Ngoại truyện 6

Nghe giọng điệu của Poom, anh dường như không để tâm đến lời nói của em gái mình.

Dù sao, tất cả mọi người đều biết, đối với Ferny mà nói, đàn dương cầm chính là sinh mệnh thứ hai của cô, việc từ bỏ đàn dương cầm còn khó chịu hơn là chết.

Làm sao một người như cô lại không muốn chơi đàn dương cầm được?

Chỉ sợ là bởi vì có muốn đánh cũng không đánh được, cho nên mới nói ra lời tức giận thái quá như vậy.

Becky trong lòng nhớ chuyện này, cùng với Freen thương lượng xong, ngày hôm sau liền gọi điện thoại cho Ferny, mời đối phương tới nhà ăn cơm tối.

Ngay từ đầu, Ferny cũng không có ý định đi, cho đến khi nghe thấy giọng nói của Yuki.

Một tiếng 'dì nhỏ', hai tiếng 'dì nhỏ'. Cô thực sự không thể từ chối nên cuối cùng cũng đồng ý.

Chiếc đàn dương cầm được chuyển đến một căn phòng trống trên tầng hai.

Lúc Ferny tới, Yuki đang một mình ở trong phòng luyện đàn, Becky cùng bà Wanhara ở phòng bếp nấu cơm, về phần Freen, thì không biết đi nơi nào.

Bị tiếng đàn hấp dẫn, Ferny rất nhanh đã lên lầu hai.

Cửa phòng đàn mở, xuyên thấu qua khe cửa, cô nhìn thấy Yuki đang ngồi một mình trước đàn dương cầm, cái đầu nhỏ cúi xuống, hai cánh tay trắng nõn gầy gò nhẹ nhàng đung đưa trên phím đàn.

Yuki đang chơi đàn dương cầm, chơi bản nhạc mà cô từng dạy ở Barkham.

Có lẽ là quá lâu không luyện tập, có một chỗ, còn đàn sai.

Ferny chậm rãi đến gần, rất nhanh liền đi tới bên cạnh Yuki, chỉ ra lỗi sai kia.

"Con chơi sai nốt thứ ba rồi, lúc trước dì đã từng dạy con, con suy nghĩ một chút, chỗ đó rốt cuộc nên chơi như thế nào"

Giọng nói của cô, có chút nghiêm khắc.

Nhưng nghiêm khắc cũng không có nghĩa là tức giận, chỉ là thái độ của cô đối với đàn dương cầm, luôn luôn nghiêm khắc như vậy.

Yuki mím chặt môi, thử đàn một lần nữa.

Vẫn sai như cũ.

Vẻ mặt Ferny càng lúc càng nghiêm túc.

"Đàn lại"

Càng để ý, yêu cầu càng cao.

Đàn dương cầm đã đem đến cho cô vô số vinh dự và hào quang, cô không cho phép mình phạm một chút sai lầm nào.

Đối với Yuki, cô cũng như thế.

Yuki lại đàn một lần nữa.

Vẫn sai.

Hai tay Ferny buông xuống thắt lưng, đầu ngón tay nhẹ nhàng run rẩy.

Cô rũ mắt, vừa lúc nhìn thấy Yuki ngẩng đầu, trên mặt tràn đầy áy náy.

"Dì ơi, con xin lỗi"

"Con lại đàn sai rồi"

Khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu, ánh mắt vô tội như vậy, cho dù có bất mãn lớn thế nào đi, cũng trong nháy mắt nguôi giận.

Ferny cảm thấy tự trách, cảm thấy mình quá mức nghiêm khắc, không nên hung dữ với bé con như vậy.

"Dì không có giận"

"Dì đàn lại một lần cho con xem, con phải nhớ kỹ ở trong lòng nên đàn như thế nào, lần sau không được sai nữa, biết không?"

Yuki gật gật đầu, ngoan ngoãn nói tiếng cảm ơn.

"Dạ, cảm ơn dì~"

Ferny khẽ mỉm cười, sau đó cúi xuống, đôi bàn tay mảnh khảnh xinh đẹp buông xuống, năm ngón tay uyển chuyển trên phím đàn, một chuỗi nốt nhạc êm ái và đẹp đẽ từ dưới đầu ngón tay chảy ra.

Cô vẫn là một nghệ sĩ dương cầm trẻ tuổi xuất sắc.

Freen đứng ở cửa, cau mày nhìn cảnh trước mắt, trực tiếp đẩy cửa phòng ra.

Một tiếng vang nhỏ, trong phòng một lớn một nhỏ đồng thời quay đầu lại.

Hai gò má Ferny trắng bệch, nhấc chân chuẩn bị rời đi.

Chỉ tiếc, còn chưa đi được nửa bước, giọng nói của Freen đã vang lên trong không khí.

"Yuki, mami có việc muốn nói với dì, con đi tìm Meena chơi một lúc đi".

Yuki nghe lời đi đến lầu một.

Bé con vừa đi, cửa phòng đàn lập tức bị đóng lại.

Ngăn cách với thế giới bên ngoài, đôi bạn đã từng là bạn tốt này, rốt cuộc có thể nghiêm túc nói chuyện năm đó.

"Bệnh của cô rõ ràng đã đỡ rồi, sao lại nói với bọn họ là bệnh càng nặng?"

Bọn họ - đương nhiên là ám chỉ gia đình Nonjira.

Ferny sắc mặt trắng bệch, hai tay bất giác liền nắm chặt thành nắm đấm.

"Cô cố tình cho Yuki đàn sai nốt để thử tôi?"

Freen nghe tiếng nhíu mày, không phủ nhận mình quả thật đã làm như vậy.

"Có quan trọng không?"

"Cô đừng tưởng rằng cô không nói thì tôi không biết, anh ba của cô đã nói cho chúng tôi biết sau này cô không có ý định chơi đàn dương cầm. Là bởi vì chuyện năm đó phải không?"

Tổn thương cô gây ra cho Freen, là sự thật không thể vãn hồi.

Từ sau khi ý thức được hành vi năm đó của mình mang đến cho Freen bao nhiêu thương tổn, Ferny đã nghĩ tới mình sẽ có ngày này.

Ngày mà chính tay cô sẽ từ bỏ đàn dương cầm.

Cô nhìn về phía Freen, nhẹ nhàng gật đầu.

"Ừm"

Cô cứ như vậy thừa nhận.

Thẳng thắn cũng giống như sự kiêu ngạo và bướng bỉnh trong xương tuỷ của cô.

Chân mày Freen nhất thời nhíu chặt hơn.

"Tôi đã nói với cô rồi, chuyện năm đó tôi đã quên, cô cần gì phải để trong lòng?"

Mấy ngày nay, Ferny đã tận hết sức lực giúp đỡ Becky, nhất là trong trường hợp của ông Prachak, chỉ dựa vào điểm này, Freen cũng không muốn so đo với cô chuyện vết thương ở cổ tay nữa.

Nhưng cách Ferny làm việc, thường có nguyên tắc của riêng mình.

Mà đã là nguyên tắc thường rất khó thay đổi.

"Cô đã quên, nhưng tôi thì không"

"Nếu tay cô không bị thương thì người vừa đứng đây dạy Yuki chơi đàn không phải tôi, mà là cô".

"Không cần khuyên tôi nữa, cô hẳn là biết rõ tôi là người như thế nào"

Quen biết từ nhỏ, lại cùng nhau học đàn, Freen hiểu Ferny, thậm chí còn nhiều hơn cả gia tộc Nonjira.

Cô biết mình không thể khuyên được, nhưng vẫn hỏi một vấn đề cuối cùng.

"Cô đã quyết định làm điều đó từ lâu rồi?"

"Ừm"

Ferny cuối cùng cũng không thể làm giáo viên dạy cho Yuki.

Trong lòng cô, cô cũng là người không có tư cách dạy Yuki chơi đàn.

Tuy nói không thể đích thân tự mình dạy, nhưng cô vẫn tìm một vị giáo viên ưu tú cho Yuki.

Thỉnh thoảng buồn chán, cô cũng một mình đến đây, vào một buổi chiều nắng đẹp, cô bưng một tách trà nóng ngồi bên cửa sổ, uống trà và xem Yuki tập đàn.

Thời gian trôi qua cực nhanh, chỉ chớp mắt, lại qua ba tháng.

Bụng Becky ngày càng lớn, buổi sáng lúc rời giường, cũng có thể cảm nhận được thai động.

Yuki cũng giống như Freen, mê mẫn chiếc bụng của Becky không cách nào kiềm chế, hơn nữa rất thích khi em gái động thai, đem lòng bàn tay dán lên cái bụng mỏng manh kia, cảm nhận được nhịp tim của em gái đang đập.

Trong ba tháng đó, rất nhiều chuyện đã xảy ra.

Ví dụ như việc Freen và Becky vào ngày tết dương lịch, mang theo Yuki đi đến cục dân chính lĩnh giấy chứng nhận kết hôn. Lại ví dụ như, Meena làm bạn với Yuki, thuận lợi học xong nửa học kỳ, trước khi nghỉ, còn mang theo một tờ giấy khen về nhà. Lại ví dụ như, Ferny không đánh đàn dương cầm nữa mà đổi thành việc trồng hoa, khoảng thời gian chữa bệnh, cô ở trong vườn nhà mình trồng đủ loại hoa. Nhưng có một loại hoa dù trồng bằng cách nào đi chăng nữa, vẫn không nảy mầm nổi.

Tết dương lịch vừa qua, rất nhanh liền nghênh đón tết âm lịch.

Ngày lễ cả nhà đoàn tụ, Toey đưa bạn gái về nước ăn tết.

Mấy tháng nay Peechaya cùng dì út đến thôn Wat Sathon ở, trước lễ mừng năm mới, Freen đón hai người đến Bangkok đoàn tụ.

Cũng giống như lần trước, tất cả mọi người đều đến đông đủ, chỉ thiếu một người - Jinna.

Toey dẫn theo bạn gái trở về, Poom cũng thoát ế trước tết âm lịch, ba anh em nhà Nonjira, cũng chỉ còn một mình Ferny cô đơn chiếc bóng.

Bà Thanawat thấy con gái ngồi một mình trên sô pha, nhịn không được đi tới.

"Tất cả mọi người đều ở bên ngoài bắn pháo hoa, sao con không đi cùng?"

Ferny lắc đầu, không hứng thú lắm.

"Con không muốn đi"

Mấy ngày nay chữa bệnh, cả người cô gầy đi rất nhiều, quá lâu không chạm vào đàn dương cầm, có đôi khi, cả ngày cô đều giấu tay trong tay áo, ngay cả lộ cũng không muốn lộ ra ngoài.

Bà Thanawat đau lòng cho con gái, cũng biết trong lòng con gái vương vấn mãi một người không quên.

Nhưng bà có thể làm gì đây?

Bà chỉ có thể nghĩ cách làm cho con gái vui vẻ một chút.

"Hạt giống hoa lần trước trồng vẫn chưa nảy mầm, cũng không biết là loại hoa gì, khó trồng như vậy, gần đây nếu con có thời gian, hãy đến MuangKhua hỏi người bán hoa đó là hoa gì, phải chăm sóc như thế nào mới có thể để cho nó nảy mầm".

Hạt giống hoa, là Jinna tặng trước khi đi. MuangKhua, cũng chính là quê hương của Jinna, một thị trấn hoa nổi tiếng trong nước.

Bà biết, con gái bà vẫn chưa quên được Jinna, nhưng lại không muốn hạ mình đi tìm đối phương trước.

Bà chỉ có thể mượn lý do này, tạo cho con gái một cơ hội, để con gái đến MuangKhua gặp Jinna một lần.

Gặp mặt được rồi, có lẽ mọi chuyện sẽ khác.

Tuy nói Jinna học tiến sĩ ở nước ngoài, nhưng ngày trọng đại như tết âm lịch, cô nhất định sẽ về nước, huống chi, cô hiếu thảo như vậy, càng không thể để cho mẹ một mình lẻ loi ăn tết.

Bà càng nghĩ càng cảm thấy phương pháp này của mình rất tốt, lại thúc giục một câu.

"Hai ngày nữa đi đi"

"Vừa vặn, có anh hai và anh ba của con ở nhà với mẹ"

"Mẹ, bây giờ là lễ mừng năm mới, sao mẹ còn muốn đuổi con ra ngoài chứ?"

"Mẹ còn không phải vì con sao? Con nhìn con xem, vì trồng hoa, đã bao nhiêu ngày không được nghỉ ngơi rồi? Trồng hoa sớm một chút, đối với thân thể con cũng có lợi"

Bà biết con gái mình có tính tình rất kiêu ngạo, không dễ dàng cúi đầu, đặc biệt là trước mặt những người mà cô quan tâm.

Bà không dám đem ý nghĩ chân thật của mình biểu hiện ra ngoài, liền chỉ có thể tìm một lý do như vậy.

Ferny quả nhiên bị lừa.

Hoặc là nói, từ lúc bà Thanawat đề nghị cô đi đến MuangKhua, cô chưa bao giờ có ý định từ chối.

Cô cũng muốn gặp Jinna.

Cho dù, chỉ là ở xa xa nhìn một cái cũng được.

"Được, vậy ngày mai con sẽ mua vé, đến MuangKhua hỏi thử".

Ferny cứ như vậy mà đi, mọi người có thể thấy rằng mục đích thực sự của cô khi đến MuangKhua không phải để trồng hoa mà là để gặp người kia.

Mọi người đều hy vọng cô có thể mang tin tức tốt trở về, nhưng thực tế, mọi chuyện đều không như ý muốn.

Đi máy bay sáu tiếng đồng hồ, từ Bangkok đến MuangKhua.

Quê Jinna ở đâu, Ferny đã sớm nghe được từ đồng nghiệp cũ của cô.

Mùa đông ở nông thôn rất lạnh, đúng lúc tết âm lịch, lại rất náo nhiệt.

Ferny giẫm giày, bọc áo khoác bên ngoài, trên cổ quấn một vòng khăn quàng cổ thật dày, từng bước từng bước giẫm ở trong tuyết, ở trong màn tuyết trắng xóa, đi tới trước nhà Jinna.

6 giờ chiều, ở phương Nam trời đã tối.

Ferny thấy rõ ràng, trước cửa nhà mỗi một hộ trong thôn, đều rải rác đầy đất giấy pháo màu đỏ, duy nhất chỉ có trước cửa nhà Jinna, rất sạch sẽ, cái gì cũng không có.

Thậm chí, ngay cả cửa lớn trong nhà, cũng đóng chặt.

Dường như bên trong không có người.

Ferny đứng ở trong tuyết, hai bàn tay từ trong tay áo vươn ra, không bao lâu, mu bàn tay liền đông lạnh đến đỏ bừng.

Cô không dám đi lên gõ cửa, cũng không muốn rời đi, cứ đứng đó như một khúc gỗ.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, cho đến khi trong nhà hàng xóm có người đi ra đốt pháo hoa, mới phát hiện trong thôn có người lạ tới.

"Cô gái, cô tìm ai vậy?"

Một ông chú đẩy xe đi qua, nhiệt tình hỏi một câu.

Ferny xoay người, mỉm cười với ông chú, sau đó giơ bàn tay phải lạnh cóng lên chỉ vào ngôi nhà cũ hai tầng trước mặt.

"Nhà cô ấy không có ai sao ạ?"

Jinna học rất giỏi, là một sinh viên tài cao, người trong thôn đều biết cô.

Ông chú vừa nghe Ferny nói, liền biết cô là tới tìm Jinna.

"À, cô nói Jinna sao!"

"Con bé ra nước ngoài học tiến sĩ rồi, lễ mừng năm mới năm nay, còn quay về đón mẹ qua đó. Con bé này rất có tiền đồ, trước kia học ở thủ đô, bây giờ lại ra nước ngoài, nghe nói, sau này hình như sẽ không trở về nữa."

Jinna ra nước ngoài học tiến sĩ? Và đón cả mẹ cô đi nữa?

Bên tai Ferny hình như có tảng đá lớn nổ tung, tiếng ong ong không ngừng vang lên.

Những chuyện này, cô đều không hay biết gì.

Cô cho rằng Jinna ra nước ngoài làm việc, không nghĩ tới, mới ngắn ngủi ba tháng, đi làm đã biến thành đi học.

Là bởi vì người phụ nữ ở sân bay sao?

Suy nghĩ của Ferny bắt đầu hỗn loạn.

Cô không biết mình rời khỏi thôn như thế nào, cô chỉ biết là, khi trở lại trên xe, cô không còn để ý đến mặt mũi gì nữa, rốt cuộc chủ động gọi điện thoại cho Jinna.

Giống như Becky đã từng nói, phàm là một người, sẽ không có nhiều thời gian để chờ đợi một ai đó.

Cũng giống như số điện thoại lúc này...

Ba tháng sau gọi lại, số đã bị khoá.

Ngay cả nói, cũng không thể cùng Jinna nói một câu.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro