CHƯƠNG 11
Vài tuần trôi qua, cuộc sống của Becky dần trở lại với nhịp điệu quen thuộc. Cô vẫn đi làm, vẫn chăm sóc bệnh nhân, và vẫn cười nói với đồng nghiệp như không có chuyện gì đặc biệt xảy ra.
Buổi sáng, Becky thường dậy sớm để chạy bộ quanh khu phố, hít thở không khí trong lành. Những buổi tối, cô ngồi bên bàn làm việc, hoàn thiện giáo án hoặc đọc sách trước khi đi ngủ. Mọi thứ dường như đang đi đúng hướng.
Nhưng sâu trong lòng, Becky biết có một điều gì đó vẫn chưa thể lấp đầy. Dù cô không cố ý nghĩ đến, nhưng mỗi lần đi qua những con phố quen thuộc hay nhìn thấy một chiếc xe bánh bao, cô lại bất giác nhớ đến người phụ nữ bí ẩn ấy.
Một ngày nọ, trong cuộc họp đầu giờ sáng, trưởng ca bất ngờ thông báo:
"Becky, tôi cần cô cùng một số bác sĩ và y tá khác đến Chiang Mai công tác một tuần. Một số cơ sở y tế ở đó đang cần sự hỗ trợ khẩn cấp, và tôi tin cô sẽ làm tốt."
Becky thoáng ngạc nhiên nhưng nhanh chóng gật đầu đồng ý. "Vâng, tôi sẵn sàng."
Chiều hôm đó, Becky bắt đầu sắp xếp hành lý, chuẩn bị cho chuyến đi. Dù không nói ra, trong lòng cô dâng lên một cảm giác lạ lùng, như thể chuyến đi này sẽ đưa cô đến gần hơn với một câu chuyện chưa kết thúc.
Cô nhìn ra cửa sổ, ánh mắt hướng về phía xa. Chiang Mai - cái tên ấy gợi lên một điều gì đó quen thuộc, một liên kết mơ hồ mà Becky không thể giải thích. Nhưng cô biết, cô phải đi.
Người phụ nữ đã đến Chiang Mai, quê hương nơi cô sinh ra và lớn lên. Sau hành trình dài, cô dừng chân ở một ngôi làng nhỏ nằm khuất trong thung lũng, nơi ký ức tuổi thơ ùa về từng góc đường, từng ngọn núi xa xa.
Cô thuê một căn phòng nhỏ trong một nhà trọ cũ kỹ nằm ở rìa làng. Căn phòng tuy giản dị nhưng đủ để cô cảm thấy an toàn, ít nhất là tạm thời. Sáng sớm, ánh mặt trời xuyên qua ô cửa sổ nhỏ chiếu sáng căn phòng đơn sơ. Người phụ nữ nhìn ra bên ngoài, nơi những người dân địa phương đang bận rộn với công việc thường ngày.
Cô bắt đầu hòa mình vào cuộc sống ở đây, làm những công việc lặt vặt để kiếm sống, như rửa chén ở một quán ăn nhỏ hoặc giúp đỡ người dân thu hoạch hoa quả. Cuộc sống yên bình của vùng quê dường như giúp cô nguôi ngoai phần nào những ám ảnh về quá khứ.
Một buổi chiều nọ, khi đang tưới nước cho khu vườn nhỏ sau nhà trọ, cô nghe thấy một nhóm người trò chuyện ở cổng làng. Trong số đó, cô bất ngờ nghe được tên mình, cùng những lời bàn tán mơ hồ. Cô khựng lại, tim đập nhanh.
"Cảnh sát từ Bangkok đến đây rồi sao?" Một người trong làng khẽ nói.
Người phụ nữ nắm chặt vòi nước trong tay, ánh mắt trở nên cảnh giác. Dường như cơn bão chưa hoàn toàn tan biến. Cô biết mình không thể ở đây lâu.
Tối hôm đó, cô ngồi một mình trong căn phòng nhỏ, ánh đèn vàng mờ nhạt hắt lên khuôn mặt đượm buồn. Cô cần đưa ra một quyết định mới. Nhưng lần này, cô không chắc mình còn có thể đi đâu nữa.
Cô khẽ thì thầm với chính mình: "Mình đã quá mệt mỏi với việc chạy trốn... Nhưng mình không thể để họ bắt được."
Những ký ức về người y tá từng giúp đỡ cô đã phai nhạt hoàn toàn, như một bức tranh mờ nhòa trong tâm trí. Với cô lúc này, mọi thứ chỉ còn là hiện tại và cuộc đấu tranh để tồn tại.
Cảm giác mệt mỏi và cô đơn vẫn không rời bỏ người phụ nữ, nhưng lần này, cô quyết định quay trở về nơi mà mọi thứ bắt đầu-về với mẹ. Sau một thời gian dài sống trong sự trốn tránh và lo lắng, cô nhận ra rằng có lẽ mình cần phải đối mặt với quá khứ, dù nó có đau đớn đến đâu.
Sáng hôm sau, cô thu xếp những thứ cần thiết vào một chiếc balô nhỏ, cố gắng không nghĩ đến quá nhiều. Cô bỏ lại ngôi làng nhỏ trong thung lũng, một lần nữa bước ra khỏi vùng an toàn mà mình đã cố gắng xây dựng. Cảm giác bất an vẫn còn đó, nhưng lần này, cô không còn lựa chọn nào khác.
Cuộc hành trình về quê hương là một quãng đường dài và mệt mỏi. Những ký ức về gia đình, về mẹ, lại ùa về trong tâm trí cô. Những ngày tháng thơ ấu đầy ấm áp và bình yên mà giờ đây có lẽ chỉ còn trong những giấc mơ.
Khi cô đến được ngôi nhà nhỏ của mẹ, cảnh vật vẫn như cũ. Ngôi nhà cũ kỹ nằm ngay bên cạnh quán cà phê "By Nun" mà mẹ cô vẫn thường xuyên mở bán. Mùi cà phê tươi phảng phất trong không khí, cùng những chiếc ghế gỗ đã cũ, vẫn mang lại cảm giác quen thuộc. Cô đứng nhìn cánh cửa quán đã sờn màu, cảm giác bồn chồn lạ lẫm khi nghĩ đến việc gặp lại mẹ sau bao nhiêu năm xa cách.
Cuối cùng, cô hít một hơi thật sâu rồi bước lên bậc thềm. Mẹ cô mở cửa, đôi mắt ngạc nhiên và đầy lo lắng khi thấy cô đứng trước cửa. Cả hai không nói gì, chỉ im lặng nhìn nhau, nhưng từ ánh mắt ấy, người phụ nữ có thể cảm nhận được sự lo âu, đau lòng của mẹ.
"Mẹ..." Cô cất tiếng, âm thanh khản đặc, như một lời xin lỗi muộn màng.
Mẹ cô đứng đó, đôi tay vẫn giữ lấy chiếc khăn lau bàn, ánh mắt vẫn ngập tràn ngạc nhiên. Một vài giây im lặng kéo dài, như thể thời gian ngừng lại trước khi mọi thứ bắt đầu thay đổi.
"Con..." Mẹ cô lên tiếng, giọng run rẩy, như thể không tin vào mắt mình. "Con đã về... sao không báo trước cho mẹ?"
Người phụ nữ không biết nói gì thêm. Cô chỉ biết đứng đó, không thể cất nổi lời nào. Những năm tháng trôi qua, cô đã quá quen với sự im lặng, sự cô đơn trong chính mình. Bây giờ, đứng trước mẹ, những lời nói dường như không đủ để xoa dịu khoảng cách bao lâu nay.
Cô cảm thấy một cơn xúc động trào dâng, không phải vì sự lo lắng hay sự sợ hãi, mà là vì tình cảm lâu ngày chưa được giải tỏa. Cô bước tới, vươn tay ra, nắm lấy đôi tay gầy guộc của mẹ. Nước mắt bắt đầu rơi xuống, lặng lẽ mà đầy nặng nề.
"Mẹ... Con xin lỗi... Con đã làm mẹ phải lo lắng... Con..." Cô nghẹn ngào, từng từ một chậm rãi tuôn ra. "Con không biết phải làm gì, nhưng con không muốn mẹ phải buồn thêm nữa."
Mẹ cô im lặng, nhưng có thể thấy sự nghẹn ngào trong đôi mắt bà. Bà khẽ ôm cô vào lòng, siết chặt như thể muốn giữ cô lại, không bao giờ để cô rời đi nữa.
"Con gái của mẹ... Cuối cùng con đã trở về." Mẹ cô thì thầm, giọng nghẹn lại. "Dù thế nào, mẹ vẫn luôn chờ con. Mẹ đã luôn chờ đợi, hy vọng một ngày con sẽ trở về."
Cả hai đứng đó trong một khoảng lặng lâu, không ai nói gì nữa. Chỉ có những giọt nước mắt, những cảm xúc dồn nén bấy lâu nay dần lắng xuống. Người phụ nữ có thể cảm nhận được sự ấm áp của tình yêu thương bao la mà mẹ dành cho mình, dù mọi thứ đã thay đổi.
Cuối cùng, cô không còn cảm thấy mình phải trốn chạy nữa. Những gánh nặng trong lòng, những cảm giác cô đơn, dường như bắt đầu vơi đi. Có lẽ, về nhà là một khởi đầu mới, một cơ hội để cô tìm lại chính mình và chữa lành những vết thương xưa.
--------------
Sáng hôm sau, Becky cùng với nhóm bác sĩ và y tá đã chuẩn bị xong hành lý và sẵn sàng cho chuyến công tác. Những chiếc vali nhỏ gọn được chất lên xe, và không khí tràn đầy sự háo hức, dù ai cũng biết rằng chuyến đi này sẽ không đơn giản.
Becky đứng bên cửa sổ, nhìn ra ngoài một chút trước khi lên xe. Những tia nắng mai nhẹ nhàng chiếu xuống thành phố Bangkok, báo hiệu một ngày mới đầy hứa hẹn. Tuy nhiên, trong lòng cô vẫn có chút lo lắng. Chuyến đi đến Chiang Mai không chỉ đơn giản là công tác, mà còn là một cơ hội để bắt đầu lại, để chứng kiến những khía cạnh mới trong công việc và cuộc sống.
Cô quay lại nhìn các đồng nghiệp, tất cả đều tỏ ra sẵn sàng và có vẻ hứng thú với chuyến đi. Dù không nói ra, nhưng có thể cảm nhận được sự lo lắng và một chút hồi hộp trong không khí.
Xe bắt đầu chuyển bánh, rời khỏi Bangkok, hướng về Chiang Mai. Trong suốt chuyến đi, Becky không thể tránh khỏi việc nghĩ về những gì đã qua. Những khoảnh khắc ngắn ngủi với người phụ nữ bí ẩn ấy, dù đã nhiều ngày trôi qua, vẫn không thể hoàn toàn quên đi. Nhưng cô biết, mình không thể cứ mãi sống trong quá khứ, và công việc ở Chiang Mai sẽ là cơ hội để cô làm mới lại chính mình.
Chiếc xe chạy qua những cánh đồng xanh mướt, những ngọn núi xa xa bắt đầu xuất hiện trong tầm mắt. Becky cảm thấy một cảm giác bình yên dần dần len lỏi vào trong lòng. Cô hít một hơi thật sâu, cảm nhận không khí mới mẻ, sẵn sàng cho những thử thách phía trước.
"Chuyến đi này sẽ mang đến điều gì mới mẻ?" Becky tự hỏi, và đôi mắt cô ánh lên một tia hi vọng, mặc dù chưa rõ ràng, nhưng ít nhất cô đã quyết định bước đi về phía trước.
_ Hết_
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro