Chap 3: Có Duyên?
Sau khi rời khỏi rừng, Becky cảm thấy một nỗi lo lắng lẫn lộn trong lòng. Cảm giác về sự bảo vệ của Freen vẫn còn đọng lại trong cô, nhưng càng trở về gần cung điện, nỗi tò mò về quá khứ của Freen, về lời hứa mà cô đã nhắc đến, càng trở nên mãnh liệt. Becky tự hỏi, ai là người mà Freen đã hứa sẽ bảo vệ? Và tại sao Freen lại dành hết tâm sức để thực hiện lời hứa đó
Khi đến cổng cung điện, Becky không thể không nghĩ về những điều mình sẽ phải đối mặt. Từ trước đến nay, cô luôn sống trong một thế giới được bảo vệ, nhưng bây giờ, cô cảm nhận rõ ràng sự thay đổi trong bản thân. Có lẽ chính cuộc gặp gỡ với Freen đã làm cô nhận ra rằng, đôi khi, những điều quan trọng không phải là danh vọng hay quyền lực, mà là sự trung thành và tình cảm chân thật
Trong Cung Điện:
Becky vừa đặt chân vào cung điện, thì một cơn gió nhẹ từ cửa sổ thổi vào, mang theo mùi thơm của những hoa tươi trong vườn. Cung điện không thay đổi nhiều kể từ khi cô rời đi, nhưng trái tim Becky thì khác. Cô cảm thấy như mình đang đối diện với một bước ngoặt quan trọng
Ngay khi vào trong, Becky gặp ngay người quản gia của mình, ông Karl, người luôn theo sát cô mọi lúc. Trông thấy Becky trở về, ông liền bước nhanh đến, lo lắng hỏi:
Karl: "Công chúa, người đã đi đâu suốt tối
qua? Mọi người đều rất lo lắng!"
Becky: "Không sao đâu, Karl. Ta chỉ cần một chút thời gian riêng tư."
Ông Karl không thể làm gì khác ngoài việc gật đầu, rồi lặng lẽ rời đi. Becky đi vào phòng riêng của mình, nơi mà cô cảm thấy yên tĩnh và thoải mái nhất. Nhưng ngay khi cửa đóng lại, một cảm giác lạ lùng lại trỗi dậy trong lòng cô. Làm sao cô có thể tiếp tục sống trong cái vỏ bọc của một công chúa, trong khi lòng cô đã thay đổi như vậy
...
Kể từ lần gặp gỡ đó,cô và nàng không bao giờ gặp lại cho đến khi...
Cơn gió nhẹ từ cánh rừng khẽ thổi qua, mang theo những âm thanh rì rào của lá cây. Becky đứng trên bìa rừng, nhìn về phía sau, nơi ánh sáng từ cung điện đã dần khuất bóng. Những bước chân vội vã, gấp gáp đã đưa cô ra xa khỏi cuộc sống quen thuộc, nhưng cô không hề biết rằng, cái khoảnh khắc ấy sẽ là lần cuối cùng cô và Freen nhìn thấy nhau trong suốt hai năm
Ngay khi chạy đến bìa rừng, Becky quay lại nhìn. Bóng hình của Freen đã không còn ở đó. Cô đã biến mất như một hình bóng mờ ảo, như chưa từng tồn tại. Becky không thể nhớ nổi chi tiết cuối cùng trước khi rời đi, chỉ biết rằng Freen đã cứu cô, bảo vệ cô khỏi nguy hiểm mà cô không thể nào quên. Nhưng giờ đây, sự hiện diện của Freen đã trở thành một ký ức mờ nhạt, phai dần theo thời gian
Lúc này, tại một khu chợ trong thành phố:
Hai năm đã trôi qua. Becky, giờ đây đã là một thiếu nữ trưởng thành, bước vào chợ với những suy nghĩ hỗn độn trong đầu. Cô vẫn chưa thể hoàn toàn thoát khỏi những ký ức mơ hồ về một người lính lạnh lùng nhưng lại rất quan tâm đến cô. Nhưng cuộc sống không ngừng tiến về phía trước, và Becky không thể cứ mãi sống trong quá khứ
Đột nhiên, một tiếng gọi quen thuộc vang lên giữa đám đông
Freen: "CÔNG CHÚAAA"
Becky giật mình, quay lại. Đứng trước mặt cô là một người mà cô không thể tin được là Freen. Cô gái ấy đã thay đổi rất nhiều so với hai năm trước. Mái tóc ngắn đã được cô nuôi dài trở lại, gương mặt sắc sảo giờ đã bộc lộ sự chững chạc. Nhưng ánh mắt ấy, ánh mắt vẫn lạnh lùng như xưa, khiến Becky không thể nào quên
Freen đứng trước mặt Becky, đôi mắt tràn đầy sự ngạc nhiên, như thể chính cô cũng không tin vào những gì mình đang thấy
Becky: "Là ngươi... sao?" – Cô không thể tin nổi, một phần trong lòng không thể dừng lại, cảm giác rằng đây không thể là sự thật. Lâu rồi không gặp nhau, nhưng Becky vẫn nhận ra Freen ngay lập tức
Freen không đáp, chỉ đứng lặng lẽ, mắt nhìn sâu vào Becky, dường như đang tìm kiếm điều gì đó trong cô. Nhưng rồi, Freen cúi đầu, hơi gật nhẹ
Freen: "Ta...không ngờ là chúng ta lại gặp lại."– Giọng cô có chút lạ lẫm, như thể có gì đó đã thay đổi trong suốt hai năm qua
Becky cảm thấy một cảm giác khó tả trong lòng. Dù đã lâu không gặp, nhưng sự hiện diện của Freen khiến trái tim cô đập mạnh hơn. Cô không thể không nhớ lại những gì đã xảy ra hai năm trước, khi mà cuộc gặp gỡ đó tưởng chừng chỉ là một thoáng qua, nhưng lại có ý nghĩa sâu sắc trong lòng cô
Becky: "Tại sao...tại sao ngươi lại bảo vệ ta lúc đó?"
Freen: "Là vì lời hứa." – Lại một lần nữa,hai chữ ấy lại xuất hiện.
Freen:"Một lời hứa ta đã đưa ra trước khi gặp ngươi."
Becky không thể không tò mò, nhưng cô cũng hiểu rằng, có những câu chuyện không phải lúc nào cũng có thể chia sẻ ngay lập tức. Cô nhìn vào đôi mắt của Freen, và nhận ra rằng, dù thời gian đã qua đi, nhưng có một thứ gì đó vẫn tồn tại giữa họ – một sự liên kết khó tả, không thể phủ nhận
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro