Chương 100
Nhận được quà, Yuki cười rất vui vẻ.
Bé con cúi cái đầu nhỏ xuống, ánh mắt chăm chú nhìn đi nhìn lại trên hộp trang sức bạc, tựa hồ đang tò mò trong hộp đựng cái gì.
Trên má Ferny vẫn còn đọng lại chút hơi nước ngọt ngào.
Cô giơ tay phải lên, đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào mặt, lại nhớ lại nụ hôn bất thình lình đến từ Yuki vừa rồi, trên lông mày cô hiện lên một tia vui sướng.
Bốn người đứng ở bên giường nói chuyện, Freen vừa lúc đẩy cửa đi vào.
Bầu không khí, trong nháy mắt liền thay đổi.
Yuki cầm hộp trang sức bạc trong tay, thấy Freen đi tới, lập tức cười gọi một tiếng.
"Mami ơi!"
"Dì Ferny tặng quà cho con nè~"
Freen đứng ở cửa, trong tay cầm một hộp nho, là mới từ tủ lạnh lấy ra.
Jinna thấy thế, chủ động nhận nhiệm vụ rửa hoa quả.
"Tôi đi rửa cho."
Freen gật gật đầu, chờ Jinna đi vào phòng bếp, mới bước chân, đi về phía hai mẹ con Becky.
Chưa đầy một phút đồng hồ, bên giường, lại có thêm một người.
Ý cười trên mặt Ferny đọng lại, kìm lòng không được mà liền lui về phía sau hai bước, cũng không dám nhìn ba người trước mắt nữa.
Trong lúc nhất thời, cô thậm chí có chút hối hận, không nhắc nhở Becky cất quà đi sớm một chút.
Quá mức kích động, cảm xúc xấu hổ trong lòng cô lại bắt đầu quấy phá, trong vô thức hai bàn tay kia liền nắm thành nắm đấm.
Đây là thói quen mà cô đã hình thành từ khi bị bệnh.
Nếu như không thể khống chế được tay mình, cũng chỉ có thể dùng cách này để hạn chế run rẩy.
Phản ứng khác thường như vậy, Becky cũng nhìn ra cô có gì đó không ổn.
Cô đem Yuki giao cho Freen, rồi đến gần Ferny.
"Cô làm sao vậy?"
"Chân lại đau sao?"
Ferny nghe ra sự quan tâm trong những lời này, lại không biết nên giải thích như thế nào, cô chỉ có thể gật đầu đáp lại.
"Ừm"
"Có thể là do đứng quá lâu."
Phòng quá nhỏ, sau khi đổi giường mới lại không còn chỗ để đặt sô pha.
Phòng bên cạnh đã bị Freen biến thành phòng làm việc, ngược lại có thể dùng để chiêu đãi khách.
Becky muốn mời Ferny sang phòng bên cạnh ngồi một chút, lại lo lắng Freen không đồng ý.
Đang lúc khó xử, trong không khí, vừa vặn vang lên một giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng quen thuộc.
"Vậy qua phòng bên cạnh ngồi một lát đi."
"Tôi và BecBec nấu cơm, cô và bác sĩ Jinna cứ dẫn Yuki đi đi, khi nào ăn cơm, lại qua bên này."
Lời mời rất lịch sự và nhã nhặn, tuy giọng điệu đều đều nhưng ít nhất nghe có vẻ thân thiện.
Becky nghe được lời này, sắc mặt lập tức giãn ra.
Cô quay đầu lại, ánh mắt vừa vặn đối diện với tầm mắt Freen, trong nháy mắt, khóe miệng liền có ý cười.
"Sarocha~"
Một tiếng gọi nhẹ nhàng, cất giấu vô số tình yêu và ỷ lại.
Freen mím môi, cũng nhẹ nhàng cười cười.
"Hai người đi trước đi."
"Tôi cùng Yuki đi gọi Jinna"
Bốn người lớn và một trẻ em, lần lượt đi đến phòng bên cạnh.
Ferny ngồi trên sô pha, hai tay đặt trên đầu gối.
Đầu cô hơi cúi xuống, rất ít nói chuyện, mãi cho đến khi Jinna cầm nho đi vào, cô mới lặng lẽ ngẩng đầu lên.
Lúc này Freen cũng ôm con gái xuất hiện.
Cái hộp trang sức bạc kia, vẫn bị Yuki cầm ở trong tay chơi.
"Dì tặng quà cho con, con đã nói cảm ơn chưa?"
Một nhà ba người ngồi trên một cái sô pha khác, nhìn qua vô cùng ấm áp.
Lúc Freen cùng Yuki nói chuyện, ôn nhu vô cùng. trong giọng nói còn tràn ngập sự cưng chiều.
Becky nghe vậy không khỏi cong môi.
Nhận được quà nói cảm ơn là lễ phép cơ bản nhất, Yuki đương nhiên sẽ không quên.
Bé con ngồi trong lòng Freen, ngẩng đầu lên nhìn về phía cô, nghiêm túc trả lời.
"Mami, con đã nói cảm ơn dì rồi."
"Nhưng con còn muốn mời dì Ferny và dì Jinna uống sữa chua, được không?"
Nhận quà của người khác, không chỉ biết nói cám ơn, còn phải biết báo đáp, thật sự là một đứa trẻ vừa ngoan vừa ngọt ngào.
Becky đưa tay vuốt thẳng tóc con gái, trong mắt hiện lên nụ cười.
Mà Freen, càng không có khả năng cự tuyệt thỉnh cầu này.
"Đương nhiên có thể."
Vừa dứt lời, cô liền đứng lên, nắm tay Yuki đi tới trước tủ lạnh.
Tủ lạnh chia làm bốn tầng, bên trong có một tầng chuyên để sữa chua, phần lớn đều là vị kem.
Freen mở ngăn tủ, từ bên trong lấy ra hai hộp sữa chua nhỏ, bỏ vào trong ngực Yuki.
"Con đi mời hai dì uống đi".
Yuki cong môi, khuôn mặt nhỏ nhắn có chút đỏ, trong ánh mắt không giấu được vui sướng.
"Dạ!"
"Cảm ơn mami~"
Từ khi Yuki có khả năng nhận thức, trong nhà chưa từng đông vui như lúc này.
Có mẹ, có mami, còn có hai người dì đối xử với mình rất tốt.
Được người khác yêu thương đã là một điều hạnh phúc, được nhiều người lớn yêu thương lại càng hạnh phúc hơn.
Yuki xoay người, trong ngực ôm hai hộp sữa chua, đi tới trước mặt Ferny và Jinna, đỏ mặt, chia cho mỗi người một hộp sữa chua.
Bé con cùng với Ferny, tương đối là thân thiết.
Về phần Jinna, bởi vì là lần đầu tiên gặp mặt, liền có vẻ hơi xấu hổ một chút.
Bé con nhìn cô gái xa lạ trước mắt, vươn ngón tay chỉ vào sữa chua, nhỏ giọng giải thích một câu.
"Là vị kem đó ạ~"
"Con và mẹ đều rất thích."
Jinna nghe được lời này, cũng cười theo.
"Cảm ơn con, dì cũng rất thích ăn vị kem, rất ngọt."
Nghe Jinna nói thích, Yuki lộ ra nụ cười, lúc này mới xoay người, nắm chặt góc áo trở lại bên cạnh mẹ và mami.
Mấy người nói chuyện xong, Freen và Becky phải đi nấu cơm.
Yuki ở lại bên này để Ferny và Jinna chăm sóc.
Cái hộp trang sức bạc kia, cũng bị Freen mang theo khi rời đi.
Cho đến khi trở lại phòng mình, Becky mới cẩn thận hỏi ra nghi hoặc trong lòng.
"Sarocha, chị và Ferny..."
Chỉ tiếc, lời của cô còn chưa nói xong, đã bị Freen cắt đứt.
"Cô ấy là người thân của em, cũng là dì của Yuki"
"Không có gì quan trọng hơn chuyện này."
"Sau này, chị sẽ không ngăn cản hai người qua lại nữa."
Hai người đứng rất gần.
Freen nói xong câu đó, liền cúi đầu hôn lên môi Becky.
Một nụ hôn rất tự nhiên và đột ngột.
Becky sững sờ tại chỗ, còn chưa kịp phản ứng, bên tai lại truyền đến giọng nói.
"Trước kia không thích em liên lạc với cô ấy, là bởi vì cô ấy đối tốt với em, em cũng tốt với cô ấy."
"Quan trọng hơn là, chị đối tốt với em, em luôn có lý do để từ chối, còn cô ấy đối tốt với em thì em lại sẵn sàng chấp nhận."
"Khi đó, chị còn chưa biết mối quan hệ của hai người, người mình yêu đi bảo vệ và bênh vực cô gái khác trước mặt mình, em cảm thấy, chị có thể không ghen sao?"
Giọng điệu tủi thân pha thêm một chút trách móc nhẹ nhàng, Becky nghe xong mặt đều đỏ lên.
Cô chưa từng nghĩ tới, Freen cư nhiên còn ghen với Ferny.
Có chút kinh ngạc, nhưng nhiều hơn vẫn là hạnh phúc.
Hạnh phúc khi được một người quan tâm.
Cô ngẩng đầu, đôi mắt xám nhìn về phía Freen, trong mắt hiện lên vẻ ngượng ngùng xấu hổ, nhìn vô cùng động lòng người.
"Ừm"
"Nếu là em, em cũng sẽ ghen"
Hiếm thấy cô lại đồng ý với lời nói của Freen.
Vừa dứt lời, cô cũng hôn Freen một cái.
"Sarocha, em sai rồi, em không nên giấu chị"
"Đừng giận nữa mà, được không?"
Becky rất ít khi làm nũng.
Từ khi hai người gặp lại tới nay, đây là lần đầu tiên cô chủ động làm nũng.
Trái tim của Freen nhất thời hỗn loạn.
Trong phòng lúc này, cũng chỉ có hai người bọn họ.
Không cần cố kỵ gì nữa, cô vươn tay, lặng lẽ ôm lấy eo Becky, không nói gì nữa, liền hôn lên đôi môi mềm mại kia lần nữa.
Lần này là một nụ hôn thật sự.
Becky không kháng cự, thở dốc đón nhận nụ hôn này.
Từ sau khi mang thai, hai người đã lâu không thân mật.
Lúc này chỉ có một nụ hôn, cũng lộ ra vẻ trân quý.
Mặt Becky đỏ dữ dội, cho đến khi tách ra, hô hấp của cô vẫn dồn dập như cũ.
"Đến giờ nấu cơm rồi."
Freen vươn tay, vuốt mái tóc vụn bên má ra sau tai.
Becky ngước mắt lên một cái, cũng chỉ nhìn thấy một gương mặt tinh xảo, chưa kịp định thần lại đã có người nhét thứ gì đó vào tay cô.
"Đợi lát nữa nấu."
"Trước tiên mở ra nhìn thử xem. Chị cũng muốn biết cô ấy đã mua gì cho Yuki"
Thì ra chính là hộp đựng trang sức bằng bạc mà Ferny mang theo.
Becky mím môi, do dự một lúc, cuối cùng mở hộp ra.
Là một bộ đồ trang sức bằng bạc dành cho trẻ em.
Thoạt nhìn, chế tác rất tinh xảo, nhất là con mèo được treo trên vòng tay, càng trông rất sống động, cực kỳ đáng yêu.
"Rất đẹp, con bé nhất định sẽ thích."
Freen cũng không tiếc lời, hào phóng khen ngợi.
Năm món trang sức bạc đều rất đẹp, Becky cũng có chút ngượng ngùng.
"Đã rất quý rồi."
"Cô ấy còn sợ em không thích, nói khi nào quay về Bangkok, sẽ tặng thêm một bộ nữa."
Môi của Freen, không tự chủ giương lên, nhẹ giọng nhắc nhở.
"Có khi...là hai bộ."
Becky quả thật đã quên.
Trong bụng cô, còn có một sinh mệnh chưa chào đời.
***
8 món ăn, một canh, chỉ là xử lý nguyên liệu nấu ăn đã tốn không ít thời gian, cũng may có Becky hỗ trợ, tốc độ nhanh hơn không ít.
Becky phụ trách rửa rau và lặt rau, Freen phụ trách nấu nướng.
Tuy rằng đều là món ăn gia đình đơn giản, nhưng có mặn có chay, có tôm có thịt, vẫn mất mấy tiếng đồng hồ mới làm xong.
Trên bàn bày đầy ắp thức ăn.
5 người ngồi vây quanh nhau, bầu không khí vô cùng ấm áp.
Người vui vẻ nhất, đương nhiên phải kể đến Yuki.
Bé con ngồi giữa Freen và Becky, trong tay cầm một cái thìa, múc một miếng thịt gà hầm mềm nhỏ trong bát cho vào miệng, không những ăn chậm rãi mà còn ăn rất ngon.
Bữa cơm này, so với tưởng tượng càng thêm vui vẻ.
Sau khi ăn xong, mấy người lại đi sang phòng bên cạnh ngồi một lát.
Yuki nằm trên sô pha im lặng xem phim hoạt hình, không bao lâu, liền ngủ thiếp đi.
Becky mua bột mì và nhân bánh trôi, muốn làm chút bánh trôi để Ferny và Jinna mang về khách sạn ăn.
Hai người chỉ ăn bánh trôi chứ chưa bao giờ tự tay làm, thấy cô bận rộn, đều xúm lại giúp đỡ.
Becky kiên nhẫn dạy, đầu tiên là dạy họ cách làm và nhào bột, sau đó là cách làm bánh trôi.
Ferny là nghệ sĩ dương cầm, ở một mức độ nào đó, là dựa vào đôi tay để kiếm cơm.
Ngày thường, thứ cô quan tâm nhất, cũng là đôi tay xinh đẹp lại hoàn mỹ này.
Nhưng vào lúc này, hai bàn tay đó đã dính vào khối bột mềm, từ đầu ngón tay cho đến kẽ ngón tay đều dính đầy bột mì.
Freen nhìn một màn này, càng thêm khẳng định tay của Ferny nhất định đã xảy ra vấn đề.
Chính xác hơn mà nói, là thái độ của Ferny đối với đàn dương cầm, đã xảy ra vấn đề.
Lấy hiểu biết của cô đối với Ferny, nếu như là trước kia, Ferny sẽ không bao giờ dùng đôi tay chơi đàn của mình dành cho những việc như là nhào bột.
Freen cảm thấy khó hiểu, nhưng cũng mơ hồ đoán được sự thay đổi này có thể là do chính cô gây ra.
Bận rộn đến gần 6 giờ chiều, phần bánh trôi đầu tiên mới ra lò.
Mà Yuki, cũng mở to mắt tỉnh lại.
Lúc Ferny cùng Jinna rời đi, Becky vốn định xuống lầu tiễn, lại không thể không ở lại chăm sóc con gái.
Freen cùng hai người xuống lầu, thuận tiện lái xe đưa hai người trở về.
Trước khi Ferny kịp đi vào khách sạn, cô đã lên tiếng ngăn lại.
Có những lời, dù muộn thế nào, nói ra vẫn tốt hơn.
Jinna nhìn ra hai người có chuyện muốn nói, nhận lấy bánh trôi từ trong tay Ferny, một mình trở về phòng.
Trước khi xoay người, cô còn không quên để lại lời dặn dò.
"Khi nào lên lầu thì gọi điện thoại cho tôi trước, tôi xuống đón cô."
Không khó để nhìn ra, mối quan hệ của hai người, dường như cũng không đơn giản là bạn bè bình thường.
Jinna nhanh chóng rời đi.
Chỉ chớp mắt, lối vào khách sạn lại rơi vào yên tĩnh.
Freen nhìn tay của Ferny, trầm mặc một lát, mới đem nghi hoặc trong lòng hỏi ra
"Tay của cô, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Mặt trời sắp lặn, nhưng nhiệt độ trong không khí vẫn rất cao.
Xung quanh có một cơn gió oi bức thổi qua, trái tim của Ferny lại bắt đầu bị tra tấn.
Cô hé môi, lúc nói chuyện, giọng nói rất bình tĩnh.
"Tôi bị bệnh, tay luôn run rẩy"
Freen nghe thấy những lời này, lập tức nhớ tới những chữ viết nguệch ngoạc trên các bản nhạc, lông mày không khỏi nhíu lại.
"Trên báo có nói, cô là bởi vì bị tai nạn xe nên mới hủy bỏ buổi biểu diễn, nhưng sự thật, là do tay cô đã xảy ra vấn đề, phải không?"
Ferny gật đầu, không phủ nhận suy đoán này.
"Ừm."
"Ba tôi không muốn công khai chuyện tay tôi có vấn đề với giới truyền thông, cũng vừa đúng lúc tôi lại bị tai nạn xe, ba liền mượn lý do này để hủy bỏ buổi biểu diễn."
Vừa đúng lúc bị tai nạn xe?
Freen nghe thấy lời này, lập tức nhớ lại lần trước gặp mặt Ferny đã từng nói.
"Nếu như không phải do chân phải bị thương, ông ta căn bản sẽ không chịu thả tôi rời khỏi Bangkok"
Nghĩ kỹ lại thì vụ tai nạn xe lần này, rất có thể là do Ferny đã lên kế hoạch tỉ mỉ từ trước.
Môi Freen tức khắc mím chặt.
Cô không thể không thừa nhận một sự thật, mặc dù đã qua 10 năm, Ferny vẫn luôn là Ferny, cho tới bây giờ cũng không có gì thay đổi.
"Vì để rời khỏi Bangkok mà cố ý làm bản thân bị thương, chuyện này Jinna có biết không?"
Ferny nghe tiếng ngẩn ra, phút chốc ngẩng đầu lên, trong đôi mắt tràn đầy khiếp sợ.
"Cái gì?"
Đôi môi đỏ mọng của Freen khẽ buông lỏng, chỉ cần hai ba câu, liền đoán ra hết thảy.
"Cô muốn rời khỏi Bangkok, muốn đi gặp Becky, nhưng lại không thể làm trái ý của ông ta"
"Cho nên, cô liền cố ý dàn cảnh một vụ tai nạn giao thông, công khai để cho giới truyền thông đưa tin, mục đích chính là vì hủy bỏ buổi diễn tấu, có phải hay không?"
"Cô có bao giờ nghĩ tới, một khi mọi thứ không đi theo kế hoạch, cô có thể sẽ mất cả hai chân, thậm chí cả tính mạng hay không?"
Vấn đề này, Ferny đương nhiên cũng đã nghĩ tới.
Cô lắc đầu, trên mặt tái nhợt, duy nhất chỉ có ánh mắt, vẫn là tràn đầy kiên định.
"Không có khả năng, tôi đã tính toán hết cả rồi."
"Phanh xe không bị hỏng hoàn toàn, tuyệt đối sẽ không xuất hiện hai tình huống như cô nói."
Ferny vẫn luôn tự tin như vậy.
Giống như trở lại mười năm trước, trở lại thời niên thiếu kiêu ngạo và tự phụ nhất của cô.
Freen nghe thấy câu trả lời này, nhất thời không biết nên nói cái gì.
Nếu muốn đạt được mục đích, chúng ta phải chấp nhận đánh đổi.
Đạo lý này, cô không phải không hiểu.
Nhưng cô vẫn không thể hiểu được.
"Làm như vậy, có đáng không?"
Giọng điệu của Ferny vẫn như cũ.
"Chỉ là bị thương, cũng không phải bị liệt."
"Lo gì chứ"
"Ít nhất hiện tại, buổi diễn tấu đã bị hủy bỏ, tôi không giúp được ông ta, nhưng dù sao cũng gặp được Becky"
"Tôi không cảm thấy có chỗ nào không đáng cả."
Freen không nói nữa, cũng không còn gì để nói.
Mãi cho đến khi giọng nói của Ferny lại vang lên, cô mới thoáng lấy lại chút tinh thần.
"Chuyện này, tôi vẫn chưa nói với Jinna"
Freen nghe ra ám chỉ trong lời nói, chủ động đưa ra cam đoan.
"Tôi sẽ không nói với cô ấy."
Vẻ mặt Ferny lúc này mới thả lỏng một chút.
"Cảm ơn."
Chẳng biết từ lúc nào, sự chú ý của Freen lại dời xuống tay của Ferny.
"Tay của cô, nguyên nhân gì lại bị như vậy?"
***
6h30 ra khỏi nhà, về đến nhà đã qua 7 giờ.
Yuki tắm rửa xong, một mình nằm sấp trên giường lật xem truyện cổ tích.
Còn Becky thì đứng ở cuối giường gấp quần áo.
Lúc Freen vào nhà, nhìn thấy chính là một hình ảnh tốt đẹp như vậy.
Hai mẹ con trong phòng nghe thấy tiếng cửa phòng bị mở ra, đồng loạt quay đầu, người lên tiếng đầu tiên, là Yuki.
"Mami!"
Cũng giống như Becky, Yuki càng ngày càng ỷ lại vào Freen.
Chỉ là mấy tiếng không gặp, bé con cũng đã bắt đầu nhớ mẹ.
Freen còn chưa đi tới, bé con đã tự mình từ trên giường ngồi dậy.
"Mami, tối nay có thể kể chuyện cho con không?"
Becky ôm quần áo gấp xong đi về phía tủ quần áo, khóe miệng nở nụ cười nhàn nhạt.
Lúc đi tới bên cạnh Freen, nhỏ giọng nhắc nhở một câu.
"Buổi chiều con bé ngủ hơi nhiều, phỏng chừng buổi tối sẽ không ngủ được."
"Em thấy, tối nay chị phải kể cho con nghe hai câu chuyện mới được."
Freen nghe tiếng, cũng thấp giọng cười cười.
"Vậy thì kể hai chuyện."
"Một chuyện cho con, còn một chuyện cho em"
"Chị biết, em cũng rất thích mà"
Trong truyện cổ tích, các nhân vật đều có cái kết hạnh phúc và mỹ mãn.
Becky quả thực rất thích.
Mỗi lần Freen kể chuyện, cô còn tập trung nghe hơn cả Yuki.
Lúc này nghe Freen nói như vậy, mặt cô không khỏi ửng đỏ.
Freen nhìn ra cô đang ngượng ngùng, ý cười trong mắt càng sâu, chủ động nhận lấy quần áo từ trong tay cô.
"Để chị giúp em"
"Em lên giường nghỉ ngơi đi."
"Chờ chị tắm xong, sẽ kể chuyện cho hai người nghe".
Becky cảm thấy thẹn thùng, trái tim lại không kiềm chế được đắm chìm trong sự chiều chuộng của Freen.
Chờ phản ứng lại, cô đã ngồi trên giường và ôm con gái vào lòng.
Freen tắm rửa xong, lại bắt đầu dọn dẹp phòng ốc.
Chờ làm xong việc nhà, đã gần 9 giờ.
Đúng như Becky nói, Yuki đêm nay hoàn toàn không có dấu hiệu buồn ngủ.
Nghe xong một câu chuyện, Becky đã bắt đầu buồn ngủ, nhưng đôi mắt của bé con vẫn còn tỉnh táo mở to.
"Mami, có thể xem phim hoạt hình không?"
Freen đem sách trong tay khép lại, trên mặt có chút khó hiểu.
"Không muốn nghe kể chuyện nữa sao?"
Yuki chui vào trong lòng Freen, nghiêm túc lắc đầu.
"Chỉ còn một câu chuyện cuối cùng, con muốn giữ lại tối mai nghe."
"Mami, có thể chứ?"
Tối mai?
Freen ngẩn người.
Cô vẫn chưa kịp nói với hai mẹ con...
Ngày mai, cô chuẩn bị trở về Bangkok.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro