Chương 25
Mon Armstrong vốn là tâm tình đã không tốt rồi, tan việc cùng Becky Armstrong mới vừa ra khỏi công ty, đã bị Krit cản lại. Krit phong độ nhẹ nhàng ân cần đối với chị mình, khiến cho nàng cũng cảm thấy mình là cái bóng đèn.
Thấy chị mình không có ý cự tuyệt anh ta, nàng định đi về trước là tốt rồi, mà là không biết Krit bị cái gì, ăn cơm với chị mình thôi là được rồi, còn cố gắng lừa nàng thành cái bóng đèn. Mon Armstrong nhìn Krit ôn nhu nho nhã, trong đầu lại bất giác hiện ra khuôn mặt của Sam với Freen Sarocha, chẳng biết tại sao, ba người đều tồn tại một loại khí chất khiêm tốn thong dong, đương nhiên nữ lưu manh Sam ngoài ra còn mang theo khí chất vô lại.
Bác sĩ Chankimha ơi là bác sĩ Chankimha, nếu không nhanh tay lên, chị của tôi sắp rơi vào lồng ngực của người đàn ông khác mất rồi.
Cuối cùng, Mon Armstrong giống như đứa bé náo loạn khó chịu, chết sống không chịu đi cùng. Cũng có thể vì là song sinh, tâm tình bực bội thoáng cái cũng truyền đến trên người Becky Armstrong, vì nàng hay bởi vì quan hệ của Freen Sarocha và Noey, mấy ngày nay là tâm phiền ý loạn, đâu ra tâm tình mà đi ăn cơm với người đàn ông mà mình không thích đây? Nàng uyển chuyển từ chối lời mời của Krit. Krit thấy tâm tình nàng thoạt nhìn không tốt, tương lai vô cùng có khả năng trở thành cô em vợ của mình Mon Armstrong lại tức giận, lại không biết tốt xấu tiếp tục dây dưa, hai chị em liền muốn căm ghét anh ta. Anh ta cũng liền từ bỏ, nói hôm khác lại gặp mặt.
Vừa về tới nhà chị mình, ấy thế lại trông thấy Noey từ trong nhà Freen Sarocha đi ra. Lập tức, phản ứng đầu tiên của nàng chính là nhìn sắc mặt chị mình, tốt rồi, mặt chị mình đen như đít nồi rồi. Noey còn làm một loạt hành vi khiêu khích với Becky Armstrong, kiêu ngạo đến cực điểm. Nàng lập tức muốn tiến lên cho nữ quỷ phong lưu làm tổn thương vô số thiếu nữ kia mấy bạt tai, nhưng là ngại thân phận của cô ta, Mon Armstrong nhịn.
Cướp người đều cướp đến trên đầu Becky Armstrong rồi! Còn Freen Sarocha, cũng không phải loại tốt gì, nói là thích chị mình, nhưng là dây dưa không rõ với Noey ở chỗ này. Không chỉ nói dối các nàng, còn dẫn người về nhà, dám đội nón xanh người nhà họ Armstrong?! Không thể tha thứ cho gian phụ dâm phụ này được!
Becky Armstrong không nể mặt vào nhà, Mon Armstrong tính khí không tốt thấy cửa mở ra, lập tức xông vào.
Freen Sarocha đang rửa bát trong bếp, nghe thấy tiếng giày cao gót bên ngoài, cô cho rằng Noey lại làm cái quỷ gì, ở trong bếp lớn tiếng nói: "Noey cô đủ rồi đó! Đừng tìm tôi nói cô để quên đồ gì ở chỗ tôi nữa, tôi không chịu thua đâu!" Cô đeo bao tay rửa bát, hoàn toàn không biết Mon Armstrong đã ở sau lưng cô rồi.
"Đã quên cái gì? Là nội y hay là quần lót ren?" Mon Armstrong lạnh lùng châm chọc.
Freen Sarocha bị nàng đột nhiên xuất hiện kêu to một tiếng, trượt tay, bát rơi xuống bồn rửa, tung tóe bọt trắng. Cô xoay người, chỉ thấy Mon Armstrong, vốn thở phào nhẹ nhõm, rồi sau đó hoảng hốt: "Mon, cô vào bằng cách nào?" Nàng ta sẽ không chạm mặt Noey rồi chứ?
"Được Natchicha Đại tiểu thư của cô mời vào!"
Freen Sarocha tháo bao tay xuống, lau bọt trên mặt: "Chúng ta ra phòng khách nói chuyện."
Mon Armstrong không tình nguyện bị cô kéo ra phòng khách, nàng khoanh hai tay trước ngực, từ trên cao nhìn xuống, khí thế lớn như một nữ vương, mở miệng ra là chất vấn: "Nói dối, làm loạn nữ nữ quan hệ, còn giả chết muốn giấu giếm tôi!" Nhị tiểu thư từng cái từng bày ta tội trạng của Freen Sarocha.
Nhìn dáng dấp đó của nàng, Freen Sarocha muốn cười, nhưng vẫn hơi cố kỵ tâm tình Mon Armstrong một chút, người ta đã tức giận như vậy rồi, nếu cô bật cười, không những không đạo đức, còn có thể đổ thêm dầu vào lửa.
"Nói dối tôi thừa nhận, nhưng là làm loạn nữ nữ quan hệ, điểm ấy là oan uổng cho tôi." Freen Sarocha rót một ly nước cho Mon Armstrong, tỏ ý bảo nàng giảm nhiệt.
Mon Armstrong hoàn toàn không cảm kích, đem ly nước nặng nề dộng lên bàn trà, ly nước vãi ra vài giọt: "Đã dính liếu đến Noey rồi, còn bảo oan uổng? Người nào không biết Noey chơi đùa phụ nữ lợi hại, cô ta từ nhà cô đi ra, không làm gì đó với cô thật tổn hại thanh danh của cô ta quá!"
Tốt rồi, Freen Sarocha cảm giác mình nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch tội, hoa danh của Natchicha tiểu thư ở bên ngoài, cái này ngay cả mình cũng không sạch sẽ gọn gàng rồi. Cô rất vô tội nói: "Tôi đã giải thích rồi, cô không tin tôi cũng không còn cách nào khác." Cô ngồi ở một bên, bảo trì dáng vẻ thản nhiên cùng ung dung như trước.
"Vậy chị tôi thì sao?! Cô có để ý đến cảm nhận của chị ấy chưa?"
Nói đến Becky Armstrong, Freen Sarocha thu hồi ý cười: "Mon, nếu như hiện tại ở trước mặt tôi là chị ta, tôi sẽ rất vui. Đáng tiếc không phải. Vì sao, cô nói tôi phóng đãng với những cô gái khác, đứng ở chỗ này chỉ trích tôi là cô, em gái mà tôi quen biết không lâu, cũng không phải chị ta?"
Cô dửng dưng như không, mà Mon Armstrong có thể cảm nhận được sự bất đắc dĩ cùng thất lạc của cô. Ở mức độ nhất định, Mon Armstrong là đau lòng Freen Sarocha đấy, tính cách cùng thân phận của chị mình, quyết định nàng khả năng làm một cô gái bình thường muốn làm sao thì làm, muốn nổi giận cũng không thể tùy ý phát ra. Nàng có cố kỵ cùng trách nhiệm, cho nên, Freen Sarocha sẽ rất mệt mỏi.
"Không cần phải nói." Thấy Mon Armstrong không nói lời nào, Freen Sarocha nói, "Mon, tôi và chị cô, nói thật, hiện tại cái gì cũng không tính. Cho nên, dù cho tôi thật sự cùng người khác có cái gì, cô cũng không cần ở đây nổi giận với tôi, bởi vì cô căn bản không có lập trường. Muốn tới cũng là chị ta mới phải. Đương nhiên, tôi không phải cái loại chân đứng hai thuyền. Tôi chỉ nói một lần, tôi cùng Noey là trong sạch."
Mon Armstrong yên tĩnh nghe cô nói, Freen Sarocha này, nhìn như dịu dàng dễ thân, thật ra lại tàn nhẫn, cũng không phải loại người dễ trêu chọc. Từ cách cô nói chuyện có thể thấy được, nhìn như tùy ý, lại châm châm thấy máu. Lòng của cô, sợ là sâu không lường được.
"Tôi tin cô. Chỉ là chị tôi rất tức giận, tiếp tục như vậy, cô xác định không thành vấn đề?"
Freen Sarocha cười thong dong, một bộ ấm ức vô tội nói: "Nếu như không cẩn thận bị chị ấy phát hiện rồi, tôi cũng chỉ cần đi dụ dỗ một tí."
"Muốn tôi cho mấy người làm gì đó?"
Freen Sarocha đứng lên: "Ừm... Cô thật giống như rất hy vọng tôi và chị cô làm chút gì đó?"
Mon Armstrong méo miệng, một bộ dáng khinh thường: "Lời này của cô nói giống như các người chưa làm qua vậy?"
Freen Sarocha cởi tạp dề xuống, đi vào bên trong: "Tôi đi tắm trước đã, cô chờ ở đây đi. Đúng rồi, thật đúng là bị cô nói đúng rồi, bọn tôi cái gì cũng chưa làm."
Lời này vừa nói ra, Nhị tiểu thư mở to hai mắt nhìn: Thật hay giả?! Mình sai rồi hả!
Becky Armstrong về đến nhà, cầm túi ném một cái, vô cùng mệt mỏi tựa vào ghế sô pha. Tiếng cười trào phúng lỗ mãng của Noey trước khi đi vẫn xoay mòng trong đầu nàng, nàng hiểu Noey đang ám chỉ mình với Freen Sarocha còn thân mật hơn với nàng, còn châm chọc Freen Sarocha nói dối nàng. Noey thành công nâng lòng ghen tỵ cùng ngờ vực của mình, tuy rằng bình ổn tinh thần ngẫm lại có lẽ cũng không phải là như vậy, mà nàng không thể phủ nhận, Freen Sarocha chính xác là đã nói dối nàng, hơn nữa, nguyên nhân nói dối chị sợ nằm ở Noey.
Mối quan hệ che che lấp lấp của Noey cùng Freen Sarocha làm nàng bất an. Chẳng qua, mình trước mắt thật thật sự không có lập trường gì để đi chất vấn Freen Sarocha. Nếu như bị ba nàng phát hiện mối quan hệ của nàng và Freen Sarocha, nàng cũng không chắc có thể bảo vệ được cô. Dù sao, chuyện giống như thế, không thể tái diễn. Đặc biệt là người kia.
Nàng rót ly cà phê, nâng cao tinh thần, cảm giác đỡ hơn một chút thì đi tắm.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro