CHƯƠNG 19 BÍ MẬT BỊ PHÁT HIỆN

Ánh trăng vằng vặc chiếu vào phòng, hắt lên gương mặt Becky vẫn còn đỏ bừng vì những gì vừa xảy ra. Cô ngồi lặng, tay vô thức chạm vào cổ nơi có dấu vết đỏ thẫm. Dấu ấn ấy không chỉ để lại cơn đau âm ỉ mà còn gợi lên một luồng cảm giác kỳ lạ – vừa ràng buộc, vừa run rẩy như có ngọn lửa nhỏ cháy âm ỉ bên trong.

Freen đã rời khỏi phòng, để lại một khoảng trống nặng nề. Nhưng Becky không tài nào ngủ được. Trong đầu cô, những câu nói của Freen vẫn vang vọng:

“Em không chỉ là con mồi. Em là định mệnh của ta.”

Becky lắc đầu mạnh, tự nhủ:
— Không, mình không thể tin được… cô ta là ma cà rồng, là kẻ đã giết biết bao nhiêu người.

Nhưng trái tim lại phản bội, nhói lên từng nhịp mỗi khi nhớ đến ánh mắt đỏ rực đầy thống khổ kia.

---

Sáng hôm sau, Becky được phép ra khỏi phòng dưới sự giám sát của một hầu nữ. Cô giả vờ bình tĩnh, nhưng luôn tìm cách che cổ bằng khăn choàng. Dù vậy, ánh mắt tinh tường của Mind – một pháp y cấp cao từ sở cảnh sát, được mời đến điều tra trong lâu đài – vẫn không bỏ qua chi tiết nhỏ ấy.

Mind bước tới, mỉm cười nhẹ, nhưng trong đôi mắt ánh lên tia nghi ngờ:
— Becky, em trông có vẻ mệt mỏi. Ổn chứ?

Becky gượng gạo gật đầu. Nhưng khi Mind vô tình đặt tay lên vai cô, chiếc khăn trượt xuống, để lộ hai dấu răng mờ mờ nơi cổ trắng muốt.

Không khí như đông cứng. Mind sững sờ.
— Đây… là…

Becky hốt hoảng kéo khăn lại, lùi một bước:
— Không phải như chị nghĩ đâu…

Mind cau mày, ánh mắt sắc lạnh:
— Becky, em đang giấu cái gì vậy? Đây không phải vết thương bình thường. Nó… giống hệt những gì chị đã thấy trên thi thể nạn nhân!

Trái tim Becky thắt lại. Toàn thân run lên. Cô không biết phải giải thích thế nào.

Cùng lúc đó, từ phía cuối hành lang, Freen xuất hiện. Mái tóc đen dài tung bay, đôi mắt đỏ rực ánh lên sự nguy hiểm khi bắt gặp cảnh tượng này.

— Đủ rồi. – Giọng Freen vang lên, trầm thấp, mệnh lệnh.

Mind xoay người, ánh mắt đối diện trực diện với ma cà rồng cổ xưa. Không khí căng thẳng như sợi dây đàn kéo căng, chỉ cần một tia lửa là bùng nổ.

Freen chậm rãi bước đến, đứng chắn giữa Becky và Mind. Bàn tay nàng khẽ nắm lấy cổ tay Becky, như khẳng định quyền sở hữu.
— Becky thuộc về ta. Và vết thương ấy… là dấu ấn không thể xóa.

Mind nghiến răng, gằn từng chữ:
— Freen, cô đã vượt quá giới hạn rồi.

Becky đứng chết lặng. Cổ tay cô nằm gọn trong bàn tay Freen, lạnh lẽo nhưng siết chặt như xiềng xích. Cô muốn giật ra, muốn hét lên với Mind rằng chị hãy cứu em, nhưng môi lại cứng đờ, trái tim đập lệch nhịp như đang nghe theo một nhịp tim khác.

Mind vẫn giữ ánh mắt sắc như dao, không hề lùi bước:
— Becky không phải đồ vật để cô chiếm hữu. Tôi sẽ đưa em ấy ra khỏi nơi này, cho dù phải đối đầu với cô.

Freen khẽ nghiêng đầu, khóe môi cong thành nụ cười nửa miệng, để lộ ánh răng nanh nhọn hoắt:
— Cô nghĩ con người như cô có thể chống lại ta sao, Mind?

Không khí trong hành lang đặc quánh. Ngọn nến trong chân đèn treo tường run rẩy, như cũng cảm nhận được nguồn sát khí đang dâng cao. Becky hoảng loạn lắc đầu:
— Đừng… hai người đừng làm vậy!

Freen quay sang, bàn tay nâng cằm Becky, ánh mắt rực lửa:
— Em không hiểu sao, Becky? Ta không cho phép bất kỳ ai chạm vào em. Em chỉ thuộc về ta.

Mind nắm chặt báng súng bên hông, ánh mắt quyết liệt:
— Nếu cô thực sự coi Becky là định mệnh, thì ít nhất cũng để em ấy có quyền lựa chọn.

Lời nói ấy khiến Becky run rẩy. Quyền lựa chọn – điều mà cô tưởng mình đã mất từ khoảnh khắc bị cắn. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, ánh mắt cô hướng về Mind, như tìm một chiếc phao cứu sinh.

Freen nhìn thấy hết. Ánh mắt nàng tối sầm lại, tia đỏ lóe lên dữ dội. Một luồng gió lạnh thốc qua, làm tấm rèm hành lang bay phần phật. Giọng nàng vang vọng như đến từ tận đáy linh hồn:
— Quyền lựa chọn? Sai rồi. Dấu ấn máu đã ràng buộc Becky với ta. Dù cô ấy có đi đâu… cũng không thể thoát.

Becky ôm lấy cổ, cơn nhói từ vết cắn lại dội lên như để chứng minh lời Freen. Toàn thân cô run lẩy bẩy, mồ hôi lạnh túa ra.

Mind nhìn Becky đau đớn, trong mắt ánh lên sự bất lực nhưng kiên quyết:
— Nếu em thật sự không muốn, chị thề sẽ tìm cách cắt đứt sợi xích này.

Freen nheo mắt, nụ cười biến mất. Không gian chìm vào tĩnh lặng chết chóc.

— Ta muốn xem cô làm được đến đâu, Mind. Nhưng hãy nhớ… bất cứ kẻ nào xen vào giữa ta và Becky… đều sẽ phải trả giá bằng máu.

Becky ôm ngực, hơi thở gấp gáp. Dấu ấn trên cổ như một vết bỏng đang rực cháy, truyền đến tim cô từng cơn nhói buốt. Mỗi lần Freen nhìn, cô như bị kéo sâu vào vực xoáy đỏ rực ấy, không thể chống lại.

Mind không rời mắt khỏi Becky, giọng cứng rắn nhưng đầy lo lắng:
— Becky, nghe chị. Em phải tự quyết định, không ai có quyền thay em, kể cả cô ta.

Câu nói ấy như một cú đánh thức. Becky ngẩng đầu, nước mắt lăn dài. Trong thoáng chốc, cô thấy hình ảnh tự do: được rời khỏi lâu đài, trở lại với ánh sáng, sống một cuộc đời bình thường. Nhưng ngay sau đó, giọng Freen vang lên trong đầu, trầm ấm, quyến rũ mà đáng sợ:

“Em có thể chạy bao xa, Becky? Khi trái tim em đã cùng nhịp với ta?”

Becky siết chặt tay, hét lên:
— Tại sao lại là tôi?! Tại sao lại là tôi trong hàng ngàn con người ngoài kia?!

Freen sững lại. Trong ánh mắt đỏ rực lóe lên một tia đau đớn khó nhận ra. Nàng tiến lại gần, cúi xuống sát Becky, giọng khẽ như lời thú tội:
— Vì từ khoảnh khắc ngửi thấy mùi hương của em… trái tim bất tử này lần đầu tiên đập lệch nhịp.

Không gian lặng đi. Becky như bị thôi miên, đôi mắt mở to, chưa kịp hiểu hết ý nghĩa câu nói ấy thì Mind đã rút súng, chĩa thẳng vào Freen.

— Lùi lại, Freen! Đừng chạm vào em ấy nữa!

Nụ cười nhạt hiện lại trên môi Freen. Nàng buông Becky ra, chậm rãi xoay người đối diện Mind. Bóng dáng cao gầy của nàng phủ xuống hành lang, đôi mắt đỏ sáng rực trong ánh nến.

— Ta sẽ cho cô thấy, Mind… để giữ được một con người mong manh ấy, cô có sẵn sàng đánh đổi mạng sống không?

Gió đêm bất ngờ tràn vào, tắt phụt vài ngọn nến, để lại hành lang chìm trong thứ ánh sáng chập chờn ma mị. Becky run rẩy, cảm giác mình sắp bị cuốn vào một trận chiến không cân sức – nơi chính cô là phần thưởng.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro