Vui hả? Vậy cho vui thêm!


Tầng ba vắng ngắt

Căn nhà yên đến mức nghe rõ từng tiếng bước chân của chị

Cánh cửa cuối hành lang khép hờ, đèn trong phòng hắt ra một vệt sáng mỏng

Chị đưa tay gõ cửa

Cốc! cốc!

Không có tiếng đáp

Chị gõ lần nữa, nhẹ hơn

Cốc! Cốc! Cốc!

Rồi—

Rầm!

Cánh cửa bật mạnh

Một cú đạp thẳng ra, nhanh, dứt khoát — trúng ngay ngực chị khiến chị chới với lùi lại, đầu va mạnh vào lan can sắt phía sau

"A—!"

Tiếng thở đau bật ra trong cổ họng

"Cái quái gì—" Em trừng mắt rồi khựng lại, giọng đổi hẳn "Ủa cô... sao cô đứng sát cửa vậy?"

"Gõ cửa thì phải đứng gần chứ chẳng lẽ đứng dưới nhà gõ hả?!" Chị đáp, giọng vẫn điềm nhưng hơi run

Em hạ giọng, bước tới "Thôi, để tôi kéo cô dậy!"

Em cúi xuống, nắm tay chị, kéo mạnh nhưng vừa nâng lên một chút, em bỗng buông ra

Là cố ý

Chị ngã ngược lại sàn, tiếng đập khô khốc vang lên

"Freen!" Giọng chị cao hơn bình thường, rõ bực "Em làm cái gì vậy hả?"

Em nhún vai, nửa cười nửa khinh, ngồi xổm xuống mặt đối diện chị "Cô yếu quá chứ có ai làm gì đâu"

Chị chống tay ngồi dậy, mắt gườm lại "Em thấy vui lắm à?"

"Ừ! Cũng vui" Em nói gọn, ánh mắt thách thức

Chị nghiến răng "Vui hả? Vậy cho vui thêm"

Chưa dứt câu, chị bật người, đạp thẳng vào chân em

Bốp!

Cú đạp không mạnh nhưng em đang ngồi xổm, mất thăng bằng liền ngã nhào về phía trước

Chị chưa kịp tránh

Chụt!

Môi chạm môi

Một âm thanh nhỏ, khô nhưng khiến không khí đặc quánh lại

Cả hai khựng người

Một giây

Hai giây

Rồi chị bật lùi ra, tay che miệng "Freen! Em—em điên à?!"

"Cô đạp tôi té chứ tôi có muốn đâu!" Em phản pháo, giọng khàn khàn, tai đỏ bừng nhưng vẫn giữ mặt lì

"Cái kiểu hành xử của em—"

"Bớt nói như bà già được không?" Em ngắt lời, giọng gắt "Chuyện xíu xiu mà làm như tận thế"

"Em biết em vừa làm gì không?!" Chị nghiến răng

Em nhướng mày, ánh nhìn thách thức "Ờ, hôn cô đó rồi sao?"

Chị nghẹn lại, mặt đỏ bừng, vừa tức vừa bối rối "Em... vô lễ vừa thôi!"

"Cô đạp, tôi hôn... coi như huề" Em đứng dậy, phủi quần áo rồi quay lưng "Giờ thì mời cô về, kẻo cô lại té nữa"

"Em—"

"Về đi" Giọng em thấp hẳn xuống, khô và mệt, tay đưa ra "Nắm lẹ tôi còn kéo lên!"

Chị im lặng nhìn em thật lâu rồi đưa tay nắm lấy tay em dù có chút e dè vì vừa bị em cố tình làm mình ngã lúc nãy

Em kéo chị đứng lên đàng hoàng rồi mới buông tay "Rồi về đi! Tôi còn nghỉ"

Chị nhìn em muốn nói gì đó nhưng rồi lại thôi, xoay người bước xuống lầu, tay vẫn khẽ chạm trán

Cạch

Cánh cửa khép lại

Trong phòng, em vẫn đứng yên, một tay chạm môi, đôi mắt mờ dần theo ánh chiều đang tắt

Không ai biết, trong căn nhà lạnh lẽo ấy, có một thứ gì đó rất nhỏ — vừa kịp nứt ra

Những ngày sau đó, trường như có hai cực đối nghịch cùng tồn tại

Một bên là chị — điềm đạm, nguyên tắc, và kiên trì tới mức bướng

Bên kia là em — bất cần, hỗn xược và ngang tàn như thể mọi quy tắc sinh ra đều để em phá

Chị dạy, em ngủ

Chị nhắc, em cười

Chị giao bài, em xé

Chị nói "ở lại cuối giờ", em đáp "tôi bận"

Cứ thế như hai đầu dây điện chạm vào nhau, tóe lửa mỗi ngày

Em đánh nhau trong trường, cãi nhau với giáo viên bộ môn, đánh bảo vệ, trốn học lên sân thượng ngủ là chuyện thường như cơm bữa

Có lần, chị thấy em nằm dài trên sàn gạch, tai nghe bật nhạc ầm ĩ, ánh nắng rọi qua khiến khói thuốc cuộn lên mờ mờ như thể em cố tình biến mình thành một bóng mờ ngoài vòng kiểm soát

Lạ thay, chính cái sự "không khoan nhượng" ấy của cả hai lại khiến lớp thay đổi

Đám học sinh 12A10 từng ngán học, ngán giáo viên, giờ lại đi học đều đặn như chưa bao giờ nghỉ

Có đứa nói đùa "Ngày nào không thấy cô với con Freen cãi nhau là thấy thiếu vitamin"

Cả lớp xem đó như một bộ phim dài kỳ mà buồn cười ở chỗ, chị thì tức muốn chết còn em thì lại càng hứng thú

Hôm nay cũng vậy

Mới giữa buổi sáng, tiếng bàn ghế đổ ngoài sân vang lên

Khi chị chạy ra, cảnh tượng chẳng lạ gì nữa: Em  và một nữ sinh khác đang túm tóc nhau, áo sơ mi rách, mùi mồ hôi và bụi hòa trong nắng gắt

Bảo vệ chạy lại, tách hai đứa ra thì cũng bị em đấm cho một phát chảy cả máu mũi

Chị phải cùng bảo vệ can cả buổi mới được, vừa tách được ra thì chị xách em lên thẳng văn phòng của mình

Rầm!

Cánh cửa đóng mạnh một cái

Không khí đặc quánh

Chị đứng sau bàn, tay khoanh lại, ánh mắt lạnh "Em không đánh nhau em chết hả, Freen?!"

"Ờ, rồi sao? Có luật cấm tôi đánh nhau à?" Em ngả người vào ghế, cười nửa miệng

"Có! Ít nhất là trong trường này!"

"Cái trường nát này à? Thì sao chứ? Tôi thích thì tôi đánh thôi"

Chị siết chặt tay, giọng trầm xuống "Em định đánh người đến bao giờ? Tuần có năm ngày học, em đánh đủ cả năm! Em bị nghiện gây chuyện hả?"

Em bật cười, giọng khàn, cười mà như thách "Thích vậy đó! Cô làm gì được tôi?"

"Làm gì à?" Chị bước lại gần, cúi xuống, nhìn thẳng vào mắt em "Ít nhất tôi còn dám hỏi em vì sao còn cha mẹ em thì không!"

Câu đó khiến em thoáng khựng lại rồi bật cười khinh khỉnh, nụ cười nhạt đến mức gần như đau

"Cô nghĩ mình giỏi hơn họ à? Đừng ảo tưởng! Cô chỉ là một giáo viên chủ nhiệm, không phải mẹ tôi"

"Nhưng tôi vẫn phải chịu trách nhiệm về em"

"Trách nhiệm? Với một đứa mà chính cô cũng ghét à?"

"Ghét?" Chị nhìn em thật lâu, giọng hạ xuống "Không, Freen! Tôi không ghét! Tôi chỉ không hiểu nổi vì sao em cứ muốn biến mình thành người xấu"

Em nhếch môi, giọng kéo dài, pha chua chát "Tự hủy hả? Cô biết cái gì mà nói? Tôi sống như vậy vì ít ra... tôi còn cảm thấy thật! Còn cô sống như cái máy ấy cứ dạy, về, ngủ, sáng lại dạy! Buồn nôn!"

Chị chống tay lên bàn, hơi cúi người xuống, mắt ánh lên một thoáng giận "Cái tự do của em là đánh nhau, trốn học, chửi người khác à? Đó chỉ là cách em chạy trốn thôi, Freen!"

Em đứng bật dậy, ghế đổ ra sau, tiếng va chát chúa "Cô đừng tưởng cô hiểu tôi! Cô chả biết cái quái gì hết!"

"Vậy thì ngồi xuống, viết bản kiểm điểm!"

"Tôi không viết!"

"Viết!" Giọng chị gằn mạnh, lạnh như dao

"Tôi nói là không viết, cô điếc à?!"

"Em muốn tôi mời ban giám hiệu không?"

"Thích! Cứ mời đi! Coi thử họ còn dám đụng tôi không!"

Hai người nhìn nhau

Không ai chớp mắt

Không khí trong phòng đặc lại, chỉ còn hơi thở chạm vào nhau

Chị hít một hơi, nén giọng xuống thấp, trầm mà chắc "Hỏi thật... em mệt không, Freen? Đánh nhau, cãi nhau, chống lại tất cả mọi người như vậy... có vui thật không?"

Em không trả lời ngay, ánh nhìn chao đi, một thoáng rồi em cười nhạt "Vui hay không đâu liên quan gì tới cô?"

"Liên quan!" Chị nói, nhẹ thôi, nhưng từng chữ đều nặng "Vì tôi thấy em đang cố tỏ ra không cần ai nhưng lại rất cô độc!"

Em im lặng, môi mím lại, mắt cụp xuống

Một giây

Hai giây

Rồi em ngẩng lên, nụ cười gượng gạo "Cô triết lý xong chưa? Tôi về được chưa?"

Chị không đáp chỉ mở tập hồ sơ, đặt mạnh xuống bàn, giấy sột soạt "Đây là điểm, hạnh kiểm, vi phạm của em! Em muốn sau này nhìn lại thấy gì trong đó hả?"

Em liếc qua, giọng lạnh ngắt "Tôi nhìn hoài toàn thứ chẳng ai quan tâm"

"Tôi quan tâm!" Giọng chị dứt khoát

Em hơi ngẩng đầu, nhìn chị, đôi mắt khẽ nhíu "Cô khùng hả? Người như tôi có gì đáng quan tâm?"

"Vì em chính là học sinh của tôi!" Chị đáp, không do dự

Em cười khẩy, lùi một bước, giọng trượt xuống thấp "Cô nói nghe dễ thương ghê nhưng thôi, đừng phí công"

Em xoay người, bước ra cửa

Chị gọi khẽ "Freen"

Em dừng lại một chút nhưng không quay đầu rồi lại bước tiếp chẳng đáp lời nào

Chỉ có tiếng cửa đóng "cạch" — dứt, lạnh và buồn

Chị đứng yên, tay chạm vào tập hồ sơ vẫn còn hơi ấm

Một thoáng gió từ khung cửa hắt vào, thổi tung vài tờ giấy rơi xuống sàn

Trong lòng chị, thứ gì đó vừa rung nhẹ

"Cứng đầu thật... nhưng tôi chưa thua đâu, Freen"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro