Không ai bỏ ai hết


Về đến nhà cũng đã hơn sáu giờ tối, chị với em
xách đồ vào bếp rồi bày đồ ra bàn chuẩn bị nấu

"Nãy chị có nói rồi hôm nay mình đổi vai... em nấu chính, chị phụ"

Em tròn mắt "Thật đó hả? Em được nấu hả? Nãy giờ em tưởng chị nói chơi... bình thường em mà vào bếp được năm phút là chị bế em ra vì sợ cháy bếp không đó"

"Thì hôm nay chị dạy em làm pasta! Lần này em phải tự tay làm, chị chỉ hướng dẫn thôi"

Em vội buộc tóc lên, khuôn mặt rạng rỡ như trẻ con được quà "Được! Nhưng mà chị đừng la nếu em làm banh cái nhà bếp của chị nha"

"Không la... cùng lắm chị dọn" Chị đáp, cười nghiêng đầu, giọng dịu mà đầy cưng chiều

Vài phút sau

Em hí hoáy đổ dầu vào chảo, lửa vừa bật đã "xèo" một tiếng

"Á! Nó bắn vô tay em nè!" Em kêu, vung muỗng lên khiến vài giọt dầu bắn ra ngoài

Chị cười, vội kéo em lại "Chậm thôi, đừng vội! Dầu nóng mà em làm như đánh trận vậy"

"Em hồi hộp quá..." Em lí nhí, nép vào người chị "Pasta mà dở là em... xấu hổ lắm ah..."

Chị khẽ luồn tay qua lưng em, giọng thấp và ấm "Dở cũng được, miễn là em nấu cho chị ăn"

Em ngẩng lên, má hồng hồng, rồi cười tít mắt "Thôi, chị nói kiểu đó em mắc cỡ quá à"

"Rồi, khuấy đi cô nương... nhẹ tay thôi! Như thế này nè" Chị bật cười, khuấy vài vòng để em xem rồi đưa muỗng cho em

Em làm theo, nghiêng nghiêng đầu nhìn chảo, miệng lẩm bẩm "Giống mấy đầu bếp trên mạng rồi đó"

"Ờ, chỉ thiếu mỗi cái mũ cao thôi" Chị đáp, nheo mắt trêu "Để mai mua cho em cái mũ bếp, ghi chữ Chef Becky"

"Không cần đâu, em sợ nhìn như cây nấm." – Em cười ngặt nghẽo, tay khuấy càng chậm lại

Khi sốt bắt đầu sánh, mùi kem, bơ và phô mai lan khắp căn bếp

Chị đứng cạnh, tay chạm nhẹ vào lưng em, giọng trầm, nhỏ nhưng đầy ấm áp "Thấy chưa, nấu ăn cũng giống yêu thương... phải kiên nhẫn, phải dịu! Gấp quá là hỏng ngay"

Em im một chút, rồi quay sang nhìn chị "Vậy nên chị lúc nào cũng dịu dàng với em hả?"

Chị đáp, ánh mắt mỉm cười "Vì em đáng để chị dịu dàng"

Em cúi đầu, má đỏ bừng, rồi nhỏ giọng "Chị đừng nói mấy câu vậy nữa... tim em đập nhanh lắm rồi đó"

"Thì trùng với nhịp khuấy sốt, đẹp mà" Chị trêu, tay khẽ véo má em

Em bật cười, rồi bất ngờ nghiêng người hôn lên má chị một cái thật nhanh "Lần này tới lượt em trêu lại"

Chị khựng lại một thoáng rồi bật cười, ánh mắt đầy thương "Được lắm... đầu bếp nhỏ của chị"

Tiếng cười của cả hai vang nhẹ trong căn bếp, hoà cùng mùi pasta đang sôi, ấm áp và bình yên đến lạ như thể ngoài kia, chẳng có gì đáng bận tâm cả

Sau một hồi nấu với sự chỉ dẫn của chị thì em cũng hoàn thành món ăn dù hơi chật vật vì lần đầu vào bếp nấu chính

Hai đĩa pasta đầu tiên em nấu dĩ nhiên là... không hoàn hảo

Mì hơi chín quá, sốt hơi loãng, phô mai chưa tan hết nhưng mùi thơm vẫn lan khắp căn bếp, hòa trong ánh đèn vàng nhòe trên mặt bàn gỗ

"Chị ơi, nếm thử đi!" Em gọi, giọng háo hức như đứa nhỏ khoe bức tranh đầu tiên

Chị quay lại, áo sơ mi trắng xắn tay, tóc buộc hờ sau gáy, gắp một sợi mì, đưa lên miệng, nhai chậm

Một thoáng im lặng

Rồi chị khẽ mỉm cười "Ừm... ngon đó"

"Thật hả? Không chê hả?" Em nheo mắt, chờ nghe trêu

Chị cười "Không, em nấu còn ngon hơn mấy lần chị nấu nữa"

"Xạo quá" Em bật cười, nghiêng đầu "Chị mà khen vậy là có âm mưu gì rồi phải không"

"Có chứ" Chị nghiêng đầu, ánh mắt như tan ra trong ánh đèn "Âm mưu là... để em nấu tiếp lần sau"

"Vậy thì được nhưng chị phải phụ em đó nha! Em nấu, chị rửa"

"Deal!" Chị chìa tay, hai người đập nhẹ vào nhau, tiếng cười vang lên giòn tan

Cả căn bếp như sáng hơn

Chị vừa ăn vừa lặng lẽ nhìn em - cái cách em nói, em cười, em vô tư đung đưa chân dưới ghế

Còn em thì thao thao bất tuyệt: chuyện công ty, chuyện mèo hàng xóm, chuyện nhỏ nhặt nhất

"Chị nè..." Em bỗng nói khẽ, đôi mắt tròn nhìn chị "Sau này em nấu giỏi rồi, chị có cho em nấu hoài không?"

"Cho chứ" Chị khuấy ly nước cam, giọng mềm như hơi thở "Miễn là em thích"

"Vậy thì từ giờ em học nấu luôn! Hôm nay pasta, mai soup, mốt bánh ngọt luôn"

Chị cười, ánh mắt lặng đi giây lát như muốn ghi khắc hình ảnh trước mặt

"Ừ, chị tin em!"

Em không thấy bàn tay chị dưới bàn, đang siết lại, khẽ run rồi buông ra

Cơn đau thoáng qua, mảnh như kim châm, chị chỉ nhắm mắt, hít sâu, cố mỉm cười để em không nhận ra

Từ hôm đó, chị dành nhiều thời gian hơn cho em, chỉ em nấu ăn, phân biệt rau hư và rau còn tốt, dạy em đọc hợp đồng, dạy cả cách kiểm tra xe, thay dầu, tính tiền điện nước

"Chị tính cho em làm vợ đảm nhất năm luôn hả?"

Chị khẽ cười, vòng tay ôm em "Không, chị chỉ muốn em tự lo được cho mình thôi"

Em khẽ níu áo chị, mắt ươn ướt "Chị nói kiểu đó nghe sợ lắm á"

"Ngốc" Chị cười, xoa đầu em "Không ai bỏ ai hết"

Nhưng đôi khi, lúc em không để ý, chị lại khẽ ho, khẽ ôm ngực, hoặc ngồi thẫn thờ thật lâu bên cửa sổ

Em hỏi thì chị chỉ bảo "Chị hơi mệt thôi"

Rồi lại trêu để em cười, quên đi

Trưa hôm nay, nắng chói chang đổ qua rèm

Căn phòng làm việc im phăng phắc, chỉ còn tiếng bút cà lên giấy

Chị cúi đầu, tập trung đến mức không nghe nổi tiếng đồng hồ tích tắc

Rồi đột nhiên—

Một cơn đau ập đến

Gắt, sâu như có ai dùng tay bóp nghẹt trái tim

Chị khựng lại, hơi thở gãy khúc

Một tay ôm ngực, tay kia bấu vào cạnh bàn, những ngón tay run bần bật

Chiếc bút rơi xuống sàn

"Thuốc... lọ thuốc..." Chị thều thào, cố gắng mở ngăn kéo tìm thuốc nhưng bên trong trống rỗng "Đâu rồi... thuốc của mình..."

Hơi thở gấp, mồ hôi lạnh tràn xuống cổ

Tầm mắt mờ đi, mọi thứ xoay vòng

Chiếc nhẫn cưới mà chị luôn đeo rơi tụt ra khỏi tay chị trong lúc hoảng loạn tìm thuốc... chị vội vàng cúi người nhặt lại cầm chặt trong tay - nắm chặt tới run rẩy

Cơn đau nhói nơi ngực trái ngày càng dữ dội, hơi thở dần đứt quãng, cơ thể không còn chút sức lực nào, tai chị ù đi, mắt nhoè dần rồi... cả cơ thể chị đổ gục xuống sàn

Bóng tối như nuốt chửng lấy chị

Tiếng ghế đổ vang lên khô khốc

Rồi... chìm vào trong im lặng

Vài phút sau

Cạch!

Cửa bật mở

Em bước vào trên tay là hộp cơm trưa tự tay em chuẩn bị cho chị "Chị ơi~ Em đem cơm tới nè! Hôm nay em nấu canh cá đó! Em cho thêm gừng như chị dạy luôn—"

Nhưng...

Cảnh tượng trước mắt khiến em chết lặng, đôi mắt mở to, lời nói nghẹn lại giữa không trung

Hộp cơm rơi, bật nắp - canh tràn ra sàn, mùi tanh của cá hòa cùng mùi lạnh ngắt của căn phòng

Một giây

Hai giây

"Chị ơi!! Freen!! Chị nghe em không!!" Em lao tới, quỳ xuống, ôm chị vào lòng, tiếng em gào lên, vỡ vụn

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro