Chương 95

Mẹ?

Freen nghe tiếng ngẩn ra, đầu óc trong nháy mắt trống rỗng.

"Con gọi dì là gì?"

Yuki cắn cắn ống hút, đôi mắt tròn cười híp lại.

"Mẹ~"

Đây là một bí mật nhỏ sau khi Freen vừa ra khỏi cửa, bé con đã bàn bạc xong với Becky.

Sau này, bé không cần gọi Freen là 'dì' nữa, mà gọi là 'mẹ', nghe sẽ thân thiết hơn.

Đôi mắt của Freen nhanh chóng đỏ lên.

Cô vẫn không thể tin được.

Cô quay đầu nhìn Becky, mới phát hiện đối phương đang mỉm cười nhìn mình, sau đó cô mới ý thức được...

Trong thời gian cô đi vắng, chắc chắn Becky đã nói toàn bộ sự thật với con gái.

Cô không biết nên nói cái gì, cổ họng chỉ cử động, sau đó một giọt nước mắt lăn xuống từ khóe mắt.

Không dám để hai mẹ con phát hiện mình đang khóc, cô nhanh chóng quay đầu đi, cho đến khi hơi nước trong hốc mắt tan hết, mới đỏ mắt, lần nữa nhìn về phía Yuki.

"Con gọi lại lần nữa đi?"

Vừa dứt lời, trong không khí quả nhiên vang lên một tiếng gọi mềm mại.

"Mẹ ơi~"

Liên tiếp ba tiếng, nhất định không phải nghe lầm.

Trong lòng Freen vừa chua chát vừa ngọt ngào, cảm xúc muốn rơi lệ còn chưa bị đè nén xuống hoàn toàn, Yuki cũng đã ôm sữa chua chui vào trong lòng cô, đem khuôn mặt nhỏ nhắn dán lên cổ cô, nhẹ nhàng cọ cọ.

"Mẹ nói con không có ba."

"Con có hai người mẹ, mẹ là mẹ, dì cũng là mẹ."

Yuki chỉ mới 4 tuổi, rất nhẹ, không cần tốn nhiều sức đã có thể ôm trọn vào lòng, lúc nói chuyện, còn có thể ngửi được mùi kem ngọt ngào.

Tình cảm gia đình mà Freen hằng mong ước dường như đều tan vào hương thơm ngọt ngào này.

Cô cúi đầu nhìn thấy nửa gò má trắng nõn mềm mại cùng mái tóc vàng rũ xuống trên má, vô thức đưa tay ra dịu dàng chạm vào.

Ngón tay khi chạm vào da thịt cùng với tóc, đều là xúc cảm chân thật.

Tất cả những gì nhìn thấy và nghe thấy trước mắt, cũng không phải là mơ.

Giờ khắc này, nước mắt của cô cuối cùng cũng chảy ra.

Becky ở bên cạnh nhìn, ánh mắt cũng đỏ theo.

Giống như những gì Freen từng làm khi cô rơi lệ, cô cũng nâng đầu ngón tay lên, lặng lẽ lau đi những giọt nước mắt trên khóe mắt của Freen.

Không cần giao tiếp bằng lời nói, khoảnh khắc ánh mắt hai người chạm nhau, cả hai đều có thể nhìn ra được vết đỏ trong mắt đối phương là đến từ đâu.

Chắc chắn lại là một đêm mất ngủ nữa.

Mọi cảm xúc cay đắng đều được hai người mẹ chịu đựng và tiêu hóa, chỉ để lại cho con cái niềm hạnh phúc ngọt ngào của việc được đoàn tụ gia đình.

Sợ sau này sẽ khó phân biệt, ba người khoanh chân ngồi ở trên giường mở một cuộc họp nhỏ.

Cuối cùng quyết định, về sau Yuki gọi Becky là 'Mẹ', gọi Freen là 'Mami'.

Mami...

Một từ chỉ được nghe thấy trên TV.

Đối với Yuki mà nói, cái cách xưng hô này rất là mới mẻ.

Bé con ngồi giữa hai người lớn, cái đầu nhỏ hơi ngẩng lên, bên môi nở nụ cười, trước tiên nhìn Becky, gọi một tiếng 'Mẹ', lại nhìn qua Freen, gọi một tiếng 'Mami'.

Khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu như vậy, ai nhìn mà không thích chứ?

Freen nhìn thấy liền vui sướng trong lòng.

"Vừa mới uống sữa chua xong, để mami ôm con đi đánh răng, chịu không?"

Yuki nghe lời gật đầu, sau khi bị Freen ôm lên, còn không quên quay đầu nhắc nhở Becky cũng phải đánh răng mới có thể đi ngủ.

Giọng nói y như bà cụ non, hai người mẹ đều nhịn không được nở nụ cười.

9h30 đêm, Yuki đang xem phim hoạt hình liền ngủ thiếp đi.

Về phần Freen và Becky thì đi sang phòng bên cạnh.

Đã rất lâu rồi, hai người vẫn chưa được nằm ở trên chiếc giường mềm mại chỉ thuộc về các cô.

Vẫn là Becky nằm ở bên trong, Freen nằm ở bên ngoài.

Trong phòng không bật đèn, rèm cửa được mở ra, ánh trăng xuyên qua cửa sổ tràn vào phòng, mang theo một tia ánh sáng trắng nhàn nhạt.

Hai người nằm nghiêng người, thân thể dán rất gần nhau, nhưng cái gì cũng không làm, chỉ nhìn chằm chằm vào gương mặt của đối phương.

Có quá nhiều câu hỏi luôn ẩn giấu trong lòng Freen.

Về cuộc đời của Becky, về vết sẹo trên bụng Becky, cùng với bí mật năm đó cô trốn khỏi Bangkok.

Dù sao hai người cũng đã có đứa con thứ hai, còn có cái gì cần phải giấu diếm chứ?

Không đợi Freen lên tiếng, Becky đã chủ động nói ra tất cả những gì có liên quan đến mình.

Một đứa trẻ từ khi mới sinh ra đã bị mặc định sẽ trở thành chuột bạch thí nghiệm tiến hành nghiên cứu.

Từ khi bắt đầu hình thành ký ức, nhưng ấn tượng duy nhất về thế giới bên ngoài, chỉ là cái tầng hầm giống như cái lồng đó.

"......"

"Em không biết mẹ em là ai và em cũng chưa từng gặp bà ấy."

"Dì Waddy nói, vốn dĩ bà ấy thả em ra, là bởi vì bà ấy đã hứa với mẹ em, nên mới làm như vậy."

"Bọn họ nói, ông ấy là cha ruột của em, dì Waddy là dì của em, nhưng ông ấy lại chưa từng nói với em một câu nào."

"Ở đó, chỉ có dì Waddy là đối xử tốt với em, sau khi bà ấy tới, ngay cả khi bị tiêm, em cũng không cảm thấy đau."

"......"

Giọng nói của Becky bình tĩnh như vậy, bình tĩnh đến nổi không nghe được một tia gợn sóng nào, lại làm cho trái tim của Freen, trong nháy mắt đau đớn.

Ông Prachak chưa bao giờ nói chuyện với Becky. Mà bà Waddy, là bởi vì cảm thấy áy náy với mẹ của Becky, nên mới đối xử tốt với cô ấy

Môi của Freen khẽ buông lỏng, chẳng biết từ lúc nào, hai tay liền nắm thành nắm đấm.

Cô đau lòng vì quá khứ của Becky, nhưng cái gì cũng không làm được.

Trong cổ họng, như là bị kẹt một tảng đá, đè nặng đến mức cô cũng không thể thở nổi.

Thanh âm bên tai, vẫn tiếp tục vang lên.

Càng nghe, trái tim cô, lại càng đau.

"Lần đó, ông ấy muốn xuất ngoại, dì Waddy mới nhân cơ hội này lén thả em ra ngoài."

"Sau đó, em đã gặp chị ngay trên đường."

"Chuyện sau đó, chị đã biết hết rồi"

"Em yêu chị, gạt dì Waddy, lén lút ở lại Bangkok"

"Em cũng không biết vì sao lại mang thai, bọn họ đều nói em là sản phẩm thí nghiệm thất bại, mà sản phẩm thí nghiệm thất bại thì không thể sinh con cho phụ nữ."

"Trong bụng có em bé, nên màng thai sẽ thành hình, dì Waddy nhờ vậy mới tìm được em."

"Bà ấy khuyên em ly hôn với chị, mang theo đứa bé rời khỏi Bangkok, trốn càng xa càng tốt, nếu ở lại bên cạnh chị, không chỉ làm hại chị, còn có thể làm hại đến đứa nhỏ."

"Khi đó, em thật sự không biết phải làm sao, chị vốn không thích trẻ con, em cũng không dám đem chuyện này nói cho chị biết, em sợ bọn họ sẽ tìm cách đối phó chị"

"Những người đó thật sự rất đáng sợ, bọn họ không chỉ có thể hủy hoại sự nghiệp của chị, còn có thể làm hại đến tính mạng của chị."

"Giống như bất luận có lựa chọn thế nào, thì em vẫn là người ích kỷ nhất."

"Sarocha, xin lỗi, em không muốn làm tổn thương chị."

Nói xong câu cuối cùng, trong giọng nói của Becky, tất cả đều là hổ thẹn tự trách.

Đầu ngón tay Freen, không kiềm chế được run rẩy.

Tuy rằng đã sớm đoán được Becky rời đi là vì bảo vệ mình, nhưng khi nghe được sự thật, trái tim cô vẫn đau đớn đến mức gần như muốn nổ tung.

Cô giơ tay lên, lòng bàn tay đặt lên gò má Becky, ngón tay vuốt ve đuôi mắt đỏ mọng của đối phương.

Trong động tác, tất cả đều là tình yêu dịu dàng cùng thương tiếc.

"Nỗi khổ tâm của em, chị đều biết."

"Chị cho tới bây giờ cũng chưa từng trách em hay hận em."

"Chị chỉ hận bản thân mình, đã không phát hiện ra chân tướng sớm hơn, để một mình em phải gánh chịu nhiều như vậy."

Hai người yêu nhau, tất cả những gì họ quan tâm là người con gái mà họ yêu.

Dưới ánh trăng mờ nhạt, đôi môi Becky hơi cong lên, sau đó lắc đầu, nghiêm túc nói một câu an ủi.

"Mọi chuyện đều đã qua rồi."

Rõ ràng sau tất cả, người phải chịu nhiều tổn thương nhất, chính là cô.

Khi kể lại trải nghiệm đáng thương đó, hết lần này tới lần khác còn có thể lộ ra nụ cười dịu dàng như vậy.

Freen rốt cuộc nhìn không nổi nữa, đem đối phương hoàn toàn ôm vào trong ngực.

Cô ôm rất chặt, giống như đang sợ hãi Becky sẽ rời xa cô.

Mãi cho đến khi có tiếng gọi nhẹ nhàng vang lên bên tai, trái tim phẫn nộ của cô mới dịu lại đôi chút.

"Sarocha, chị không sao chứ?"

Becky mãi mãi vẫn là như vậy, chỉ biết quan tâm đến cảm nhận của người khác, chưa bao giờ để ý đến bản thân.

Freen nhẹ nhàng hít một hơi thật sâu trong cổ họng, trong lòng ẩn chứa một ngọn lửa.

Becky trốn ở Barkham 5 năm, đến hôm nay vẫn không dám quay về Bangkok, tất cả đều là vì sợ sẽ bị ông Prachak tìm thấy.

Nếu cô đã không thể bù đắp cho quá khứ của Becky, vậy cô phải thay đổi tương lai của Becky.

Cô sẽ trả lại thứ mà Becky muốn nhất...là sự tự do.

Bốn phía yên tĩnh không tiếng động.

Cơ thể họ gần nhau đến mức họ có thể ngửi thấy mùi thơm của nhau khi thở.

Tâm trạng của Freen đã bình tĩnh lại một chút.

Lúc mở miệng, giọng nói cũng không khác gì thường ngày.

"Chị không sao."

Becky không nhận ra có gì khác thường, liền yên tâm, tiếp tục kể tiếp.

Kỳ thật tất cả mọi chuyện ở phía sau, Freen đã sớm biết được rõ ràng.

Nhưng cô vẫn im lặng lắng nghe, một lần cũng không lên tiếng quấy rầy.

Cô nghe Becky miêu tả tất cả những gì có liên quan đến ông Prachak, cũng nghe Becky kể về Ferny.

Điều này làm cho cô cảm thấy kinh ngạc.

Ferny trong mắt Becky và Ferny mà cô biết, quả thực giống như hai người hoàn toàn khác nhau.

"Dì Waddy thực sự không coi em là người thân, bà ấy chăm sóc em cũng chỉ vì lời hứa năm đó với mẹ em mà thôi."

"Về phần Ferny, em nghĩ, Ferny không giống với bọn họ, em có thể cảm nhận được, cô ấy đối với em và Yuki cũng không phải là giả dối"

"Cô ấy rất nghiêm túc dạy Yuki chơi đàn dương cầm, trước lúc đi, còn để lại cho em 200 ngàn"

"Chị biết không? Lần này nếu như không phải nhờ cô ấy dẫn theo bác sĩ Jinna đến kiểm tra progesterone cho em, có lẽ cho đến bây giờ em còn không biết trong bụng mình có em bé nữa"

"Phải rồi, cô ấy còn nói, cô ấy sẽ giúp em, chờ ba cô ấy ly hôn với mẹ cô ấy, cô ấy sẽ công khai chứng cứ trong tay, cô ấy muốn tự tay tố cáo hắn."

Ferny định tố cáo ông Prachak?

Freen nghe thấy những lời này, đôi lông mày nhỏ nhíu chặt cùng một chỗ.

Ferny đối xử tốt với Becky, ngược lại còn có thể hiểu được, nhưng nói muốn tố cáo ông Prachak, cô làm sao cũng sẽ không tin nổi.

Dù sao, hai người này, vẫn chính là cha con ruột.

Freen muốn nói với Becky, không nên dễ dàng tin tưởng hoàn toàn vào lời nói của Ferny, nhưng khi cúi xuống, cô nhìn thấy một đôi mắt sáng ngời ngấn nước đang nhìn cô.

Trong đôi mắt đó lóe lên tia sáng chuyển động mờ nhạt, xen lẫn nụ cười nhàn nhạt, như thể cô đang tuôn trào niềm vui và hạnh phúc.

Cho đến lúc này, cô mới giật mình bừng tỉnh, ở một mức độ nào đó mà nói, Becky kỳ thật cũng giống như cô, sâu trong nội tâm cũng khao khát có được một phần tình cảm gia đình.

Bất kể là bà Waddy hay ông Prachak, bọn họ đều chỉ luôn gây ra thương tổn đối với Becky.

Duy nhất chỉ có Ferny là thật lòng với Becky.

Môi của Freen, buông ra rồi khép lại.

Cuối cùng, cô vẫn không nói ra.

Làm sao cô có thể nhẫn tâm để Becky lại thất vọng về một người thân, thật vất vả mới xuất hiện?

Sau một phen trao đổi, mối quan hệ giữa hai người trở nên thân thiết hơn.

Becky nói xong, từ từ buồn ngủ.

Trong lúc nửa mê nửa tỉnh, Freen nắm tay cô, mang theo cô về phòng mình.

Dù sao cũng đang mang thai, hai người cũng không dám giống như trước kia, muốn làm cái gì thì làm cái đó.

Becky nằm trở lại bên cạnh con gái, rất nhanh tiến vào mộng đẹp.

Chỉ còn lại Freen, nhìn vết sẹo trên cổ tay mình, cũng không ngủ được nữa.

Chỉ chớp mắt đã đến giữa trưa ngày hôm sau.

Theo địa chỉ mà Pooh cung cấp tối hôm qua, Freen lại một lần nữa đi tới khách sạn cao cấp ở trung tâm thành phố.

Căn phòng cuối tầng 10, chính là căn phòng của Ferny.

Lúc cửa phòng bị gõ vang, Jinna đang giúp Ferny thay thuốc ở chân phải.

Hai người tưởng là nhân viên khách sạn đến đưa cơm, đều không để ý nhiều.

Jinna buông thuốc trong tay xuống, hai ba bước đi tới trước cửa, mở cửa phòng ra.

Thật bất ngờ, người đứng ngoài cửa không phải là nhân viên phục vụ khách sạn, mà là một cô gái xinh đẹp mà cô chưa từng gặp bao giờ.

Cô còn chưa kịp hỏi cô gái này là ai, chỉ thấy đối phương buông đôi môi đỏ mọng ra, lễ phép lại khách khí nói ra một câu.

Nhưng giọng nói lại lạnh lùng đến thấu xương.

"Xin hỏi, Ferny có trong phòng không?"

"Nếu cô ấy có ở đây, phiền cô giúp tôi mời cô ấy ra ngoài, tôi có chuyện muốn nói."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro