiểm.
Becky quay đi, cố hòa vào đám đông. Nhưng chỉ vài nhịp tim sau, bàn tay lạnh lẽo của Freen đã siết lấy cổ tay cô.
— “Em nghĩ em có thể trốn khỏi ta ở nơi này sao, Becky?” Giọng Freen vang lên, trầm thấp, như thì thầm vào tận xương tủy.
Becky giật mạnh tay, nhưng Freen đã khéo léo xoay người, kéo cô vào giữa sàn nhảy. Trong khoảnh khắc, cả hội trường ngỡ rằng họ chỉ là một cặp đôi hòa mình vào điệu vũ. Không ai nhận ra giữa họ là một cuộc chiến ý chí.
— “Bỏ tôi ra.” Becky nghiến răng, thì thầm.
— “Trái tim em đang nói khác kìa.” Freen cúi sát, hơi thở mát lạnh phả vào vành tai Becky. “Ta nghe rõ từng nhịp đập của nó. Nhanh hơn… vì ta.”
Becky cảm thấy bàn tay Freen trượt nhẹ xuống lưng, siết chặt, ép cô vào sát người mình. Điệu nhảy trở nên chặt chẽ, nóng bỏng, nhưng trong ánh mắt Freen là sự chiếm hữu không thể che giấu.
Trong cơn rối loạn, Becky bất giác đưa tay chạm vào cổ mình – nơi vết cắn định mệnh vẫn còn hằn rõ. Vết cắn ấy nhói lên, như bị kích thích bởi sự hiện diện của Freen.
— “Nghe đi, Becky.” Freen thì thầm, mắt lóe sáng. “Đó là dấu ấn máu. Nó ràng buộc em với ta. Dù em có đi đâu, em cũng không thể thoát khỏi định mệnh này.”
Tim Becky thắt lại. Nửa muốn phản kháng, nửa như bị thôi miên. Giữa tiếng nhạc dồn dập, cô thấy mình như kẻ lạc giữa bóng đêm – và duy nhất Freen là kẻ dẫn đường, dù con đường ấy có thể đưa cô vào vực thẳm.
…
Đêm vũ hội chỉ mới bắt đầu. Nhưng Becky hiểu rõ: đây không phải là một buổi tiệc bình thường. Đây là nơi Freen công khai đánh dấu lãnh địa của mình. Và Becky – không còn là người ngoài cuộc nữa.
KẺ THỨ BA TRONG BÓNG ĐÊM
Tiếng nhạc dạ hội vẫn vang lên, nhưng không khí trong hội trường bắt đầu thay đổi. Becky cảm nhận được những ánh nhìn kỳ lạ từ khắp nơi đổ dồn về phía cô và Freen. Dường như sự xuất hiện của họ trên sàn nhảy không chỉ khiến con người tò mò, mà còn làm một số kẻ trong bóng tối khó chịu.
Freen ôm chặt Becky, bước chân uyển chuyển, xoay cô theo điệu nhạc tango. Mỗi vòng xoay như một vòng xiềng xích trói buộc, khiến Becky chẳng thể thoát ra. Nhưng chính lúc ấy, Becky nhận ra… không phải chỉ có Freen đang để mắt đến mình.
Một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng.
Từ góc tối của đại sảnh, một bóng người cao lớn với mái tóc bạch kim tiến ra. Đôi mắt vàng sắc lạnh lấp lánh như ánh trăng rừng. Trên môi hắn, một nụ cười nhạt, khinh miệt mà cũng đầy khiêu khích.
— “Ta không ngờ dòng tộc cổ xưa như Freen lại… hạ mình đi khiêu vũ cùng một con người.” Giọng hắn vang lên, trầm ấm nhưng chứa đầy sát khí.
Becky giật mình. Một ma cà rồng khác.
Freen ngừng bước, đôi mắt đỏ rực lóe sáng, siết Becky sát vào mình hơn như một phản xạ bảo vệ – hoặc chiếm hữu.
— “Lucien…” Freen khẽ gằn giọng, môi cong lên trong nụ cười lạnh. “Ngươi dám bén mảng đến địa bàn của ta sao?”
Lucien nhún vai, bước từng bước chậm rãi, như thể cả hội trường là sân khấu dành cho hắn. Những vị khách con người vẫn mải mê khiêu vũ, uống rượu, không nhận ra có hai sinh vật bất tử đang đấu trí giữa họ.
Becky nhìn Freen, rồi nhìn Lucien, trong lòng run lên. Hơi thở Freen áp sát gáy cô, mùi hương lạnh lẽo quấn lấy, nhưng ánh mắt Lucien lại xoáy sâu vào Becky, như thể… hắn nhìn thấy một con mồi ngon mà hắn đã nhắm từ lâu.
— “Một con người bình thường thôi sao?” Lucien cười khẽ, nghiêng đầu. “Nhưng mùi máu cô ta… lạ lắm. Có phải ngươi đã để lại dấu ấn?”
Becky cứng đờ. Cô lùi nửa bước theo bản năng, nhưng Freen giữ chặt eo cô, giọng trầm xuống:
— “Cô ấy là của ta.”
Cả hội trường dường như chấn động trong vô thức. Lucien nhướng mày, cười lớn, nụ cười lộ ra cặp nanh sắc bén.
— “Của ngươi ư? Từ khi nào Freen lại hạ mình nhận một con người làm dấu ấn máu? Thú vị thật đấy.”
Freen không đáp, nhưng bàn tay trên lưng Becky siết chặt đến mức cô cảm nhận rõ sự run rẩy trong cơ bắp – không phải vì sợ hãi, mà là vì cơn giận dữ bị kìm nén.
Lucien tiến lại gần hơn, từng bước một. Becky cảm thấy không khí loãng dần, trái tim đập loạn trong lồng ngực.
Trong một khoảnh khắc, Becky nghĩ đến việc mình chỉ là một pháp y bình thường, vậy mà giờ đây cô lại bị kẹt giữa hai sinh vật nguy hiểm, hai thế lực bóng đêm đối đầu nhau – tất cả chỉ vì một “vết cắn định mệnh” trên cổ.
Freen nghiêng mặt, ghé sát tai Becky, giọng như mệnh lệnh:
— “Đừng nhìn hắn. Nhìn ta thôi, Becky.”
Becky run rẩy, nhưng đôi mắt lại vô thức liếc về phía Lucien. Đôi mắt vàng ấy sáng rực, hút lấy cô, như thể muốn nuốt chửng linh hồn cô.
Trong tích tắc, Lucien thì thầm, đủ để chỉ mình Becky nghe thấy:
— “Em không thuộc về cô ta. Em thuộc về ta.”
Tim Becky chấn động.
Ngay lúc ấy, Freen xoay người, chắn trọn ánh nhìn giữa Becky và Lucien, để Becky áp mặt vào lồng ngực lạnh lẽo của mình.
— “Lucien, ta cảnh cáo. Đừng thử chạm vào cô ấy.”
Không khí căng thẳng đến nghẹt thở. Nhạc vẫn vang lên, con người vẫn cười nói, nhưng giữa sàn nhảy ấy, một cơn bão ngầm đang chuẩn bị bùng nổ.
Và Becky – vô tình hay hữu ý – đã trở thành trung tâm của cuộc chiến ấy.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro