Chương 28

5h15?

Đầu óc Becky mơ hồ, sửng sốt mười mấy giây mới phản ứng lại, nhà trẻ sắp tan học rồi.

Ý thức được điểm này, nàng lập tức từ ghế mát xa ngồi dậy.

Thanh âm của Freen cũng theo không khí bay vào tai.

"Đi rửa mặt đi rồi chúng ta đi".

"Phía sau có toilet."

Hậu tri hậu giác, lúc này Becky mới phản ứng lại, theo ý của Freen là hai người các nàng cùng đi nhà trẻ đón con gái.

Gương mặt nàng trắng bệch như tờ giấy trắng, con ngươi xám xịt như một con thuyền đơn độc phiêu dạt theo gió trôi trên mặt biển phủ đầy sương mù.

Mờ mịt, kinh hoảng, lại vô thố.

Freen sao lại có ý định muốn đi nhà trẻ vậy?

Nàng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

Trong thời khắc sững sờ, Jame vừa lúc cầm theo một bao khăn giấy đã đi đến.

"Chị gái muốn rửa mặt sao?"

"Ở đây có khăn, có thể sử dụng miễn phí.

Quán này phục vụ quả thực chu đáo ở mọi mặt.

Becky nhìn Freen lại nhìn nhìn đồng phục của Jame.

Do dự một lát, cuối cùng vươn tay, rút ra một tờ giấy trắng.

Jame thấy nàng lấy giấy, không khỏi cười cười, xoay người hướng về phía sau bếp.

"Tôi đi cùng chị."

Thái độ phục vụ thân thiện lại nhiệt tình, xác thực dễ dàng làm người khác sinh ra hảo cảm.

Becky đối với quán này rất ấn tượng, vô cùng thích

Quán mới khai trương, đồ ăn lại ngon, tiện nghi, về sau, nàng nhất định phải đến ủng hộ nhiều hơn.

Không biết Freen đã đứng ở cửa từ khi nào.

Nửa người trên cô mặc một chiếc áo trắng ngắn tay, góc áo ép sát bên hông, nửa người dưới là một chiếc quần jean màu lam nhạt bó sát người dài đến mắt cá chân, bao quanh đôi chân thon dài, bên dưới chỉ lộ ra mắt cá chân trắng nõn cùng một ít da thịt ở bên ngoài, liếc mắt nhìn qua một cái, dáng người hết sức mê hoặc, cả người toát lên sự trẻ trung, hoàn toàn không nhìn ra đã tới hai mươi bảy tuổi.

Becky từ trong toilet đi ra, ánh mắt đầu tiên nhìn đến chính là thân ảnh được ánh chiều tà uyển chuyển chiếu lên.

Chẳng trách Yuki gọi Freen là "chị".

Nghĩ đến con gái, nàng yên lặng thở dài, thần sắc lại chiếu ra một chút bất an.

Đôi môi mím chặt, hai tay còn gắt gao nắm góc áo.

"Sarocha~"

Một tiếng kêu mềm mại, Freen thực nhanh liền quay người lại.

Becky vừa rửa mặt xong, tóc bên sườn má còn có chút ướt, có mấy sợi tóc màu đen nhỏ dính bên má, làm cho làn da càng thêm nhu thuận mềm mại.

Freen nhìn chằm chằm hồi lâu, đột nhiên rất muốn duỗi tay sờ sờ.

Nhưng ý niệm này chỉ xuất hiện một giây đã bị cô hung hăng đè ép xuống.

Becky còn che giấu sự tình, cô không dám bức nàng quá, nếu đem người dọa chạy mất, có thể lại mất năm năm tìm kiếm, nàng thật không dám xác định chính mình có thể chấp nhận được hay không.

Nếu muốn giữ Becky bên người, phương pháp duy nhất là trở thành bạn bè.

Cô tạm thời nguyện lấy thân phận bạn bè tới bảo hộ Becky, cho đến khi chính miệng Becky nói ra bí mật nàng cất giấu.

"Hửm?"

"Chúng ta không cần đến nhà trẻ đâu, tối hôm qua em đã nhờ chị Orm đi rước con gái dùm rồi, chờ ăn cơm nước xong, em sẽ tới nhà cô ấy đón con cũng được."

Orm, là vợ của Win - quản lí quán bar, bởi vì mối quan hệ cũng thân thiết, nên chăm sóc Yuki rất chu đáo.

Nghe thấy thỉnh cầu của Becky, mắt Freen hơi hơi nhíu lại.

Cô biết Becky đang lo lắng chuyện gì, nhưng cô vẫn tiếp tục hỏi.

"Có thời gian rảnh, sao lại không tự mình đi đón đứa nhỏ?"

Becky nghe thấy liền sửng sốt, nhanh chóng mở to đôi mắt, không dám đối diện với cặp mắt đen thâm thúy kia.

Hơn nửa ngày qua đi mới ấp úng nói ra một câu.

"Em...chỉ là em lo lắng...không phải chị nói chị không thích trẻ con sao?"

Quả nhiên là nguyên nhân này.

Freen mím môi, mày không thể nhíu chặt hơn nữa.

"Không thích, cũng đâu có đồng nghĩa là ghét."

"Huống chi, con bé còn chưa đến bốn tuổi."

"Em cảm thấy tôi sẽ làm gì với một đứa bé chứ?"

Bên tai vang lên lời nói hơi mang chút ý vị châm chọc.

Becky cúi đầu cắn môi, đáy mắt một mảng rối rắm.

Thẳng đến khi thanh âm Freen lại vang lên lần nữa, rốt cuộc nàng mới ngẩng đầu lên.

"Rốt cuộc em đang lo lắng cái gì?"

"Em không phải sợ chị sẽ làm gì với con bé, chỉ là em sợ chị sẽ không vui..."

Tiếng nói hơi mang ý vị nôn nóng tế nhuyễn, trong lời nói tràn đầy sự vội vàng giải thích, tựa hồ lo lắng cô gái trước mắt này sẽ tức giận.

Tâm Freen trào ra chút chua xót, môi hơi buông lỏng.

"Sẽ không"

"Tôi đã gặp con bé hai lần ở nhà trẻ."

Câu trả lời của Freen làm Becky có chút kinh ngạc.

Hai lần?

Không phải một lần sao?

Nghĩ đến con gái không đem lần đầu gặp Freen nói với mình.

Becky còn muốn hỏi, bên tai lại truyền đến thanh âm nho nhỏ muốn hỏi.

"Tôi cùng em đến nhà trẻ, sau đó mang con bé cùng chúng ta đi ăn cơm"

Freen muốn mang theo Yuki cùng đi ăn cơm?

Tình cảnh này không phải chính là cảnh vừa rồi xuất hiện trong mơ sao?

Trong nháy mắt, Becky thậm chí cho rằng mình vừa xuất hiện ảo giác.

Quá mức kinh ngạc, nàng thậm chí còn quên trả lời.

"Vẫn không được sao?"

Lại một tiếng đầy sự hoang mang vang lên.

Một câu rất rõ ràng, bởi vì thân thể hai người dựa vào quá gần, Becky mơ hồ nghe rõ.

Nàng ngẩng đầu lên, khóe mắt không rõ lý do phiếm ra chút ửng đỏ.

Lúc này nàng mới tiếp nhận thỉnh cầu này.

"Được, đi thôi."

Rất giống Yuki, Becky cũng sợ gây phiền phức cho người khác.

Đã hẹn chị Orm giúp mình đón con gái, hiện tại lại đột nhiên nuốt lời, ít nhiều có chút áy náy, huống chi, anh Win và chị Orm còn luôn giúp đỡ nàng.

Nàng tiến lên phía trước quầy, đóng gói ba phần bánh trôi.

Một phần là cho con gái ăn, hai phần còn lại là mang cho vợ chồng anh Win.

Nàng đối với chính mình luôn hà khắc, nhưng lại vô cùng hào phóng với người khác.

Ba phần bánh trôi này đều bỏ thêm các phần nhân không giống nhau.

Thêm nhân, tổng cộng là 180 baht.

180, giảm giá 20%, là còn 144 baht.

Becky cúi đầu, từ trong túi móc ra một xấp tiền giấy cùng vài đồng xu lẻ tẻ.

Freen đứng ở cửa xa xa nhìn, trong nháy mắt mang theo chút hàn quang dọa người, thẳng tắp hướng Jame nhìn thoáng qua.

Chỉ trong nháy mắt, Jame liền phản ứng lại, lập tức lắc đầu cười cười, đem một phần tiền đẩy về trước mặt Becky.

"Không cần nhiều như vậy đâu."

"Chỉ cần là mua hàng trong một ngày đều được tính là một đơn hàng."

"Hiện tại cùng giữa trưa giống nhau, đều là lần đầu tiên đến đây mua hàng nên được ưu đãi nửa giá, cho nên tổng cộng là 90 baht"

90 baht?

Ưu đãi đến mức khó có thể tin được.

Becky nhíu mày, trong lòng lại có chút ưu sầu, với mức phí thu vào như vậy, quán này không sợ phá sản sao?

Nàng có chút khó xử nên chưa lấy đi tiền trên bàn.

Jame đem biểu tình lo lắng của nàng thu vào trong mắt, tức khắc liền đoán được nàng đang suy nghĩ cái gì.

Trong lúc nhất thời, đáy mắt nàng tràn ra chút ý cười.

Vị 'khách hàng đặc biệt' này cũng quá đơn thuần đáng yêu đi, ưu đãi lớn trước mắt như vậy cư nhiên lại không giành lấy, thậm chí còn lo lắng chủ quán sẽ lỗ vốn.

Khó trách giám đốc cố ý vượt ngàn dặm xa xôi từ Bangkok tìm đến đây, thậm chí còn không giống như trước kia quan tâm đến tình hình của công ty.

Thấy Becky chậm chạm không chịu lấy tiền, nàng phải tiếp tục khuyên nhủ.

"Quán vừa mới khai trương, đây là ưu đãi vô cùng bình thường mà."

"Nếu ngài thật sự muốn chúng tôi duy trì quán thì về sau nhớ đến ủng hộ thường xuyên là được".

Hai câu này nói đến tình ý chân thành, nghe không ra được chút giả dối.

Becky thấy thái độ Jame kiên quyết như vậy cuối cùng cũng gật gật đầu.

Cuối cùng vẫn thanh toán 90 baht.

Ba phần bánh trôi đặt trên bàn đều thật nặng.

Còn chưa đi tới cửa, Freen đã chủ động cầm lấy ba phần bánh trôi trong tay Becky.

Trong chốc lát, hai người liền cùng nhau rời đi.

Jame chống cằm, một nửa thân thể dựa vào quầy, rốt cuộc không nhịn được lớn tiếng cảm khái một tiếng.

Gặp được "Real Couple", cảm giác thật tuyệt!

***

Phố Meungtham cách nhà trẻ một khoảng, cũng may tốc độ lái xe của Freen rất nhanh, không ngừng đẩy nhanh tốc độ, rốt cuộc 5h40 mới đến được nhà trẻ.

Cách thời gian tan học mới mười phút, đại bộ phận phụ huynh còn chưa đến.

Xa xa nhìn vào, sân bên trong cửa sắt có mấy chục đứa trẻ đang đứng chờ về nhà.

Trong tay Freen mang theo túi bóng theo sau Becky đi lên bậc thang.

Chỉ liếc mắt một cái, hai người liền thấy Yuki an tĩnh ngồi trong góc.

Bé con đang ôm bình nước trong lòng ngực, trên người vẫn mặc chiếc váy nhỏ màu vàng lần đầu gặp Freen, hai bím tóc được cuốn lên cao hơi hơi rũ xuống, nhìn đáng yêu cực kỳ.

Thời điểm Becky tan tầm, Yuki luôn là người cuối cùng rời trường học.

Đứa trẻ bé nhỏ như vậy cứ nhìn các bạn khác liên tiếp được cha mẹ đón đi, mà chính mình chỉ có thể lẻ loi một mình đứng sau bóng cửa sắt lớn, chờ mẹ xuất hiện.

Chỉ là ngẫm lại đều làm người khác cảm thấy đáng thương.

Khi có phụ huynh của học sinh nào tới, giáo viên sẽ theo đó gọi tên học sinh.

Nhìn thấy Becky xuất hiện, giáo viên trực ban hiển nhiên có chút kinh ngạc.

Sửng sốt một chút mới lấy lại tinh thần, theo sau đó là cười cười gật đầu, xem như chào hỏi.

Bên tai liên tục vang lên những cái tên, mỗi một cái tên đều rất quen thuộc.

Trong lòng Yuki lại yên lặng so sánh, hôm nay vị phụ huynh nào tới trễ hơn so với hôm qua một chút, vị phụ huynh nào tới sớm hơn hôm qua một chút.

Đây là thú vui nho nhỏ của bé con trong lúc đợi mẹ đến đón, chỉ thuộc về bản thân, không bất luận người nào biết đến bí mật nhỏ này.

"Yuki Armstrong".

Bé con nghiêm túc nghe, không ngờ bên tai lại xuất hiện một cái tên quen thuộc như vậy, là tên của chính mình.

Là nghe lầm sao?

Đêm qua mẹ nói hôm nay sẽ tới trễ, nếu là dì Orm tới cũng không thể kêu tên của mình!

Nhất định là nghe lầm.

Đầu nàng vẫn cúi xuống, hai cánh tay nhẹ nhàng giật giật.

Giáo viên thấy bé con không có phản ứng, biểu tình có chút kinh ngạc, quay đầu lại gọi một tiếng nữa.

"Yuki, mẹ đến đón con kìa."

Mẹ?

Suy nghĩ của Yuki lần nữa bị đánh gãy, lúc này đây cuối cùng cũng ngẩng đầu lên hướng ra cửa nhìn lại.

Cách đám người xa xa, bé thấy mẹ, cũng thấy dì xinh đẹp trong tấm hình.

Hai người sóng vai đứng ở cửa, đôi mắt đều nhìn về phía mình, chỉ còn chờ chính mình qua đó, sau đó sẽ đưa mình về nhà.

Giống như nằm mơ vậy.

Bé con thậm chí có chút không thể tin được, còn nâng cánh tay nho nhỏ dùng ngón tay xoa xoa mắt.

Là sự thật.

Mẹ và dì xinh đẹp cùng nhau đến đón mình.

Yuki còn chưa đứng dậy khỏi ghế đã nhấp môi hướng hai cô gái kia cười cười.

Gương mặt non nớt kia tươi cười thật ngoan ngoãn lại đáng yêu, làm người khác phải yêu thương.

Giống như tính cách của mình, thời điểm hiểu chuyện đến hài lòng đều vui vẻ tươi cười, nhưng thu liễm hơn so với các bạn nhỏ khác.

Bình thuốc đã uống xong rồi, thời điểm cầm trong tay sẽ không cảm thấy một chút trọng lượng nào.

Yuki thực vui vẻ, thậm chí có thể nói, đây là ngày vui vẻ nhất từ khi bé đến nhà trẻ.

Vui vẻ đến mức làm trái tim bé con có chút không được thoải mái.

Cũng còn đỡ, cơn đau này tới cũng nhanh, đi cũng nhanh.

Chờ bé con đeo cặp sách đi tới cửa, nhịp tim cũng đã khôi phục bình thường.

Đối với Freen, tuy rằng bé muốn thân cận, nhưng chung quy vẫn có chút sợ.

Giờ phút này nhìn hai người ngoài cửa, bé con chỉ có thể mềm mại gọi Becky một tiếng.

"Mẹ~"

Cửa lớn đã mở ra.

Becky còn không kịp lên tiếng, Yuki đã đi ra, chạy chậm trốn phía sau nàng.

Nàng ngồi xổm xuống, đem con gái ôm vào trong lòng ngực, chợt nhẹ giọng hỏi một câu.

"Sao con chỉ kêu mẹ vậy?"

Trong giọng nói ám chỉ rõ ràng như vậy.

Yuki nghe hiểu được, hơn nữa trong lòng cũng rất thích Freen, an tĩnh rũ mắt một lát, liền từ trong lòng mẹ chui ra, rồi sau đó hai ba bước đi tới trước mặt Freen, cắn môi cười cười, chủ động nói một tiếng chào hỏi.

"Chào buổi chiều dì"

Thanh âm thực mềm mại, rất giống thanh âm của Becky.

Ngực Freen mềm xuống, hàn ý không tiếng động tiêu tan.

Trầm mặc một lát, rốt cuộc cũng buông môi đỏ, nói ra một câu bình tĩnh mà ôn hòa đáp lại.

"Chào buổi chiều."

Ngữ khí thực bình đạm, không có chút hàn ý cùng chán ghét.

Yuki nhìn gương mặt của Freen, đôi môi đỏ mím chặt, nhưng vẫn có thể thấy khóe miệng cong lên.

Freen không muốn thừa nhận, nhưng cũng phải thừa nhận một điều...

Yuki đúng là đứa trẻ rất làm người thương.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro