Chị điều tra em ah?
"Cơ mà sao chị biết em là cô bé mít ướt?" Nàng ngước lên, ánh mắt thắc mắc.
"Hmm nên nói hong?" Cô xoa nhẹ lưng nàng, giọng điệu đầy tò mò.
"Nên! Chị nói xem sao chị biết?" Nàng gật đầu chắc nịch, không giấu nổi sự tò mò.
"Lý lịch của em và những thông tin chị tìm kiếm suốt nhiều năm qua..." Cô khẽ xoa đầu nàng, ánh mắt chứa đựng sự trìu mến. "Đã nói cho chị biết đấy là em!"
"Chị điều tra em ah?" Nàng bất ngờ, giọng ngạc nhiên.
"Không phải đâu, chỉ là chị muốn gặp lại em một lần nữa nhưng không biết tên em, nên mới nhờ người tìm kiếm thông tin của em."
"Thế giờ gặp rồi còn muốn gặp nữa không?" Nàng nhướng mày, nụ cười trên môi đầy thách thức.
"Không..." Cô ngập ngừng, đôi mắt chớp chớp như tìm kiếm lời nói.
"Thế thì đi ra đi." Nàng đẩy cô ra, giọng giận dỗi nhưng lại ẩn chứa chút đáng yêu.
"Không để em rời xa chị nữa!" Cô kéo nàng lại, đè nhẹ xuống giường.
"Này chị tính làm gì em? Hôn à? Không cho đâu!" Nàng lắc đầu, tay che miệng lại.
"Ai nói chị sẽ hôn, mà không phải là làm cái khác ~" Cô nhếch môi, ánh mắt đầy tinh nghịch.
Cô từ từ luồn tay vào trong áo nàng, khẽ xoa chiếc eo con kiến của nàng.
"Kh... không cho!" Nàng đỏ mặt, vội đẩy cô ra và chạy vụt vào phòng tắm.
Cô phì cười, rồi nói vọng vào: "Vào đó rồi thì vệ sinh cá nhân đi nhé! Chị gọi nhân viên khách sạn mang bữa sáng cho em ~"
Nàng vội vàng đóng cửa phòng tắm lại, mặt đỏ bừng như quả cà chua, cảm giác ngượng ngùng trào lên.
Cô ở bên ngoài vẫn chưa thôi cười, đôi mắt sáng ngời đầy vẻ tinh nghịch.
Nàng đứng trong phòng tắm, nhìn vào gương, tựa như đang cố gắng làm dịu đi nhịp tim đập không kiểm soát. Cảm giác xốn xang kỳ lạ này khiến nàng chẳng thể dứt ra khỏi suy nghĩ về cô. Đã bao nhiêu năm trôi qua, rốt cuộc họ cũng gặp lại nhau, nhưng nàng vẫn chẳng thể làm quen với cảm giác gần gũi này.
Trong khi đó, cô bên ngoài nhẹ nhàng ngồi xuống giường, đôi mắt không rời khỏi cửa phòng tắm, môi mỉm cười như đang tưởng tượng đến cảnh tượng nàng bước ra.
Sau một lúc lâu, nàng bước ra khỏi phòng tắm, tóc ướt xõa dài trên vai, khuôn mặt vẫn đỏ ửng.
Cô nhanh chóng đứng dậy, bước lại gần nàng, ánh mắt dịu dàng. "Em xong rồi à?"
"D... dạ xong rồi," nàng ngại ngùng đáp, giọng nhỏ dần.
Cô mỉm cười, ánh mắt lấp lánh. "Vậy thì chúng ta cùng ăn sáng nhé? Nhân viên khách sạn sẽ mang đồ lên..."
Nàng bất ngờ nhào vào lòng cô, ôm chặt lấy cô.
"Sao đấy, Bec?" Cô ôm nàng lại, giọng nhẹ nhàng.
"Hong ạ! Em chỉ muốn ôm chị thật lâu thôi ~" Nàng lắc đầu, giọng nũng nịu, ánh mắt ngọt ngào.
"Sợ chị chạy mất hửm?" Cô xoa đầu nàng, ánh mắt tràn đầy sự dịu dàng.
"Sợ đây chỉ là giấc mơ..." Nàng ôm chặt hơn, nỗi lo lắng không thể giấu nổi.
Cô cúi xuống, khẽ cắn nhẹ vào mũi nàng.
"Ơ, đau sao chị cắn em?" Nàng trừng mắt nhìn cô, giọng bất ngờ nhưng lại đầy sự ngọt ngào.
Cô bật cười nhẹ, ánh mắt đắm đuối nhìn nàng. "Chị chỉ muốn chắc chắn là em không còn mơ nữa." Cô khẽ vuốt tóc nàng, giọng nói ấm áp, ngập tràn sự dịu dàng.
Nàng vẫn nằm trong vòng tay cô, cảm giác như mọi thứ xung quanh đã mờ nhạt, chỉ còn lại sự ấm áp và sự an toàn mà nàng chưa từng cảm nhận được. Cảm giác này khác hẳn những gì nàng đã trải qua trước đây. Thời gian như ngừng trôi khi họ ở bên nhau, không cần phải nói quá nhiều, chỉ một cái ôm, một cái nhìn thôi cũng đủ để họ hiểu nhau.
"Chị biết không, em đã từng nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ được gặp lại chị nữa," nàng khẽ thì thầm, giọng đầy nỗi niềm.
Cô nhẹ nhàng nâng cằm nàng lên, đôi mắt cô nhìn thẳng vào đôi mắt nàng với một sự kiên định: "Chị cũng từng nghĩ như vậy. Nhưng em đừng lo, giờ chị sẽ không bao giờ để em đi đâu nữa. Chúng ta sẽ không bao giờ chia xa."
"Dạ..." Nàng khẽ mỉm cười, sự lo lắng trong lòng dường như đã tan biến hoàn toàn.
Sau một lúc, nhân viên khách sạn mang bữa sáng vào. Tuy nhiên, cả hai vẫn ngồi yên, mắt không rời khỏi nhau. Cô nhìn nàng, ánh mắt như muốn nói lên tất cả, rồi nhẹ nhàng hôn lên trán nàng, như một lời hứa rằng họ sẽ luôn ở bên nhau, không bao giờ xa cách.
"Chúng ta ăn sáng thôi," giọng cô ngọt ngào xen lẫn sự ấm áp
Nàng gật đầu, cuối cùng rời khỏi vòng tay cô, nhưng đôi mắt nàng vẫn ánh lên niềm vui hạnh phúc. Dù thời gian đã trôi qua lâu, nàng hiểu rằng tình cảm này sẽ không bao giờ phai nhạt, mãi mãi bền chặt như thế.
Bữa sáng được bày ra, nhưng giữa những tiếng cười và lời nói, một cảm giác bình yên bao trùm lấy họ. Họ đã tìm lại được nhau sau bao năm tháng xa cách, và giờ đây, họ có thể bắt đầu một chương mới trong cuộc sống của mình, một chương mà họ sẽ viết cùng nhau, từng trang, từng ngày.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro