Chương 5 "Nỗi Đau Vẫn Chưa Kết Thúc"


Ngay khi bước vào phòng Becky, Freen cảm thấy không khí trong phòng dày đặc sự căng thẳng, như thể cả hai vẫn còn chưa thoát ra khỏi những vết thương chưa lành. Nhưng dù sao đi nữa, Freen đã quyết định không bỏ cuộc.

Becky ngồi im, đôi mắt nhìn ra cửa sổ như thể không muốn đối diện với Freen. Lời nói của Freen vẫn vang vọng trong không gian nặng nề, nhưng nàng không thể hiểu được rằng, mặc dù Freen đang rất chân thành, nàng vẫn không thể dễ dàng tha thứ cho những gì đã xảy ra.

Freen ngồi đó, không vội vã, không ép buộc. Cô chỉ lặng lẽ nhìn Becky, đôi mắt đầy sự ân hận và khao khát.

"Becky, chị biết em không dễ dàng tha thứ... và chị cũng không mong em phải làm vậy ngay lập tức. Chị chỉ muốn em biết rằng, từ khi em bước vào cuộc đời chị, chị đã thay đổi. Mặc dù có những lúc chị không nhận ra bản thân mình, nhưng khi nhìn thấy em đau đớn, chị mới nhận ra rằng... chị không thể tiếp tục như vậy được nữa. Chị đã sai."

Becky không đáp lại ngay lập tức. Nàng chỉ nhìn vào đôi tay đang bấu chặt vào nhau của Freen. Trái tim nàng có cảm giác kỳ lạ. Phải chăng đây là một phần trong sự thay đổi của Freen, hay chỉ là một vỏ bọc mong manh của sự hối hận?

"Chị có biết... em đã đau thế nào không?" - Becky cuối cùng lên tiếng, giọng nàng nhẹ nhàng nhưng đầy tổn thương. "Em đã yêu chị. Em đã tin tưởng chị. Nhưng chị đã biến tình yêu đó thành cơn ác mộng."

Freen nhìn nàng, đôi mắt ướt lệ. Lòng cô thắt lại, nhưng nàng biết rằng mọi lời nói lúc này đều không thể thay đổi quá khứ. Cái chị có thể làm chỉ là sửa chữa và hy vọng sẽ được nhìn thấy ánh sáng một lần nữa.

Becky lặng yên một lúc lâu, đôi mắt vẫn đắm chìm trong khoảng không ngoài cửa sổ. Mưa rơi từng giọt, chậm rãi như những giọt nước mắt trong lòng nàng. Những cảm xúc hỗn độn vẫn chưa nguôi ngoai, nhưng có một điều mà nàng nhận ra - nàng không thể mãi sống trong nỗi đau của quá khứ. Dù chưa hoàn toàn tha thứ cho Freen, nhưng nàng biết rằng nếu cứ tiếp tục như thế, mình sẽ chỉ càng tự làm tổn thương bản thân thêm mà thôi.

Freen đứng cạnh nàng, im lặng nhưng không hề rời xa. Từ lúc bước vào phòng, cô đã không dám rời mắt khỏi Becky, sợ rằng một cử chỉ sai lầm sẽ khiến nàng rút lui thêm một bước nữa. Tình yêu mà Freen dành cho Becky không phải là một thứ dễ dàng nói ra, nhưng mỗi lần nhìn thấy sự tổn thương trong đôi mắt nàng, trái tim cô lại quặn thắt. Cô không muốn làm Becky đau thêm, nhưng cô cũng không muốn bỏ cuộc.

Becky quay lại, ánh mắt nàng lướt qua Freen một cách cẩn trọng, như thể đang thử đọc những gì cô ấy đang nghĩ, những gì cô ấy đang cảm nhận. Nàng hít một hơi thật sâu, cảm thấy một sự yên bình bất ngờ bao trùm trong không khí. Có lẽ, chỉ cần một chút thời gian, một chút kiên nhẫn, cả hai sẽ có thể tìm thấy lại nhau.

"Chị nói đúng," Becky thở dài. "Chúng ta không thể cứ mãi sống trong quá khứ. Nhưng em không biết sẽ mất bao lâu để em có thể thực sự mở lòng."

Freen gật đầu, không vội vàng, chỉ nhẹ nhàng đáp lại: "Chị hiểu. Chị sẽ không ép buộc em. Chị sẽ ở đây, luôn ở đây, và chị sẽ chờ em, dù là bao lâu."

Một khoảng lặng dài trôi qua, nhưng lần này, không phải là sự căng thẳng hay ngột ngạt như trước. Có gì đó đã thay đổi, dù chỉ là một chút. Becky cảm nhận được điều đó, dù nàng chưa thể nói rõ được cảm xúc của mình lúc này.

Cuối cùng, Becky quay lại, tiến lại gần Freen và ngồi xuống cạnh cô. Đó là một bước tiến nhỏ, nhưng lại có ý nghĩa vô cùng lớn lao. "Chị muốn sửa sai. Em biết không?" Becky nói, giọng nàng nhẹ nhàng hơn rất nhiều. "Nhưng em cần thời gian để xem liệu chị có thật sự thay đổi không."

Freen nhìn vào đôi mắt nàng, cảm nhận được sự chân thành trong từng lời nói. Cô không mong đợi quá nhiều, chỉ mong rằng một ngày nào đó, Becky sẽ nhìn thấy sự thay đổi trong cô. "Em có thời gian. Chị sẽ không đi đâu cả. Chị sẽ ở lại đây, và cố gắng, từng chút một, để cho em thấy rằng mình có thể là một người vợ tốt hơn."

Becky khẽ gật đầu, một nụ cười thoáng qua khóe môi nàng, mặc dù còn rất mơ hồ, nhưng cũng đủ để Freen cảm nhận rằng, có lẽ nàng đã bắt đầu mở lòng trở lại. Một ngày nào đó, họ sẽ tìm lại được tình yêu đã bị mất, và có thể sẽ chữa lành tất cả những vết thương.

Với từng bước nhỏ, mỗi hành động, mỗi lời nói, Freen và Becky bắt đầu lại từ đầu. Không phải là một mối quan hệ hoàn hảo, nhưng là một hành trình của sự kiên nhẫn, của sự chữa lành, và của tình yêu vẫn còn đó, chờ đợi để được nuôi dưỡng lại.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro