Chương 66

Ngày hôm sau, Nop đột nhiên bị cảm mạo, xin một ngày nghỉ bệnh, không có ở đoàn phim.

Korn sợ những người khác cũng bị bệnh nên còn đặc biệt chuẩn bị một nồi canh gừng to, bắt buộc mọi người đều phải uống.

Becky chưa bao giờ ăn gừng: "Tôi thà bị bệnh cũng không muốn uống canh gừng đâu."

Korn tự mình bưng một chén canh đến tận miệng nàng: "Không được, người thể chất yếu như cô chính là người cần phòng tránh nhất."

"Ngài đừng thấy tôi gầy mà cho rằng tôi ốm yếu nha." Becky lùi về phía sau hai bước, dáng vẻ như sắp khóc đến nơi: "Thật ra thể chất tôi rất tốt đó, chưa bao giờ bị cảm cả, không tin ngài đi hỏi P'Freen hoặc chú Saint đi."

Korn hơi mỉm cười: "Tôi đã hỏi K'Freen trước rồi, cô ấy nói cô mới chạy 500 mét thôi mà đã khóc nhè, tôi tin cô có sức khỏe tốt được sao?"

Becky: "......."

"Uống đi." Korn nhét chén vào trong tay nàng: "Canh gừng dù khó uống nhưng làm sao có thể so sánh với thuốc được?"

Becky biết mình không trốn thoát nên khóc thút thít bưng chén lên: "Becky ơi là Becky, không ngờ rằng bọn họ lại ép mày..."

Korn không chịu nổi: "Tại sao trước kia tôi lại không phát hiện cô là người thích diễn nhỉ? Muốn trách thì trách K'Freen nhà cô đi, tôi chỉ là người chịu phó thác thôi, không thể làm cô có chuyện ngoài ý muốn được."

Becky bịt mũi uống xong bát canh gừng, sau khi ăn xong hai thanh chocolate mà vẫn còn cảm giác khó chịu, đành tránh ở một góc nhắn Line cho Freen.

[BB: Khóc lớn.jpg]

[P'Freen: Sao vậy?]

[BB: P'Freen bắt nạt người ta!!!]

[P'Freen: Tôi cảm thấy thật oan uổng.]

[BB: Hôm nay em bị ép phải uống sạch một chén canh gừng, nghĩ đến việc chúng ta là người một nhà thì trong lòng rất đau khổ, không có tâm trạng làm việc.]

[BB: Một chén to luôn ấy!!!]

Sau khi nhắn tin xong, điện thoại đột nhiên vang lên, là Freen gọi điện tới.

Becky chần chờ khoảng ba giây, cố đè khóe miệng đang cong lên xuống rồi mới nhận điện thoại: "Chị đừng nói gì cả, đạo diễn đã nói với em rồi, là chị ép ông ấy làm. Em không nghe giải thích đâu."

Dường như Freen không ngờ được nàng sẽ nói như vậy nên ngập ngừng khoảng hai giây, sau đó mới lên tiếng: "Vậy thì không giải thích nữa."

Becky: "Hả?"

Bên kia điện thoại truyền đến một tiếng cười khẽ, cùng với đó là giọng cười của Freen: "Em nói đi, tôi phải làm gì thì em mới thấy thoải mái hơn đây?"

Vốn dĩ Becky cũng không muốn cô làm gì cả, bất quá nếu cô đã nói như vậy rồi thì nàng cũng không muốn lãng phí cơ hội: "Ít nhất là hai tấm thẻ."

"Lần trước em còn chưa đổi lấy thẻ tâm nguyên đúng không?" Freen dở khóc dở cười: "Thu thập nhiều như vậy mà không đổi, rốt cuộc em định để lấy làm gì?"

"Gộp lại rồi đổi sau không được à? Bây giờ trong miệng em đang rất đắng, chị ném cho em một viên đường cũng không được sao?" Becky đùa: "Chị chuẩn bị sẵn sàng đi, em sẽ không bỏ qua cho chị đâu, em sẽ làm cho chị tán gia bại sản."

Có nhân viên công tác kêu nàng chuẩn bị, Becky đành vội vàng treo điện thoại.

Bất quá sau cuộc gọi này của Freen, tâm trạng của Becky đã tốt hẳn lên, không những không cảm thấy mệt mà còn rất nhiệt tình.

Korn thấy tiến độ quay phim cũng không tệ, thời tiết lại đang giá lạnh nên kết thúc công việc buổi tối sớm, giúp mọi người không cần phải tăng ca.

Sau khi tất cả mọi người đi rồi, chỉ còn Lilly ở tổ đạo cụ ở lại.

Hôm nay vừa mới mang một đống quần áo trang phục nhảy múa về, ngày mai có cảnh diễn nghệ thuật nên sẽ phải dùng đến những trang phục này. Lilly là một nhân viên làm việc nghiêm túc cẩn thận, dự định đêm nay mang đống trang phục này đi giặt qua một lần, kiểm tra xem có bị hỏng hay thiếu chỗ nào không. Đây đều là những bộ trang phục để cho con gái mặc, ngộ nhỡ quần áo hỏng rồi cứ thế mặc ra ngoài, như vậy sẽ rất xấu hổ.

Lilly kiểm tra quần áo xong, đang chuẩn bị rời đi thì phát hiện cửa phòng không kéo ra được, đang muốn thử lại đột nhiên nghe được tiếng động phía sau. Cô theo bản năng quay đầu lại, phát hiện quần áo treo trên giá không hiểu sao lại chuyển động, dường như có thứ gì đó màu trắng chợt lóe qua.

Những hình ảnh khủng bố từng xem hoặc từng nghe nói tự động hiện lên trong đầu, đèn đuốc sáng trưng nhưng chỉ có một người ở trong phòng, điều đó khiến không khí bỗng nhiên trở nên quỷ dị.

Trong nháy mắt, mồ hôi lạnh của Lilly chảy ròng ròng, cô cứng ngắc quay đầu, muốn mở cửa một lần nữa nhưng không thành công.

Động tĩnh ở phía sau càng trở nên rõ ràng hơn, giống như là tiếng bước chân người. Lilly không còn sức lực làm động tác dư thừa nào nữa, bèn ôm đầu, ngã trên mặt đất run lẩy bẩy.

Cô cảm giác tiếng động kia càng ngày càng đến gần, thậm chí cảm giác có một bàn tay lạnh lẽo đang bò lên cổ... Lilly không kiềm chế được bèn phát ra tiếng thét chói tai.

Trong ý thức hỗn loạn, cửa phòng bị người bên ngoài đá văng.

Tiếng vang lớn khiến tiếng kêu của Lilly càng chói tai hơn.

Có người chạy tới ôm cô, ngay sau đó vang lên tiếng của Becky: "Không sao chứ?"

Lilly run lẩy bẩy mở mắt ra, thấy gương mặt quan tâm của Becky và Irin ngồi xổm gần đó, viên đá nặng trịch trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống đất, cô không nhịn được khóc thất thanh: "Có, có..."

"Sao lại thế này?" Nam và Bella cũng chạy tới.

Becky đỡ Lilly ra khỏi phòng trang phục, lúc ra khỏi cửa còn quay đầu nhìn lại, ánh mắt sắc bén.

Trong phòng không hề có gì cả, nhưng vừa rồi khi Becky đá văng cửa, rõ ràng nàng nhìn thấy một bộ quần áo giống như người sống đang bò trên người Lilly.

"Có ma." Rốt cuộc Lilly cũng nói được một câu hoàn chỉnh.

"Có ma chỗ nào chứ, đừng tự dọa mình." Becky mỉm cười an ủi: "Tôi không nhìn thấy gì hết."

"Đúng vậy, tôi cũng không thấy gì." Irin đến muộn hơn Becky một giây, khi cô ấy đến thì quần áo đã rơi xuống mặt đất, thật sự không nhìn thấy gì.

Lilly liều mạng lắc đầu, run rẩy nói: "Thật sự có đó, có ma, rõ ràng tôi không đóng cửa nhưng cửa lại tự động khóa, không mở ra được... Còn có... tôi, tôi nghe được tiếng bước chân, còn cảm giác được có... có thứ gì đó ở phía sau tôi..."

"Đừng sợ, đừng sợ." Becky vỗ vai Lilly để cô ấy bình tĩnh lại, sau đó quay lại phòng ngồi xổm xuống đất tìm, tìm được một chiếc chìa khóa: "Cô xem đi, cửa bị khóa không mở ra được là bởi vì cái này. Có lẽ là do cửa bị gió thổi nên mới bị đóng lại, chắc cô làm việc chuyên tâm quá nên mới không nhận ra."

Lilly nhìn chìa khóa trong tay nàng, nửa tin nửa ngờ.

"Becky nói không sai, là tại gió đấy." Bella nhặt bộ quần áo màu trắng dưới đất lên: "Cái này không được treo cẩn thận nên bị thổi xuống, vừa hay rơi lên người cô. Một mình cô ở trong đấy có thể không sợ sao? Ngay cả tiếng bước chân... đa phần là do tiếng gió thổi rồi. Không có việc gì đâu, trên thế giới này làm gì có ma chứ, cô đừng tự dọa mình."

Nhiều người thì lá gan cũng có nhiều hơn, hơn nữa các cô phân tích đều nói có sách mách có chứng, lúc này Lilly cũng không dám xác định: "Không phải mọi người đã đi rồi sao? Tại sao lại về đây?"

"Becky làm rơi một chiếc kẹp tóc nên muốn quay về phòng trang điểm tìm." Irin nói: "Vừa mới đi đến đây thì đã nghe thấy tiếng cô hét rồi, chúng tôi phải vội vàng chạy tới."

Lilly thở phào nhẹ nhõm: "Ngại quá, làm phiền mọi người rồi."

"Chuyện này làm sao có thể trách cô được?" Becky vội nói: "Không sao là tốt rồi, cô đừng nghĩ nhiều."

Sợ bóng sợ gió một hồi, mọi người an ủi Lilly một phen rồi mới tản đi.

Becky quay về phòng, leo lên giường nhắn tin cho Freen.

[BB: P'Freen, bên của chị thế nào rồi?]

[P'Freen: Nói chuyện với Nop xong rồi, cậu ta đã động tâm. Em đoán không sai, phim điện ảnh mới là thứ Nop quan tâm nhất, bây giờ cậu ta đã xác định được em và Linzi đều chung thủy với cậu ta, nhất định cậu ta sẽ nghĩ cách hủy hợp đồng với bộ phim này. Mấy ngày này em nhớ để tâm một chút, cậu ta muốn hủy hợp đồng thì chắc chắn sẽ làm ra một số việc, phủi sạch trách nhiệm của mình.]

[BB: Đã bắt đầu hành động rồi sao? Cậu ta đúng là quá ngoan độc, nhốt nữ nhân viên công tác trong phòng trang phục, giả ma để hù dọa cô ấy. Nếu không phải do em kịp thời chạy về thì nhân viên đó đã bị cậu ta dọa cả một đêm rồi, sợ là sẽ gây ra việc lớn.]

[BB: Em còn tưởng rằng cậu ta sẽ lại tiếp tục làm mình bị thương một lần nữa, hủy hợp đồng một cách quang minh chính đại, không ngờ cậu ta lại đi hại những người khác. Nhưng như vậy cũng đủ để chứng minh cậu ta có hệ thống ở bên cạnh rồi.]

[P'Freen: Là tôi sơ sót, không suy xét chu toàn.]

[P'Freen: Nhưng việc đã đến nước này thì tương kế tựu kế đi. Tôi ở bên này gây chút áp lực, em ở đoàn phim cũng phối hợp một chút, ép cậu ta nhanh chóng hủy hợp đồng.]

[BB: Dạ.]

Cửa phòng trang phục hỏng đương nhiên là phải sửa, vì thế hôm sau Korn đã biết chuyện đêm hôm trước.

Ông ta đưa cho Lilly một bao lì xì an ủi, sau đó lại nói cảm ơn với đám Becky.

"Đạo diễn, có mấy lời tôi không muốn nói trước mặt mọi người, sợ bọn họ bị khủng hoảng. Nhưng tôi cảm thấy vẫn nên nói với ngài." Becky nói thầm với Korn: "Chiếc chìa khóa đó là tôi nhặt trên mặt đất lên để an ủi Lilly thôi. Còn tại sao khóa cửa lại hỏng... nếu đúng là do trùng hợp thì bỏ đi, tôi lo lắng còn có vấn đề khác."

Korn nhíu mày: "Cô nghĩ là có ma thật sao?"

"Cái tôi lo là... có người giở trò." Becky nói.

Korn gật đầu: "Hiểu rồi, yên tâm đi, tôi sẽ điều tra rõ."

Ông ta cho người ngầm đi tìm hiểu nhưng không phát hiện ra điều gì.

Không đợi Korn kịp yên lòng, cách một ngày sau, khi đang diễn phân cảnh trong phòng học, chiếc đèn đột nhiên rơi xuống đầu Nop.

Khai máy được nửa tháng, Nop bị đập lần thứ hai, phải vào bệnh viện.

Cả đoàn phim lâm vào khủng hoảng.

"Có phải đoàn phim xung khắc với Nop rồi không?"

"Nghe nói trước kia trường học này là nghĩa địa, chắc không phải là có ma thật đấy chứ?"

"Còn nhớ chuyện của Lilly không?"

"Vãi chưởng! Càng nghĩ càng thấy ớn."

...

Lời đồn đãi không thể ngăn được, thậm chí còn có người vì thế mà muốn bỏ đi.

Korn bận đến sứt đầu mẻ trán, có người kiến nghị chùa Mahathat có cao thủ trừ tà giỏi, hay là mời người đến xem, nếu là giả thì cũng an ủi tâm lý mọi người được phần nào.

Korn cảm thấy có đạo lý, ngay lập tức kêu trợ lý đi đến chùa Mahathat mời đại sư.

Trợ lý dẫn một vị hòa thượng trẻ tuổi mặt mày thanh tú về, còn có thêm cả... Freen.

"Trùng hợp là K'Freen đang ở trong chùa, nghe nói đoàn phim xảy ra chuyện nên cũng tới đây." Người trợ lý giải thích với Korn.

Freen cũng nói: "Mấy ngày nay Saint tổng ở nước ngoài, không về kịp nên tôi thay chú ấy đến đây. Có yêu cầu thì đạo diễn cứ nói, đừng ngại."

Korn nhìn thấy cô thì cũng tự tin hơn, hàn huyên một hồi. Sau khi biết vị hòa thượng trẻ tuổi kia có pháp hiệu là "Jawk" thì dẫn hai người họ đến chỗ xảy ra chuyện.

Vừa đến cửa phòng học, Becky nhận được tin cũng chạy tới đây.

Freen dừng lại, đứng ở cửa mà không vào trong.

Becky nhanh chóng chạy đến trước mặt cô: "P'Freen, sao chị lại tới đây?"

Freen cuộn tròn tay lại, giơ lên trước mặt nàng, nói: "Tới thực hiện điều ước của em, xin lỗi, muộn mất hai ngày rồi."

Một viên kẹo được đóng gói tinh xảo ngoan ngoãn đang nằm trong lòng bàn tay cô.

°°°

"M qua với vợ m đi con"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro