Ngoại truyện 3

Bữa ăn này, mọi người đều ăn rất vui vẻ.

Về đến nhà, đã là 10 giờ tối.

Ngày thứ ba Sam phải đi học, nên đã trở về phòng nghỉ ngơi từ sớm.

Meena sau khi chơi game mệt mỏi, ngồi trên sô pha xem phim hoạt hình, không bao lâu liền nhắm mắt ngủ thiếp đi.

Bà Wanhara ở trong phòng ngủ thu dọn quần áo, nghe thấy tiếng gõ cửa truyền đến, lập tức mở cửa ra.

Thì ra, là Yuki tới.

Bé con ngẩng đầu lên, hai má hồng hồng, kẹp hoa trên đầu nhìn có chút lệch, khóe miệng còn dính chút nước dâu tây màu đỏ, nhìn càng thêm vài phần đáng yêu.

"Bà ơi, Meena ngủ rồi"

"Con đã tắt TV rồi~"

Thật là một đứa bé ngoan hiểu chuyện.

Bà vươn tay sờ sờ đầu Yuki, sau đó cúi người ôm lấy bé con.

"Meena ngủ rồi, Yuki cũng nên ngủ thôi"

"Bà đưa con về phòng trước ha~"

Tính toán thời gian, Becky và Freen cũng đã tắm rửa xong.

Yuki ôm cổ bà, ngoan ngoãn gật đầu.

"Cảm ơn bà~"

Không chỉ ngoan, còn biết lễ phép.

Trong mắt bà Wanhara càng vui mừng hơn, chỉ hy vọng quỷ nghịch ngơm như Meena trong quá trình sống cùng Yuki cũng có thể thay đổi đôi chút.

Trong phòng ngủ chính trên tầng ba, Becky đã tắm xong, đang ngồi ở mép giường gấp quần áo.

Trên người cô mặc một bộ váy ngủ dài, mái tóc đen xõa xuống, một số dính vào lưng, một chút dính ở hai bên má, bởi vì vừa mới tắm rửa xong, đuôi tóc còn rơi xuống một lớp nước chưa khô, đem váy ngủ đều thấm ướt một chút.

Sau khi Yuki vào phòng, cô ôm con gái lên ghế, còn mình thì ngồi xổm trước ghế, dùng khăn giấy ướt từng chút từng chút lau sạch nước dâu tây trên khóe miệng con gái.

Động tác ôn nhu lại nhẹ nhàng, giống như nâng niu một món báu vật.

"Con mèo nhỏ của mẹ~"

Nghe thấy mẹ đang cười mình, Yuki cũng mím môi cười theo.

Tối nay, là ngày vui vẻ nhất kể từ khi bé con đến Bangkok tới nay.

Hiện tại bé con đã có rất nhiều người thân, có bà ngoại, có dì, có cô, cũng có dì nhỏ và cậu, liên hoan buổi tối hôm nay, náo nhiệt như vậy, có rất nhiều người chơi cùng với bé. Đó là những điều bé chưa bao giờ dám nghĩ đến khi còn ở Barkham.

"Mẹ, con thật hạnh phúc~"

Yuki thẳng thắn chia sẻ niềm hạnh phúc của mình với mẹ, khi nói chuyện, đôi mắt tròn hình quả hạnh tràn đầy nghị lực, giống như hai viên đá hắc thạch tỏa sáng dưới ánh mặt trời, vô cùng sống động.

Becky nhìn ra con gái rất vui vẻ, cũng không tự chủ được cong môi.

"Ừm, mẹ biết, mẹ cũng cảm thấy rất hạnh phúc"

Chăm chỉ uống canh hai tháng, trên mặt Becky cuối cùng cũng có chút thịt.

Yuki vươn bàn tay nhỏ bé, tri kỷ đem mái tóc ướt bên gò má mẹ vén ra sau tai, đầu ngón tay chạm vào gò má mẹ, nhẹ nhàng chọc chọc.

"Mẹ, mặt mẹ mềm quá"

"Mẹ, con muốn hôn mẹ"

"Nhưng con còn chưa đánh răng"

"Vậy mẹ hôn con được không?"

Một tiếng lại một tiếng mẹ, có người mẹ nào nghe xong trong lòng lại không mềm nhũn.

Freen từ phòng tắm đi ra, cũng bị lời nói của con gái cảm thấy đáng yêu.

Cô không lên tiếng, chỉ đứng cách đó không xa lẳng lặng nhìn.

Cô thấy Becky hôn khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái, sau đó lại chủ động đưa khuôn mặt đến trước mặt Yuki, cũng để cho bé con hôn mình một cái.

"Chưa đánh răng vẫn có thể hôn mẹ được~"

"Mẹ sẽ không chê con mèo nhỏ của mẹ bẩn~"

Khung cảnh ấm áp tràn ngập căn phòng, khiến Freen nhớ về những ngày tháng còn sống ở Barkham.

Vẫn là Yuki phát hiện ra cô trước.

"Mami!"

Một tiếng gọi mềm mại, Becky lập tức liền quay đầu lại.

Lúc bốn mắt nhìn nhau, một nụ cười nhàn nhạt hiện lên trong mắt Freen.

Becky còn chưa lên tiếng, Yuki  liền từ trên ghế đứng lên, hai ba bước đi tới trước mặt Freen, ngẩng đầu lên làm nũng nhỏ giọng hỏi một câu.

"Mami, con cũng có thể hôn mami không?"

Nghe thấy yêu cầu này, trái tim của Freen lập tức liền mềm nhũn.

Cô cúi người xuống, trực tiếp ôm con gái vào trong ngực, sau đó giống như Becky, chủ động hôn con gái một cái.

"Đương nhiên có thể"

"Con là công chúa nhỏ của mami~"

"Công chúa nhỏ muốn hôn, sao mami lại từ chối chứ?"

Công chúa nhỏ...

Mỗi lần nghe thấy ba chữ này, Yuki đều nhịn không được bật cười.

Những nàng công chúa trong truyện cổ tích luôn có một kết thúc có hậu.

Được mẹ và mami yêu thương, bé con cũng giống như công chúa, hạnh phúc như vậy.

Hai bàn tay nhỏ bé ôm lấy mặt mami và hôn mạnh lên mặt mami một cái.

"Mami không được chê con bẩn~"

"Công chúa nhỏ của mami sạch sẽ xinh đẹp, bẩn chỗ nào?"

Nói lời hay ý đẹp để dỗ dành con gái, không ai bằng Freen.

Yuki bị những lời này chọc cười, lại cảm thấy thẹn thùng, khuôn mặt nhỏ nhắn chôn vào đầu vai Freen, cũng không dám ngẩng lên.

Becky đứng một bên, không khỏi mỉm cười.

"Chị bế Yuki đi tắm, em ngồi trên giường chờ một chút ha"

Freen vỗ vỗ lưng con gái, lúc xoay người, còn nháy mắt với Becky.

Trong nháy mắt, Becky liền hiểu ý của cô.

Freen là muốn chờ sau khi Yuki tắm rửa xong, mới nói với bé con chuyện em gái.

Chắc chắn sẽ là một đêm khó quên.

Tắm cho Yuki, đối với Freen mà nói đã là chuyện thuận buồm xuôi gió, không còn luống cuống như lúc đầu nữa.

Trong vòng một giờ, cô đã rửa mặt, tắm rửa, gội đầu và sấy tóc cho con gái, thậm chí còn đánh răng.

Tóc mới vừa sấy xong, những sợi tóc vàng bay bồng bềnh, cảm giác sờ lên thật tốt.

Freen ôm con gái thơm thoa trở lại giường, cả nhà ba người im lặng ngồi cạnh nhau.

Bầu không khí hơi khác một chút.

Yuki ngồi giữa hai người, đầu tiên nhìn Freen, sau đó lại nhìn Becky, vẻ mặt ẩn chứa chút khó hiểu.

"Mẹ, mami, muốn họp sao?"

Họp - là quy tắc một nhà ba người cùng nhau đặt ra.

Mỗi lần có chuyện quan trọng muốn nói, ba người sẽ giống như bây giờ ngồi xuống cùng nhau bàn bạc.

Tâm trạng của Freen lúc này, không hiểu sao lại có chút lo lắng.

Ngược lại là Becky, nhìn vẫn rất là bình tĩnh.

"Ừm, mẹ và mami có chuyện muốn nói với con"

Yuki nghe tiếng, đôi mắt hình quả hạnh khẽ mở, lập tức gật đầu, không nói gì nữa.

Bé con đang chờ, chờ mami và mẹ nói chuyện với mình.

Tuy rằng không biết rốt cuộc là chuyện gì, nhưng bé nhìn ra được, đây nhất định là một chuyện cực kỳ quan trọng.

Nếu không, mẹ và mami cũng sẽ không nghiêm túc như bây giờ.

Nhất là mami, nghiêm túc như vậy.

Căn phòng rộng lớn yên tĩnh, không một ai phát ra tiếng động.

Lời nói trong cổ họng đã ấp ủ từ lâu, nhưng vào lúc này, Freen lại không nói được một lời.

Cô không phải là một người thích buồn lo vô cớ.

Nhưng trong chuyện này, cô không thể không lo lắng và sợ hãi.

Thậm chí, lời còn chưa nói ra, cô đã bắt đầu tưởng tượng đến phản ứng của Yuki...

Buồn bã, tủi thân, hoặc là tức giận.

Bất kể là như thế nào, chỉ mới nghĩ đến, cô đã không đành lòng.

"Sarocha, hay để em nói"

Becky nhìn thấy sự lo lắng của Freen liền đề nghị tự mình sẽ nói.

Hai người mẹ cứ thần bí như vậy, lòng hiếu kỳ của Yuki cũng bắt đầu nổi lên.

Rốt cuộc là chuyện gì đây?

Mami thậm chí còn không dám nói.

Bé con mở to hai mắt, nhẹ nhàng gọi một tiếng "mami", giống như đang thúc giục.

Freen mím môi, trên khuôn mặt tinh xảo tràn ngập khó xử.

Cô nhìn về phía Becky, lắc đầu, cự tuyệt ý tốt của đối phương.

"Không, chị muốn đích thân tự mình nói".

Becky nghe tiếng cười khẽ, có thể nhìn ra được Freen chờ đợi thời khắc này đã lâu, trong lòng không khỏi có chút ấm áp.

Trước khi Freen mở miệng, cô vươn tay đỡ lấy vai đối phương, chủ động đưa lên một nụ hôn khích lệ.

Yuki nghiêng đầu nhìn mẹ hôn mami, cũng nở nụ cười.

Cảm nhận được sự ủng hộ của người yêu đối với mình, Freen có thêm chút lòng tin.

Lúc này đây, cô cuối cùng đem lời từ trong đáy lòng nói ra.

"Yuki, con cảm thấy cô Sam và cô nhỏ như thế nào?"

Yuki không nghĩ tới mami sẽ hỏi mình cái này, sửng sốt một chút mới trả lời.

"Cô Sam rất tốt, rất thương con, mỗi lần về nhà đều mua đồ ăn ngon cho con ăn, Meena cũng tốt lắm, con rất thích chơi với cô nhỏ".

Freen sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái, tiếp tục hỏi.

"Vậy con cảm thấy, mối quan hệ của họ có tốt không?"

Câu hỏi này rất dễ trả lời.

Dù chỉ mới đến đây được hai tháng nhưng Yuki đã thấy mối quan hệ giữa Sam và Meena cũng không hoàn toàn ác liệt như vẻ bề ngoài.

"Cô Sam cô rất thương Meena, mỗi lần Meena khóc, cô Sam cũng rất buồn. Meena cũng rất thích cô Sam, có lúc giận dỗi, nhưng vẫn nguyện ý chia sẻ đồ ăn của mình cho cô Sam cùng ăn"

Đều là những chi tiết nhỏ trong cuộc sống hàng ngày, có những chi tiết ngay cả người lớn cũng không chú ý tới.

"Cho nên, con cảm thấy hai chị em bọn họ có quan hệ rất thân thiết, phải không?"

Yuki vẫn như cũ gật đầu.

"Meena thật ra rất nghe lời cô Sam"

Rốt cuộc cũng đợi được những lời nói này.

Khóe môi Freen khẽ cong, ôm bé con đến trước mặt Becky.

"Vậy con có muốn giống như cô Sam không, sau này, cũng có người nghe lời con như vậy?"

Yuki nhíu mày, trên mặt hiện ra một tia hoang mang, hiển nhiên nghe không hiểu lời nói của Freen.

"Mami, ai sẽ nghe lời con ạ?"

Freen cầm bàn tay nhỏ bé của con gái, nhẹ nhàng đặt lên bụng Becky, cuối cùng cũng nói ra câu nói quan trọng nhất.

"Trong bụng mẹ, có em gái nhỏ của con".

"Yuki, con sắp được làm chị rồi"

Chị...

Yuki bị chữ này đập cho choáng váng.

Vài phút trôi qua, bé con mới phản ứng được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Thật ra, Yuki vẫn luôn ao ước có một người chị.

Nhưng nếu như không có chị, vậy thì mình được làm chị. Nghe ra...cũng không phải là chuyện gì không tốt.

Lòng bàn tay bé con vẫn dán trên bụng Becky, nhưng không cảm nhận được động tĩnh gì.

Yuki nhịn không được suy nghĩ, trong này thật sự có giấu một em bé sao?

Bé con quá tò mò, tò mò đến mức quên trả lời, liền cúi đầu, chống cánh tay, đưa mặt đến trước bụng mẹ, tỉ mỉ nhìn lại một lần.

Cách một lớp váy ngủ, sao có thể nhìn thấy cái gì.

Yuki buông tay ra khỏi quần áo, đổi thành đầu ngón tay nhẹ nhàng chọc chọc vào bụng mẹ.

Bé chỉ cảm nhận được bụng mẹ rất mềm mại, điều này lại để cho bé con phát hiện ra một chuyện khác...

Đây là cách bé lớn lên từng chút một trong bụng mẹ, sau đó là xuất hiện trên thế giới này.

Chờ Yuki sờ đủ rồi, trong lòng Freen cũng lo lắng tới cực điểm.

Cô đã tưởng tượng ra rất nhiều loại phản ứng của Yuki, nhưng cô chưa bao giờ tưởng tượng Yuki sẽ như thế này, đột nhiên im lặng không nói một lời nào.

"Yuki?"

Một tiếng gọi cẩn thận, đánh thức Yuki đang tò mò.

Bé con thu tay lại, ngồi thẳng người, quay đầu nhìn Freen, nghiêm túc hỏi một câu.

"Mami, trong bụng mẹ thật sự có em bé sao?"

"Em bé cũng sẽ giống như con, sẽ từ trong bụng mẹ đi ra sao?"

Giọng điệu của Yuki rất bình tĩnh, không có bất kỳ ý nghĩ bài xích nào.

Đừng nói là Freen, ngay cả Becky cũng cảm thấy ngạc nhiên.

Không chút do dự, cô liền ôm con gái lên đùi, trịnh trọng gật đầu.

"Ừm, chín tháng sau, em bé sẽ ra khỏi bụng mẹ"

Chín tháng?

Yuki cũng không rõ đây là bao lâu, nhưng bé biết, một ngày nào đó, em bé cũng sẽ giống như mình lúc trước, nháy mắt sẽ được mẹ đưa đến thế giới này.

Không biết là nghĩ tới cái gì, Yuki bỗng nhiên nở nụ cười.

Lúc ngẩng đầu lên, đôi mắt tròn ướt đẫm tràn ngập nụ cười khao khát.

"Mẹ, mami, con muốn có em gái~"

Quá vui sướng, đêm hôm đó, phải rất khuya Yuki mới ngủ được.

Sáng sớm ngày thứ ba, Yuki là người thức dậy đầu tiên.

Becky mang thai đã bốn tháng, tuy rằng bụng vẫn chưa lớn, nhưng đã có không ít phản ứng khi mang thai, ví dụ như việc thích ngủ.

Freen và Yuki rời giường, rửa mặt xong, cô vẫn còn nhắm mắt ngủ ngon lành.

Yuki ghé vào bên giường, chống cằm cười híp mắt nhìn Becky, thỉnh thoảng vươn tay, sờ sờ bụng Becky một cái.

Bộ dạng tò mò như này, cực kỳ giống với Freen lúc mới biết Becky mang thai.

Lúc Freen đẩy cửa đi vào, thấy con gái còn canh giữ ở đầu giường, theo bản năng cong môi.

"Yuki, nên xuống ăn sáng thôi~"

Yuki quay đầu lại, vẫn không muốn rời đi.

"Mami, con muốn ăn cùng mẹ~"

Niềm vui sướng vì có em gái đã kéo dài từ tối hôm qua đến bây giờ vẫn chưa hết, thậm chí là quên luôn cả đói bụng.

Bé con không đói bụng, nhưng Becky nằm trên giường đã vì đói bụng mà tỉnh lại.

Lúc mở mắt ra, cô nhìn thấy Freen trước, sau đó mới nhìn thấy Yuki.

Ý thức còn chưa hoàn toàn tỉnh táo, bên gò má đã bị người hôn một cái, ngay sau đó, âm thanh vang lên bên tai cũng là một lời thỉnh cầu nhẹ nhàng.

"Mẹ ơi, con có thể chạm vào bụng mẹ lần nữa không?"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro