CHƯƠNG 16

Khoảng một tháng trước, Freen Sarocha, vốn chỉ là một người chủ tiệm hoa nhỏ tại một góc phố yên bình của Bangkok, đã bị cuốn vào một cơn ác mộng mà cô chưa từng tưởng tượng nổi. Cuộc sống giản dị của cô, chỉ xoay quanh những bông hoa tươi thắm và những vị khách quen thuộc, bỗng chốc bị xáo trộn trong một đêm định mệnh.

Hôm đó, sau khi đóng cửa tiệm muộn, Freen thong thả bước về nhà như mọi ngày. Trời đêm tĩnh lặng, chỉ có tiếng gió thổi nhè nhẹ qua những con hẻm. Nhưng rồi, một tiếng hét thất thanh vang lên từ khu nhà kho cũ ở gần đó đã phá tan sự yên bình.

Ban đầu, Freen định đi tiếp và coi như không nghe thấy. Nhưng bản năng và sự lo lắng không rõ nguyên do đã khiến cô dừng lại. Không kiềm chế được sự tò mò, cô rẽ bước về phía nhà kho để kiểm tra.

Khi cánh cửa nặng nề hé mở, một cảnh tượng kinh hoàng hiện ra trước mắt cô. Trên sàn nhà, một người đàn ông nằm bất động, máu chảy loang lổ dưới ánh sáng yếu ớt từ bóng đèn treo lủng lẳng. Không một bóng người khác ở đó.

Freen giật lùi, định quay đi, nhưng một vật lấp lánh gần người đàn ông đã thu hút sự chú ý của cô. Đó là một chiếc vòng cổ bạc. Dù trong tình huống căng thẳng, cô vẫn quyết định nhặt nó lên, dự định mang theo làm bằng chứng khi báo cảnh sát.

Nhưng trước khi cô kịp làm gì thêm, tiếng bước chân dồn dập vang lên từ phía sau. Một nhóm người xông vào, ánh mắt họ tràn ngập sự căm phẫn. Một người hét lớn:

“Cô ta kìa! Cô ta đã giết hắn!”

“Không! Tôi không làm gì cả!” Freen hoảng hốt phản bác. Nhưng lời cô nói chẳng ai tin. Chiếc vòng cổ trên tay, cộng với việc cô xuất hiện tại hiện trường, đã trở thành bằng chứng buộc tội không thể chối cãi.

Từ giây phút đó, cuộc sống của Freen hoàn toàn thay đổi. Cô bị truy đuổi bởi cả cảnh sát và những kẻ bí ẩn mà cô không biết rõ. Họ không chỉ muốn bắt giữ cô mà còn tìm cách lấy lại chiếc vòng – một thứ mà sau này cô phát hiện ra chứa đựng một bí mật quan trọng liên quan đến vụ án.

Bị đẩy vào đường cùng, Freen buộc phải bỏ lại tất cả: tiệm hoa, những mối quan hệ thân quen, và cả cuộc sống bình yên trước đây. Cô sống ẩn dật, luôn trốn chạy và cảnh giác. Trong lòng cô, chỉ còn một niềm tin mong manh rằng minh oan là cách duy nhất để thoát khỏi vòng xoáy này.

Sau khi nghe xong câu chuyện, Becky ngồi lặng người, ánh mắt nhìn Freen chứa đầy sự thương cảm và cảm thông. Những ngày tháng vừa qua, Freen đã phải chống chọi với nguy hiểm một mình, bị săn lùng và hiểu lầm mà không có ai bên cạnh.

Becky hít sâu, cố nén cảm xúc đang dâng trào trong lòng. Cô nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay Freen, giọng nói kiên định:

“Cô yên tâm, tôi nhất định sẽ không báo cảnh sát. Thay vào đó, tôi sẽ giúp cô. Dù cô đang phải đối mặt với điều gì, tôi cũng sẽ ở đây.”

Freen thoáng ngạc nhiên, ánh mắt cô dịu đi. Giữa những ngày đen tối, sự xuất hiện của Becky như một tia sáng le lói, thắp lên chút hy vọng mong manh cho cô.

Freen im lặng nhìn Becky, đôi mắt đầy vẻ ngờ vực nhưng cũng không giấu được chút bất ngờ. Lời nói của Becky, tuy đơn giản, nhưng lại mang theo một sức nặng mà cô chưa từng nghĩ sẽ nhận được từ một người xa lạ.

“Cô nói thật chứ?” Freen hỏi, giọng cô khẽ run, như thể đang sợ rằng Becky chỉ nói để trấn an cô trong khoảnh khắc này.

Becky gật đầu chắc chắn, ánh mắt cô kiên định. “Tôi không biết vì sao, nhưng tôi tin cô. Và nếu cô không làm gì sai, tôi không thể để cô một mình chống chọi với tất cả chuyện này. Tôi sẽ giúp cô tìm ra sự thật.”

Freen cúi đầu, cảm xúc trong lòng cô như một dòng nước chảy xiết. Từ lúc bị buộc tội, cô chưa từng nghĩ rằng mình sẽ nhận được sự giúp đỡ từ ai, đặc biệt là từ một người như Becky – một y tá với trái tim đầy lòng nhân ái.

“Becky… cô không sợ bị liên lụy sao? Nếu họ phát hiện ra cô đang giúp tôi, cả cô cũng sẽ gặp nguy hiểm.” Freen nói, giọng đầy lo lắng.

Becky khẽ mỉm cười, ánh mắt ánh lên sự tự tin và lòng quyết tâm. “Cô đã sống sót suốt cả tháng qua mà không ai tin cô. Tôi không thể quay lưng lại với cô khi biết sự thật. Và tôi nghĩ, cô cũng đáng có ai đó đứng về phía mình, đúng không?”

Freen khẽ thở dài, như thể nỗi lo trong lòng cô vừa được giảm bớt phần nào. “Cảm ơn, Becky. Tôi không biết phải nói gì nữa.”

“Đừng cảm ơn tôi bây giờ,” Becky nói, giọng cô nhẹ nhàng nhưng dứt khoát. “Cô cần giữ sức, bởi vì chúng ta sẽ phải cùng nhau đối mặt với nhiều chuyện phía trước. Nhưng tôi hứa tôi sẽ không để cô một mình đối mặt với tất cả những điều này. Tôi sẽ ở đây, cùng cô vượt qua mọi chuyện. Dù có khó khăn đến đâu, tôi cũng sẽ giúp cô tìm ra sự thật.”

Freen ngỡ ngàng trước lời hứa ấy. Lâu lắm rồi, cô mới cảm nhận được hơi ấm từ sự tin tưởng và đồng hành. Đôi mắt cô thoáng đỏ lên, nhưng cô nhanh chóng quay đi để giấu đi sự xúc động.

“Becky… cảm ơn cô,” Freen thì thầm, giọng nói run rẩy nhưng chân thành.

Becky mỉm cười, nhẹ nhàng đặt tay lên vai Freen, như một lời khẳng định rằng cô sẽ không bao giờ bỏ rơi người phụ nữ này, dù phía trước có khó khăn và hiểm nguy thế nào.

_ Hết_

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro