Chương 30: Mang thai

Sự tình rất nhanh truyền đến tổng bộ của Diamond.

Kaytlyn mang theo trợ lý Chris ngay lập tức chạy tới bệnh viện, tiếp nhận chăm sóc Becky. Bởi vì phát hiện Becky trước đây căn bản chưa từng làm bất kỳ kiểm tra khám phụ khoa nào, bác sĩ nghiêm túc yêu cầu nàng ở trong bệnh viện hai ngày, làm hết tất cả bài kiểm tra.

Tegan biết sau khi biết được tình huống, trong lòng "lộp bộp" một tiếng, trong lòng nổi lên dự cảm bất thường ——

Becky mang thai nằm viện? Đêm nay nàng không phải là cùng Freen cùng nhau ăn cơm tối sao? Freen vì thế còn cố ý để nàng cùng một đám trợ lý đi xa chút, chỉ vì muốn hai người có thể đơn độc ở chung.

Giác quan thứ sáu làm cho nàng lập tức lên đường chạy tới bệnh viện. Sau một tiếng, nàng quả nhiên thấy Freen ở bên ngoài hành lang khoa phụ sản, đang cúi đầu, lấy hai tay chống đỡ trên trán.

Cũng may xung quanh đã được Diamond xử lý qua, không có paparazzi nào hết, Tegan vội vã chạy tới bên người nàng.

"Xảy ra chuyện gì vậy?" Nàng thấp giọng hỏi dò, "Chị nghe nói Becky Armstrong xảy ra vấn đề rồi?"

"Em làm sao lại một bộ uể oải suy sụp thế này."

Freen ngẩng đầu nhìn nàng một cái, ngay cả khí lực để nói chuyện cũng không có.

Lúc ban đầu, cô còn tưởng rằng Becky là bị viêm dạ dày cấp tính, cả người đều lo lắng. Nhưng rất nhanh, dưới sự chỉ dẫn của bác sĩ khoa cấp cứu, các nàng đi qua khoa phụ sản, sau đó liền xác nhận ——

Becky xác thực mang thai, hơn nữa đã có tận mấy tháng.

Freen sốc đến mức mất đi năng lực khống chế khuôn mặt, cả người như bị sét đánh——

Cô vừa xác định tình cảm của chính mình đối với Becky, cũng vừa mới vừa xác định tình cảm của Becky đối với chính mình, mắt thấy hai người đều sắp thuận lợi kết giao, thế nhưng giữa đường lại nhảy ra việc này. . .

Chuyện này làm trái tim cô đau nhói rất nhiều!

Hơn nữa, sau khi bác sĩ hỏi, Becky sáng tỏ thừa nhận chính mình không biết chuyện mang thai, nhưng khi bác sĩ hỏi phụ mẫu còn lại của đứa trẻ là ai, Becky lại ấp úng qua loa, còn không rõ dụng ý mà nhìn cô.

Vậy chứng minh được, Becky ít nhất là biết mình cùng người khác đã xảy ra quan hệ, chỉ là bởi vì sau đó biện pháp tránh thai không làm tốt, dùng sai thuốc tránh thai, lúc này mới dẫn đến mang thai.

Freen tràn ngập nghi hoặc, nhưng cũng không dám hỏi.

Bất luận Becky là đã từng có người cũ, hoặc là từng có một vị pháo hữu (bạn bè như cái qq ấy, hình như ý nói là có 1 đứa bạn như sh*t tính kế các kỉu), đều không phải là điều mà cô bây giờ có thể chịu đựng được.

Thế là, dưới lòng tràn đầy hỗn loạn, khi thấy Kaytlyn đến, cô trực tiếp đem Becky giao cho các nàng, chính mình ngơ ngơ ngác ngác ra về.

Tegan dừng lại chốc lát, không nhịn được hỏi lại lần nữa: "Becky Armstrong. . . Thật sự mang thai ư?"

Freen gật đầu: ". . . Ừ."

Tegan: "Ai?"

Freen cảm thấy tim gan đều đau đớn từng trận: "Em không biết."

Tegan bệnh nghề nghiệp bắt đầu phát tác: "Đây là một tin tức cực kỳ chấn động. . . vậy. . . Becky có muốn lưu lại đứa bé này không?"

Freen lẩm bẩm nói: "Thai nhi cũng đã rất lớn, nếu như vậy. . . đối với cơ thể người mẹ sẽ tổn thương vô cùng lớn. Hơn nữa, em xem dáng vẻ của Becbec. . . nàng tuy rằng muộn phiền, nhưng kỳ thực là nghiêng về phía lưu lại đứa bé này."

Điều khiến Freen có chút thống khổ, chính là, chuyện này Becky vẫn luôn dùng ánh mắt thăm dò phản ứng của cô.

Thật giống như, nàng rất chờ mong được chính mình cổ vũ, ủng hộ nàng lưu lại đứa bé này.

Nhưng tâm Freen lúc đấy đã sớm rối loạn, cho dù nhìn ra ý tứ của nàng, cũng chỉ có thể giả ngu, không có đáp lại.

Này tính là gì chứ?

Becky kết luận là cô nhất định sẽ tiếp thu con của nàng với người khác sao?

Cô có bệnh ưa sạch sẽ, nếu như không phải trước đó Baldric Chankimha tự chủ trương sắp xếp cô cùng Diana Ellie phát sinh quan hệ. . . thì cô tình nguyện tiêm thuốc ức chế tin tức tố, cũng không muốn tùy tiện tìm cái người tàm tạm để giải quyết. Nhưng cô không có phải kiểu người quan trọng trinh tiết, không yêu cầu bạn đời của mình phải chỉ có mỗi mình, kiên định từ chối hết tất cả mê hoặc.

Nhưng chuyện này cũng không chứng minh lòng cô rộng lượng đến mức, có thể chấp nhận người mình thích cùng với con của người khác. . .

Mỗi khi nghĩ đến đây, đầu của Freen cứ ong ong lên, đau đến không chịu được.

Tegan thở dài: "Tổ đội quan hệ công chúng đang gấp gáp xử lý chuyện này. Chưa kết hôn mà đã sinh con. . . trời ạ, chuyện này nếu như không xử lý được, nói không chừng cuộc đời làm diễn viên của nàng đều phải chấm dứt tại đây."

Nghe nói như thế, Freen bỗng dưng đứng lên.

Tegan bị cô làm giật mình, lấy lại tinh thần, nghe thấy cô nói: "Chúng ta. . . trở về thôi."

Freen cảm thấy, bản thân mình cần một không gian yên tĩnh, từ từ tiêu hóa hết chuyện đã xảy ra hôm nay.

Tegan hơi sững sờ: "Được. . . vậy em chờ một chút, chị đi qua Becky bên kia chào hỏi một tiếng."

Freen mặt lạnh gọi nàng: "Không cần, trực tiếp đi thôi."

Tegan chỉ có thể thỏa hiệp nói: "Ài, biết rồi, đi thôi, xe đậu ở phía dưới."

Dưới ánh trăng, Freen mang theo cõi lòng hoảng hốt, chật vật lựa chọn trốn đi.

Mà ở bên trong phòng bệnh.

Becky tâm tình cũng rất rối loạn.

Nhưng ít ra so với Freen thì vẫn tốt hơn nhiều.

Nếu như vào trước đêm nay, nàng nhất định sẽ rất phiền muộn, cực kỳ phiền muộn.

Nhưng buổi tối hôm nay. . . Freen đã chính thức thổ lộ với nàng, dựa theo tình huống trước mắt thì xem ra, hai người ở chung một chỗ chỉ là là vấn đề thời gian thôi.

Như vậy. . . đột nhiên biết giữa hai người lại có em bé, tuy chuyện này tiến triển nhanh đến mức đáng sợ. Nhưng. . .

Nhìn từ một góc độ khác, giống như là ông trời tặng cho các nàng một món quà vậy?

Nghĩ như thế, Becky không nhịn được cong môi lên.

Kaytlyn rót cho nàng chén nước ấm: "Tiểu tổ tông của tôi ơi, xảy ra chuyện lớn như vậy, cậu còn có tâm trạng để cười sao?"

Nàng liếc nhìn bụng của Becky: "Quên đi, cậu cười nhiều chút, cậu vui vẻ thì tiểu tổ tông nhỏ này mới có thể phát triển tốt."

Becky nhận chén nước từ trong tay nàng, theo bản năng nói tiếng "Cảm ơn".

Kaytlyn cau mày: "Becbec, cậu có nghĩ tới?"

"Một vị phụ mẫu khác của đứa trẻ này. . . Là ai vậy?"

Becky thả chén nước xuống.

Nàng liếc mắt nhìn ra ngoài cửa: ". . . Freen Sarocha đâu? Chị ấy ở nơi nào?"

Vị mẫu thân khác của đứa bé, nàng không cần suy nghĩ nhiều, liền có thể xác định là Freen Sarocha!

Dù sao, đến thời điểm hiện tại, nàng chỉ phát sinh quan hệ với mỗi Freen.

Mà sau khi kiểm tra phụ sản, Freen ở bên cạnh cũng nhìn thấy, nàng biết thai nhi bao nhiêu tháng, nhất định có thể suy tính ra.

Khi bác sĩ hỏi một vị phụ mẫu khác của đứa bé thì, Becky suýt chút nữa không nhịn được, muốn nói thẳng ra. Thế nhưng cân nhắc đến nàng cùng Freen có em bé, chuyện như vậy nhất định sẽ làm oanh động giới giải trí. Thêm vào đó, em bé cũng cần một trường hợp để công khai chính thức, thế là liền nhịn xuống.

Lúc đó nàng liên tiếp hướng về Freem cầu viện, nhưng Freen thật giống như đang suy nghĩ cái gì đó, không có đáp lại nàng.

Ài, xem ra vào thời khắc quan trọng, tâm lý cùng năng lực chịu đựng của nàng đều vượt trội hơn Freen!

Becky kiêu ngạo ưởn ngực!

Chris đang đứng ở cửa, nghe được lời của nàng, thò đầu vào: "Becky tỷ, Tegan tỷ vừa nãy mới tới đây, mang Freen tỷ đi rồi."

Becky không thể tin tưởng: "Mang đi rồi?"

" Freen Sarocha liền như thế đi rồi?"

Không phải, đây là cái phát triển gì vậy?

Becky mơ hồ!!!

Kaytlyn so với nàng càng mơ hồ hơn.

"Từ từ, cậu. . . cậu tìm Freen tỷ làm cái gì? Cậu, cậu đừng nói với tớ, đứa bé này là. . ."

"Hai người, từ lúc nào vậy? Chuyện này. . . không hề giống a."

Becky phất tay một cái: ". . . Tớ không có cách nào nói rõ với cậu cả."

Nàng nằm trên giường bệnh, nói: "Kaytlyn, cậu đi nghỉ ngơi đi, tớ muốn yên tĩnh một chút. Chờ tớ xác định xong một ít chuyện, tớ sẽ nói cho cậu biết."

Kaytlyn run rẩy gật đầu: "Tớ, tớ biết rồi.

"Vậy. . . cậu nghỉ ngơi thật tốt đi."

Nói xong, nàng mang theo túi xách, lảo đảo đi ra phòng bệnh.

Bên trong phòng bệnh cuối cùng chỉ còn lại một mình nàng, Becky lấy điện thoại di động ra.

Suy nghĩ một chút, nàng đem dãy số tư nhân của Freen từ trong danh sách đen kéo ra, gửi tới một cái tin nhắn.

【 Chị làm sao liền trở về rồi? 】

Chưa trả lời.

Becky trằn trọc trở mình, ngẩn ngơ miễn cưỡng đợi gần khoảng 1 tiếng đồng hồ, vẫn không có thấy Freen trả lời.

Chẳng lẽ là quá muộn rồi, nên đã ngủ?

Becky cực kì tức giận—— phát hiện chuyện lớn như vậy, chị ấy là làm sao ngủ được vậy?

Nàng nhất thời tinh thần tỉnh táo, "bộp, bộp, bộp" tức giận gõ chữ thật mạnh.

【 Chị làm sao lại rời khỏi bệnh viện? Chị không muốn tiếp nhận đứa bé này ư? 】

【 Đêm nay chị nói với tôi những lời kia, có phải là không quá đáng tin không? 】

【 Freen Sarocha, chị chính là tên đại khốn nạn!!! Tôi không muốn tiếp tục để ý đến chị nữa! 】

Lần này, bên kia cuối cùng đã có động tĩnh.

【 Đạt Bố Lưu tiền bối: Xin lỗi, Becbec. 】

【 Đạt Bố Lưu tiền bối: Tôi. . . xưa nay không nghĩ tới sẽ xảy ra chuyện như vậy, em cho bản thân mình một chút thời gian, cũng cho tôi một chút thời gian, hai người chúng ta đều yên tĩnh một chút được không? 】

Becky tỉnh táo lại.

【 Có phải là sự tình xảy ra quá đột ngột, chị vẫn chưa phản ứng lại sao. . . 】

Nhìn thấy cái tin nhắn này, Freen không nhịn được cười khổ một tiếng.

Chuyện này cùng với xảy ra đôt ngột có quan hệ gì? Bản thân chuyện này, đối với cô mà nói đã không thua gì 1 tấn nổ thuốc cả.

【 Đạt Bố Lưu tiền bối: Ừ, là thế. 】

【 Đạt Bố Lưu tiền bối: Vì vậy. . . Tôi muốn ngẫm lại, suy nghĩ thêm về chuyện đó. 】

Mặc dù bản thân nàng đang bực mình, nhưng Becky vẫn quyết định cho đối phương một ít thời gian.

Hai người bọn họ, đều trở thành mẫu thân của đứa bé trong bụng này rồi. Freen tinh thần yếu cũng không sao, nàng đến đảm đương là được rồi!

【 Ừ, em có thể hiểu được. 】

【 Nhưng em hi vọng chị nhanh chóng điều chỉnh xong, em cùng bảo bảo đều không muốn chờ quá lâu. 】

Freen xem xong, tắt màn hình di động, bất lực ngã ở trên giường.

Becky ý tứ rất rõ ràng, là hi vọng cô có thể tiếp thu nàng, còn có bảo bảo trong bụng của nàng nữa.

Tự hỏi lương tâm mình, muốn Freen từ bỏ Becky, là chuyện không thể nào.

Cô sống nhiều năm như vậy, lại chưa từng động tâm với ai cả, vừa quay đầu thì mới phát hiện, hóa ra trái tim cô đã sớm treo ở trên người Becky. Cô muốn bồi thường tất cả nợ cũ trước đó, đã chuẩn bị kỹ là sau đó phải đối xử thật tốt với bạn nhỏ của mình.

Nhưng. . .

Freen xoay người lại, đem chính mình vùi vào trong chăn, không hề tạo ra một tiếng động nhưng lại đang cực kỳ tỉnh táo, thức cho đến khi mặt trời lên.

---------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro