Chương 26
Không gian chật chội hạn hẹp, thân thể hai cô gái dựa càng ngày càng gần.
Becky hơi cúi đầu, mơ hồ có thể cảm nhận được tóc dài của Freen nhẹ nhàng xẹt qua làn da trên cổ mình.
Như một cái đuôi mèo mềm mại càn quét trên cổ, vừa ngứa vừa khó chịu.
Trong nháy mắt, máu trong người nàng không khống chế được mà nóng lên sôi trào.
Nàng muốn lùi ra sau chạy trốn, nhưng phía sau lại là bức tường lạnh băng cứng rắn, gạch men sứ màu trắng kề sát sau lưng, mang đến từng trận hàn ý lạnh lẽo, nhưng hàn ý ấy còn chưa kịp chui vào thân thể đã bị sự ái muội nóng bỏng từ lỗ chân lông trên làn da tràn ra cắn nuốt khiến nó tan rã.
Tay Freen vẫn nắm gắt gao trên vòng eo của nàng.
Rõ ràng cách một lớp quần áo, nhưng da thịt bên hông cũng chỉ vì một động tác nhỏ của cánh tay mà nóng lên vạn phần.
Đôi môi Becky khép hờ, quanh quẩn hai bên gò má đều là hơi thở ấm áp của cô gái.
Bên tai vang lên yêu cầu, cũng không tính là quá mức.
Đúng là Freen đã giúp nàng.
Chỉ là, nàng có thể lấy cái gì để trả ơn Freen đây?
Freen cái gì cũng không thiếu, mà nàng, cái gì cũng không có.
Bên trong bóng tối, hô hấp hai người giao nhau, có chút gấp gáp, lại tràn đầy sự kiềm nén.
Becky bị hương thơm cam quýt vây quanh, mặt không chỉ đỏ, lỗ tai cũng dần đỏ lên.
Nàng có chút mê luyến mùi hương này, chưa kịp ý thức lại thì nửa người trên cầm lòng không được mà hướng bên gáy Freen sát lại một chút.
Nàng chưa bao giờ cố tình áp chế dục vọng, đột nhiên từ đáy lòng nhảy lên một ngọn lửa nhỏ, dường như càng cháy càng mạnh.
Nàng cũng hoài niệm gia đình lúc trước, chỉ có hai người nàng và Freen, một gia đình nhỏ ấm áp.
Nàng cũng quyến luyến những lúc Freen cho nàng sự ôn nhu cùng sủng ái, không vì bất cứ lý do gì, cũng không vì đó là lần cuối cùng.
Vô luận là năm năm trước, hay là năm năm sau, vào thời điểm nàng rơi vào cảnh khó khăn nhất, cô sẽ xuất hiện trước mặt nàng, ôn nhu vươn tay với nàng, sau đó sẽ giải cứu nàng khỏi vũng bùn tuyệt vọng.
Nàng có thể vĩnh viễn tin tưởng Freen, ỷ lại Freen.
Hương cam quýt quanh cánh mũi đột nhiên trở nên ẩm ướt nồng đậm.
Becky hơi ngẩng đầu lên, ánh mắt hàm chứa sự ướt át, đuôi mắt phiếm hồng hơi giương lên, gương mặt tràn đầy sự thuần khiết động lòng người.
Môi Freen đã ở ngay trước mắt.
Nàng có chút khổ sở, mâu thuẫn tiềm ẩn dưới đáy lòng như một cây thương bén nhọn, cơ hồ có thể đâm thủng tâm nàng.
Làm sao nàng có thể đẩy Freen đến trước mặt những kẻ điên đấy, để một mình Freen chiến đấu với những tên đó?
Chua xót trong cổ họng hóa thành đau khổ một cách nồng đậm, chúng theo từng mạch máu trong da thịt không ngừng cuồn cuộn.
Nàng buông lỏng môi, nhẹ nhàng gọi một tiếng.
Trong thanh âm tế nhuyễn tràn đầy sự chua xót.
"Sarocha"
Không một lời nói nào, chỉ có một câu gọi "Sarocha"
Toàn bộ rối ren cùng thống khổ, tất cả đều giấu trong hai chữ này.
Khi nghe thấy, giống sự cầu xin bị đè nén, như sự phát tiết không tiếng động, lại giống sự cầu cứu bí ẩn.
Cơ hồ trong nháy mắt, Freen đã mềm lòng.
Cô cho rằng chính mình bức bách đã làm Becky sợ hãi, không hề nghĩ ngợi, liền đem bàn tay từ vòng eo mỏng manh kia dần dần thả lỏng.
Thanh âm khi mở miệng vẫn âm hàn thanh lãnh như cũ, ngữ khí ôn hòa hơn rất nhiều.
Cô không muốn làm Becky sợ.
"Ngày mai thứ bảy, có đi làm không?"
"Nếu không đi làm, không bằng, mời tôi bữa cơm?"
Thỉnh cầu này ngoài dự kiến của Becky.
Freen chỉ muốn cảm ơn bằng một bữa cơm.
Nàng không cách nào cự tuyệt, cũng không có lý do nào cự tuyệt.
Trầm mặc một lát, vẫn nhẹ nhàng gật đầu.
"Buổi tối...buổi tối được không?"
Lại là thanh âm cầu xin mềm mại.
Freen hơi hé môi đỏ, đáy mắt lộ vẻ thanh hàn, sắc mặt lạnh lẽo đi.
Thật vất vả mới có một ngày nghỉ, lại không thể hoàn toàn ở nhà nghỉ ngơi sao?
"Ban ngày có việc?"
Becky mơ hồ nhận thấy được người trước mắt không được vui, theo bản năng liền cắn cắn môi.
Một hồi lâu qua đi, mới sợ hãi mà 'ừm' một tiếng.
"Có chút việc riêng"
Việc riêng?
Freen nhăn mày, chính giữa hiện lên sự khó hiểu.
Cô không nghĩ nhiều liền tiếp tục truy hỏi.
"Việc riêng gì?"
Thanh âm vô thức lạnh băng, vô hình trung mang đến cảm giác lạ lẫm bức người.
Becky không dám nhìn cặp mắt đối diện kia, nàng nhanh chóng chuyển dời tầm nhìn, thẳng đến khi nhiệt độ hai bên má ửng hồng giảm bớt đi mới ngoan ngoãn đáp.
"Chỉ là...chỉ là muốn đi tìm một công việc khác."
Freen nghe thấy liền ngẩn ra, nháy mắt liền phản ứng lại.
Becky muốn đổi công việc làm ban đêm này.
Hơn phân nửa, khẳng định là vì đứa nhỏ kia.
Cô có chút bừng tỉnh, lại không nhịn được đau lòng.
Tìm công việc, đối với Becky mà nói nhất định không phải là một chuyện đơn giản.
Không biết chữ, làm sao tìm được công việc tốt, chung quy chỉ có thể tìm công việc tay chân.
Trong khoảng không gian yên tĩnh, cô lại nghĩ đến đoạn thời gian sau khi cùng Becky ly hôn.
Chuyện Becky không biết chữ là do hai người làm bên chứng nhận hôn nhân phát hiện trước cô.
Mới đầu, cô cho rằng Becky chưa từng đi học qua nên mới như vậy, nhưng càng ở chung cô liền nhận thấy chuyện này không phải chỉ đơn giản như vậy.
Becky có thái độ xa lạ đối với chữ Thái, thật ra lại trông giống sợ hãi hơn.
Becky có thể nhận biết chữ cái và con số, cũng có thể căn cứ vào ghép vần rồi đọc lên một câu hoàn chỉnh.
Không nói đến những chữ Thái có nét hoạ phức tạp, mà những chữ đơn giản nhất "Một", "Hai", "Ba", nàng cũng không dám nhìn.
Freen cảm thấy rất kỳ quái, ngầm quan sát một thời gian, lúc này mới phát hiện, trong sinh hoạt thường ngày, Becky cũng sẽ cố gắng trốn tránh những đồ vật có dính đến chữ Thái.
Ví dụ như sách vở, TV, thậm chí là những tờ hướng dẫn trên các thiết bị điện, nàng cũng sẽ lén tránh đi.
Nàng không phải là không biết chữ Thái, mà là sợ chữ Thái.
Ý thức được điểm này, Freen đã nhanh chóng mời bác sĩ tâm lý đến nhà.
Ngay từ đầu, Becky đã không chịu cùng bác sĩ gặp mặt.
Thẳng đến khi Freen giả vờ tức giận, nàng mới không thể không phối hợp.
Chỉ là làm mấy cái thí nghiệm, bác sĩ liền tìm ra vấn đề ở nơi nào.
Trong khoảng thời gian Becky từ bốn đến sáu tuổi đã bị người khác thông qua thôi miên chiều sâu, đem chữ Thái trong tiềm thức của nàng biến chúng trở nên vặn vẹo.
Trong mắt người bình thường những chữ này ngay ngắn vuông vức, nhưng trong mắt nàng lại là một loại quái vật vô cùng đáng sợ khiến người khác phải sợ hãi.
Dựa vào mức độ sợ hãi của nàng đối với chữ Thái, loại thôi miên tẩy não tra tấn tinh thần tàn nhẫn trái với nhân đạo này, ít nhất đã kéo dài hai năm.
Một đứa nhỏ vừa đến tuổi biết chữ, nhưng ngay thời điểm đó lại bị người khác dùng phương thức này đối xử, từ đây đã mất đi thứ năng lực quý giá nhất cuộc đời này, năng lực tiếp nhận tri thức.
Loại tổn thương này không thể thay đổi.
Ngay cả bác sĩ tâm lý cũng nói, không thể chữa khỏi, có thể viết được tên của bản thân đã là một sự khó khăn.
Chính Becky cũng không lưu lại ấn tượng gì về đoạn ký ức thống khổ đã trải qua.
Muốn biết nhiều bí mật sau lưng chỉ có một phương pháp duy nhất, chính là thôi miên.
Chỉ là đối với Becky mà nói, cái này không khác gì bị tổn thương lần hai.
Chung quy Freen cũng không quyết tâm đến tàn nhẫn, cô không điều tra thêm nữa.
Hồi ức tám năm ùa về, nhưng lúc này tâm thái lại hoàn toàn bất đồng.
Freen đứng tại chỗ, mày nhíu rất chặt.
Becky thấy sắc mặt cô có chút âm trầm, còn nghĩ rằng mình đã nói sai lời nào, đang chuẩn bị mở miệng, bên tai đã truyền đến một câu cường thế lại lạnh lẽo cứng rắn.
"Tôi đi cùng em."
Ngữ khí chân thật đáng tin, không cho người khác một chút cơ hội cự tuyệt.
Không phải cô đang dò hỏi, mà là đang cứng rắn thông báo.
Bekcy không nghĩ tới Freen sẽ đưa ra yêu cầu này, tức khắc liền sững sờ tại chỗ.
Nàng còn chưa kịp phản ứng, thanh âm lạnh băng của cô gái lại lần nữa vang lên.
"Ngày mai tôi không có việc gì, có thể đi cùng em".
"Em tìm công việc cần phải ký hợp đồng."
"Ly hôn, cũng không đại biểu cho việc không thể làm bạn bè"
"Làm bạn bè, tôi không hy vọng em bị người khác dùng hợp đồng lừa gạt."
"Sáng mai 9h, tôi ở dưới lầu chờ em"
***
Thứ bảy, thời tiết vẫn nóng bức khó chịu như cũ.
Hôm qua bị ảnh hưởng bởi lời nói của Freen, từ sáng sớm lúc rời giường, tinh thần của Becky không thể bình tĩnh.
Nhà trẻ vào kỳ nghỉ hè sẽ được nghỉ một ngày trong tuần.
Yuki còn phải đến trường, xe nhà trẻ đã dừng phía trước, bé con ôm Becky hôn một cái, bên má còn chứa đựng một nụ cười.
"Tạm biệt, mẹ"
Thời điểm bất an hoảng loạn, nghe được thanh âm của con gái tâm liền yên tĩnh đi.
Chờ Yuki rời đi, đã là tám giờ.
Chưa tới một giờ, Freen sẽ đến đây.
Nàng cảm thấy khẩn trương không rõ lý do, thậm chí còn chưa thấy người, chỉ nghĩ đến gương mặt xinh đẹp kia, tim liền bắt đầu đập gia tốc.
Chờ đợi trong khoảng thời gian này, Becky trước sau đã đứng ngồi không yên, một hồi lo lắng Freen sẽ phát hiện tai mình không nghe dược, một hồi lại lo lắng thân thể Freen sẽ chịu không nổi.
Tóm lại, nghĩ thế nào cũng không thấy yên tâm.
Lại chờ đợi trong nôn nóng, bốn mươi phút thực nhanh liền qua đi.
Cách chín giờ còn mười phút, Freen gọi điện thoại đến.
Di đọng truyền đến lời nói, trước sau như một, ít lời nhiều ý
"Xuống lầu".
Ngữ khí cường thế quen thuộc, nháy mắt đã làm tâm Becky rối loạn.
Những lời nàng định nói đều quên sạch, đem ô che nắng nhét vào trong túi liền vội vàng xuống lầu.
Tuy rằng mới chín giờ, nhưng nhiệt độ bên ngoài đã rất cao.
Freen là đi taxi tới, lúc này đã đứng ở góc sân, chiếc xe đạp mới tinh được cô đỡ trong tay.
Becky đứng một lúc lâu mới hồi tỉnh, lập tức lên xe, không cần giao tiếp, liền ngoan ngoãn lấy chìa khóa từ trong túi ra.
"Biết đi chỗ nào chưa?"
Freen mở khóa, trực tiếp đem chìa khóa bỏ vào túi quần, động tác vô cùng tự nhiên, thật giống như chiếc xe này thuộc về hai người vậy.
Becky nắm chặt túi trong tay, gương mặt vẫn hơi phiếm hồng, do dự mãi mới gật đầu.
"Biết."
"Ra khỏi đường Sriphom, đi thẳng theo lối rẽ, bên đó có một con phố cũ."
Có lẽ quá khẩn trương, tốc độ nói chuyện của nàng so với bình thường nhanh hơn không ít.
Freen xoay người đẩy xe, rất nhanh đã tới đường lộ.
Lúc này, không đợi cô thúc giục, Becky đã tự mình ngồi lên ghế sau.
Xe mới mua nên khi ngồi lên cũng thoải mái.
Ánh nắng mặt trời chói chang, phía trên hai cánh tay của Freen lộ ra bên ngoài đã toát ra không ít mồ hôi.
Bởi vì đối diện với ánh mặt trời chói chang, cô nhịn không được mà híp mắt.
Chính vào thời điểm hoa mắt, trên đỉnh đầu lại xuất hiện một cái ô.
Vòng eo cũng lặng lẽ bị một người ôm lấy.
"Như vậy sẽ đỡ hơn một chút?"
Phía sau truyền đến thanh âm ôn nhu mềm nhẹ, trong ngôn ngữ cất giấu sự quan tâm bất tận.
Năm ngón tay Freen hơi dùng lực, đem tay cầm nắm thật chặt.
Còn chưa kịp lên tiếng, phía trước đã xuất hiện một đoạn đường xi măng vỡ vụn gập ghềnh.
Thời điểm xe đi qua theo quán tính mà run lên, bàn tay trên eo kia tức khắc ôm càng chặt hơn.
Bất tri bất giác tư thế giữa hai người liền thân mật hơn.
Một tay Becky bung ô, một tay ôm eo của Freen.
Bởi vì sợ rớt xuống xe, tay liền ôm chặt không dám buông ra.
Tại thời điểm không ai thấy, trái tim nàng lại bắt đầu thình thịch đập loạn.
Có Freen ở đây, nhất định hôm nay không thể tìm được công việc.
Vừa mới đến phố cũ, hai cánh tay Freen liền biến thành màu hồng.
Becky nhìn thấy liền đau lòng, lập tức tìm một tiệm trà sữa kéo người này vào.
Có điều hòa, có thể giảm bớt sự khó chịu của cô.
Trà sữa rất mắc, nhưng hiện tại không phải thời điểm đau lòng vì tiền.
Trước mặt Freen, tiền thì tính là gì?
Freen tìm một vị trí ngồi xuống, rất nhanh Becky đã đem một ly trà bưởi mật ong mát lạnh tới đây.
"Trước khi tới đây không có uống thuốc sao?"
Lời còn chưa dứt, nàng liền đem trà đá đẩy đến trước mặt Freen.
"Em có bảo bọn họ bỏ thêm một ít mật ong, uống một chút đi, sẽ có lợi đó."
Mật ong, có thể giảm bớt dị ứng.
Nguyên lai, Becky vẫn luôn nhớ kỹ điều này.
Freen hơi rũ mắt, đã không nói gì, cũng không động vào ly trà.
Becky thấy nàng không có phản ứng, lại đem đồ uống đẩy lên trước một chút nữa.
"Sarocha~"
"Uống một miếng đi~"
Thanh âm làm nũng mềm mại, làm người khác không thể nói một câu nặng lời.
Freen nhấp nhấp môi, một chút qua đi, rốt cuộc đem tầm mắt nâng lên, hỏi ra một câu không chút nào liên quan đến vấn đề trước.
"Sao vẫn còn nhớ rõ vậy?"
Becky ngẩn người, hiển nhiên không biết Freen đang hỏi cái gì.
"Cái gì?"
Vẻ mặt luống cuống ngẩn người của nàng, cộng với ánh mắt sạch sẽ thanh thuần kia, làm người khác khi nhìn nàng càng thêm vô tội.
Freen nới lỏng môi, mày hơi giãn ra, không nhẫn tâm hỏi tiếp.
"Không có gì."
Nói xong câu đó, nàng đem ly trà mật ong kia cầm tới.
Vỏn vẹn chỉ uống một ngụm, mày liền nhăn chặt lại.
Sao lại ngọt như vậy?
Cái này mà gọi là bỏ một ít mật ong sao?
Hương bưởi đã hoàn toàn bị hương vị mật ong che lấp.
Becky thấy cô nhíu mày, tâm lại có chút bất an.
"Làm sao vậy, uống không ngon sao?"
Vừa dứt lời, Freen đã đem ống hút đưa đến bên môi nàng
"Nếm thử đi".
Ống hút này một giây trước còn bị Freen ngậm trong miệng, một giây sau liền đưa đến miệng mình.
Nháy mắt mặt Becky đã đỏ ửng.
Nàng không nhúc nhích, cũng không dám nhúc nhích.
Freen lại học theo động tác trước đó của nàng, đem ống hút đưa về phía trước, còn ôn nhu thúc giục.
"Nếm thử đi".
Giống như ba chữ trước, cả hai lần đều mang đến cảm giác áp bách, hoàn toàn không thể đánh đồng.
Tầm mắt Becky hơi rũ xuống, vừa lúc nhìn thấy năm ngón tay trắng nõn.
Ngực đột nhiên reo hò ầm ĩ mà không rõ lý do.
Nửa khắc qua đi, cuối cùng cũng khuất phục dưới tầm mắt lạnh lẽo của cô gái này, buông lỏng môi, đem ống hút trong suốt còn dính son môi cắn vào trong miệng.
Chỉ mới một ngụm, nàng cũng nhăn mày lại.
"Ngọt quá".
Khóe miệng Freen cong cong khó mà thấy, lúc này mới vừa lòng thu hồi tay.
Lúc này, Becky mới ngồi trước mặt cô, thời điểm nói chuyện giọng nói mềm mại, chóp mũi lẫn tai đều ửng hồng.
Nhìn gương mặt trắng nõn yên tĩnh thanh tú kia, cô nhẹ nhàng lắc lắc đầu.
Sự lạnh băng trong đáy mắt nứt toạt không một tiếng động, toàn bộ đều chuyển hoá thành một dòng nước ấm.
"Thật ra cũng không quá ngọt".
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro