Ngoại truyện 11: JinnaxFerny Love Story

*Nhắc nhở: Chương này khá dài, mọi người không đọc cứ skip qua nha =)))))
____________________________

Bị cô gái mình thích vạch trần không chỉ mang đến sự hoảng sợ, bất an mà còn mang đến cảm giác mong đợi mịt mờ cuồn cuộn.

Ferny không biết lúc này sắc mặt cô tái nhợt, tay run rẩy đến mức nào.

Rõ ràng đã lâu không phát bệnh lại, lâu đến mức cô thậm chí còn cho rằng bệnh của mình đã khỏi hẳn rồi.

Chỉ tiếc, tất cả biểu hiện bình tĩnh, vào lúc tình cảm bị phát hiện, toàn bộ đều âm thầm sụp đổ.

Jinna sững sờ tại chỗ, trong lúc vô tình, lại nhớ lại những chuyện đã từng trải qua với Ferny.

Cô chưa từng nghĩ tới Ferny cũng sẽ thích mình.

Hai người các cô đều là người của hai thế giới khác nhau.

Lúc mới quen ở nước ngoài, Ferny chưa bao giờ chủ động nói với cô một câu. Trong nước lại gặp nhau, nếu như không phải bởi vì cô là học trò của ông Prachak, Ferny có lẽ ngay cả nhìn cũng không muốn liếc mắt nhìn cô một cái. Sau đó, để thu thập chứng cứ phạm tội về thí nghiệm phi pháp, hai người buộc phải giả vờ yêu nhau.

Rõ ràng tất cả chỉ là diễn kịch, nhưng cô lại luôn cho rằng đó là sự thật.

Có lẽ, là diễn xuất của Ferny quá tốt.

Cô không còn cách nào để khống chế được bản thân mình không động tâm.

Nếu đã không có được, chi bằng vui vẻ buông tay.

Sau khi ông Prachak bị bắt, cô lựa chọn rời khỏi trò chơi giả làm tình nhân kia, cũng rời khỏi thế giới của Ferny.

Cô đã ra nước ngoài.

Vừa đi, là tận chín tháng.

Sự thật chứng minh, cô rời đi đối với Ferny mà nói cũng không có bất kỳ ảnh hưởng gì.

Trong thời gian cô xuất ngoại, Ferny một lần cũng không liên lạc với cô.

Có thể thấy, quan hệ giữa hai người, bất kể là tình bạn hay là bất cứ thứ gì đi chăng nữa, đều đã hoàn toàn kết thúc.

Thời gian chín tháng, thật sự quá ngắn.

Ngắn đến mức cô còn chưa kịp quên cô gái kia, đã bị người này đột nhiên xuất hiện khiến cô cảm thấy bối rối.

Cô lại biến thành một Jinna mà ngay cả bản thân cô cũng cảm thấy xa lạ...

Cô cho rằng Ferny không thèm để ý tới mình.

Nhưng vào những lúc cô không biết, Ferny lại tìm cô ba lần.

Tết âm lịch, cô ở nước ngoài, Ferny ở trong nước; Tháng trước, cô trở về nước, Ferny lại tìm ra nước ngoài. Cho đến hôm qua, hai người cuối cùng mới gặp được nhau.

Có lẽ, cô có thể thử một cái suy đoán khác to gan hơn...

Ferny cũng giống như cô, cũng hy vọng quan hệ của hai người có thể tiến thêm một bước.

Nếu như tình yêu là đến từ hai phía, vậy chuyện cần làm tiếp theo, liền giao cho cô hoàn thành.

Thời gian dường như dừng lại vào giờ khắc này.

Jinna nhìn khuôn mặt trắng bệch kia, nhìn cặp mắt màu xám vì hoảng sợ mà mở to, trong lòng bỗng nhiên bình tĩnh lại.

"Em chưa từng nghĩ sẽ lấy lại áo khoác"

"Cho nên, son môi có thể để lại cho em không?"

Giọng điệu trịnh trọng lại nghiêm túc, như là lời thổ lộ mờ mịt nào đó.

Kỳ thật, chính là đang thổ lộ.

Môi Ferny, càng mím càng chặt, còn chưa kịp trả lời vấn đề son môi đi hay ở, chợt nghe bên tai truyền đến một tiếng gọi.

"Ferny..."

Không còn là Khun Ferny, mà là Ferny.

Giống như có thể đoán trước được tiếp theo sẽ nghe được cái gì.

Trái tim Ferny bỗng đập thình thịch.

Cô thấy cô gái trước mặt mỉm cười với mình, thấy đối phương cầm lấy đôi tay đang run rẩy của mình, thấy đối phương buông lỏng môi, nói với mình một câu.

Nhưng cô không nghe thấy gì cả.

Quá mức kích động, cô đã trực tiếp ngất xỉu.

Có những lời, một khi bỏ lỡ, muốn nghe lại, cũng sẽ không dễ dàng như vậy.

Ferny nằm ở trên giường, ánh mắt nhìn chằm chằm cửa phòng, tâm tình lại khẩn trương vạn phần.

Từ lúc ngất xỉu cho đến khi tỉnh lại, đã qua ba tiếng.

Cô đã sớm nghe bác sĩ nói qua, bệnh của cô không chỉ đơn giản là có chướng ngại tâm lý đối với đàn dương cầm, dưới một số tình huống, cảm xúc quá mức kích động, còn có thể gây ra phản ứng sinh lý, triệu chứng điển hình nhất chính là ngất xỉu hôn mê sâu.

Nhưng cô làm sao cũng không nghĩ tới, bác sĩ nói 'một số tình huống', cư nhiên còn bao gồm cả việc nghe người mình thích tỏ tình.

Càng nghĩ, lại càng cảm thấy tiếc nuối.

Cô đang hờn dỗi vì đã bỏ lỡ cơ hội được nghe tỏ tình, thì ngoài cửa phòng chợt có tiếng bước chân, khi cô định thần lại thì Jinna đã mở cửa, tay cầm cháo bước vào.

12 giờ, vừa vặn là thời gian ăn trưa.

Nhớ tới chuyện trước khi ngất xỉu, Ferny có chút ngượng ngùng, trước khi cô gái xuất hiện, liền trở mình, vùi mặt vào trong gối.

Cô mặc quần đùi, áo ngắn, lại không đắp chăn đàng hoàng, xoay người một cái, chăn rơi xuống đất, đôi chân vừa trắng vừa nhỏ cứ như vậy lộ ra, tùy ý gió lạnh của điều hòa thổi lên.

Jinna đặt cháo lên bàn, sau đó mới đi đến bên giường.

Trong không khí trôi nỗi lơ lửng mùi thơm thanh ngọt của ngô, rất là mê người.

Ferny cảm nhận được có người ngồi xuống, tim đập càng lúc càng nhanh, vội vàng lui sang bên cạnh.

Cô ngại mở miệng nói chuyện, liền nằm sấp không nhúc nhích, mãi đến khi hai chân lại được đắp chăn lên, cuối cùng mới quay đầu lại.

Nương theo ánh sáng bị tóc che lấp, mặt của cô vẫn giấu ở trong bóng tối, duy nhất lộ ra bên ngoài, chỉ có cặp mắt kia.

Cô thấy Jinna ngồi bên giường, vẻ mặt tràn đầy lo lắng.

Cô nghe thấy giọng nói của Jinna truyền đến, một câu nói, khiến mặt cô vừa đỏ vừa nóng.

"Chị đã đỡ hơn chút nào chưa?"

"Em vừa mới gọi điện thoại cho bác sĩ Petch, bà ấy nói bệnh của chị..."

Xem ra, Jinna đã biết nguyên nhân cô ngất xỉu rồi.

Trên đời này còn có người được nghe tỏ tình mà ngất xỉu sao?

Chỉ mới nghĩ tới, cũng cảm thấy thẹn thùng.

Jinna còn chưa nói xong, đã thấy Ferny từ trên giường ngồi dậy, sau đó vươn tay, trực tiếp che miệng cô lại.

"Không được nói nữa."

Lòng bàn tay lạnh lẽo của cô gái, cứ như vậy đặt ở trên môi, tim của Jinna, cũng nhịn không được đập nhanh hơn một chút.

Cô gật đầu, không dám cử động, chờ tay người kia buông ra mới nhẹ giọng trả lời.

"Được, không nói nữa"

Ferny nửa quỳ trên giường, tấm chăn che nửa thân dưới đã bị đá xuống giường.

Jinna nhìn chằm chằm hai cái chân trắng mịn kia, sửng sốt vài giây mới thu hồi tầm mắt.

"Em nấu cháo ngô, muốn ăn một chút không?"

"Nếu chị muốn ăn món khác thì em có thể làm ngay bây giờ."

Ferny đã sớm ngửi được mùi ngô.

"Nó được nấu bằng ngô chị bóc vỏ buổi sáng à?"

Jinna gật đầu.

"Ừm"

Ferny nghe thấy câu trả lời này, mím môi nhẹ nhàng cười cười.

Lời hứa buổi sáng của Jinna, cô đều nhớ kỹ.

"Thế còn bánh ngô đâu?"

"Cũng làm rồi, để nóng trong nồi"

"Chị muốn ăn...chị muốn ăn cháo, cũng muốn ăn bánh."

***

Chuyện xảy ra buổi sáng, hai người đều ăn ý không nhắc lại.

Buổi chiều Jinna ra ruộng thu hoạch ngô, Ferny vẫn muốn đi theo.

Không ngoài dự đoán, cô lại bị từ chối.

Nhưng lúc này, lý do đối phương đưa ra, lại hoàn toàn khác với buổi sáng.

"Buổi chiều nhiệt độ rất cao, em không muốn chị vất vả như vậy, chị ở nhà nghỉ ngơi đi, được không?"

"Em sẽ về sớm một chút, sau đó dẫn chị lên thị trấn mua thức ăn, chị muốn ăn gì, buổi tối em sẽ làm cho chị ăn."

Giống như một cô bạn gái được người yêu chiều chuộng.

Hai má của Ferny lập tức trở nên đỏ bừng.

Jinna nói không muốn cô vất vả. Jinna hứa sẽ kết thúc công việc sớm một chút; Jinna còn muốn dẫn cô lên trấn mua thức ăn.

Không cần suy nghĩ, cô liền cắn môi nở nụ cười.

Jinna lắc đầu, cũng nở nụ cười.

"Không đi xe đạp, thôn cách thị trấn rất xa, chờ kết thúc công việc, em đến nhà bé Aum mượn xe điện."

"Xe điện?"

"Ừm, xe điện"

"Được, vậy em phải về sớm một chút, chị ở nhà chờ em."

Mười tháng qua, Ferny chưa bao giờ vui vẻ hơn lúc này.

Cho đến khi Jinna đạp xe rời đi, cô vẫn đứng trước cửa cười ngây ngô.

Người kia đi làm việc ngoài đồng, cô cũng muốn làm điều gì đó cho cô ấy.

Tưới nước cho ba chậu hoa ở cửa, cô lại xách thùng đi đến bên giếng, lấy một thùng nước lạnh trở về.

Buổi sáng lúc mẹ bé Aum tới, cho cô ba quả dưa hấu chín ngọt, nói là vừa hái trên đồng, sau khi rửa sạch lại gọt vỏ là có thể trực tiếp ăn.

Nghĩ Jinna vừa trở về là có thể ăn dưa hấu lạnh lẽo, cô liền học cách ngâm dưa hấu, ngâm dưa hấu vào trong nước giếng.

Làm xong những thứ này, cô còn đi lòng vòng trong bếp.

Bất đắc dĩ Jinna trước khi rời đi đã quét dọn nhà cửa một lần, cũng không cần cô làm gì nữa.

Không còn cách nào khác, cô chỉ có thể tiếp tục làm việc buổi sáng, lại ngồi xổm ở cửa chính bóc ngô.

Bóc một chút rồi lại nghỉ, mấy tiếng rất nhanh đã qua.

Lúc Jinna trở về, từ xa đã nhìn thấy một người ngồi xổm trước cửa nhà mình, còn chưa thấy rõ mặt, đã vô thức cong khoé môi.

Giống như buổi sáng, cô vừa mới dừng xe lại, cô gái ngồi ở cửa liền đứng lên.

"Jinna~"

Một tiếng gọi nhẹ tràn đầy vui sướng.

Chưa kịp đáp lại, cô liền nhìn thấy cô gái xoay người đi vào nhà chính, khi đi ra trên tay còn cầm hai quả dưa nhỏ vỏ vàng.

"Là dì Ern buổi sáng cho chị, chị đã dùng nước giếng ngâm rồi, hiện tại vừa vặn có thể ăn được"

Dì Ern chính là mẹ của bé Aum.

Tối hôm qua sau khi nhận đồ uống của Ferny, sáng nay cô bé đã đưa tới ba quả dưa hấu.

Jinna tháo mũ xuống, tóc trên trán bị mồ hôi làm ướt, mặt cũng bị phơi đến đỏ bừng.

Ý thức được Ferny đang nhìn mình, cô không khỏi có chút xấu hổ.

"Em đi tắm trước, tắm xong rồi ăn."

"Được."

Mới 4 giờ rưỡi, thời gian còn rất nhiều.

Ferny ôm dưa hấu, đi theo Jinna vào nhà.

"Chị đã bật sẵn nước nóng, bây giờ em có thể tắm rồi."

Jinna nghe thấy những lời này, bước chân dừng lại, khóe môi cũng cong theo.

"Cảm ơn"

Xem ra, buổi chiều vị thiên kim tiểu thư này ở nhà một mình, cũng làm không ít chuyện.

Tắm rửa xong, ăn dưa hấu, hai người cùng đến nhà bé Aum mượn xe điện.

"Jinna, em giỏi thật đó, cái gì cũng biết"

Ferny ngồi ở ghế sau, hai tay ôm chặt eo Jinna, xe còn chưa lăn bánh, đã nhỏ giọng khích lệ một câu.

Học chạy xe điện đơn giản hơn chạy xe đạp.

Hai bên má Jinna hơi nóng, cúi đầu nhìn hai tay ôm eo mình, càng cảm thấy bối rối.

"Chạy xe điện cũng đơn giản thôi"

"Vậy chị có thể học không?"

"Có thể"

"Em dạy chị được không?"

"Được"

Những cơn gió mùa hè hơi nóng nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt, khiến cả hoàng hôn cũng trông thật đáng yêu.

Xe điện chạy nhanh trên đường, từ nông thôn, đến thị trấn nhỏ, rồi lại đến nông thôn.

Trả xe xong, Jinna xách đồ ăn, Ferny ôm sữa chua cùng đồ ăn vặt, chậm rãi đi về nhà.

"......"

"Lát nữa nấu cơm, chị có thể giúp gì không?"

"Ừm, chị có thể rửa rau"

"Vậy thái rau thì sao?"

"Rửa bát cũng rất quan trọng"

"Chị muốn thái rau"

"Lần sau sẽ dạy chị thái rau"

"Chị cũng muốn học nấu ăn"

"Được"

"Jinna, em thật giỏi"

"......"

Ở bên người mình thích, nói gì, làm gì, đều thú vị như vậy.

10 giờ tối, Ferny nằm trên giường nhớ lại chuyện đã xảy ra cả ngày, không kìm lòng được lại nở nụ cười.

Một ngày hoàn hảo, chỉ duy nhất có một tiếc nuối nho nhỏ...

Tuy biết buổi sáng Jinna muốn nói gì, nhưng không thể chính tai nghe thấy.

Nếu có thể, cô còn muốn nghe lại lần nữa.

Không, bỏ chữ nếu đi...Cô nhất định phải nghe lại một lần.

Một cú điện thoại, cô gái ở tầng một liền mang dép lê chạy lên.

Lúc cửa phòng bị gõ vang, Ferny vội vàng kéo chăn từ bên chân lên người.

"Vào đi"

Jinna đẩy cửa phòng ra, hai ba bước đi tới trước giường, đưa tay sờ trán cô gái.

"Ban ngày không phải vẫn rất khỏe sao? Sao đột nhiên lại đau bụng? Có phải do điều hòa mà bị cảm không?"

Ferny nhìn thấy Jinna lo lắng cho mình, trong lòng chợt dâng lên một cảm giác ngọt ngào.

Nhưng cô không dám biểu lộ ra ngoài, lông mày ngược lại càng nhíu chặt hơn.

"Không phải bị cảm lạnh, mà là cái đó..."

"Chị biết, em từng học mát xa, em giúp chị ấn vài cái, nói không chừng sẽ khá hơn một chút."

Bộ dáng ấp úng này, Jinna rất nhanh đã phản ứng lại.

Là một bác sĩ phụ khoa chuyên nghiệp, cô chắc chắn biết nơi nào ấn để giảm đau bụng.

Cô còn đang do dự, tay phải đã bị một bàn tay lạnh lẽo dùng sức nắm lấy, một giây sau, lòng bàn tay cô, đã dán lên một lớp da thịt mềm mại mịn màng.

Đó là bụng của Ferny.

Trong nháy mắt, mặt cô, liền đỏ lên.

Tay cô còn chưa động đậy, trong không khí, liền truyền đến giọng nói mềm mại của cô gái.

"Bác sĩ Jinna, em làm sao vậy? Sao mặt đỏ như vậy?"

Bác sĩ Jinna...

Cái xưng hô này tựa như một công tắc đặc biệt, trong nháy mắt khiến cho cơ thể Jinna căng thẳng.

Cô đã thật lâu không nghe thấy Ferny gọi mình như vậy.

Phảng phất lại nhớ tới đoạn thời gian hai người lần đầu gặp nhau trong nước, đoạn thời gian động tâm mập mờ không rõ, chua xót lại ngọt ngào.

Hai gò má Jinna càng đỏ, theo bản năng muốn rút tay về.

Đáng tiếc, đầu ngón tay còn chưa rời khỏi làn da mềm mại, bên tai lại truyền đến một tiếng kêu đau trầm thấp.

"Ừm~"

Đèn trong phòng đang bật.

Khi ánh sáng trắng buông xuống, sắc mặt Ferny có chút tái nhợt.

Lòng bàn tay Jinna hơi mất đi sức lực, cả bàn tay càng áp sát vào cái bụng mềm mại.

"Em giúp chị ấn vài cái"

"Chị chịu khó một chút ha"

Cô lại một lần nữa thuận theo trái tim mình, lựa chọn dung túng.

Mưu kế được thực hiện, Ferny khóe miệng hơi cong cong.

Mắt thấy sắc mặt Jinna từng chút một đỏ lên, cô không khỏi nghĩ đến việc trêu chọc người kia.

Cô buông tay Jinna ra, khẽ gật đầu, khi nói chuyện, mắt cô vẫn hơi đỏ, giống như đang thật sự bị đau bụng.

"Ưm, em nhẹ tay một chút đi~"

Giọng nói vừa nhẹ vừa mềm, giống như đang làm nũng.

Jinna nghe thấy giọng nói kia, tứ chi càng lúc càng cứng ngắc.

Nhất thời quên mất việc trả lời lại.

Xoa bóp, một tay còn chưa đủ, phải dùng cả hai tay.

Cách một tấm chăn, cô cũng đưa tay trái vào.

Đối xử với bệnh nhân, cô vĩnh viễn đều nghiêm túc và cẩn thận.

Chỉ là mát xa mà thôi, vẻ mặt của cô, thoạt nhìn lại trang nghiêm như vậy.

Ferny nhớ tới lần lấy trộm chìa khóa, lúc Jinna đeo bông tai cho cô, vẻ mặt cũng giống như lúc này.

Sao lại có thể nghiêm túc như vậy chứ?

Chỉ là mát xa cũng đâu phải phẫu thuật cho bệnh nhân trên bàn mổ.

Ferny nghĩ không ra.

Từ nhỏ đã quen làm việc nặng nhọc, tay Jinna có chút thô ráp, ngón tay và lòng bàn tay của cô, đều phủ một tầng mỏng vết chai.

Mặc dù không nhìn thấy nhưng Ferny vẫn có thể cảm nhận được.

Bất giác, hơi thở của cô dần trở nên rối loạn.

"Bác sĩ Jinna!"

Lại là một tiếng gọi nhẹ.

Trong lòng Jinna run lên, hai tay ngừng cử động, sửng sốt một lát mới ngẩng đầu nhìn lên.

"Vẫn còn đau lắm sao?"

Ferny lắc đầu, bỗng nhiên cười cười.

"Bác sĩ Jinna, mặt em đỏ quá, tay cũng cứng nữa, lúc em mát xa cho bệnh nhân khác cũng như vậy sao?"

Là một bác sĩ chuyên nghiệp, khi chữa bệnh cho bệnh nhân, đương nhiên không thể mang theo cảm xúc cá nhân.

Jinna không nghĩ tới Ferny sẽ hỏi mình chuyện này, sắc mặt nhất thời có chút xấu hổ.

Cô không biết nên trả lời như thế nào, chỉ có thể giả vờ như chưa nghe thấy gì, đỏ mặt, chịu đựng bầu không khí lúng túng, tiếp tục mát xa cho cô gái trên giường.

Ferny thấy cô không nói lời nào, lại đuổi theo hỏi tiếp.

"Bác sĩ Jinna, em đối với mỗi bệnh nhân đều căng thẳng như vậy sao?"

Mỗi một câu nói đều mang theo 'bác sĩ Jinna', nghe được khiến trái tim Jinna lại bắt đầu nóng lên

Cô vẫn cúi đầu, không nói một lời.

Ferny cắn cắn môi, đưa hai tay vào chăn, trực tiếp giữ chặt tay Jinna.

"Đừng ấn nữa, chị không có đau."

"Cái gì?"

Jinna còn chưa kịp phản ứng, đã thấy Ferny xốc chăn từ trên giường ngồi dậy, ngay sau đó, từng chút từng chút di chuyển đến trước mặt cô.

"Chị nói, chị không phải bị đau bụng kinh, gạt em thôi"

Khuôn mặt của hai người, gần như sắp chạm vào nhau, tay của hai người, cũng nắm lấy nhau.

Trong lúc thở, hơi thở quấn quít lấy nhau, không còn phân biệt được ai là ai.

Jinna nhíu chặt mày, môi hơi giật giật, trầm mặc vài giây mới nhỏ giọng hỏi.

"Tại sao?"

Ferny cụp mắt xuống nhìn bàn tay của hai người, ngón tay thả lỏng, đầu ngón tay trượt xuống cổ tay thon dài, rất nhanh, mười ngón tay đã đan vào nhau.

"Sáng nay chị chưa nghe thấy em nói gì. Chị muốn nghe em nói lại lần nữa, được không?"

"Tuy rằng chị không biết khi đó em định nói gì, nhưng chị có thể đoán được em muốn nói cái gì, cho nên, đừng nghĩ tới việc gạt chị, em nói thật hay nói dối, chị nghe một cái liền biết".

Hóa ra mọi chuyện đều đã được lên kế hoạch cẩn thận chỉ để chứng minh rằng Jinna quan tâm đến mình, vốn đã vượt ra ngoài cái gọi là tình bạn, từ đó cắt đứt đường lối hối hận của đối phương.

Giống như lại một lần nữa trải qua chuyện xảy ra buổi sáng, Ferny nhìn gương mặt cô gái trước mắt, tâm trạng không hiểu sao lại lo lắng hơn rất nhiều.

Cô không chú ý tới, người kia đã sớm rút tay về.

Lúc này, năm ngón tay của đối phương đang nắm lấy cổ tay cô, các đầu ngón tay đang ấn vào vị trí mạch đập.

Chỉ trong vòng 60 giây, động mạch quay đã nhảy lên 88 lần.

Hơi nhanh một chút, nhưng vẫn chưa vượt quá 90, nhịp tim vẫn còn bình thường.

Jinna thở phào nhẹ nhõm.

60 giây im lặng, Ferny cho rằng cô đang do dự, nhưng trên thực tế, cô chỉ là đang muốn xác nhận Ferny sau khi nghe sẽ lại ngất xỉu giống như ban ngày hay không.

Một lát sau, tay của hai người lại lần nữa chạm vào nhau.

Mà Ferny, cuối cùng cũng nghe được lời mình muốn nghe nhất.

Câu nói này đã có rất nhiều người nói với cô, duy nhất chỉ có Jinna là chưa từng nói...

"Ferny, em thích chị"

Âm thanh vang lên bên tai, rất nhỏ, nhưng Ferny nghe được rõ ràng, trong nháy mắt, ánh mắt của cô liền đỏ lên.

"Nói lại lần nữa"

"Em thích chị"

"Lần nữa"

"Em thích chị"

Liên tiếp ba câu, giọng điệu của mỗi một câu đều trang trọng như vậy, trang trọng đến mức, nghe giống như đang cầu hôn.

Thiên kim tiểu thư cho tới bây giờ chưa từng yêu đương với ai, đến lúc này, ngay cả giọng nói cũng ẩn chứa chút run rẩy, nhưng vẫn muốn giữ lấy chút kiêu ngạo cuối cùng trước mặt người mình thích.

"Ba chữ này, là chính miệng em nói, chị không có ép buộc em"

Thì không có ép buộc, chẳng qua chỉ là giả vờ thân thể không thoải mái, lừa gạt để đối phương quan tâm mình, mát xa cho mình, sau đó đúng thời điểm, rồi ám chỉ yêu cầu đối phương tỏ tình với mình.

Jinna có chút muốn cười, nhưng cũng không dám cười.

Cô nào dám cười?

Ferny tính tình nhỏ nhen, ai cũng không thể nhìn thấu cô.

Cô cũng vui vẻ dung túng những tính tình nhỏ bé đáng yêu trong cuộc sống hàng ngày của đối phương.

Cô gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc lại trịnh trọng, giọng nói cũng vô cùng chân thành.

"Chị không có ép buộc, tất cả đều là lời giấu sâu trong lòng em"

"Em thích chị, từ trước đến giờ vẫn luôn thích chị, đáng tiếc em lại là kẻ nhát gan, không có lòng tin, cũng không có dũng khí, sợ ngay cả bạn bè với chị cũng không làm được, ngay cả tỏ tình cũng không dám, ra nước ngoài, đổi số điện thoại, lại quên nói trước với chị, hại chị tìm em không công hai lần, đều là do em không tốt"

Ferny nghe những lời này, ánh mắt càng đỏ hơn.

"Nói những lời tốt đẹp này để dỗ dành chị, em lại coi chị là trẻ con sao?"

"Chị cũng không trách em, sao lại ôm trách nhiệm lên người mình?"

Lúc này Jinna mới dám cười.

"Không có dỗ chị, đây cũng là lời trong lòng của em."

Những lời này nói ra, Ferny không chỉ đỏ mắt, mặt cũng đỏ theo.

"Em đã nói những lời này, thì phải chịu trách nhiệm, không thể nói rồi không giữ lời."

Chỉ những người không có cảm giác an toàn mới liên tục yêu cầu sự đảm bảo tình yêu từ phía đối phương.

Jinna không biết vì sao Ferny có vẻ kém tự tin hơn mình trong mối quan hệ này, nhưng cô vẫn trịnh trọng gật đầu.

"Ừm, em biết"

"Tất nhiên em sẽ chịu trách nhiệm, nếu chị muốn"

Ferny nghe thấy những lời này, theo bản năng mím môi.

Sao cô lại không muốn chứ?

Chỉ là, trong lòng của cô, cất giấu rất nhiều bí mật.

Cô nâng đôi mắt đỏ mọng ẩm ướt lên, ánh mắt rơi xuống khuôn mặt nghiêm túc lại đứng đắn của Jinna, do dự vài phút, vẫn hỏi ra băn khoăn ẩn giấu trong lòng.

"Em thật sự thích chị sao?"

"Con người thật của chị có lẽ sẽ không giống với những gì em tưởng tượng. Nếu vậy, em vẫn sẵn sàng thích chị chứ?"

"Em có biết con người chị xấu xa đến mức nào không?"

Phải mất rất nhiều, rất nhiều can đảm để phơi bày mặt tối của trái tim trước người mình yêu.

Những chuyện đó, còn chưa kịp nói ra miệng, nước mắt Ferny đã sắp rơi xuống.

Cô biết, trong lòng Jinna mình là một người không có vết nhơ.

Vì trả lại sự tự do cho Becky, vì bảo vệ người nhà, đại nghĩa diệt thân, tố cáo cha ruột của mình.

Nhưng trên thực tế, những chuyện sai lầm mà cô đã làm, Jinna hoàn toàn không biết gì cả.

Cô không dám nói, nhưng cô phải nói.

Thời niên thiếu cô đã từng làm chuyện có lỗi với Freen, lúc mới đến Barkham đã làm chuyện có lỗi với Becky, vì muốn thu thập chứng cứ đã làm chuyện có lỗi với Jinna.

"Lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, chị đã biết em có hảo cảm với chị, sau khi về nước, chị đã cho người điều tra bối cảnh của em, chị biết em thích kiểu người gì, chị biết nên làm thế nào để em ngoan ngoãn nghe lời chị, nếu như không phải bị em phát hiện, chị cũng không dám cam đoan chị còn có thể làm chuyện gì với em."

"Có lẽ, chị sẽ tiếp tục gạt em, dùng bản thân làm mồi nhử, bán đứng chính mình, bán đứng tình cảm, sau đó tiếp tục thao túng em, lợi dụng em."

"Mọi người đều nói với chị rằng em thích chị, chỉ có bản thân chị biết, chị không tốt như em tưởng tượng, người em thích, thay vì nói là chị, không bằng nói là hình tượng hoàn mỹ mà chị cố tình thể hiện trước mặt em"

"Những gì cần nói chị đã nói hết rồi, câu vừa rồi em nói muốn chịu trách nhiệm gì đó, em không cần để trong lòng, mặc kệ em lựa chọn thế nào, chị cũng sẽ không giận, dù sao cũng là chị lừa gạt em trước"

Câu cuối cùng nói xong, Ferny đã không dám liếc mắt nhìn Jinna một cái.

Cô sợ sẽ nhìn thấy sự chán ghét trong ánh mắt của đối phương.

Lúc sợ hãi, hai tay lại không ngừng run rẩy.

Cho đến khi cô cảm nhận được có hai bàn tay ấm áp xoa lên má, ép buộc cô ngẩng đầu, đối diện với cặp mắt trầm tĩnh thâm thúy kia, nước mắt của cô, mới không tiếng động mà chảy xuống.

Jinna nhìn cô, ánh mắt rất bình tĩnh, không có chán ghét, cũng không có ghét bỏ.

Trong lúc run rẩy, cô nghe thấy giọng nói của Jinna từ bên tai vang lên, ôn nhu lại mềm mại...

"Những lời chị vừa nói, em đều biết"

"Vừa rồi, Khun Freen nghe dì nói chị phát bệnh ngất xỉu, lập tức gọi điện thoại cho em, những chuyện trước kia, cô ấy đều đã nói cho em biết hết rồi".

Freen đã liên lạc với Jinna?

Vẻ mặt của Ferny tràn ngập sự kinh ngạc, tim cô đập thình thịch.

"Trên đời này không có người nào hoàn mỹ, và em cũng sẽ không yêu cầu chị theo tiêu chuẩn của một vị thánh"

"Lúc trước sau khi em phát hiện chị mang theo mục đích tiếp cận em, chúng ta cũng đã nói rõ ràng rồi, em tin tưởng, từ đêm đó trở đi, chị đã không còn đóng vai cái gọi là 'hình tượng em thích' trước mặt em nữa"

"Em phối hợp với chị giả làm tình nhân ở trước mặt mọi người, cùng chị đến Barkham, chăm sóc vết thương ở chân của chị cho đến khi khỏi hẳn, lúc đó, em ở chung với chị nhiều như vậy, chẳng lẽ người đó không phải là chị thật sự sao?"

"Chị nói với em, phải chịu trách nhiệm với lời nói của mình, chẳng lẽ những lời này đều không tính trên người chị sao? Có những lời, không phải chị nói không coi là thật, là có thể không coi là thật được".

Ferny chớp mắt nhìn, một giọt nước mắt theo hốc mắt liền rơi xuống.

Tầm nhìn của cô mơ hồ, cái gì cũng không thấy rõ.

Nhưng cô cảm nhận được có người ôm mình vào trong ngực, nhẹ nhàng nói chuyện ở bên tai mình...

"Chị nói, chị rất giỏi trong việc kiểm soát cảm xúc và lợi dụng nước mắt để đạt được mục đích"

"Nhưng em biết, ngay lúc này, nước mắt của chị nhất định là thật"

"Em thích chị, chị cũng thích em, chúng ta ở bên nhau, được không?"

Ferny nghe vậy liền chấn kinh, rất nhanh đã ngẩng đầu lên.

Ánh mắt của cô vẫn đỏ, nhìn qua có chút đáng thương.

Jinna rũ mắt xuống, vừa lúc nhìn thấy đôi mắt đỏ ngầu kia, cổ họng bất giác giật giật.

Cô đang chờ một câu trả lời.

Ferny không nói gì, nửa người trên tựa vào trên người Jinna, hai tay cũng đặt lên vai Jinna, chậm rãi đưa môi mình lên.

Cô dùng hành động thực tế thay cho câu trả lời.

Nụ hôn đầu tiên của hai người.

Bầu không khí vừa phải.

Tim Ferny đập càng lúc càng nhanh.

Ngay lúc cô cho rằng mình sắp hôn lên môi Jinna, lại không nghĩ tới, lại bị đối phương nghiêng đầu, tránh né.

Chỉ một giây, sắc mặt cô đã trở nên trắng bệch.

Cô không biết tại sao Jinna lại từ chối mình.

Cô đang muốn hỏi, liền thấy khuôn mặt đối phương chậm rãi biến thành màu đỏ.

Ngay sau đó, bên tai cũng vang lên một giọng nói rất quen thuộc.

"Không thể hôn được, chị sẽ lại bị ngất"

"Trong vòng 60 giây, động mạch quay của chị đã nhảy lên 99 lần, nếu còn hôn nữa, chị có thể sẽ ngất xỉu như ban ngày".

Ferny nghe thấy những lời này, rốt cuộc nhịn không được bật cười.

"Còn chưa hôn mà, làm sao em biết chị sẽ ngất?"

"Jinna, chúng ta thử lại lần nữa, được không?"

Jinna mãi mãi cũng không từ chối được Ferny.

Giống như giờ phút này.

Trên chiếc giường đơn nho nhỏ, nửa người trên của hai người dán sát vào nhau.

Không biết từ lúc nào, tay của Jinna đã đặt lên lưng Ferny.

Chỉ dùng một cánh tay,  cô đã có thể khóa chặt vòng eo mềm mại kia.

Ferny hơi ngẩng đầu, mái tóc dài đen nhánh xõa tung sau vai, nhìn qua có chút lộn xộn.

Môi của cô hơi há ra, mỗi hơi thở đều có một mùi thơm ấm áp và ngọt ngào bay vào không khí.

Cô vẫn không muốn từ bỏ, thậm chí còn không ngại chủ động.

Vào một đêm mùa hè lãng mạn như vậy, cô chỉ muốn xin một nụ hôn từ người con gái mình yêu.

Môi của hai người càng ngày càng gần nhau hơn.

Mặt Jinna càng lúc càng đỏ.

Cô không né tránh nữa, một tay ôm eo cô gái, một tay xoa lên gò má, đỏ mặt, đè nén nội tâm xấu hổ, nới lỏng đôi môi mím chặt ra.

"Để em"

"Cái gì?"

"Để em hôn chị"

Sau khi hai người xác định quan hệ, Jinna so với trước kia, tựa hồ có chút không giống.

Ferny còn chưa kịp phản ứng, môi cô gái đã hạ xuống.

Một nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước, tới nhanh, kết thúc cũng nhanh.

Người khơi mào nụ hôn này, rõ ràng là cô, đến cuối cùng, người nắm giữ quyền chủ động, lại biến thành Jinna.

Nụ hôn đầu tiên kéo dài một giây.

Nụ hôn thứ hai kéo dài ba giây.

Nụ hôn thứ ba kéo dài mười giây.

Mãi đến nụ hôn thứ tư, cả hai mới có được nụ hôn ướt át thực sự.

Vào một đêm đẹp trời, ngoài cửa sổ bầu trời đầy sao, trên cửa sổ in ra hai bóng hình chồng lên nhau.

Một nụ hôn nhẹ nhàng và sâu dần dần, từ cánh môi dán vào nhau, đến răng lưỡi chạm vào nhau, từng chút từng chút xâm lược nơi thân mật.

Trải nghiệm nụ hôn đầu tiên của Ferny, quả thực có thể nói là hoàn mỹ.

Điều tiếc nuối duy nhất, chính là không biết kết thúc như thế nào.

Jinna nhìn cô gái trên giường, nhịn không được cong môi.

Cô không rời đi, vẫn ngồi bên giường trông coi.

Lần trông coi này, chính là một tiếng rưỡi.

Lúc Ferny mở mắt, đèn trong phòng đã sớm tắt.

May mắn bên ngoài có ánh trăng chiếu rọi, chỉ cần liếc mắt là cô có thể nhìn rõ khuôn mặt của cô gái nằm bên cạnh.

Khuôn mặt của Jinna.

Dù sao cũng là giường đơn, hai người trưởng thành nằm lên, ít nhiều cũng có chút chật chội.

Ferny lặng lẽ đưa tay ra từ dưới chăn, đầu ngón tay chậm rãi trượt xuống trán, chạm vào mắt, mũi và môi của Jinna.

Cẩn thận từng chút một chạm vào, trong động tác tràn đầy tình yêu triền miên.

Đây là ngôi sao của cô.

Từ nay về sau, ngôi sao này chỉ thuộc về một mình cô.

Chỉ mới nghĩ tới, trong lòng cô không khỏi dâng lên một cảm giác ngọt ngào.

"Chị đang cười gì vậy?"

Một câu hỏi nhẹ nhàng bất ngờ vang lên bên tai, khiến Ferny lập tức tỉnh táo trở lại.

Lúc ngước mắt lên, cô mới phát hiện thì ra Jinna cũng đã tỉnh.

Cô lắc đầu, trên lông mày tràn ngập vui vẻ, lúc nói chuyện, đầu ngón tay vẫn dừng trên môi đối phương.

"Không nói cho em biết"

Có thể nhìn ra được, tâm trạng Ferny cực kỳ tốt.

Jinna mặc cho ngón tay của cô vuốt ve trên mặt mình, vài giây sau, mới nhỏ giọng hỏi ra một vấn đề đã sớm muốn hỏi.

"Em nghe thấy chị nói với dì Ern, lúc tết âm lịch chị có tới thôn tìm em, nói có việc muốn hỏi em, là chuyện gì?"

Nói đến đây, trong lòng Ferny nhất thời nổi giận.

"Em còn dám nói nữa sao, trước khi em đi đã để lại cho chị rất nhiều hạt giống hoa, chị đã trồng tất cả, chỉ duy nhất có một loại hoa trồng thế nào cũng không nảy mầm nổi, mẹ biết chị vẫn không quên được em, cho nên dùng cái cớ này bảo chị đến MuangKhua tìm em, kết quả không gặp được em thì thôi, người bán hoa còn nói cho chị biết, những loại hạt giống trồng mãi không nảy mầm nổi là do hạt đã bị nấu chín, căn bản không thể trồng được".

Jinna nghe vậy sửng sốt, sau khi phục hồi tinh thần, nhịn không được nở nụ cười.

Lúc đó cô xuất ngoại, tặng hạt giống hoa cho Ferny làm quà, cũng sẵn tiện gửi một ít tâm tư vào trong đó.

Những hạt giống bị nấu chín kia, thật ra là do cô cố ý bỏ vào.

Cô biết, với tính cách của Ferny, nếu trong một mẻ hạt giống hoa có một loại không thể nảy mầm, cô nhất định sẽ đứng ngồi không yên.

Cách nhanh nhất để giải quyết vấn đề chính là đi hỏi cô.

Cô không muốn cắt đứt liên lạc với Ferny, cho nên cố ý để lại hạt giống hoa đã bị nấu chín, chờ Ferny tới tìm mình.

Chỉ tiếc, đợi ba tháng, đợi đến khi điện thoại và Line Chat của cô đều bị mấy tên phóng viên vô lương tâm kia gọi muốn nổ máy, cô vẫn không đợi được một tin nhắn của Ferny.

Cô cho rằng phương pháp của mình không có hiệu quả, nhưng lại không nghĩ tới, sau khi đổi số không lâu, Ferny liền mượn lý do trồng hoa, tự mình đi tới MuangKhua.

Định mệnh đã định, cứ như vậy bỏ lỡ.

Cho đến giờ phút này, mới cởi bỏ hiểu lầm.

Jinna giơ tay lên, đè bàn tay lạnh lẽo trên gò má lại, sau đó nắm chặt từng chút một, cho đến khi mười ngón tay hoàn toàn nắm chặt, cuối cùng mới giải thích chuyện trồng hoa.

"Xin lỗi, hạt giống nấu chín là do em cố ý bỏ vào".

"Dựa theo tính cách của chị, một khi bắt đầu trồng hoa, nhất định sẽ thắc mắc tại sao lại có hạt giống trồng mãi không nảy mầm, thậm chí có thể sẽ tới hỏi em, đến lúc đó, em sẽ có cơ hội liên lạc lại với chị"

Tựa hồ không nghĩ tới trong các hạt giống hoa còn cất giấu bí mật này, vẻ mặt Ferny tràn đầy khiếp sợ.

"Xin lỗi"

Lại là một tiếng xin lỗi.

Ferny mím môi, nhẹ giọng hừ một tiếng.

"Xin lỗi gì chứ? Chị cũng đâu có trách em"

"Tình yêu là chuyện của hai người, nhất định phải hiểu nhau, sau này chị sẽ không nổi giận lung tung nữa"

Mười tháng xa cách, thiên kim tiểu thư giờ đây đã trưởng thành trong cách suy nghĩ rất nhiều.

Tâm trí Jinna khẽ động, cô nắm lấy bàn tay của đối phương đưa lên môi, nhẹ nhàng hôn lên.

"Không phải tháng trước chị đã biết em về nước rồi? Vậy sao bây giờ mới tới tìm em?"

"Mẹ chị nói không có cô gái nào có thể từ chối những bông hoa đẹp, nếu chị muốn đi tìm em để làm hoà, đương nhiên không thể đi tay không, vừa lúc đó hoa trong sân sắp nở, chị liền ở nhà thêm một tháng, cố ý chọn ba chậu hoa cùng nhau mang tới đây"

Vì muốn chờ hoa nở, cho nên đành chờ thêm một tháng?

Nói không nên lời đây là cảm giác gì, trái tim Jinna, có chút chua xót và ngọt ngào.

Cô chưa bao giờ nghĩ rằng một người như Ferny lại thích mình, chứ đừng nói đến việc người kia làm nhiều việc như vậy cho cô mà cô không hề hay biết.

Cô muốn nói gì đó, lại không biết nên nói gì.

Im lặng hồi lâu, không lên tiếng, giọng nói của Ferny lại vang lên.

"Có phải rất cảm động không?"

"Ừm"

"Một chút việc nhỏ như vậy đã khiến em cảm động rồi, chờ quay về Bangkok, em nhìn thấy hoa chị trồng cho em, chẳng phải là sẽ cảm động đến phát khóc sao?"

"Ừm"

"Sao em chỉ nói mãi một chữ vậy? Em không có gì muốn nói với chị sao?"

"Có"

"Hả?"

Cuộc đối thoại còn chưa kết thúc, đã bị một nụ hôn bất ngờ chấm dứt.

Giờ khắc này, Ferny rốt cục cũng biết Jinna muốn nói gì với mình.

"Em muốn hôn chị"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro