Chương 46
Lúc Freen Sarocha tỉnh lại, sắc trời đã không còn sớm. Mình bây giờ nhất định rất chật vật, trước đó khóc làm trôi mất lớp trang điểm, cũng có một người giống như cô vậy, Noey thích trêu chọc người khác không có giễu cợt cô. Chẳng qua, Noey thành ra như vậy, cũng không khá hơn mình là bao.
Pleng thật đúng là lợi hại, kim ốc tàng kiều ẩn núp kỹ càng, cả Noey cũng không có cách nào để đào Irin mà cô lo nát tâm ra ngoài. Nếu Noey biết là mình đem Irin giấu ở chỗ Pleng, đoán chừng sẽ rất tức giận. Đến lúc đó bắt mình đi phạt hầu hạ gì đó, cũng không phải không được.
Nhưng mà hiện tại, Freen Sarocha không có dư thừa tâm suy nghĩ quản những thứ này, trước mắt cuộc sống của mình rất loạn, từng mắt xích đều xảy ra vấn đề. Cô muốn làm, chính là để cuộc sống trở lại quỹ đạo vốn có của nó. Sau đó, Eath Horner nhất định phải trả giá.
Freen Sarocha không biết, giờ phút mà cô quyết định trả thù này, cuộc sống của cô đã không có khả năng trở lại quỹ đạo vốn có.
Sau khi cô đem mình chỉnh đốn gọn gàng xong, thì gọi điện cho Becky Armstrong.
Bởi vì Mon Armstrong bây giờ là chuyện xấu quấn thân, ngoài cửa không biết có bao nhiêu cẩu tử đang chờ, cơm tối Nhị tiểu thư chỉ có thể tự mình xuống bếp. Nhị tiểu thư điểm so với Đại tiểu thư mười ngón tay không dính nước tốt hơn nhiều, ở nước ngoài một mình, cũng nên học cách chăm sóc bản thân mình. Nấu cơm gì gì đó, những năm quá khứ, luyện được cũng không tệ.
Đương nhiên, Nhị tiểu thư thật không biết xấu hổ hỏi chị gái của mình, tay nghề của nàng có tốt hơn bác sĩ Chankimha hay không, nhìn đôi mắt tràn đầy mong chờ của em gái, Becky Armstrong không chút lưu tình nói lời thật lòng: "Không bì kịp người nào đó." Lời này vừa nói ra, đôi mắt Mon Armstrong vốn còn đang lóng lánh lập tức ảm đạm, nhếch miệng, vẻ mặt thất vọng đâm đồ ăn trong bát, lầu bầu: "Lừa em gái mình cũng lừa ra lời hay, chỉ biết nói giúp người yêu."
Becky Armstrong cười nhẹ, vừa muốn nói chuyện, lại nghe thấy tiếng chuông điện thoại di động. Nàng vừa nhìn tới, là Freen Sarocha, tâm treo lửng lơ bấy lâu cũng buông xuống.
"Cô thế nào rồi? Vì sao bây giờ mới trả lời điện thoại?" Becky Armstrong nội tâm chất chứa lo lắng lập tức thông qua ngôn ngữ phát tiết ra.
Freen Sarocha kiên nhẫn đợi nàng hỏi xong, sau đó trêu tức nói: "Mới tách ra chưa bao lâu, nhanh như vậy đã bắt đầu nhớ tôi rồi?" Cô dừng một chút, trong lời nói ý vị chế nhạo càng nặng, "Hay là, không có tách ra cũng đã nhớ tôi?"
Becky Armstrong làm sao không nghe ra ý vị đùa giỡn trong lời nói của cô càng nặng chứ, trên mặt lúc xanh lúc trắng. Mon Armstrong nhìn nàng như thế cũng biết là bác sĩ Chankimha, nàng thật sự tò mò bác sĩ Chankimha nói cái gì, có thể đơn giản khiến chị mình bình thường bình tĩnh nghiêm túc thành ra như bây giờ.
"Đem cái miệng thích nói hưu nói vượn của cô đóng lại." Becky Armstrong chú ý tới nụ cười trên mặt Mon Armstrong cũng rất muốn ăn đòn, nhìn nàng bằng ánh mắt thù địch, nhưng Mon Armstrong càng cười càng vui vẻ.
Ở trước mặt Becky Armstrong cũng rất mặt dày Freen Sarocha nói: "Thật đóng lại rồi, chị sẽ còn giận."
"Cô không nhìn thấy mười cuộc gọi của tôi sao, bây giờ gọi tới là vì ba hoa với tôi?" Becky Armstrong hỏi lại.
"Thì ra nhớ tôi như vậy à, gọi nhiều như vậy?" Freen Sarocha cảm thấy hiện tại cũng chỉ có ở chỗ Becky Armstrong mới khiến tâm tình tốt hơn một chút.
Tay Becky Armstrong bóp chặt điện thoại trong tay, lúc này nàng để lộ ra tâm tình khó chịu: "Freen Sarocha, da mặt dày cũng phải có mức độ thôi." Có biết lòng nàng vì cô mà một mực không yên hay không, bây giờ lại đem nàng ra làm thú vui.
"Được rồi, tôi dừng." Freen Sarocha trở về chuyện chính, cô gọi điện thoại cho Becky Armstrong một mặt cũng để nàng yên tâm, "Tôi chỉ muốn nói cho chị, hiện tại tôi rất tốt, không có việc gì."
Nghe thấy giọng cô yếu đi, còn có một tia kiên cường khiến trở nên mạnh mẽ hơn, Becky Armstrong thử dò hỏi: "Ba... cô thế nào rồi?" Lúc trước nghe cô nói là xảy ra chuyện ở bệnh viện.
Nhắc đến ba mình, Freen Sarocha phiền muộn đè nén trước đó lại dâng lên, cô lấy ngón giữa cùng ngón cái đè lại huyệt thái dương: "Qua cơn nguy kịch rồi, chị cũng không cần quản chuyện này." Sau đó, cô chuyển chủ đề, "Tôi lại muốn biết rõ, trên báo thật sự là Mon hả, hay là chị? Ý tôi là cái người mãnh liệt hôn với Sam á."
Cho nên loại người như Freen Sarocha này, mức độ nghiêm chỉnh ở trước mặt nàng chỉ giữ được một phút thôi sao? Becky Armstrong nói: "Nếu như cô thông minh, sẽ không đi hỏi vấn đề ngu ngốc như vậy." Cùng Sam dây dưa không rõ luôn luôn là Mon Armstrong, tại sao có thể là mình chứ?! Cô rõ ràng là không có chuyện gì để làm.
"Được rồi, tôi rất ngu ngốc." Freen Sarocha nói, "Ba tôi bên này tạm thời tôi chưa đi được, nhưng qua một thời gian, giải quyết xong rồi tôi sẽ quay lại. Cho nên, lúc tôi không có ở đó, nhớ chăm sóc bản thân thật tốt." Thật vất vả đem người ta quẹo vào giường, sao lại không đi quan tâm nàng một phen chớ.
Nghe cô nói như vậy, Becky Armstrong thật an tâm, nhưng nhiều hơn vẫn là thất vọng, dù cho nàng rất cảm thông cho tình huống hiện tại của Freen Sarocha, nhưng chuyện tình cảm cũng không thể đánh đồng.
"Ừ, cô cũng thế. Còn có, sắp tới cô cẩn thận một chút, ba của tôi, nói không chừng sẽ đi điều tra cô." Đây là điều Becky Armstrong lo lắng nhất. Chọc giận ông Armstrong, Mon lại xem như gián tiếp come out rồi, ông Armstrong nhất định sẽ không dễ dàng bỏ qua đâu. Có lẽ ông ấy đã bắt đầu suy đoán mình và những cô gái khác bắt đầu đoạn tình cảm mới; có lẽ, bởi vì chuyện Tino, ông ấy nhất định sẽ biết rõ Wan Ahunai đã trở về, có khả năng đang hoài nghi Wan Ahunai với mình hâm nóng lại tình cũ. Tóm lại, ông Armstrong sẽ dùng mọi biện pháp để chia rẽ cô gái ở chung với nàng. Mà loại tình huống này, khó tránh khỏi sẽ làm tổn hại tới người cùng một chỗ với nàng. Freen Sarocha, bây giờ là điểm yếu lớn nhất của Becky Armstrong.
Nếu như nói, mấy năm trước nàng không có cách nào bảo vệ tình yêu của mình, khiến người mình yêu tổn thương, vậy hiện tại, nàng không có khả năng để chuyện trước kia lặp lại một lần nữa.
Freen Sarocha không phải người ngu ngốc, cô tự nhiên có thể gián tiếp đoán được nguyên nhân: "Đã biết rồi. Tôi không có vấn đề gì cả, tôi lại lo lắng chị có thể nhịn được không xúc động khi thấy tôi không."
Loại hành vi tự nâng mình lên khiến Becky Armstrong xấu hổ: "Nhỏ hơn hai tuổi chính là không giống nhau, ấu trĩ."
Freen Sarocha cười ngây ngô với điện thoại trong tay, cho nên đùa giỡn Becky Armstrong, thật sự là một chuyện rất thú vị.
Sam mấy ngày nay đều bận rộn đến sắp phát điên, bởi vì mấy ngày hôm trước điều tra được chuyện ma túy, cổ phiếu tập đoàn Horner thị hạ rất nhiều, những đồng sự uy tín lâu năm kia —— nguyên lão công ty bất tài kia, đã bắt đầu rục rà rục rịch. Mượn cơ hội lay động địa vị của ba mình ở công ty, gây dựng lại ban giám đốc. Mà ba cùng anh trai bởi vì sự việc thuốc phiện kia mà bị mời đến cục cảnh sát uống trà, cuối cùng thì nộp tiền bảo lãnh ra ngoài, nhưng hoạt động bị hạn chế, rất nhiều việc, đều chỉ có thể dựa vào cô. Dù sao, mẹ cũng không thông thạo những việc này, em gái vừa phẫu thuật xong đối với chuyện này hoàn toàn không biết gì cả.
Mà cô cũng tra được, lần này Tun Natchicha lợi dụng kẻ ngu ngốc Tino. Loạn trong giặc ngoài, khiến cô rất lo lắng.
Song mấy ngày nay không thấy được người trong nhà, luôn cảm thấy kỳ lạ, liền gọi điện thoại cho Sam. Trải qua đeo bám dai dẳng, Sam mới đáp ứng đến thăm em. Mà Sam cũng không biết, trước đó, bởi vì nhàm chán, Song còn gọi điện thoại nói chuyện phiếm với Mon Armstrong. Bởi vì em cảm thấy Becky Armstrong quá nghiêm túc, cũng quá lạnh lùng, so với chị Mon dễ thân cận hơn, hài hước khôi hài, rất là được người ta yêu thích.
Sau khi nấu cháo điện thoại thật lâu, mấy ngày nay ở trong trạng thái bảo vệ, cơ bản Mon Armstrong ở nhà bà chị khó ở, cảm thấy đến bệnh viện tâm sự với cô em gái nhỏ cũng rất tốt, cũng có thể giải sầu, cớ sao lại không đi? Cho nên, nàng vui vẻ quyết định, ngày hôm sau liền đến bệnh viện, còn thuận đường kéo theo chị gái.
Rất trùng hợp, Freen Sarocha mấy ngày nay đã xử lý xong việc ba mình ở bên kia, có bà Chankimha ở bệnh viện trông coi chăm sóc Ông Chankimha, cô rất yên tâm. Cộng thêm bệnh viện bên này, công tác của mình tồn đọng rất nhiều, lúc này nên trở về.
Vốn định đến bệnh viện sau đó lại về nhà, cho Becky Armstrong một cái kinh hỉ không tính là kinh hỉ. Mà nào biết đâu, Đại tiểu thư bây giờ sống sờ sờ đứng trước mặt cô, bên cạnh còn Nhị tiểu thư giống y như đúc.
Sau đó, lúc Nhị tiểu thư vừa mới chuẩn bị mở miệng trách tội bác sĩ Chankimha đặt công tác trên người yêu, bác sĩ Chankimha hướng phía sau Mon Armstrong chép miệng: "Nhìn phía sau cô chút đi, đối tượng scandal của cô kia kìa. Trước khi cô bát quái tôi, cho phép tôi bát quái cô trước một chút."
Mon Armstrong theo bản năng xoay người, khuôn mặt Sam đường hoàng rời vào trong mắt. Nhìn thấy cô, Mon Armstrong nhiều nhất cho cái mặt lạnh, nhưng lần này cô mặt đen rồi, hơn nữa rất không vui. Bởi vì, đứng bên cạnh Sam là người phụ nữ khác, càng chết người chính là, người phụ nữ kia từng vào sinh nhật của nàng —— cái ngày quan trọng, đã cướp bạn gái của mình, người phụ nữ lăn loạn trên giường với Sam. Phần quà sinh nhật này thật sự khiến nàng thật khó quên. Vừa mở đống giấy gói ra nhìn, một cái nón xanh thật lớn.
(*) Cái nón xanh: Ý bảo chị Mộng cắm sừng Nhị tiểu thư =))
Freen Sarocha đi đến bên cạnh Becky Armstrong, cong miệng cười với nàng, vừa định nói chuyện, Becky Armstrong liền làm một động tác suỵt, đừng nói chuyện. Freen Sarocha vâng lời ngậm miệng, ánh mắt chuyển qua bầu không khí quái dị của Mon Armstrong, Sam cùng người phụ nữ xa lạ kia. Xem ra, người phụ nữ xa lạ kia là tình địch của Nhị tiểu thư.
"Ơ, đây không phải Armstrong gia Nhị tiểu thư sao?" June cười đến sáng lạn, nhưng mà dáng vẻ tươi cười này cũng không thể che đậy được dáng vẻ yêu mị của nàng ta.
Mon Armstrong ghét bỏ coi rẻ nàng ta, nàng vẫn nghĩ không thông tại sao lại trang điểm xinh đẹp như vậy, một người phụ nữ ưa thích quyến rũ người khác lại mang cái tên June như thế. Thật sự không hợp với vẻ mê hoặc của nàng ta chút nào!
"Mắt của cô còn chưa mù, còn nhận ra tôi." Mon Armstrong ôn hoà nói, con mắt mau chóng nhìn sang hướng khác, nhìn nhiều chỉ tổ khiến hai con mắt sáng ngời của mình bị ô nhiễm.
Sam chỉ cảm thấy chuyện không tốt.
June nói: "Cô tới bệnh viện làm gì?"
"Ai cần cô lo."
Nghe được câu này, bác sĩ Chankimha đứng một bên xem cuộc vui thầm than trong lòng, Mon Armstrong cũng làm cô quá thất vọng mà. Cái loại câu nói "Ai cần cô lo", không phải mấy đứa con nít lúc nhỏ cãi nhau sẽ dùng tới hay sao? Hiện tại nàng ta dùng lời này để đáp trả tình địch có phải quá yếu hay không?
Quả nhiên, June nói: "Tôi còn chẳng muốn quản cô, thật ngây thơ." Nàng ta cố ý nói, "Tôi đây là tới tìm Sam."
Củ khoai nóng bỏng tay bị ném lên người Sam, mấy đôi mắt sáng đều tập trung lên người cô.
"Chỉ ngẫu nhiên gặp được thôi." Sam chi tiết nói, cô thật sự không cẩn thận mới gặp June. Sau lần trước gần như chật vật bị Mon Armstrong bắt gian tại giường, cô đối với người phụ nữ này thật sự tránh không kịp. June không dễ chọc, bản thân mình cũng chưa từng muốn đi trêu chọc nàng ta, nhưng vẫn là thủ đoạn của nàng ta hèn hạ mà mắc mưu. Quan hệ giữ mình và Mon Armstrong mấy năm này vẫn luôn hảo hảo phôi phôi, cũng bởi vì nàng ta.
"Nhưng, bây giờ không muốn đi cùng em sao?" June đặt lên vai của cô, cử chỉ lẳng lơ kia khiến Mon Armstrong muốn nôn ra.
Mon Armstrong hỏi: "Sam, cô thật sự đi cùng cô ta sao?"
Sam đương nhiên không có quyết định này, lúc vừa định kiên định trả lời, June nói nhỏ ở bên tai cô: "Đi theo em đi, em có thể nói cho chị biết chuyện dượng Tun Natchicha của em và chuyện nhà chị."
Điều kiện này rất mê người, nhưng Sam như trước đã đoán được, cô thấp giọng trả lời nàng ta: "Cô vẫn không nên càn quấy như vậy."
"Còn có em có thể giúp chị xử lý tốt chuyện này, cảnh sát phiền phức bên kia em cũng có thể dọn dẹp." June không cam lòng, tiếp tục đưa thẻ đánh bạc mê người.
Sam có chút do dự.
"Sam đã chấp nhận, Nhị tiểu thư xin cho đường." June rất là đắc ý, nụ cười kia ở trong mắt Mon Armstrong là diễu võ giương oai.
"Sam, cô cùng cô ta đi, chúng ta liền thật sự xong rồi." Sắc mặt Mon Armstrong cho tới bây giờ chưa từng khó coi như vậy, khổ sở nhìn Sam. Vì sao lúc trước lại tổn thương nàng như vậy?!
Sam nhìn Mon Armstrong chăm chú, Mon lúc này có bao nhiêu khổ sở cô rất rõ ràng, chẳng qua, trước mắt tình huống khẩn cấp, cô không thể bỏ qua bất kỳ một cơ hội cứu vãn cục diện nào cả.
"Chúng ta đi." Sam quyết tâm, vẫn nói ra. Thật lòng xin lỗi, Mon.
Mon Armstrong rõ ràng rất tổn thương, ba chữ kia của Sam khiến trái tim nàng tan thành từng mảnh, đau đến mức nàng không thể nói nên lời. Chỉ có thể mặc cho các cô rời đi.
Freen Sarocha thấy nàng chịu ấm ức, cảm thấy không đành lòng, muốn ra tay giúp một phen, Becky Armstrong lại ngăn trở. Freen Sarocha nghĩ không thông, em gái mình bị ủy khuất, nàng cứ khoanh tay đứng nhìn như vậy sao?
Mon Armstrong cúi đầu: "Chị, chị với Freen Sarocha đi bồi Song đi, nói em tạm thời có việc không tới được, hôm khác lại đến thăm em ấy." Nói xong, nàng cúi đầu đi mất. Vào lúc này, Nhị tiểu thư càng muốn ở một mình liếm láp miệng vết thương.
Freen Sarocha không ngừng lắc đầu: "Chưa từng thấy cô ấy như vậy. Có điều, rút cuộc cô gái vừa rồi là ai vậy?"
Becky Armstrong không vừa lòng: "June, Tun Natchicha là dượng cô ta, Noey là chị họ cô ta. Ba cô ta thế lực lớn lắm."
Nghe đến đó, sắc mặt Freen Sarocha thay đổi. Vậy mà lại là cháu gái Tun Natchicha...
"Ba ba của cô ta thế lực rất lớn?"
"Cô cảm thấy hứng thú với cô ta như vậy? Sao, có phải cô gái như cô ta và Noey càng hợp vị cô không?" Becky Armstrong châm chọc.
"Chị còn băn khoăn đến Noey làm gì vậy?" Freen Sarocha lấy lại tinh thần, vẫn muốn chú ý đến cảm nhận của Đại tiểu thư một chút : "Tôi sắp quên có người như cô ta rồi. Mau vào đi thôi, đừng để cho Song sốt ruột chờ đợi."
Becky Armstrong lườm cô một cái, trước tiên bước vào cửa, Freen Sarocha đứng ở tại chỗ, trong đầu đều là chuyện June.
Người này, hôm khác phải gặp mặt... Vài ngày sau, cô thật đúng là chủ động tìm tới cửa.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro