Chương 117
Bà Waddy đã tính toán hết thảy, nhưng lại không ngờ đến Ferny sẽ hỏi mình câu hỏi như vậy.
Không thể phủ nhận rằng nếu ông Prachak không có ý đồ sát hại Peechaya và còn cố tình để bà trở thành cừu non thay tội, thì cả đời này, bà cũng sẽ không bao giờ nói ra những bí mật đó.
Nguy hiểm trước mắt, điều mỗi người quan tâm đầu tiên, đương nhiên là lợi ích của chính mình.
Trên mặt bà Waddy lộ ra chút áy náy, nhỏ giọng nói một câu 'Xin lỗi'.
"Mẹ con năm đó quyết tâm muốn cùng hắn kết hôn, về sau lại có các con, ít nhất nhìn bề ngoài, hắn đối với người nhà các con đều rất tốt, cô có thể làm gì đây?"
"Hắn dù sao cũng là em trai của cô."
Poom và Ferny nghe những lời này, chỉ cảm thấy may mắn vì đã sớm nghe được toàn bộ chân tướng từ máy nghe trộm, bằng không, lúc này có lẽ họ thật sự sẽ cho rằng bà Waddy thật sự khổ tâm đến mức nào.
Suy cho cùng, bà giúp ông Prachak giấu diếm chân tướng sự thật, chẳng qua là muốn dùng nó để đổi lấy Peechaya mà thôi.
Ferny không nói nữa, cô cúi xuống tháo dây an toàn cho bà, khi cô ngẩng đầu lên lần nữa, mọi nỗi buồn và thất vọng trong mắt cô đều biến mất, thay vào đó là nụ cười điềm tĩnh và dịu dàng.
"Chúng con hiểu rồi."
"Cô về trước đi, phía bệnh viện, con và anh ba sẽ giúp cô hỏi thăm"
Sau khi bà Waddy xuống xe, xe dừng ở bên đường vài phút mới bắt đầu rời đi.
Ferny biết Peechaya hôm nay sẽ tỉnh lại, liền bảo anh trai lái xe đến bệnh viện.
Chỉ tiếc, người phụ nữ trung niên đang nằm trên giường bệnh vẫn nằm bất động, không có một chút dấu hiệu muốn tỉnh lại.
"Không phải nói hôm nay dì có thể tỉnh lại sao?"
Mong ước lớn nhất của Becky, chính là một ngày nào đó có thể gặp được gặp mẹ của mình.
Ferny lo lắng Peechaya sẽ xảy ra chuyện, giọng nói nghe có chút lo lắng.
Nghĩ đến, cô vẫn chưa biết chuyện Becky đã trở về Bangkok.
"Bác sĩ nói, trong tiềm thức bà ấy vốn đã không muốn sống nữa, cho nên đến bây giờ bà ấy vẫn chưa chịu tỉnh lại".
Nghĩ đến Becky còn đang ở nhà chờ tin tốt của mình, Freen không khỏi nhíu mày.
Sau khi từ Barkham trở về, cô vẫn không có thời gian nghỉ ngơi, lúc này đứng ở sau cửa, sắc mặt nhìn rất là mệt mỏi.
Ferny nhìn Poom đã một đêm không ngủ, lại nhìn qua Freen, biểu tình hơi có chút kinh ngạc.
"Cô ở chỗ này trông coi cả đêm?"
Freen ngước mắt lên, không nói gì.
Im lặng, cũng đại biểu cho việc cô đoán đúng.
Ferny nhìn trái nhìn phải, phát hiện bốn phía phòng bệnh đều có lắp camera theo dõi, đầu cầu thang bộ cùng cửa thang máy cũng đều có vệ sĩ trông coi, trong lòng càng thêm khó hiểu.
"Nơi này ngay cả một con ruồi cũng không bay vào được, hay là cô về nhà nghỉ ngơi một chút đi."
"Nếu côvẫn không yên tâm, tôi ở chỗ này trông coi giúp cô"
Mặc dù biết Ferny là vì tốt cho mình, nhưng Freen không hề nghĩ ngợi liền cự tuyệt đề nghị này.
"Hình như cô đã nói, hôm nay là ngày cô về nhà"
"Cũng đã đến lúc này rồi, đừng thêm vào những rắc rối không cần thiết"
"Nếu cô không muốn ông ta nghi ngờ thì nên về nhà đúng giờ vẫn hơn".
Lời khuyên của Freen hiển nhiên là đúng.
Ferny mặc dù không muốn, nhưng vẫn gật gật đầu.
Một giây trước cô vừa rời khỏi bệnh viện, giây tiếp theo Freen liền nhận được điện thoại của Becky.
Câu hỏi, đương nhiên vẫn là chuyện liên quan đến Peechaya.
"Sarocha, mẹ em vẫn chưa tỉnh sao?"
"Ừm, tạm thời vẫn chưa, bác sĩ nói thân thể của bà ấy không có gì đáng ngại, chỉ là bà ấy không muốn tỉnh lại thôi".
Lòng hận thù của Peechaya đối với ông Prachak đã tích lũy theo từng ngày, thậm chí đến mức ngay cả việc được sống cũng là một loại thống khổ, Peeyacha tự sát bằng cách tuyệt thực cũng chỉ là muốn kết thúc đau khổ sớm một chút mà thôi.
Becky nghe xong trong lòng khó chịu, hốc mắt mơ hồ lại ửng đỏ.
Yuki ngồi ở bên cạnh, vươn bàn tay nhỏ bé sờ sờ mắt mẹ.
"Mẹ, mẹ làm sao vậy? Không phải nói hôm nay chúng ta sẽ đi thăm bà ngoại sao?"
Giọng nói non nớt của con gái truyền qua ống nghe, Freen cũng nghe thấy.
"BecBec, bây giờ chị về, đón em và Yuki tới bệnh viện."
"Nói không chừng hai người trò chuyện với dì, dì sẽ mau chóng tỉnh lại."
Nghe thấy những lời này, cuối cùng Becky cũng cảm thấy bớt căng thẳng hơn trước.
"Sarocha, cảm ơn chị"
Lúc Freen lái xe về nhà, Yuki đang cùng Meena ngồi trên sô pha xem ti vi, về phía Becky cùng bà Wanhara, thì ở trong sân chăm sóc hoa cỏ.
Nhìn thấy cô đi vào phòng khách, ánh mắt Yuki lập tức sáng lên.
"Mami!"
Chỉ là nhìn khuôn mặt tươi cười của con gái, Freen đã cảm thấy mệt mỏi của mình tiêu tán không ít.
Meena có chút sợ hãi, gặp người vừa trở về, có ý thức nép vào góc sô pha..
Freen ngồi giữa hai đứa trẻ, lấy từ trong túi áo ra hai viên kẹo, nhét một viên vào trong tay mỗi người.
"Yuki, mẹ đâu?"
"Mẹ và bà cùng đi ra ngoài rồi."
Yuki đối với căn biệt thự còn chưa quá quen thuộc, bé chỉ thấy Becky đi theo bà Wanhara đi ra cửa, lại không biết hai người đi nơi nào.
Meena nắm chặt viên kẹo, cố lấy hết can đảm nhỏ giọng trả lời một câu.
"Chị dâu và mẹ đang tưới hoa trong sân"
***
Becky đang lo lắng cho Peechaya trong bệnh viện, cây kéo trong tay giơ lên nửa ngày, vẫn không có cử động.
Freen hai tay dắt hai đứa trẻ đi lại gần, từ xa đã nhìn thấy Becky đứng ngây người ở đó.
Vẫn là bà Wanhara phát hiện ra cô trước tiên.
"Freen về rồi".
Becky nghe tiếng, quay đầu nhìn ra ngoài, thấy Freen hai tay dắt hai đứa bé đứng ở bên ngoài nhìn mình, khóe miệng không kìm được cong lên.
Freen cũng vào lúc này buông lỏng tay bọn nhỏ ra.
Meena vừa vào sân, tựa như ngựa hoang thoát cương, chạy nhảy khắp nơi, Yuki đi chậm, vừa đi vừa gọi 'Meena', một đường đuổi theo ở phía sau.
Meena thấy Yuki đuổi theo không kịp, lại chạy trở về, hai tiểu công chúa tay trong tay, cứ như vậy ngồi xổm trong bụi hoa ngắm hoa.
Bà Wanhara vừa mới cởi tạp dề, liền nghe được tiếng khóc của con gái từ trong góc bụi hoa.
Ngay sau đó, cái đầu nhỏ của Yuki từ trong bụi hoa nhô ra, khuôn mặt nhỏ nhắn vốn ngoan ngoãn giờ đây đầy vẻ bối rối, ngay cả giọng nói cũng có chút hoảng hốt.
"Bà ơi, Meena bị côn trùng dọa khóc rồi~"
***
Bà Wanhara ở lại ngoài vườn chăm sóc hai đứa trẻ, Freen và Becky thì an tâm trở về phòng.
Người yêu vì chăm sóc cho mẹ mình mà cả đêm không được nghỉ ngơi, Becky làm sao có thể không đau lòng đây?
"Yuki và Meena có vẻ rất hợp nhau, lớn lên nhất định sẽ trở thành bạn tốt."
"Ừm, con bé Meena tính cách bướng bỉnh, nhưng đối với Yuki lại rất có kiên nhẫn, có hai đứa trẻ này trong nhà, về sau sẽ rất đông vui."
Hai người đang nói chuyện, Becky liền vào phòng vệ sinh rửa tay.
Sau khi đi ra, cô lấy từ trong tủ quần áo ra một bộ đồ ngủ.
Freen nhìn quần áo ngủ bị nhét vào trong ngực, trong mắt hiện lên một tia hoang mang.
"Không phải em muốn đến bệnh viện sao?"
"Sao lại đưa áo ngủ cho chị?"
Cô vừa mới nói xong, bên má liền bị người nhẹ nhàng hôn một cái.
Từ sau khi mang thai, Becky đặc biệt rất thích những hành động thân mật này, thỉnh thoảng khi hai người ở một mình, cô luôn thích ôm Freen, sau đó hôn lên mặt và môi của Freen.
Sự thay đổi này không chỉ đến từ việc gắn bó trong tình yêu mà còn bị ảnh hưởng bởi các yếu tố sinh lý trong thai kỳ.
Freen thích thú, rất hưởng thụ từng nụ hôn nhẹ nhàng như chuồn chuồn lướt nước này.
Về hậu quả của nụ hôn, thì cả hai người đều phải cùng nhau nhẫn nhịn.
Cũng giống như lúc này, Becky đưa áo ngủ cho cô, chủ động tiến lại gần hôn cô, lại đẩy cô vào phòng tắm tắm rửa.
Cô không thể không hiểu lầm được!
"Cục cưng, bây giờ vẫn chưa phải lúc đâu~"
Cục cưng - Freen thường chỉ gọi cái tên thân mật như thế này lúc trên giường thôi.
Becky nghe thấy hai chữ này, vội vàng đỏ mặt lắc đầu.
"Không phải như chị nghĩ đâu~"
"Chị cả đêm đã không nghỉ ngơi rồi, em nghĩ bây giờ chị nên ngủ một lát, chúng ta có thể đến bệnh viện muộn một chút"
"Không sao đâu"
Dù sao cô cũng là lén lút trở về Bangkok, lúc nào cũng phải đề phòng ông Prachak và đám người kia phát hiện tung tích, Becky hiểu rất rõ, bản thân cô bây giờ, không thể tuỳ tiện ra ngoài được.
"Bây giờ trông chị tiều tuỵ lắm sao? Sao đến em cũng kêu chị nghỉ ngơi vậy"
Freen đi tới trước gương, lông mày hơi nhíu lại.
Becky nghe tiếng liền đi tới, trong gương lại xuất hiện thêm một gương mặt trắng nõn thanh tú.
"Chị gặp Ferny rồi à?"
Không cần Freen nói, cô đã có thể đoán được ai đã đến bệnh viện.
Freen gật gật đầu, đầu ngón tay vén tóc bên má ra sau tai, sau đó cúi đầu, ngón tay di chuyển một đường xuống phía dưới, cởi từng nút áo sơ mi ra.
"Ừm, cô ấy đi cùng với Poom"
"Ông Prachak và bà Waddy..."
Không biết là nhớ tới cái gì, chỉ mới nói được một nửa, cô bỗng nhiên lại ngừng lại, không nói tiếp nữa. Cho đến khi ngẩng đầu lên lần nữa, cô nhìn thấy khuôn mặt hơi nghiêng của Becky trong gương.
"Hai người bọn họ đối với gia tộc Nonjira cũng không phải là thật lòng"
Freen vẫn còn nhớ rất rõ, đã từng có một đêm như vậy, Becky ở trong lòng cô khóc nói rằng không ai cần mình.
Đó là lời tố cáo của Becky đối với cha ruột và dì ruột của mình.
Cô không thể quên được.
Cô muốn cho Becky biết, việc bị bỏ rơi, cũng không phải là lỗi của Becky.
Vừa dứt lời, cúc áo cuối cùng cũng được cởi ra.
Áo sơ mi trắng bị cởi ra, sợi tóc màu đen rủ xuống, chỉ che lấp một phần da thịt nhỏ.
Becky quay đầu lại, cũng chỉ nhìn thấy một tấm lưng trắng nõn mảnh khảnh.
Trong khoảng thời gian ngắn, cô không nói nên lời, chỉ có thể tiếp tục nghe Freen nói.
"Trong mắt bọn họ, tất cả mọi người đều là công cụ để họ lợi dụng".
"Chỉ cần những gì có lợi cho họ, họ có thể bỏ rơi những người thân yêu bên cạnh mình bất cứ lúc nào mà không thương tiếc."
"Để trả thù ông Prachak, bà Waddy đã cố gắng lợi dụng mẹ của em để chọc tức hai anh em nhà Nonjira và khiến họ phải làm việc cho bà ta."
"Ferny đối với bà ta, chỉ sợ cũng đã thất vọng đến cực độ"
Sắc mặt Becky hơi thay đổi, theo bản năng cắn cắn môi.
"Ferny có ổn không?"
Bởi vì bản thân cô cũng từng bị người thân vứt bỏ như vậy, cho nên cô mới biết cái cảm giác đó khó chịu và đau đớn đến mức nào.
Freen xoay người, thấp giọng cười cười.
"Cô ấy còn muốn chị về nhà nghỉ ngơi, thì có thể có chuyện gì được?"
***
Chuyện tối hôm qua bà Waddy bị cảnh sát mang đi, ông Prachak cũng không hay biết gì cả.
Nhìn phòng làm việc trống trải, trong lòng hắn thật lâu cũng không thể bình tĩnh lại.
Hai đoạn hôn nhân, đoạn hôn nhân thứ nhất, chỉ đơn thuần là lợi dụng, lại không nghĩ tới trong khoảng thời gian yêu nhau ngắn ngửi, hắn lại bắt đầu rung động với Peechaya.
Tuy nhiên, có một số việc một khi đã bắt đầu, sẽ rất khó dừng lại.
Thể chất của Peechaya, trong hàng vạn con người cũng không tìm được người thứ 2.
Không đời nào hắn bỏ cuộc.
Trong lòng hắn vẫn còn một chút tình cảm với Peechaya, nếu không hắn cũng sẽ không sẵn lòng để bà Waddy mang Peechaya đi.
Về bà Thanawat, hắn không chỉ không yêu, thậm chí sâu trong lòng còn có chút oán hận..
Oán hận bà đã nghe theo sắp xếp của cha mẹ, lợi dụng bản cam đoan để ép mình ở rể, làm cho mình đánh mất tôn nghiêm nên có của một người đàn ông.
Mỗi khi nhớ tới bản thỏa thuận hôn nhân kia, hắn đều hận không thể lập tức xé bỏ nó.
Càng nghĩ, sắc mặt của hắn lại càng khó coi.
Cửa sổ phòng làm việc đóng chặt, rèm cửa sổ cũng bị kéo lên, đèn trong phòng không bật, bầu không khí âm trầm đến đáng sợ.
Hôm nay là thứ hai, theo lý mà nói, ông Prachak phải đi làm.
Ferny cho rằng trong nhà không có ai, cẩn thận từng li từng tí cất thiết bị nghe lén đặt trong phòng khách đi.
Cô ngồi xổm trước tủ TV, vừa lấy máy nghe trộm cuối cùng ra, chợt nghe thấy trên lầu truyền đến tiếng cửa phòng bị mở.
Một lúc sau, cô ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy người đàn ông trên hành lang lầu ba.
Không kịp giấu đi, cô đành phải giả vờ như không có việc gì đứng lên, ngoan ngoãn gọi người đàn ông một tiếng.
"Ba"
Ông Prachak cúi đầu nhìn con gái, giọng nói lạnh đến dọa người.
"Con đang làm gì vậy?"
Trái tim Ferny đập thật nhanh, trong đời cô chưa bao giờ sợ hãi như lúc này, sợ hãi đến mức ngay cả đầu ngón tay cũng run rẩy.
"Con đang tìm chiếc lắc tay Jinna tặng cho con"
"Chúng con chia tay rồi ba ạ"
Vừa dứt lời, cô lại ngồi xổm xuống, mở ngăn kéo tủ TV ra, lục lọi một đống đồ, quả nhiên lấy ra một cái lắc tay màu bạc.
"Tìm được rồi, ba."
"Chờ con trả lại lắc tay cho em ấy, con và em ấy sẽ hoàn toàn kết thúc"
Có lẽ là quá mức lo lắng, lúc Ferny nói chuyện, giọng nói còn hơi run rẩy.
Ông Prachak nhíu mày, từ lầu ba đi xuống.
"Chia tay?"
"Đã có chuyện gì xảy ra?"
Ferny đem lắc tay cùng với ba cái máy nghe lén nho nhỏ kia đặt vào lòng bàn tay rồi nắm chặt.
"Chúng con cãi nhau, vì thấy không hợp, nên chia tay."
Vừa dứt lời, ánh mắt của cô liền đỏ lên.
Nhìn sơ qua, tựa hồ thật sự là vì tình mà đau khổ.
Ông Prachak từng bước đến gần, ánh mắt chăm chú nhìn trên tay Ferny, mấy chục giây trôi qua mới chuyển tầm mắt đến trên mặt Ferny.
"Gọi con bé lại đây"
"Dạ?"
"Gọi điện thoại cho Jinna, bảo con bé tới đây...ngay bây giờ".
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro