2

Đêm đó, Becky nằm trên giường, nhìn lên trần nhà tối đen. Ánh đèn mờ nhạt ngoài cửa sổ hắt vào, tạo thành những hình ảnh mơ hồ trên tường. Bông hoa cải vàng mà Freen đưa ban chiều giờ nằm gọn trong tay cô, những cánh hoa mềm mại vẫn còn vương lại hương thơm ngọt ngào. Nhưng trái tim cô không yên, cứ như có một cơn sóng ngầm đang dâng trào trong lồng ngực.

Cô nhớ lại từng lời Freen nói, từng ánh mắt, từng cái chạm nhẹ nhàng. Có điều gì đó rất lạ trong cách Freen nhìn cô hôm nay, như thể có một sự chia xa đang chực chờ ở đâu đó, chỉ đợi thời cơ để xé nát thế giới của họ.

Không thể ngủ được, Becky ngồi dậy, quyết định gọi điện cho Freen. Những lúc như thế này, cô cần nghe giọng của chị, cần biết rằng mọi thứ vẫn ổn.

Đầu dây bên kia đổ chuông một lúc lâu, rồi cuối cùng Freen mới bắt máy. "Becky? Muộn rồi, sao em chưa ngủ?"

Giọng Freen dịu dàng, nhưng có chút gì đó mệt mỏi mà Becky chưa từng nghe thấy trước đây. "Em không ngủ được," Becky thì thầm, như sợ rằng nếu nói to, những cảm xúc trong lòng sẽ vỡ òa. "Chị đang làm gì?"

"Chị vừa mới về nhà," Freen đáp. "Chị đang chuẩn bị đi ngủ, nhưng nếu em muốn nói chuyện, chị luôn sẵn sàng."

Becky cười nhẹ, nhưng không có nhiều vui vẻ trong tiếng cười đó. "Chị Freen này... nếu một ngày nào đó chị phải rời xa em, chị có báo trước cho em biết không?"

Freen im lặng một lúc lâu, lâu đến mức Becky bắt đầu thấy lo lắng. Nhưng rồi Freen trả lời, giọng nói nghe thật buồn. "Chị sẽ không bao giờ rời xa em, Becky. Nhưng nếu chuyện đó xảy ra... chị hứa sẽ không để em một mình đối mặt với nó."

"Chị hứa nhé?" Becky nhắm mắt lại, ép bản thân tin vào lời hứa đó.

"Chị hứa," Freen đáp, giọng nói nhẹ nhàng như cơn gió thoảng qua đêm tối. "Em ngủ đi, Rebecca. Ngày mai chúng ta sẽ gặp nhau, như mọi ngày."

Becky gật đầu, dù biết Freen không thể thấy. "Em ngủ đây. Chúc chị ngủ ngon, Freen."

"Ngủ ngon, Becky."

Cuộc gọi kết thúc, nhưng cảm giác lo âu trong Becky vẫn không giảm bớt. Cô nằm xuống, ôm chặt chiếc gối, như cố gắng giữ lấy hình bóng của Freen trong tâm trí. Có gì đó trong lời hứa của Freen khiến cô không yên tâm, như thể lời hứa ấy không phải là sự thật, mà chỉ là một lời an ủi tạm thời.

Suốt đêm đó, Becky trằn trọc, những giấc mơ rời rạc kéo đến rồi tan biến, để lại cô một mình với nỗi sợ mơ hồ về tương lai. Cô không muốn nghĩ đến việc Freen rời xa mình, nhưng hình ảnh đó cứ ám ảnh, như một cơn ác mộng không thể thoát ra.

Đến sáng, Becky tỉnh dậy với đôi mắt nặng trĩu vì thiếu ngủ. Nhưng cô vẫn cố gắng mỉm cười, tự nhủ rằng mọi thứ sẽ ổn, rằng tình yêu giữa cô và Freen đủ mạnh để vượt qua bất cứ khó khăn nào. Họ đã cùng nhau trải qua biết bao thử thách, đã cùng nhau cười, khóc, và yêu thương. Không có lý do gì để tin rằng họ sẽ không tiếp tục như vậy.

Becky chuẩn bị đến trường, mang theo bông hoa cải đã bắt đầu héo úa trong cặp. Đó là kỷ vật nhỏ bé nhưng ý nghĩa, như một lời nhắc nhở về lời hứa của Freen. Cô tin tưởng rằng, dù có chuyện gì xảy ra, Freen sẽ giữ lời hứa, và họ sẽ mãi mãi bên nhau.

Nhưng sâu trong tâm trí, một giọng nói nhỏ vẫn không ngừng thì thầm rằng mọi thứ sẽ không đơn giản như cô nghĩ. Và đó chỉ là khởi đầu cho những đau khổ sắp sửa ập đến.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro