CHƯƠNG 13
Khi nhóm bác sĩ và y tá rời khỏi quán, người phụ nữ cố gắng duy trì vẻ bình thản, nhưng đôi mắt vẫn bất giác dõi theo từng cử động của họ. Becky ngồi yên ở bàn, chậm rãi uống từng ngụm cà phê. Cô không nói gì, không biểu lộ cảm xúc gì quá rõ ràng, nhưng ánh mắt vẫn vô thức lướt về phía người phụ nữ đang đứng ở quầy.
Người phụ nữ nhận thấy điều đó, nhưng cô không dám nhìn thẳng vào Becky. Mỗi khi cảm nhận ánh mắt ấy, cô lại quay đi, vờ như đang bận rộn pha chế hay dọn dẹp. Trái tim cô đập nhanh hơn bình thường, như thể có một điều gì đó lớn lao đang chờ đợi xảy ra.
Becky đặt chiếc ly trống lên bàn, đứng dậy, chỉnh lại áo blouse của mình rồi theo nhóm đồng nghiệp bước ra xe. Nhưng trước khi rời đi, Becky bước nhẹ nhàng đến gần quầy pha chế, đặt xuống một mảnh giấy nhỏ, ánh mắt lướt nhanh qua người phụ nữ trước khi quay đi.
Người phụ nữ vẫn đứng yên đó, không dám cử động, chỉ lặng lẽ nhìn Becky bước lên xe và chiếc xe dần lăn bánh. Khi chiếc xe biến mất khỏi tầm mắt, cô mới chậm rãi quay lại, nhìn vào mảnh giấy trên quầy.
Trên tờ giấy có dòng chữ đơn giản, nhưng lại khiến cô cảm thấy mọi thứ như chững lại trong một khoảnh khắc:
"Nếu có gặp lại, chúng ta nói chuyện một chút nhé."
Người phụ nữ cầm tờ giấy lên, đôi tay khẽ run. Cô đọc đi đọc lại dòng chữ ấy, như muốn khắc sâu từng nét chữ vào trong tâm trí. Dù Becky không nói gì, nhưng dòng chữ ấy như chứa đựng một điều gì đó khó tả.
Cô không biết liệu họ có gặp lại nhau hay không, nhưng trong khoảnh khắc ấy, một tia hy vọng nhỏ bé bỗng nhen nhóm trong trái tim cô. Một cảm giác vừa quen thuộc, vừa xa lạ, như thể định mệnh đã sắp đặt để hai con người họ một lần nữa chạm vào cuộc đời nhau.
Tối hôm đó, không khí Chiang Mai vẫn trong lành và yên tĩnh. Đồng hồ điểm 9 giờ 30 phút, người phụ nữ cùng mẹ đang dọn dẹp những ly tách cuối cùng và chuẩn bị đóng cửa quán. Ánh đèn vàng ấm áp từ quán cà phê hắt ra ngoài, soi rọi con đường nhỏ phía trước.
Người phụ nữ tay đang lau bàn, bất giác ngẩng lên khi nghe tiếng bước chân nhẹ nhàng bên ngoài. Trước cửa quán, trong bóng tối nhạt nhòa, một bóng dáng quen thuộc hiện lên. Mái tóc dài, dáng người mảnh mai và gương mặt mà cô không thể nào quên-đó là Becky.
Cô đứng sững lại, đôi mắt mở to vì bất ngờ. Becky cũng không nói gì, chỉ mỉm cười nhẹ nhàng, ánh mắt dịu dàng nhưng ẩn chứa điều gì đó không thể diễn tả bằng lời. Trái tim người phụ nữ đập thình thịch, vừa bất ngờ vừa lo lắng.
"Con biết người này à?" mẹ cô hỏi, ánh mắt tò mò khi nhìn về phía Becky.
Cô không trả lời, chỉ gật đầu khẽ. Như bị thúc giục bởi một sức mạnh vô hình, cô bước chậm rãi ra cửa. Becky đứng yên chờ, không hề vội vã, cũng không hề tỏ vẻ ngạc nhiên khi nhìn thấy cô.
"Khuya vậy rồi... sao cô còn ở đây?" người phụ nữ cất tiếng, giọng nói nhỏ nhẹ nhưng vẫn chứa đựng sự cảnh giác.
"Tôi có một chuyện muốn nói với cô," Becky đáp, giọng nói nhẹ nhàng nhưng kiên định. "Tôi biết có thể giờ này hơi bất tiện, nhưng tôi không muốn bỏ lỡ cơ hội."
Người phụ nữ khựng lại, đôi mắt lúng túng, nhưng rồi cô gật đầu, mời Becky vào trong. Mẹ cô, dù hơi ngạc nhiên, vẫn quay đi để tiếp tục công việc dọn dẹp, để lại không gian riêng cho hai người.
Becky ngồi xuống một chiếc ghế nhỏ gần cửa sổ, nơi ánh sáng từ đèn treo chiếu xuống. Cô im lặng một lúc, như đang tìm cách bắt đầu. Người phụ nữ cũng ngồi xuống đối diện, hai bàn tay siết chặt vào nhau, cố giữ bình tĩnh.
"Tôi chỉ muốn chắc chắn rằng cô vẫn ổn," Becky mở lời, ánh mắt chân thành nhìn cô. "Lần trước gặp cô... tôi đã nghĩ rất nhiều. Tôi cảm thấy mình cần phải làm điều này."
Người phụ nữ không biết nói gì, chỉ cúi đầu, đôi tay vẫn run nhẹ. Becky chậm rãi tiếp tục:
"Tôi không biết quá khứ của cô như thế nào, nhưng điều tôi thấy ở cô là một con người tốt, một người xứng đáng có cơ hội để sống yên bình. Tôi không đến đây để phán xét hay dò hỏi. Tôi chỉ muốn cô biết rằng... cô không cô đơn."
Những lời nói ấy khiến trái tim người phụ nữ chùng xuống. Đôi mắt cô đỏ hoe, nhưng cô cố gắng kìm nén, không để nước mắt rơi.
"Không..." cô thì thầm, giọng nói nghẹn ngào. "Cảm ơn cô. Nhưng tôi không chắc mình có thể..."
"Được chứ," Becky cắt lời, nụ cười ấm áp trên môi. "Tôi không biết cô đã trải qua những gì, nhưng tôi tin rằng cô có thể. Chỉ cần cô cho phép bản thân mình tin tưởng thêm một lần nữa."
Bên ngoài, tiếng dế kêu rả rích, gió nhẹ lướt qua mang theo sự tĩnh lặng của đêm. Trong quán cà phê nhỏ, hai người phụ nữ ngồi đối diện nhau, như thể thời gian đã dừng lại để nhường chỗ cho khoảnh khắc đầy ý nghĩa này.
Becky ngồi thẳng lưng, ánh mắt dịu dàng nhưng đầy sự tò mò. Sau một lúc im lặng, cô phá vỡ không khí bằng một câu hỏi nhẹ nhàng:
"Chị sống ở đây lâu chưa?"
Freen thoáng khựng lại, ánh mắt lướt nhanh qua Becky trước khi cúi xuống, như đang cân nhắc xem nên trả lời thế nào. "Không lâu lắm," cô nói, giọng nhỏ đến mức gần như chỉ đủ để nghe.
Becky gật đầu, nhưng vẫn không từ bỏ ý định: "Thế... chị tên gì? Tôi chưa kịp hỏi lần trước."
Câu hỏi này khiến Freen ngẩng lên nhìn Becky, ánh mắt chạm nhau trong giây lát. Một sự do dự thoáng hiện trong mắt cô, như thể cái tên của mình cũng là một điều cô không dễ dàng chia sẻ.
"Freen," cuối cùng cô cũng nói, giọng có chút khàn khàn. "Freen Sarocha Chankimha."
Becky mỉm cười nhẹ, ánh mắt sáng lên một chút. "Tên hay đấy. Freen. Tôi là Becky, Becky Rebecca Patricia Armstrong."
Freen gật đầu nhẹ, nhưng không nói gì thêm. Becky tiếp tục, lần này giọng nói như mang theo một chút ấm áp:
"Chị bao nhiêu tuổi rồi, Freen? Tôi đoán chắc không lớn hơn tôi nhiều đâu, đúng không?"
Freen nhìn Becky, đôi mắt lộ rõ sự mệt mỏi nhưng không giấu được sự ngạc nhiên trước sự cởi mở của cô gái trước mặt. Sau một lúc im lặng, cô đáp: "Tôi 35."
Becky bật cười khẽ, ánh mắt lấp lánh. "Tôi 27. Chị hơn tôi nhiều đấy, nhưng chẳng sao cả. Chúng ta có thể gọi nhau là bạn được không?"
Câu hỏi này làm Freen bất ngờ. Bạn? Từ này đã quá xa lạ với cô từ lâu. Cô không biết liệu mình có đủ can đảm để mở lòng thêm một lần nữa, nhưng trước ánh mắt chân thành của Becky, cô chỉ khẽ gật đầu.
Becky nhìn Freen, nụ cười dịu dàng vẫn không phai. "Cảm ơn vì đã trả lời những câu hỏi của tôi. Tôi không muốn làm phiền chị nhiều đâu, chỉ là... tôi thật sự muốn biết thêm về chị. Chị giống như một câu chuyện mà tôi chưa từng đọc hết."
Freen cúi mặt xuống, lòng ngổn ngang cảm xúc. Becky không hỏi thêm gì nữa, nhưng sự hiện diện của cô y tá ấy như một làn gió nhẹ, xoa dịu trái tim đang đầy vết xước của Freen.
Đang nói chuyện, Becky bất ngờ nghe thấy tiếng chuông điện thoại vang lên từ túi áo khoác. Cô nhíu mày, xin lỗi Freen rồi nhanh chóng rút điện thoại ra xem. Ánh sáng màn hình phản chiếu lên gương mặt cô trong ánh đèn vàng mờ nhạt của quán cà phê.
"Alo? Ừ, tôi đây," Becky đáp, giọng có chút ngạc nhiên khi nhận được cuộc gọi vào giờ này.
Freen lặng lẽ ngồi đó, đôi mắt dõi theo từng cử chỉ của Becky. Dường như cô cảm nhận được một sự vội vàng qua giọng nói của người y tá. Becky lắng nghe vài giây, rồi khẽ gật đầu:
"Được rồi, tôi hiểu. Tôi sẽ về ngay. Mai đổi địa điểm à? Ừ, tôi sẽ chuẩn bị."
Cúp máy, Becky thở dài, ánh mắt thoáng chút tiếc nuối khi quay lại nhìn Freen. "Xin lỗi chị, tôi phải về rồi. Đồng nghiệp vừa gọi, bảo ngày mai chúng tôi phải đổi địa điểm và đi sớm. Tôi không muốn làm phiền chị lâu quá."
Freen nhìn Becky, có chút ngỡ ngàng nhưng nhanh chóng kìm nén cảm xúc. "Không sao đâu. Công việc quan trọng mà," cô nói, giọng trầm ấm nhưng không giấu được chút hụt hẫng.
Becky đứng dậy, chỉnh lại áo khoác, rồi nhìn Freen một lần nữa với ánh mắt đầy chân thành. "Cảm ơn chị vì đã dành thời gian nói chuyện với tôi. Nếu có dịp... tôi mong chúng ta sẽ gặp lại nhau."
Freen gật đầu nhẹ, đôi môi khẽ nhếch lên tạo thành một nụ cười mờ nhạt. "Chúc cô đi đường cẩn thận."
Becky mỉm cười, ánh mắt như muốn nói điều gì đó nhưng lại thôi. Cô xoay người bước ra ngoài, để lại một khoảng trống lặng lẽ trong lòng Freen. Cánh cửa quán cà phê khẽ khép lại sau lưng Becky, chỉ còn lại tiếng gió đêm thì thầm qua những tán cây, và Freen ngồi đó, đôi mắt vẫn dõi theo hướng Becky vừa rời đi.
_ Hết_
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro