Những lời vừa rồi, chỉ là Ferny dưới tình thế cấp bách thuận miệng bịa ra.
Lúc này nghe ông Prachak nói gọi Jinna tới đây, lòng bàn tay cô vô thức toát ra một tầng mồ hôi.
"Ba, con mới cãi nhau với em ấy xong, con không muốn gặp em ấy đâu"
Ông Prachak đưa tay nâng kính trên sống mũi lên, sắc mặt lạnh đi vài phần.
"Gọi con bé tới không phải để cho con gặp, mà là ba có chuyện muốn nói với con bé"
Xem ra, hắn rất quyết tâm ngăn cản chuyện hai người chia tay.
Ferny mím chặt môi, lắc lắc đầu, giọng nói giống như đang xấu hổ.
"Ba, đây là chuyện giữa con và em ấy"
"Nếu đã như vậy, con sẽ gọi điện thoại bảo em ấy tới đây, mặc kệ có chia tay hay không, con và em ấy cũng sẽ bàn bạc lại"
Câu trả lời lần này, Ông Prachak coi như hài lòng.
"Đã có tình cảm thì đừng tùy tiện nói ra hai chữ chia tay"
"Tuy xuất thân của Jinna không bằng con, nhưng tiền đồ tương lai của con bé tuyệt đối sẽ không thua kém ai, chuyện con yêu đương với con bé, ba và mẹ đều rất đồng ý"
"Từ trước đến nay con đều rất hiểu lý lẽ, trong chuyện này, đừng để chúng ta thất vọng."
Vẫn là các lý do thoái thác cô đã nghe qua vô số lần từ khi còn nhỏ.
Ferny cúi đầu, năm ngón tay siết chặt sợi lắc tay trong lòng bàn tay.
"Con biết mình phải làm gì mà"
"Con sẽ gọi em ấy tới đây ngay"
Ông Prachak nghe tiếng, gật gật đầu, chợt đi tới trước sô pha ngồi xuống, dường như không có ý định rời đi.
Ferny hết cách, cũng chỉ có thể kiên trì gọi điện thoại cho Jinna.
"Em về nhà chưa? Nếu chưa về thì tới nhà chị một chuyến, chị có vài lời muốn nói với em"
Jinna cả ngày không ra ngoài, bây giờ vẫn còn ở trong căn hộ.
Đột nhiên cô nhận được một cuộc gọi bất thình lình từ Ferny, trong lúc nhất thời cô tưởng rằng đối phương nhầm cô với người khác.
"Khun Ferny, em là Jinna, có phải chị gọi nhầm số không?"
Ông Prachak đang ngồi trên sô pha nhìn, Ferny ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.
"Không muốn chia tay thì tới đây ngay, còn nếu em không tới, sau này cũng đừng liên lạc với chị nữa"
Những lời này đã nói rõ tình huống hiện tại.
Jinna rất nhanh liền phản ứng lại, cuối cùng cũng trả lời.
"Em biết rồi."
"Em lập tức tới ngay"
Dù sao hai người cũng đang giả làm tình nhân, cũng không ngại ở trước mặt ông Prachak diễn thêm một tiết mục 'cặp đôi chia tay cãi nhau ầm ĩ".
Ba cái máy nghe lén trong lúc vô tình bị Ferny nhét vào trong tay Jinna cùng với chiếc lắc tay.
"Trả lại lắc tay cho em, ở bên em chị thật sự quá mệt mỏi! Đã không biết lãng mạn đã đành, mấy lời nịnh nọt cũng không biết nói. Em biết rõ ràng chị đang giận, cũng không chịu tới dỗ dành chị."
"Nếu em không định bỏ tật xấu này, chị thấy chúng ta sau này không cần gặp nhau nữa."
Diễn xuất của Ferny, thật sự là quá giỏi.
Một cuộc cãi vã chỉ xảy ra giữa những người yêu nhau, phát ra từ miệng cô như thể đó là sự thật.
Ông Prachak bị lừa, đến Jinna cũng không ngoại lệ.
Cô nhìn thấy khóe mắt Ferny hơi đỏ lên vì tức giận, vẻ mặt đau khổ, buồn bã và thất vọng của Ferny khi nói vẫn vang vọng bên tai cô.
Điều này làm cho cô không phân biệt được những gì đang trước mắt rốt cuộc là thật hay giả.
Tóm lại, những lời cô chưa từng nghĩ tới, cũng chưa từng nói, cứ như vậy mà buột miệng thốt ra.
"Đừng! Tất cả đều là lỗi của em, sau này em sẽ không như vậy nữa"
"Sau này bất kể là ngày lễ gì, bất kể là ở bên nhau một tháng, hai tháng hay ba tháng...em đều sẽ ghi nhớ hết"
"Em không muốn chia tay, chiếc lắc tay này, để em giúp chị đeo vào được không?"
Giọng điệu của Jinna, nghiêm túc như vậy, ngay cả Ferny cũng khen ngợi diễn xuất của cô tiến bộ rất nhiều.
Biết ông Prachak muốn thấy mình làm hòa với Jinna, Ferny giả vờ do dự, vài phút sau mới nhẹ nhàng gật đầu.
"Được rồi, coi như xong ở đây"
Dứt lời, cô vươn tay phải ra, đưa cổ tay đến trước mặt Jinna.
"Giúp chị đeo lên"
Khóe môi Jinna khẽ cong, lông mày rủ xuống, lấy lắc tay ra.
"Được"
Động tác đeo lắc tay lưu loát như nước chảy mây trôi, đầy sự chăm chút và nâng niu.
Ông Prachak dựa vào sô pha nhìn hình ảnh này, không hiểu sao lại nhớ tới cảnh tượng lúc trước mình tặng dây chuyền cho Peechaya, trong nháy mắt lại có chút thất thần.
Nhưng những gì đã xảy ra cũng không thể vãn hồi.
Vào thời khắc này, hắn cũng nhịn không được bắt đầu tưởng tượng, nếu như năm đó hắn không cố chấp muốn đạt được thành công trong sự nghiệp, hiện tại Peechaya có thể vẫn còn yêu hắn hay không.
Ferny nắm tay Jinna, đi về phía sô pha.
Mãi cho đến khi có hai bóng người đổ xuống trước mặt, ông Prachak mới lấy lại tinh thần.
"Ba, ba làm sao vậy?"
Ferny ngồi xuống bên cạnh ông Prachak, cố tình để lộ chiếc vòng tay bạc trên cổ tay.
Dưới ánh đèn chiếu rọi, sợi lắc bạc phát ra thứ ánh sáng trắng nhàn nhạt, nhìn rất có giá trị.
Ông Prachak ngẩng đầu nhìn Jinna một cái, rồi lại chuyển tầm mắt sang Ferny.
"Jinna còn phải nuôi gia đình, con đừng để con bé mua mấy món xa xỉ như vậy cho con nữa".
"Một cửa hàng trang sức mới mở ở lối vào đường LanLuang, con mang Jinna đi cùng, nhìn xem con bé thích cái gì, tốn bao nhiêu tiền, đến lúc đó tính vào tài khoản của ba."
Jinna nghe thấy những lời này, lông mày nhất thời nhíu lại.
Cô đang muốn cự tuyệt, chỉ thấy Ferny gật gật đầu, liền mỉm cười tiếp nhận phần ý tốt này.
"Cảm ơn ba."
Từ trong nhà đi ra, trời đã tối.
Không cho Jinna có cơ hội từ chối, Ferny đã lái xe đến cửa tiệm trang sức.
"Vừa rồi cũng may em phản ứng nhanh, bằng không ông ấy nhất định sẽ phát hiện ra điểm bất thường, bất quá, diễn xuất của em cũng không tệ, so với lúc đầu tiến bộ hơn nhiều rồi"
Ferny quay đầu, cười nhìn về phía cô gái bên cạnh.
"Chiếc lắc tay này là lần trước nhờ người mua từ nước ngoài, chỉ có điều chị không thích lắm, liền tiện tay bỏ vào trong tủ, hôm nay cuối cùng cũng có chút tác dụng."
"Đến cửa hàng rồi, vào trong đi"
Ferny vừa nói chuyện, vừa cởi dây an toàn.
Jinna ngồi ở ghế lái phụ không nhúc nhích, vẻ mặt có chút nghiêm túc.
"Không cần đâu Khun Ferny"
"Bây giờ em chỉ muốn về nhà thôi"
Động tác trên tay Ferny dừng lại, nửa người trên ghé sát vào người Jinna.
"Em sao vậy? Trông em có vẻ không vui lắm."
Jinna lắc đầu, rốt cục đem lời trong lòng nói ra.
"Em không sao".
"Em chỉ là không muốn nhận đồ của hắn thôi".
Ferny biết rất rõ những gì ông Prachak làm sau lưng.
Lúc này cô mới hiểu tại sao Jinna lại tỏ ra bất lực, khó xử, lại có phần tức giận như vậy.
Suy cho cùng, Jinna cũng chỉ là một người xui xẻo không may bị liên lụy đến chuyện này. Sau khi ông Prachak bị bắt, Jinna cũng sẽ bị điều tra.
Ferny đè nén cảm xúc mắc nợ trong lòng, vươn tay cầm lấy tay Jinna, sau đó cong môi, nhẹ giọng giải thích một câu.
"Ai nói là đồ của hắn?"
"Là chị muốn tặng cho em"
***
Từng ngày trôi qua, chỉ chớp mắt, lại qua ba ngày.
Peechaya vẫn chưa tỉnh.
Hai mẹ con Becky canh giữ trước giường bệnh, một lớn một nhỏ nhìn người phụ nữ đang nằm trên giường bệnh, lông mày đều nhíu chặt.
"Mẹ ơi, khi nào thì bà ngoại tỉnh lại?"
Becky thở dài, đưa tay sờ sờ cái đầu nhỏ của con gái.
"Chúng ta mỗi ngày đều đến thăm bà ngoại, thì bà ngoại sẽ tỉnh thôi"
Yuki nghe thấy những lời này, quay người lại nằm sấp trên giường bệnh, nhỏ giọng nói với Peechaya đang hôn mê.
"Bà ngoại, con là Yuki đây~"
"Con và mẹ đều rất nhớ bà"
"Bà mau tỉnh lại đi được không?"
Becky nghe vừa vui vừa khổ sở, một mình đi tới bên cửa sổ đứng.
9 giờ đêm, bên ngoài trời đã tối hẳn.
Thành phố lớn xa hoa trụy lạc, mặc kệ đã muộn bao nhiêu, trên đường đều là dòng người đông đúc.
Hồi tưởng lại cuộc sống yên bình khi còn ở Barkham, Becky cảm thấy có chút lo lắng cho tương lai không biết trước.
Freen xách bình canh đẩy cửa phòng ra, hai người trong phòng lập tức quay đầu lại.
"Mami~"
Yuki là người đầu tiên phản ứng, lập tức nghênh đón.
Becky lúc này cũng xoay người.
"Thật ra không cần phiền dì mỗi đêm nấu canh, như vậy thì vất vả quá"
Freen đặt bình canh xuống, nhẹ nhàng cười cười.
"Dì ấy cũng lo lắng cho em, muốn em bồi bổ thân thể."
Chuyện mang thai, hai người còn chưa nói với Yuki.
Lời nói của Freen có chút mờ mịt, nhưng Becky vẫn nghe hiểu ngay.
"Đã làm phiền dì rồi."
Freen mở bình canh ra, trước tiên múc cho Becky một chén, sau đó lại dùng nĩa kẹp lấy một miếng bắp đưa đến trước mặt Yuki.
Cho đến khi hai mẹ con đã bắt đầu thưởng thức đồ ăn, cô mới hài lòng ngồi xuống.
"Đều là người một nhà, không cần khách sáo như vậy"
"Nếu em không uống, dì ấy sẽ không vui"
***
Sau khi Peechaya đi, ông Prachak mở cửa phòng làm việc trong nhà, máy theo dõi trên hành lang và cửa sổ cũng lần lượt bị dỡ bỏ.
Xem ra, hắn tựa hồ là chuẩn bị hồi tâm trở về nhà.
Ferny cũng hỏi bà Waddy và được biết mấy ngày nay ông Prachak không hề liên lạc với bà ấy dù chỉ một lần, cô cảm thấy khó tin.
Tối hôm đó, trong nhà cũng chỉ có cô cùng ông Prachak, không biết như thế nào, đề tài liền chuyển đến trên người bà Thanawat.
"Mẹ con đến chỗ anh hai con cũng đã hơn nửa tháng rồi, con có hỏi bà ấy định khi nào trở về không?"
Tay Ferny run lên, chiếc đũa suýt nữa cũng cầm không vững.
"Mẹ nói tạm thời vẫn chưa muốn về nhà, hơn nữa kỳ nghỉ của anh hai vẫn chưa kết thúc, con nghĩ, chờ kết thúc kỳ nghỉ, mẹ sẽ về thôi"
Cách nói này ngược lại rất hợp lý.
Ông Prachak cũng không có nghi ngờ gì.
"Anh trai con đã mấy năm không về nước, đến lúc đó để nó về cùng với mẹ con đi".
Hai cha con, vừa ăn cơm, vừa tán gẫu việc nhà, bầu không khí lại có vài phần ấm áp.
Chẳng qua, trong mắt Ferny, bầu không khí ấm áp này quả thực có chút quỷ dị.
Sau khi thấy rõ bộ mặt thật của ông Prachak, cô không còn chịu đựng nổi cái tình cảm gia đình giả dối này nữa.
"Ba, con no rồi, con về phòng trước"
Vội vàng ăn xong cơm trong bát, Ferny liền đặt đũa xuống.
Ông Prachak gật gật đầu, mắt thấy cô sắp rời đi, lại hỏi một câu.
"Bệnh của con, chữa trị thế nào rồi?"
Bước chân Ferny dừng lại, sửng sốt vài giây mới trả lời.
"Tốt hơn nhiều rồi ạ"
"Chữa bệnh thì chữa bệnh, nhưng cũng đừng quên sự nghiệp của mình, nếu Jinna không xuất ngoại, ba thấy, chờ tay của con hồi phục, con cũng ở lại trong nước phát triển đi."
Một giây trước còn đang cùng con gái ấm áp nói chuyện trong nhà, một giây sau liền hy sinh sự nghiệp của con gái, muốn trói Jinna ở lại bên người.
Ferny cảm thấy ớn lạnh trong lòng, nhưng vẻ mặt vẫn rất bình tĩnh.
Cô vẫn là cô con gái xuất sắc, hiểu chuyện và ngoan ngoãn trong mắt ông Prachak.
"Con biết rồi, ba"
Ferny vừa đi, bốn phía lại trở nên an tĩnh lại.
Trong ngôi nhà này, không biết vì sao, càng ngày càng không có tình người.
Từ khi Peechaya rời đi, tần suất ông Prachak đến phòng làm việc đã giảm đi rất nhiều.
Sau khi cơm nước xong, hắn không lên lầu ba, mà đi thẳng vào phòng ngủ.
Căn phòng trống rỗng, khắp nơi đều lạnh như băng, chiếc giường lớn vốn nên mềm mại ấm áp, lúc này lại vừa lạnh vừa cứng.
Thời khắc này, hắn lại có chút nhớ cảm giác khi có bà Thanawat làm bạn bên cạnh.
Chỉ có điều, luồng cảm xúc nhớ nhung này chỉ vừa mới xuất hiện, đã bị hắn lập tức đè xuống.
Hắn không muốn chấp nhận sự thật rằng mình nhớ bà Thanawat, hắn bước đến chiếc két sắt trong góc và lấy ra tờ giấy cam đoan tượng trưng cho sự sỉ nhục.
Chỉ mới nhìn thoáng qua, cảm xúc oán hận của hắn đối với gia tộc Nonjira liền nổi lên từ đáy lòng.
Một giờ sau, tờ giấy cam đoan được đặt lại vào tủ.
Cửa tủ khép lại, trên màn hình trống phía trên khóa vân tay xuất hiện một con số "6".
Ông Prachak liếc mắt nhìn, sắc mặt đột nhiên thay đổi...
Có người đã lén mở khóa két sắt.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro