Ngoại truyện 1

Người khám thai rõ ràng là Becky, nhưng bốn người còn lại trông có vẻ lo lắng hơn cô.

Nhất là Freen, chỉ hận không thể lúc nào cũng dính ở bên cạnh cô.

Bốn tháng, có thể thực hiện siêu âm màu bốn chiều để kiểm tra xem thai nhi có dị tật cơ quan nào hay không, đồng thời kết quả kiểm tra cũng sẽ quyết định đứa trẻ trong bụng Becky có thể được giữ lại không.

Thời gian chờ đợi chỉ nửa giờ, nhưng lại dài cứ như nửa năm.

Becky ngồi trên ghế dài ngoài hành lang, Peechaya và bà Thanawat thì ngồi hai bên, Ferny thì im lặng đứng sau lưng mẹ.

Duy nhất chỉ có một mình Freen, lo lắng đi tới đi lui ở cửa sổ cách đó không xa.

Khi bác sĩ mang theo báo cáo kiểm tra tới, Freen là người đầu tiên xông lên.

Người phụ nữ 27 tuổi, lúc này trông như một thiếu nữ, vừa phấn khích lại vừa sợ hãi.

"Đứa bé rất khỏe mạnh, không tồn tại bất kỳ dị tật bẩm sinh nào, chúc mừng hai người"

Nghe bác sĩ chúc mừng, cả 5 người đều thở phào nhẹ nhõm.

Freen nhìn tờ giấy mỏng manh trong tay, lặng lẽ quay đầu đi, dùng đầu ngón tay lau khóe mắt.

Bốn tháng thấp thỏm lo lắng, cuối cùng cũng hoàn toàn tiêu tán.

Đối với sinh mệnh mới này, cô chưa bao giờ dám tỏ ra kỳ vọng quá nhiều trước mặt Becky.

Bởi vì đôi khi, kỳ vọng cũng đồng nghĩa với việc gieo cho người kia một áp lực vô hình.

Cô không muốn tạo gánh nặng cho Becky, càng không muốn Becky sẽ cảm thấy tự trách khi đứa bé xảy ra vấn đề.

Bây giờ thì tốt rồi, đứa bé rất khỏe mạnh, cô rốt cuộc có thể an tâm bày tỏ sự mong đợi chôn dấu tận đáy lòng đã lâu với Becky.

"Chúng tôi ra xe chờ hai người"

Ferny nhìn ra Becky có chuyện muốn nói với Freen, chủ động dẫn hai người lớn rời đi.

Chỉ chớp mắt, cả hành lang cũng chỉ còn lại hai người.

Đôi mắt của Freen hơi đỏ, và hai bên gò má càng có nhiều màu sắc hơn, khiến cô trông càng lộng lẫy và hấp dẫn.

Becky nhìn khuôn mặt xinh đẹp kia, khóe miệng không nhịn cong lên, sau đó vươn tay, nhẹ nhàng chạm vào đuôi mắt ướt át kia.

"Sarocha, tuy rằng chị chưa bao giờ nói, nhưng em biết, chị rất vui vì giữa chúng ta lại có một đứa con"

"Thật ra, em cũng rất vui"

Giọng nói của Becky ôn nhu, lúc nói chuyện, cô nắm lấy cổ tay Freen, đem tay đối phương, qua lớp quần áo đặt trên bụng mình.

"Chín tháng nữa, Risa sẽ ra đời"

"Chị phải suy nghĩ xem đến lúc đó nên nói với Yuki thế nào đây, nói rằng con bé sắp được làm chị sao?

Giọng nói nhẹ nhàng, lại tràn đầy vui sướng, nghe kỹ, tựa hồ còn ẩn chứa một chút làm nũng trong đó.

Trái tim Freen vừa ngọt vừa chua, ánh mắt càng đỏ hơn.

"Ừm, chị cũng nghĩ tới điều đó rồi"

"Chị sẽ đích thân nói với Yuki, đêm nay liền nói"

***

Liên hoan buổi tối, vừa là buổi tiệc chia tay Toey, cũng là lần đầu tiên hai nhà Chankimha - Nonjira chính thức tụ hội trong hai tháng qua.

Ngoại trừ một nhà ba người Freen và Peechaya, ba mẹ con bà Wanhara cũng đi cùng.

Cơm tối là do bà Thanawat và Wanhara tự mình xuống bếp, món tráng miệng sau khi ăn xong là Becky, Freen và Peechaya đảm nhiệm.

Về phần những người khác, thì toàn bộ đều ở phòng khách chơi game.

Trong nhà có hai đứa trẻ, không khí liền trở nên náo nhiệt hơn rất nhiều.

Poom không biết từ đâu lấy ra một máy chơi game khi còn bé, mang theo một đám trẻ lớn, nhỏ chơi đùa.

Sáu tay cầm, ba đội.

Sam cùng Meena một đội, Ferny cùng Yuki một đội, Poom và Toey một đội.

Trò chơi đồng đội, đòi hỏi tinh thần teamwork.

Sam cùng Meena bình thường thích cãi nhau đấu võ mồm, nhưng sự ăn ý và tình cảm giữa hai người lại giống nhau, ngày thường nhìn không thấy, thời điểm quan trọng mới có thể bộc lộ.

Cuối cùng, hai người bọn họ ở trong trò chơi đánh bại 4 người còn lại, dành được thắng lợi cuối cùng.

Hai chị em nhìn chữ "Win" hiển thị trên màn hình TV, cười cười vỗ tay, sau đó ôm nhau.

Có thể thấy, mối quan hệ giữa hai người thực sự rất tốt.

Yuki tựa vào trong lòng Ferny, chống cằm cười híp mắt nhìn hình ảnh này, lại có chút ghen tị...

Bé nghĩ, nếu như bé cũng có một người chị, một người chị giống như Sam thì tốt quá!

Ngoài phòng khách tiếng cười vang lên từng trận, người lớn trong bếp cũng đang trò chuyện sôi nổi.

Chủ đề, đương nhiên là việc hôm nay Becky đi khám thai.

"......"

"Freen, nếu đứa bé đã khỏe mạnh, vậy cũng nên nói với Yuki càng sớm càng tốt"

Bà Wanhara buông đồ ăn trong tay xuống, nhẹ giọng nhắc nhở một câu.

Bà Thanawat nghe những lời này, cũng đồng tình gật gật đầu.

Peechaya trong giọng nói cũng ẩn chứa chút lo lắng.

"Con cần phải nói nhanh một chút, Yuki hiểu chuyện như vậy, gạt nó lâu quá ngược lại cũng không tốt"

Ba người mẹ người này một câu người kia một câu, không đợi hai người mẹ trẻ tương lai trả lời, mỗi người đều kể về cảm xúc của mình khi mang thai.

Freen và Becky liếc mắt nhìn nhau, đều im lặng cười cười.

Bữa cơm này, tất cả mọi người đều ăn rất vui vẻ...nhưng lại thiếu một người.

Trên bàn cơm, bà Thanawat thấy Freen gắp đồ ăn cho Becky, liền nhớ tới con gái của mình cũng có bạn gái. Nhưng đối phương, cũng đã lâu không ghé nhà.

"Sao tối nay Jinna không đến? Con có gọi cho con bé không?"

Chuyện Ferny và Jinna giả làm người yêu, bà Thanawat đến nay vẫn chưa biết.

Lúc này nghe bà nhắc tới Jinna, sắc mặt của Freen, Becky cùng với Poom đều thay đổi.

Vẻ mặt Ferny ngược lại rất bình tĩnh, giọng điệu lúc nói chuyện cũng thờ ơ.

"Gần đây em ấy bề bộn nhiều việc, chuyện ăn cơm, buổi chiều con đã nói với em ấy rồi, nhưng em ấy nói bận nên không đến được"

Ông Prachak sau khi bị bắt, Jinna ít nhiều cũng có chút liên lụy, cô bị bệnh viện cho nghỉ ba tháng, đình chỉ công tác tiếp nhận điều tra.

Chuyện này, bà Thanawat cũng biết, nghe thấy con gái nói vậy, bà càng cảm thấy kỳ lạ.

"Gần đây không phải con bé đang được nghỉ sao? Sao còn bận như vậy? Con bé có nói với con là đang bận gì không?"

Bà Thanawat rất hài lòng với Jinna, đương nhiên bà cũng hy vọng Jinna có thể cùng con gái mình sống một cuộc sống bình yên.

Ferny dùng đũa chọc chọc vào chén cơm, đầu hơi cúi thấp, khiến người ta thấy không rõ biểu cảm, giọng điệu pha chút cáu kỉnh vang lên.

"Em ấy đang bận gì, làm sao con biết được?"

"Con gửi tin nhắn cho em ấy nhưng em ấy cứ phớt lờ, con cũng không muốn để ý đến em ấy nữa"

Từ sau khi ông Prachak bị bắt, Ferny rõ ràng cũng nhận ra thái độ của Jinna đối với mình lạnh nhạt hơn trước rất nhiều.

Cô không biết vấn đề nằm ở chỗ nào, cô cũng hỏi qua rất nhiều lần, nhưng mỗi một lần, Jinna đều trả lời là cô suy nghĩ nhiều.

Suy nghĩ nhiều...

Suy nghĩ nhiều đến mức không trả lời tin nhắn, từ chối gặp mặt, từ chối mọi yêu cầu đi ăn cùng nhau, thậm chí từ chối đến dự bữa tiệc thịnh soạn như tối hôm nay?

Dù có giả làm một cặp tình nhân, thì lúc kết thúc vở kịch, cũng nên kết thúc một cách đàng hoàng.

Nghĩ đến những chuyện này, Ferny cũng có chút rầu rĩ không vui.

Nghĩ đi nghĩ lại, cô lại nhịn không được suy nghĩ, có phải mình làm sai chuyện gì khiến Jinna tức giận hay không, nên mới khiến đối phương trốn tránh mình giống như trốn ôn dịch.

"Tính tình con cũng đừng bướng bỉnh như vậy, yêu đương là chuyện của hai người, hai bên bình đẳng, con đừng luôn coi mình là đại tiểu thư, lúc nào cũng muốn Jinna dỗ dành con. Còn nữa, con so với Jinna còn lớn hơn một tuổi, nhưng mẹ thấy con bé còn trưởng thành hơn cả con".

Bà Thanawat không tiếc lời khen Jinna từ trong ra ngoài, Ferny nghe được trong lòng lại càng khó chịu.

Jinna quả thật rất tốt, nhưng chỉ tiếc, hai người bọn họ cho tới bây giờ cũng không phải là người yêu thật.

Có một số việc, đến bây giờ cũng không cần thiết phải tiếp tục.

Xem ra, phải mau chóng làm cho bà Thanawat tiếp nhận sự thật rằng hai người đã 'chia tay'.

"Mẹ, con biết rồi"

Freen và Becky nghe thấy cuộc đối thoại này, nhìn nhau một cái, cuối cùng cũng không nói gì.

Sau khi ăn xong, Yuki được hai người chú ôm vào phòng chơi, hai người thừa dịp cơ hội này, lặng lẽ gọi Ferny ra ngoài sân.

"Em cùng Jinna, hai người các em...."

Becky không giỏi trong việc tìm hiểu hay thăm dò người khác, cô ấp úng nửa ngày, cũng chỉ nói được nửa câu.

Freen ngược lại dứt khoát, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.

"Hai người các cô, hiện tại thế nào rồi?"

Sự quan tâm và lo lắng của Jinna đối với Ferny, ai cũng nhìn thấy rất rõ ràng.

Hai người luôn khẳng định mối quan hệ của họ chỉ ở mức bạn bè, nhưng trên thực tế, ai lại có thể vì bạn bè mà hi sinh nhiều như vậy?

Ánh trăng sáng tỏ hạ xuống, chiếu lên lưng Ferny, tấm lưng thon thả trông càng gầy hơn.

"Cái gì mà thế nào? Không phải chúng tôi vẫn như trước sao?"

Con người của Ferny, ngoài bản tính kiêu ngạo, còn có sự bướng bỉnh tự cho mình là đúng.

Mà hai loại tính cách này kết hợp với nhau, đôi khi có thể rất chí mạng.

Nếu không, cô cũng không có khả năng qua nhiều năm như vậy cũng không biết chuyện mình đã từng làm, đối với Freen mà nói là tổn thương cỡ nào.

Nghe thấy câu trả lời của cô, Freen nhất thời nhíu mày.

"Jinna có tình cảm với cô, chẳng lẽ cô không biết sao"

"Đối với cô ấy, cô có dự định gì không?"

Ferny làm sao có thể không biết.

Nhưng cô chưa bao giờ nghĩ tới chuyện tiến xa hơn, nói đúng hơn là cô không dám nghĩ tới.

Thời niên thiếu cô từng thích Freen, chẳng qua là bởi vì đối phương ưu tú, và có tài năng vượt xa người thường về mọi mặt.

Loại tình cảm này, thay vì nói là thích, không bằng nói là tâm lý ngưỡng mộ kẻ mạnh.

Tình yêu là gì?

Ferny không biết, cũng chưa từng trải qua.

Điều duy nhất cô có thể xác định, là khi ở bên Jinna, cô rất thoải mái và cũng rất vui vẻ.

Cô muốn hai người sẽ tiếp tục duy trì trạng thái giả làm tình nhân trong khoảng thời gian này, nhưng Jinna rõ ràng là đang chuẩn bị kết thúc nó.

Hai tháng qua, cô nhìn thấy Jinna đang từ từ chậm rãi rời khỏi thế giới của mình, nhưng lại lực bất tòng tâm không làm gì được.

Cho đến giờ phút này, khi bị Freen ép hỏi, lần đầu tiên cô mới đối diện với vấn đề này.

Cô lắc đầu, nói ra lời trong lòng của mình.

"Cứ như bây giờ không phải rất tốt sao?"

"Vì sao các người đều muốn ép tôi lựa chọn chứ?"

"Jinna như vậy, mẹ như vậy, đến hai người cũng vậy nữa".

Becky nghe được giọng điệu chán nản của Ferny, liền chủ động bước tới nắm lấy tay cô.

"Chúng ta không phải muốn ép em, chỉ là...một người sẽ không có nhiều thời gian để chờ đợi một ai đó"

"Mấy hôm trước bác sĩ Jinna đã nói với tụi chị, cô ấy sắp phải rời khỏi Bangkok rồi"

Jinna muốn đi?

Vẻ mặt của Ferny cứng đờ, đồng tử trong nháy mắt co rút lại.

"Tại sao em ấy lại không nói với em?"

"Cô ấy có thể là không muốn em khó xử, hoặc là..."

Còn một suy đoán khác, Becky chậm chạp không nói nên lời, vẫn là Freen giúp cô nói thẳng ra.

"Hoặc là, cô ấy nghĩ rằng đoạn tình cảm này của mình sẽ không nhận được sự đáp lại của cô".

***

Lúc nhận được điện thoại của Ferny, Jinna đang thu dọn hành lý ở căn hộ.

"Freen và những người khác nói với chị rằng em sắp rời đi?"

Giọng nói phát ra từ đầu dây bên kia điện thoại có chút không vui và tức giận.

Jinna đặt thứ cô đang cầm xuống, đi đến cửa sổ và dừng lại.

"Ừm, em định hai ngày nữa sẽ nói với chị"

Hai ngày nữa sẽ đi, lại còn định hai ngày nữa mới nói với cô?

Ferny vừa tức giận vừa lo lắng đến mức hơi thở nghẹn lại trong lồng ngực, không thể thoát ra ngoài.

"Qua một tháng nữa, việc điều tra sẽ kết thúc, không phải có thể tiếp tục làm việc ở bệnh viện sao, tại sao lại còn muốn ra nước ngoài?

"Lúc trước em đã đồng ý với tiền bối, sau khi chuyện trong nước kết thúc, liền sẽ đến chỗ chị ấy phát triển, bên phía bệnh viện, em cũng đã nộp đơn từ chức rồi".

Giọng Jinna vẫn rất nhẹ nhàng thong thả, không hề có bất kỳ lưu luyến nào.

Không rõ nguyên nhân vì sao, ngọn lửa trong lòng Ferny, thoáng cái liền bốc lên.

Cho dù không phải là người yêu thật, nhưng cô cùng với Jinna, ít nhiều cũng được coi như bạn bè.

Jinna muốn rời khỏi Bangkok, muốn ra nước ngoài phát triển, thậm chí nghỉ việc ở bệnh viện, những chuyện này, cô toàn bộ đều không hay biết.

Nếu tối nay Becky không nhắc tới chuyện này, có lẽ cô phải đợi đến khi người này lên máy bay mới biết người đã rời đi.

"Em cứ như vậy ra nước ngoài, vậy mẹ em phải làm sao? Bà ấy cũng chỉ có một đứa con gái là em"

Rõ ràng muốn giữ người ta ở lại, nhưng vì tức giận và thể diện, sống chết cũng không chịu mở miệng. Cuối cùng hết cách, đành phải đem mẹ của đối phương ra làm lý do.

Jinna đã sớm cân nhắc vấn đề này.

"Mẹ em rất ủng hộ em, thật ra đối với bà ấy mà nói, em có làm việc ở Bangkok hay ở nước ngoài, cũng không có gì khác nhau. Nếu có kỳ nghỉ, em sẽ thường xuyên về nhà thăm bà."

Ferny không nói lời nào.

Cô cũng không biết rốt cuộc mình muốn nói gì.

Dù sao, Jinna cũng đã sớm nói cho cô biết, tương lai xác suất rất lớn sẽ ra nước ngoài phát triển.

Đầu dây bên kia bỗng dưng im bặt, Jinna còn tưởng rằng điện thoại bị cúp.

"Khun Ferny? Chị còn nghe không?"

Sau khi hỏi câu hỏi này, lại là một khoảng im lặng dài.

Gió đêm thổi làm cửa kính rung nhẹ.

Jinna ngẩng đầu, nhìn thấy khuôn mặt mình phản chiếu trên cửa sổ, trong lòng có chút lơ đãng vô cớ.

Đúng lúc này, cô lại nghe thấy giọng nói kiêu ngạo quen thuộc...

"Nếu em phải đi, cũng phải cùng chị diễn nốt cảnh cuối cùng này. Nếu được, ngày mai tới nhà chị gặp mẹ chị một lần, sau đó nói cho bà ấy biết, chúng ta đã chia tay".

"Được"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro