CHƯƠNG 14: LỐI THOÁT TRONG BÓNG ĐÊM

Trăng đêm Ayutthaya phủ ánh sáng bạc lên lâu đài cổ kính. Tiếng dơi vỗ cánh vang vọng giữa những hành lang đá lạnh lẽo, hòa cùng tiếng gió rít qua ô cửa sổ chạm trổ hoa văn. Becky nằm trên chiếc giường lớn phủ ga nhung đỏ, mắt mở trừng, không tài nào ngủ nổi. Trên cổ, vết cắn của Sarocha vẫn hằn đỏ, bỏng rát như nhắc nhở nàng về xiềng xích vô hình đang giam cầm mình.

Becky khẽ siết chặt tấm chăn, thì thầm:
— “Mình phải đi… Nếu còn ở lại đây, mình sẽ thực sự bị cô ta nuốt chửng…”

Như có một thế lực vô hình, tiếng thì thầm của Sarocha văng vẳng trong tâm trí: “Em không thể rời khỏi ta, Becky…”
Becky cắn môi, hai mắt hoe đỏ.
— “Tôi sẽ chứng minh cho cô thấy, tôi vẫn còn tự do.”

Nàng bật dậy, bước thật khẽ xuống nền đá lạnh. Dưới gầm giường, Becky lôi ra một mảnh kim loại nhỏ mà nàng đã giấu được từ lần xuống hầm mộ. Mảnh kim đã rỉ, nhưng đủ để cạy chốt khóa cửa. Sau vài lần run rẩy, tiếng “cạch” vang lên khẽ khàng. Cánh cửa mở hé, để lộ hành lang tối mịt.

Becky lao ra ngoài, tim đập như muốn vỡ tung. Những bức tượng đá dọc hành lang nhìn nàng chằm chằm như đang phán xét. Xa xa, tiếng lính gác và tiếng sói tru vọng lại. Becky nín thở, men theo bức tường ẩm ướt, từng bước, từng bước một.

Đến cuối hành lang, nàng khựng lại. Một người đang đứng đó, dáng gầy, khoác áo choàng cũ sờn. Gương mặt hốc hác nhưng đôi mắt sáng đầy tỉnh táo. Đó là một lão già – người hầu mà Becky từng thấy thoáng qua trong lâu đài.

Becky hoảng loạn lùi lại.
— “Ông… ông sẽ báo cho Sarocha sao?”

Người hầu lắc đầu, đôi mắt nghiêm nghị:
— “Cô gái, tôi không còn gì để mất. Tôi đã chứng kiến quá nhiều người bị xiềng xích trong lâu đài này… Nếu cô còn có cơ hội, hãy đi đi.”

Becky mở to mắt, nghẹn lời. Người hầu cúi xuống, đưa cho nàng một chùm chìa khóa cũ kỹ.
— “Cửa hầm phía tây. Đi lối đó. Nhưng hãy nhớ… dấu ấn trên cổ cô sẽ dẫn bà chủ đến bất cứ đâu.”

Becky run rẩy cầm lấy chìa khóa, giọng vỡ òa:
— “Cảm ơn… cảm ơn ông…”

Không chờ thêm, nàng lao về phía tây. Hành lang kéo dài vô tận, ánh đuốc lập lòe soi bóng Becky đổ dài trên nền đá. Đến cuối, cánh cửa sắt nặng nề hiện ra. Nàng run rẩy tra chìa, xoay mạnh. Cánh cửa kêu rít, mở ra lối hầm tối om.

Không khí lạnh ẩm và mùi mốc meo ập đến. Becky cắn răng, lao xuống, đôi bàn chân rớm máu vì đá sắc. Ánh sáng phía xa le lói – một lối thoát thật sự.

Nhưng ngay khoảnh khắc nàng chạm đến phiến đá chắn cuối cùng, một cơn nhói dữ dội từ cổ ập tới. Becky gục xuống, toàn thân run bần bật. Trong đầu vang lên tiếng cười trầm khàn quen thuộc.

— “Em nghĩ trốn được sao, bé con?”

Đôi mắt đỏ của Sarocha hiện lên trong bóng tối tâm trí. Becky hét lớn, cố gắng đẩy phiến đá, hơi thở gấp gáp. Và rồi… một khe hở mở ra, ánh trăng ùa vào. Nàng chui qua, lăn xuống bãi cỏ ướt sương.

Ngẩng lên, Becky thấy bầu trời tự do ngay trước mắt. Nàng bật khóc, nước mắt hòa cùng mồ hôi. Nhưng sâu trong tim, sợi dây vô hình vẫn siết chặt. Trái tim nàng đập hòa cùng một nhịp khác – nhịp tim của Sarocha.

Từ trên cao, bóng trắng đứng trên ban công lâu đài, mái tóc đen tung bay trong gió. Đôi mắt đỏ rực dõi theo hình bóng nhỏ bé đang chạy trốn.

Nữ bá tước khẽ mỉm cười.
— “Cứ chạy đi, Becky. Càng xa, em sẽ càng hiểu… không có lối thoát nào khỏi xiềng xích máu này.”

Becky cắm đầu chạy xuyên qua bãi cỏ phủ sương, đôi chân trần rớm máu nhưng không hề dừng lại. Mỗi nhịp tim đập loạn lạc trong lồng ngực như lời cảnh báo rằng tự do chỉ đang cách nàng một sợi chỉ mong manh. Gió đêm thốc vào mặt, mang theo mùi bùn đất và hương hoa rừng. Trời đã gần sáng, phía chân trời một vệt hồng le lói.

— “Mình thoát thật rồi…!” — Becky tự nhủ, nước mắt nóng hổi trào ra.

Nhưng ngay khi hy vọng vừa kịp nhen lên, cơn đau từ vết cắn trên cổ lại bùng phát dữ dội. Becky khuỵu xuống, bàn tay ôm chặt cổ, hơi thở đứt quãng. Cơn đau không chỉ ở da thịt mà còn len vào tận tâm trí. Trong tiếng ù ù của gió, một giọng nói quen thuộc vang vọng:

— “Em nghĩ có thể bỏ trốn khỏi ta sao, bé con?”

Becky bật khóc, gào lên giữa đồng cỏ:
— “Câm đi! Tôi không thuộc về cô!”

Nhưng càng hét, xiềng xích vô hình càng siết chặt, khiến máu nàng như đông lại trong huyết quản. Becky loạng choạng đứng lên, vẫn cố bước đi, cho đến khi ánh sáng từ một mái nhà gỗ nhỏ lọt vào tầm mắt.

Một ngôi nhà lụp xụp nép mình bên bìa rừng. Khói mỏng từ bếp vẫn bốc lên. Becky dồn chút sức lực cuối cùng, gõ cửa liên hồi.

Cánh cửa mở ra. Một cô gái trẻ hơn Becky vài tuổi, đôi mắt đen hiền nhưng cảnh giác, nhìn nàng từ đầu đến chân. Thấy cổ Becky đẫm máu, cô vội đỡ lấy.
— “Trời đất ơi! Chị bị gì vậy?”

Becky thở dốc, siết chặt tay cô gái:
— “Làm ơn… đừng hỏi. Cho tôi trú tạm… chỉ một đêm thôi.”

Cô gái không chần chừ, dìu Becky vào. Ngôi nhà ấm áp lạ thường, mùi gỗ khô, khói bếp và thảo mộc tràn ngập. Becky ngã phịch xuống tấm chiếu tre, toàn thân run rẩy.

Cô gái lấy một túi vải nhỏ, rút ra thảo dược nghiền nát rồi đắp vào cổ Becky. Làn hơi mát lạnh xoa dịu phần nào cơn đau.
— “Tôi là Mali. Nhà tôi chỉ có tôi và bà. Chị yên tâm nghỉ đi. Dù có chuyện gì xảy ra, tôi sẽ không giao chị cho ai cả.”

Becky nhìn cô, đôi mắt ngấn lệ.
— “Cô không biết… cô vừa mang nguy hiểm đến cho mình đâu.”

Mali khẽ cười, nhưng trong mắt lấp lánh sự cứng cỏi:
— “Ngôi làng này đã sống cạnh bóng tối quá lâu. Chúng tôi biết cách giấu người, biết cách chống lại… cái thứ mà chị đang sợ hãi.”

Becky ngẩn ra. Chống lại? Trong giây lát, một tia hy vọng nhỏ bé le lói trong lòng nàng.

Nhưng ngay khi Becky vừa khép mắt, ở phía xa, bóng trắng của Sarocha hiện trên đỉnh đồi. Mái tóc đen ướt sương, đôi mắt đỏ rực nhìn thẳng về căn nhà gỗ nhỏ.

Nụ cười nhạt vẽ trên môi nữ bá tước.
— “Cứ tưởng ta không biết em trốn đi đâu sao, bé con? Tất cả những gì em chạm đến… đều sẽ không thoát khỏi số phận.”

Ngọn gió đêm rít qua, kéo theo mùi máu nhè nhẹ. Một cuộc đối đầu mới đang đến gần.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro