Chương 73

Ferny len lén rời khỏi Bangkok, đương nhiên không thể nói mình đến Barkham.

Không có biện pháp, cũng chỉ có thể tìm một cái cớ ứng phó cho qua.

"Mỗi ngày luyện đàn, có chút mệt mỏi, nên hai ngày nay em ra ngoài giải sầu."

Lý do này cũng chính đáng.

Nychaa không nghi ngờ, trước khi cúp điện thoại, thuận miệng nhắc nhở một câu.

"Vậy khi nào em về, nhớ đến bệnh viện thăm Freen đó"

Thanh âm bên tai biến mất, nhưng một chữ "Freen" lại luôn quanh quẩn trong đầu.

Ferny sắc mặt trắng bệch, đầu ngón tay hơi buông lỏng, suýt nữa ngay cả điện thoại di động cũng cầm không vững.

Becky nhìn ra sự khác thường của cô, khẽ nhíu mày.

"Cô ổn chứ?"

"Có cần tôi gọi bác sĩ tới không?"

Câu hỏi tràn đầy quan tâm, giọng điệu nghe cực kỳ nghiêm túc.

Ferny ngẩng đầu lên, trong nháy mắt, nhìn thấy một khuôn mặt thanh tú có vẻ mệt mỏi.

Nói không rõ là cảm giác gì, cô chỉ cảm thấy trong lòng chua xót thêm vài phần.

Becky yêu Freen, yêu con gái của mình như vậy.

Mà cô, lại hại cổ tay của Freen bị thương, hại Yuki mãi mãi mất đi cơ hội đánh đàn dương cầm cùng với Freen.

Cô không muốn suy nghĩ tới, nhưng lại không có đường trốn tránh.

Sự lo lắng trong ánh mắt Becky khiến cô cảm thấy mình giống như một kẻ tội đồ, hơn nữa cả đời này cũng không thể chuộc tội cho sai lầm đã từng phạm phải.

Sự xấu hổ dâng trào trong lòng, cô lặng lẽ dời tầm mắt đi, cho đến khi ánh mắt không còn nhìn thấy khuôn mặt Becky nữa, mới nhỏ giọng đáp lại.

"Tôi không sao."

Câu trả lời bao trùm trong đau khổ, vừa nghe liền biết cô có việc giấu trong lòng.

Becky càng lo lắng về trạng thái của Ferny.

"Vậy buổi biểu diễn ở nhà trẻ, có nên hoãn lại không?"

Bất giác, bầu không khí trở nên có chút căng thẳng.

Ngay cả Yuki, cũng phát hiện Ferny có điểm không ổn.

"Dì đang bệnh, hay là cứ ở trong bệnh viện nghỉ ngơi đi?"

Hai mẹ con, đều là người thiện lương đơn thuần, luôn có thể đem điểm tốt của người khác ghi tạc trong lòng.

Tâm tình Ferny lúc này vô cùng trầm trọng, nhịn không được thở dài.

Bất kể là Becky hay Yuki, sự quan tâm dành cho cô đều khiến cô khó có thể thừa nhận.

Cổ họng của cô, có chút chua xót, khiến việc nói chuyện trở nên khó khăn.

Sự im lặng trong không khí tiếp tục lan tràn.

Yuki tuổi còn nhỏ, không biết Ferny vì sao lại không nói lời nào.

Bé con chớp mắt nhìn, hai bàn tay nhỏ bé đặt ở bên giường, do dự một hồi, vẫn đưa tay ra ngoài, cẩn thận từng li từng tí cầm đầu ngón tay của Ferny.

"Mẹ nói, bị bệnh phải nghe lời chú bác sĩ, như vậy mới có thể khỏi nhanh được~"

Sự quan tâm đến từ một đứa trẻ, đơn giản mà trong sáng.

Ferny nhíu mày, không thể giữ im lặng được nữa, lần này cô cuối cùng cũng lấy hết can đảm để đáp lại.

"Con không cần lo."

"Thân thể của dì, đã khoẻ hẳn rồi."

Vừa dứt lời, cô liền sờ sờ cái đầu nhỏ của Yuki.

Động tác mềm mại, lại có chút thân mật.

Becky nhìn cảnh này, môi khẽ giật giật.

Còn chưa kịp phản ứng, tầm mắt Ferny đã rơi xuống trên người cô.

"Buổi biểu diễn không thể bị hoãn lại".

"Tối nay, tôi phải về Bangkok rồi"

Đi ngay trong tối nay?

Becky ngẩn người.

Không đợi cô hoàn hồn, một giọng nói du dương quen thuộc khác vang lên bên tai cô.

"Đúng rồi, điện thoại vừa rồi là chị Nychaa gọi tới, chị ấy nói đêm nay Freen sẽ về Bangkok, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, buổi tối hai người có thể liên lạc được."

Becky nghe thấy những lời này, nhất thời đứng yên tại chỗ, không dám nhúc nhích.

Có lẽ vẫn không thể tin được, một phút đồng hồ trôi qua, Becky mới buông môi, xác nhận lại một lần nữa.

"Thật sao?"

Ferny có thể nghe ra trong lời nói của Becky chất chứa sự vui sướng, trong lòng cuối cùng cũng dễ chịu hơn một chút.

Nhớ tới lời Nychaa nói, cô gật đầu, giọng điệu cũng vô cùng chắc chắn.

"Thật đấy."

"Đêm nay Freen nhất định sẽ nghe điện thoại của cô."

***

Buổi biểu diễn tại nhà trẻ, cuối cùng đúng giờ bắt đầu.

Hết thảy đều giống như Ferny dự đoán, Yuki biểu hiện rất tốt, không xảy ra một chút sai sót nào.

Buổi biểu diễn kết thúc, vừa vặn là 5 giờ chiều.

Sau vài ngày ở chung, ấn tượng của Becky đối với Ferny rất khác trước.

Mắt thấy đối phương sẽ trở về Bangkok, cô mới nhớ tới ở chỗ của mình cũng có một thứ muốn trả lại.

"Tấm thẻ này, là dì Waddy lần trước không cẩn thận làm rơi ở quán bar, tôi nghe thấy cô gọi bà ấy là cô, lúc cô gặp bà ấy, giúp tôi trả lại cho bà ấy, được không?"

Ferny rũ mắt, nhìn tấm thẻ ngân hàng trước mắt, trí nhớ trong nháy mắt bị kéo về buổi tối bà Waddy đến tìm Becky để nói chuyện.

Cô vẫn còn nhớ bà Waddy đã hoảng sợ như thế nào khi nghe Becky nói đến từ 'cô', thẻ ngân hàng trên tay bà thậm chí còn không cầm nổi, đã mất hồn chạy trối chết.

Becky sao lại cần tiền của bà Waddy được chứ?

Ferny mím chặt môi, đưa tay nhận thẻ, cho đến khi Becky rời đi, cô mới lấy tiền đã chuẩn bị sẵn từ trong túi ra.

Túi kraft màu vàng phồng lên, bên trong là một xấp tiền màu đỏ, tính theo độ dày ước tính ít nhất cũng phải 200 ngàn baht.

200 ngàn, đối với một gia đình nghèo khổ mà nói, coi như là một khoản tiền lớn.

Nếu là khoản tiền lớn, Becky hơn phân nửa sẽ không nhận, cho dù có miễn cưỡng nhận, hẳn là cũng sẽ không tiêu xài.

Giống như tấm thẻ ngân hàng mà bà Waddy để lại.

Ferny liên tục cân nhắc, cuối cùng đem số tiền này giao cho hiệu trưởng nhà trẻ, để hắn thay mặt chuyển giao cho Becky

Là chi phí phối hợp biểu diễn của Yuki.

***

Mười giờ tối, bệnh viện trung tâm thành phố Bangkok, Freen rốt cuộc cũng tỉnh lại.

Bị nhốt suốt năm ngày, vẫn chưa được ăn gì, nếu không phải là cảnh sát bắt được bà Kimhan, chỉ sợ cô sẽ chết đói trong tòa nhà bỏ hoang kia.

Trong phòng bệnh, không có ai, vô cùng yên tĩnh.

Cơ thể cô vẫn còn yếu, môi cũng nứt nẻ do thiếu nước lâu ngày, đúng lúc cô đang muốn uống nước thì ngoài phòng bệnh vang lên tiếng bước chân, ngay sau đó, cánh cửa bị đẩy ra, và một cô gái tóc ngắn mặc đồng phục bước vào.

Là Sam.

Lại nói, hai người đã một thời gian không gặp mặt.

Thấy Freen tỉnh lại, Sam lập tức vọt tới trước giường, ngay cả cửa cũng quên đóng.

"Bây giờ người cảm thấy thế nào rồi?"

"Để em đi gọi bác sĩ tới đây!"

Tâm tình của Sam có chút kích động, thanh âm nói chuyện liền lớn hơn một chút.

Freen mím môi, người trong lòng cô nhớ thương nhất lúc này, đương nhiên vẫn là Becky.

"Chờ một chút."

"Mấy ngày nay Becky có liên lạc với em không?"

Mất liên lạc năm ngày, không cần nghĩ cũng biết Becky sốt ruột cỡ nào.

Chỉ là nghĩ đến biểu tình bối rối khi đối phương tìm không thấy mình, trong lòng Freen, liền mơ hồ cảm thấy bất an.

Sam nghe thấy vấn đề này, trên mặt trào ra chút khó xử cùng tự trách.

Mấy phút trôi qua, mới gật đầu.

"Chị Becky có gọi cho em rất nhiều, nhưng lúc đó điện thoại lại không ở bên người, nên một cuộc em cũng không nghe máy"

"Mẹ nói người bị thương, kêu em về thăm, cho nên em mới từ trường học về đây."

"Sau khi lấy được điện thoại, em lập tức liên lạc với chị Becky, chị ấy còn chưa biết chuyện người bị bắt cóc, chỉ hỏi người đi công tác xong chưa, tối nay có về Bangkok không."

Đi công tác?

Làm sao Becky biết mình đi công tác?

Freen nghe được nhíu mày, còn chưa kịp hỏi, Sam liền chủ động giải thích.

"Mấy ngày người không có ở đây, chị Ferny có đến Barkham."

Freen sắc mặt khẽ biến, đáy mắt tràn đầy sự khó hiểu.

Theo ý của Sam, là Ferny yểm trợ giúp cô, giấu diếm Becky chuyện cô bị bắt cóc.

Nhưng mà, Ferny vì sao phải làm như vậy?

Tại sao lại đi đến Barkham?

Ngày hôm đó sau khi cùng bà Chompoo ăn cơm xong, cô còn cố ý cảnh cáo Ferny, sau này không được quấy rầy cuộc sống của Becky nữa

Lạ thật!

Đây vốn dĩ không phải tính cách của Ferny.

Freen càng nghĩ càng cảm thấy kỳ lạ, nếu như không phải cô biết Ferny rất khinh thường Becky, cô thậm chí còn nghi ngờ Ferny có phải thích Becky rồi hay không.

Dù sao, Bangkok cùng với Barkham cách nhau cả ngàn km, nếu như không phải thích, vì sao phải ngàn dặm xa xôi từ Bangkok bay đến Barkham tìm Becky?

Hơn nữa, còn cố ý chọn mấy ngày mà mình đi công tác.

Môi Freen mím chặt, hai hàng lông mày hiện lên vẻ tức giận.

Sam nhìn ra cô đang tức giận, sợ tới mức không dám nói nữa.

Cô muốn đi gọi bác sĩ tới, chỉ tiếc, còn chưa xoay người, lại bị Freen gọi lại.

"Rathong cậu ta sao rồi?"

Bà Kimhan bởi vì mất đi 60 triệu, cố ý lừa gạt Freen, về phía Rathong, cậu ta chỉ là do xui xẻo, mới bị bắt chung.

Hai người lúc trước thiếu chút nữa đã kết hôn, nhiều năm sau gặp lại, đều đem cuộc hôn nhân không có kết quả kia trở thành một khúc nhạc đệm nhỏ thời niên thiếu, cũng không có để ý quá nhiều.

Rathong vốn còn có một chút ý định muốn theo đuổi Freen, sau khi nghe Freen nói mình có người yêu, liền yên lặng lui về vị trí bạn bè.

Không cẩn thận làm liên lụy đến Rathong, Freen ít nhiều cảm thấy áy náy.

"Buổi chiều hắn đã tỉnh, đã được gia đình đón về nhà rồi."

Biết Rathong không sao, Freen yên tâm.

Cơ thể cô vẫn còn yếu và cảm thấy chóng mặt sau khi nói chuyện.

Sam nhìn sắc mặt cô không ổn, không dám chậm trễ nhiều, vội vàng gọi bác sĩ tới.

Cũng không có vấn đề gì nghiêm trọng, nhưng mấy ngày kế tiếp phải cố gắng nghỉ ngơi.

Freen truyền nước biển xong, lại nằm trên giường hơn một giờ.

Đúng 11h30, cô đang định gọi điện thoại cho Becky, lại không ngờ, Becky lại chủ động gọi cho cô trước.

Suốt năm ngày không liên lạc, trong nháy mắt điện thoại được kết nối, trái tim hai người đều có chút lo lắng.

Lúc này đây, khác với trước kia, là Becky mở miệng trước.

"Sarocha, chị về Bangkok chưa?"

Vẫn là giọng nói mềm mại trong trí nhớ, Freen nghe được xúc động muốn chảy nước mắt.

Cô có thể nghe ra được, tâm tình Becky cũng rất kích động, giọng nói lúc nói vẫn còn run rẩy.

Freen buông môi ra, trong lòng bỗng dâng lên một trận chua xót, thiếu chút nữa khiến cô ngay cả nói cũng không nói nên lời.

Cũng không biết qua bao lâu, lâu đến mức Becky lại gọi một tiếng "Sarocha", cô mới cố chịu đựng cơn chua xót ở mũi và nhẹ nhàng đáp lại.

"Ừm, chị đây."

"Chị đã về Bangkok rồi."

"Thật ngại quá, quên nói với em là chị phải đi công tác, khiến em lo lắng nhiều ngày như vậy."

Giọng nói chân thành dịu dàng lại tràn đầy áy náy, có ai nghe xong còn có thể tiếp tục tức giận chứ?

Huống chi, Becky cho tới bây giờ cũng không nỡ giận Freen.

"Không sao đâu."

"Chuyện công ty quan trọng hơn mà."

Becky vẫn luôn ôn nhu săn sóc như vậy, luôn nhượng bộ trước, không để Freen phải rơi vào hoàn cảnh khó xử.

Gọi điện thoại, chỉ có thể nghe thấy âm thanh, không thể nhìn thấy mặt.

Becky hiếm khi chủ động.

Lần đầu tiên, Becky đưa ra yêu cầu mở video.

"Sarocha, áo ngủ chị gửi tới, mấy hôm trước đã đến rồi."

"Chị muốn xem thử không?"

"Em và Yuki, đều đang mặc đây~"

Vẫn là da mặt Becky quá mỏng, chỉ nói mấy câu như vậy, mặt Becky đã bất giác đỏ lên.

Cô rất nhớ Freen.

Rất muốn nhìn thấy Freen.

Nhưng cô ngại ngùng không dám nói thẳng nên chỉ có thể bóng gió bằng cách nói uyển chuyển như vậy.

Cô nghĩ, Freen thông minh như vậy, nhất định có thể hiểu được ý của cô.

Yêu cầu này cũng không quá đáng.

Becky cho rằng Freen sẽ đồng ý, lại không nghĩ tới, nhận được, sẽ là lời từ chối.

"Tối mai đi."

"Tối mai chị sẽ xem, được không?"

Freen không giải thích lý do từ chối mà chỉ lùi ngày gọi video lại một ngày.

Nhưng điều này đủ để khiến trái tim Becky rơi vào mất mát.

Cô chưa bao giờ nghĩ tới, Freen sẽ từ chối mình.

Năm ngày không liên lạc.

Becky có chút tủi thân, lại có chút khổ sở, nhưng cô không muốn biểu hiện ra ngoài.

Cô cảm thấy phản ứng của mình hơi thái quá, thậm chí còn vượt qua khoảng thời gian năm năm trước kết hôn với Freen.

Cô không biết tại sao mình lại trở thành như vậy.

Nhạy cảm, lo được lo mất.

Trước đây, cô chưa từng như vậy.

Freen thích cô ngoan ngoãn, thích cô thuận theo, cũng thích tính tình ôn hòa của cô.

Cô không dám đem tâm tình chân thật lúc này biểu hiện ra ngoài.

Bởi vì điều này hoàn toàn khác với điều mà Freen thích.

Cô chỉ có thể làm bộ như không thèm để ý, nghe lời gật đầu đồng ý.

"Được rồi."

"Vậy tối mai lại xem."

Cách điện thoại di động, Freen không có phát hiện những biến hóa rất nhỏ này.

Hai người chậm rãi trò chuyện, cho đến khi bà Wanhara đến thúc giục cô nghỉ ngơi, cô mới không thể không kết thúc đề tài.

Kỳ thật, Becky còn chưa nói đủ, cũng chưa nghe đủ.

Nhưng Freen muốn cúp điện thoại, cô có thể làm gì bây giờ?

Rõ ràng đó là cuộc điện thoại mà cô đã mong chờ từ lâu nhưng lại mang theo vô số chua xót và tủi thân.

Một đêm trôi qua, tinh thần của Freen tốt hơn không ít.

Theo đề nghị của bác sĩ, tốt nhất cô nên điều dưỡng thêm một tuần nữa mới xuất viện.

Chỉ có điều, phụ nữ đang yêu, hiển nhiên không để ý nhiều như vậy.

Thân thể chỉ mới khoẻ được phân nửa, đã gấp rút muốn đi gặp vợ.

Trưa hôm sau ăn cơm trưa xong, Freen liền muốn xuất viện.

Bà Wanhara đoán được cô muốn đi đâu, cũng biết mình không khuyên được, không có biện pháp, cũng chỉ có thể để cô đi.

Máy bay 5 giờ chiều, 12h30 tối đến xã Barkham.

Becky cũng không biết Freen trở về, khi cô nhận được cuộc gọi của Freen lúc 4 giờ 50 chiều, biết được đối phương buổi tối có cuộc họp, không thể gọi điện thoại hay gọi video, cô vẫn cảm thấy trong lòng khó chịu.

Bởi vì chuyện này, tâm trạng cả đêm của cô đều không tốt.

Ban đêm, cũng đương nhiên mất ngủ.

12h40, Yuki đã ngủ rồi, nhưng cô lại không buồn ngủ chút nào.

Trong chốc lát, nghĩ đến Freen muốn họp, không thể gọi video cô.

Càng nghĩ, trong lòng lại càng tủi thân.

Thậm chí, cô còn bắt đầu suy nghĩ, có phải mấy ngày nay mình quá mức dính người, làm cho Freen cảm thấy phiền, cho nên mới không muốn gặp mình.

Vẻ đẹp của tình yêu ẩn chứa trong những dây dưa tình cảm khiến người ta mất ngủ.

Ai nói hai người phụ nữ, không thể kết hôn trước rồi mới yêu sau chứ?

Becky suy nghĩ quá mức xuất thần, đến nỗi ngay cả có người gõ cửa cũng không phát hiện.

Mãi đến khi Yuki trở mình trong vòng tay, cô mới nghe thấy ngoài cửa có tiếng động.

Đã giờ này rồi, ai sẽ gõ cửa?

Becky có chút sợ hãi, vốn căn bản không nghĩ tới người bên ngoài là Freen.

Cô không dám mở cửa, thường làm bộ như không nghe thấy, vươn tay che lỗ tai của con gái, liền nhắm mắt lại, giả vờ ngủ say.

Freen đợi bên ngoài nhà rất lâu, vẫn không thấy ai ra cửa mở, đành phải lấy chìa khóa dự phòng ra.

Trong không khí vang lên âm thanh xoay ổ khóa yếu ớt.

Becky nghe được rõ ràng, trái tim đập thật nhanh.

Chìa khóa nhà, cô chỉ đưa cho một mình Freen.

Người vừa mới gõ cửa, chỉ có thể là Freen.

Cô không do dự nữa, ngay cả dép cũng không mang đã chạy tới trước cửa phòng, trước khi cô gái bên ngoài mở cửa phòng, cô đã kịp xoay tay nắm cửa trước.

Cánh cửa mở ra ngay lập tức.

Mùi thơm đặc trưng của cam quýt từ ngoài cửa ùa vào, theo không khí thấm vào trong tim.

Xung quanh tối om, ngoại trừ một tia sáng từ ánh trăng mỏng manh, không có một chút ánh sáng nào khác.

Becky không thấy rõ mặt của cô gái, nhưng mùi cam quýt quanh quẩn trên cánh mũi cũng đủ để cô xác nhận thân phận của cô gái trước mặt.

"Sarocha?"

Cô nhịn không được gọi, hai chân giẫm trên mặt đất lạnh lẽo, lại đi về phía trước một bước.

Khoảng cách càng gần, nhìn càng rõ. Mặc dù quanh thân tối tăm, cô vẫn nhìn thấy một khuôn mặt tươi cười quyến rũ.

"Mấy ngày nay có nhớ chị không?"

Giọng nói ôn nhu lại trầm thấp, quen thuộc như vậy, giống như một ngọn lửa, thiêu đốt trái tim Becky.

Cô không nói gì, dùng hành động thực tế trả lời vấn đề này.

Cô gái mà cô yêu nhất - Freen, lúc này đang đứng trước mặt cô, cười hỏi cô có nhớ cô ấy không.

Sao có thể không nhớ chứ?

Từng giây từng phút cô đều nhớ.

Nhịp tim của cô, dần dần tăng tốc, lúc tay phải xoa lên má của Freen, mắt cũng đỏ lên theo.

Ở trong hơi thở nóng rực quấn quýt, cô đem môi của mình, dán ở trên môi của Freen.

Vốn ban đầu chỉ định là một nụ hôn nhẹ nhàng lướt qua, nhưng sau đó lại biến thành một nụ hôn đầy quyến rũ.

Khoảnh khắc môi chạm nhau, tất cả những gì xảy ra sau đó, không còn là điều Becky có thể khống chế.

Đôi môi buộc phải nới lỏng và chịu đựng sự xâm lược dâng trào.

Váy ngủ bị vén lên, tùy ý để tay của Freen ở bên trong châm lửa.

Thân thể Becky run rẩy dữ dội.

Một nụ hôn kết thúc, cả người của cô gần như treo trên người Freen.

Thậm chí đứng cũng không vững.

Phía dưới có cảm giác dính và ướt.

Nhưng trên thực tế, Freen chưa bao giờ chạm vào nơi đó.

Hết thảy đều thuận theo tự nhiên như vậy.

Freen còn muốn tiếp tục, một tay giấu trong váy ngủ, một tay ôm lấy sau gáy, ngay khi nụ hôn thứ hai sắp rơi xuống, Becky rốt cục nhịn không được, trong cổ họng phát ra một câu 'ưm~' xen kẽ lẫn tiếng khóc nức nở.

Cô rất sợ Freen lại trước cửa nhà làm chuyện này.

"Yuki đang ngủ bên trong, không...không làm chỗ này được~"

Giọng nói của cô, tràn đầy cầu xin, làm cho người ta nhịn không được muốn trêu ghẹo.

Freen cảm thấy mình đang ở biên giới không kiềm chế được, ngay cả tay cũng không khống chế được, tùy ý để đầu ngón tay trượt xuống.

Cô chạm vào một mảnh vải ướt dính nước, sức lực dưới ngón tay càng lúc càng lớn.

Thân dưới của Becky đột nhiên mất đi sức lực, hai tay ôm lấy vai cô gái, nơi đó giống như miếng bọt biển vừa vớt lên khỏi mặt nước, càng lúc càng cảm thấy ướt nhiều hơn.

Becky đang đắm chìm trong sự tra tấn thể xác tuyệt vời, và trước khi ý thức cô kịp phản ứng, một giọng nữ mềm mại và quyến rũ vang lên bên tai cô.

"Vậy thì kiếm chỗ khác thôi~"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro