Báo cáo khẩn
14:38
Khu nhà bỏ hoang, ngoại ô phía Tây thành phố
Tiếng trực thăng tuần tra vang vọng dần xa phía sau lưng cô, nhường chỗ cho sự tĩnh mịch lạnh lẽo của khu nhà bỏ hoang trước mặt. Bóng tối bao trùm từng mảng tường nứt nẻ, từng ô cửa mục nát. Từng bước chân cô nhẹ đến mức như sợ làm vỡ yên tĩnh rợn người ấy.
Trong tai nghe, giọng đồng đội vang lên khẩn thiết
"Xác nhận ba con tin, trong đó có một trẻ nhỏ. Đối tượng đang kích động, vũ trang đầy đủ." Ken nói gấp "Lực lượng yểm trợ đang đến từ hướng Bắc. Cô giữ vị trí và chờ lệnh!"
Cô áp sát vào bức tường, mắt không rời màn hình truyền về từ drone. Cảnh tượng hiện lên rõ ràng: đứa trẻ bị trói chặt, đầu gục xuống run rẩy trong góc phòng; người phụ nữ kia bị kẻ bắt cóc áp súng sát thái dương.
Một nhịp chậm hơn, một khoảnh khắc mất tập trung, tất cả sẽ kết thúc bằng thảm kịch.
Cô thì thầm khẽ "Tôi không thể chờ..."
Không chờ đợi thêm, cô tháo tai nghe, cúi người lặng lẽ trượt theo hành lang tối tăm hướng về cánh cửa gỗ đã mục nát phía Tây.
14:43
Tầng trệt
Cánh cửa khẽ bật mở dưới bàn tay cô, ánh sáng mờ nhạt lọt qua khe hở. Đối thủ đứng quay lưng, khẩu súng vẫn chĩa thẳng vào đầu con tin.
Một bước
Hai bước
Tim cô đập từng nhịp sâu dần như đang đếm ngược từng giây.
Bất ngờ, tiếng bước chân vang lên từ hành lang bên phải.
"Lính đặc công!" Một tên bắt cóc gào lên
Cô phản ứng trong tích tắc, lăn người tránh viên đạn đầu tiên sượt qua má. Cơn đau rát cháy bùng lên, nhưng cô kịp hạ gục hắn bằng cú bắn chính xác vào đùi.
Tên còn lại hoảng loạn, quay súng bắn về phía cô.
Pằng!
Viên đạn trúng bắp vai trái, máu thấm ướt áo.
Cô lùi lại, nghiến răng bật máu, ánh mắt vẫn sắc bén nhắm vào mục tiêu.
Pằng!
Viên thứ hai xuyên vai phải, đau đớn bùng lên như lửa cháy.
Cô khụy gối, hơi thở gấp gáp, nhưng tay vẫn giữ chặt cò súng.
Pằng!
Viên đạn cuối gần xương đòn, cô đổ người xuống đất, nhưng vẫn kịp bóp cò.
Đoàng!
Phát đạn trả lại găm thẳng vào đầu tên bắt cóc.
Căn phòng chìm vào yên lặng. Chỉ còn tiếng thở dốc của cô và tiếng nấc khóc yếu ớt của đứa trẻ.
Rồi, bóng tối bao phủ lấy cô...
15:22
Sân bay quân sự
Trực thăng vừa hạ cánh. Nàng bước xuống, khuôn mặt hằn rõ vẻ mệt mỏi sau tuần công tác dài. Chưa kịp nhận hành lý, một sĩ quan chạy tới, vẻ mặt tái nhợt.
"Đại úy... Thượng úy Freen bị bắn trong nhiệm vụ..." Chris báo cáo vội.
"Freen sao? Nói ngay đi!" Nàng hạ giọng, cả người như đóng băng.
"Ba phát đạn trúng vào người... đang được phẫu thuật, tình trạng còn nghiêm trọng."
Nàng không hỏi thêm, chỉ gật nhẹ rồi bước nhanh về phía xe quân sự, tay siết chặt đến trắng bệch. Gió chiều lạnh buốt, nhưng lòng nàng còn lạnh hơn thế.
Khu y tế đặc biệt
Cánh cửa phòng cấp cứu mở ra, Freen nằm bất động trên giường, thân thể quấn đầy băng trắng. Khuôn mặt nhợt nhạt, hơi thở yếu ớt dưới sự hỗ trợ của máy thở.
Nàng đứng bên cạnh, không nói lời nào, chỉ nhìn... thật lâu.
Mọi câu hỏi, mọi cảm xúc nghẹn ngào không thể thốt ra. Trong đầu nàng chỉ vẳng lại một suy nghĩ:
"Em luôn liều lĩnh... Em đã hứa sẽ đợi tôi về để nói chuyện quan trọng, vậy mà giờ tôi đã về rồi mà em lại như thế này..."
Bỗng nhiên, mi cô rung nhẹ, chầm chậm mở mắt.
"Ch... chị... về rồi?" giọng yếu ớt.
"Tôi về rồi." Nàng đáp, giọng trầm xuống đầy âu lo.
"Cho em về phòng chị được không? Em không muốn ở đây..." Cô khẽ cười, gương mặt mệt mỏi vẫn toát ra chút dịu dàng.
Nàng không nói gì, nhẹ nhàng đỡ cô đứng dậy, đưa ra khỏi bệnh viện.
Phòng riêng
Cánh cửa khép lại, căn phòng chìm trong im lặng. Nàng cởi mũ, tháo găng tay đặt lên bàn, vai hơi run nhẹ.
"Thân là chỉ huy... em nghĩ mình có thể tùy tiện phá bỏ quy trình chỉ vì cảm xúc cá nhân sao?" Nàng lên tiếng, giọng nghiêm khắc.
Cô đứng im, giọng khàn khàn "Em chỉ muốn cứu người..."
"Đó không phải lý do để đánh đổi mạng sống."
"Em... không nghĩ mình sẽ bị bắn. Lúc đó chỉ là khoảnh khắc để quyết định."
Nàng tiến tới, từng bước, mặt đầy kiềm chế "Vậy nếu người chết là em, em có từng nghĩ đến tôi không?"
Cô cúi đầu, giây lát sau ngẩng lên, ánh mắt đỏ hoe "Có! Nhưng nếu không làm gì, sẽ còn có người chết nữa..."
Nàng khựng lại. Rồi bất ngờ mở rộng vòng tay ôm chầm lấy cô.
Cô sững sờ, cơ thể đau đớn nhưng bản năng yếu đuối khiến cô vòng tay ôm lấy nàng, kéo sát vào lòng.
Mùi hương dịu dàng quen thuộc len lỏi vào từng hơi thở, khiến ngực cô nghẹn ngào.
Dù đau đớn, dù kiệt sức, chỉ cần trong vòng tay ấy – cô biết mình vẫn còn sống.
Cô tựa đầu lên vai nàng, hơi thở nặng nề, như thể mọi sức mạnh cô gồng gánh bấy lâu chỉ để chờ khoảnh khắc được gục vào nàng, được phép yếu mềm một lần.
Nàng vuốt nhẹ lưng cô, dỗ dành bằng sự dịu dàng tự nhiên. Mỗi nhịp tim đập khiến nỗi sợ hãi trong nàng lại dâng lên, dù cô vẫn đứng đó – an toàn trong vòng tay nàng.
"Ngốc thật... tôi sợ lắm, biết không?" Nàng thì thầm, giọng run run.
"Em biết... Em xin lỗi vì đã làm chị lo lắng..." cô nhỏ nhẹ, như gió thoảng.
Nàng buông ra một chút, đặt tay lên hai vai cô, cẩn trọng "Em không cần xin lỗi... Chỉ cần nhớ, nếu em gục ngã, người đau nhất là tôi."
Ánh mắt nàng không còn là chỉ huy nghiêm khắc mà là người con gái ôm trọn cả sinh mệnh mình trong lòng bàn tay. Cô mỉm cười, dù môi vẫn nhợt nhạt vì mất máu.
"Vậy... chị chăm em nhé?"
Nàng thở ra, như ép nén một tiếng cười "Lần này là tôi chăm, nhưng lần sau... lần sau không được phép như vậy nữa."
Cô ngắt lời, nhìn thẳng nàng "Em hứa!"
Nàng đưa tay lên, xoa đầu cô từng nhịp chậm rãi, dịu dàng, như dỗ dành một đứa trẻ vừa thoát khỏi cơn ác mộng.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro