Chương 2

Như mọi ngày, cứ giờ trưa, Becky lại ngồi vắt vẻo trên chiếc sofa màu kem, đôi chân tròn trịa đung đưa theo nhịp điệu quen thuộc.

Trên màn hình lớn, những nhân vật hoạt hình nhảy nhót liên hồi, cùng tiếng nhạc vui nhộn, rộn rã.

Em đưa mắt nhìn theo, nhưng thỉnh thoảng lại ngoái đầu nhìn về phía bếp, nơi mẹ đang bận rộn dọn cơm.

Hương canh nóng, hương thức ăn thoảng ra từ gian bếp khiến bụng em khẽ reo, song lại chẳng dám than đói, chỉ ngồi yên chờ đến khi được gọi.

Và rồi cánh cửa chính bật mở, một làn gió nhẹ ùa vào theo bước chân người bên ngoài, em biết, ba em đã về.

Bộ vest sẫm màu còn vương bụi nắng, mùi nắng đồng hành cùng mùi mồ hôi sau một buổi sáng làm việc khiến căn phòng trở nên sống động khác hẳn.

Ông đặt túi xách xuống ghế, đôi mắt liền tìm đến hình bóng vợ mình đang lúi húi bên bếp.

Chẳng nói chẳng rằng, ông bước lại gần, cúi xuống định khẽ hôn lên má để tạo bất ngờ.

Becky nhìn mà chán nản, ngày trước khi còn bé, lúc mới biết đi, mỗi khi ba về em lại bập bẹ từng bước tiến ra cửa chào đón ba theo lời của mẹ.

Nhưng mỗi lần như thế ông lại đẩy em qua một bên, tiến tới bên cạnh vợ mình rồi che mắt em lại, em chán tới mức ba về cũng chẳng còn háo hức nữa.

Mẹ em khi nãy nghe tiếng bước chân bên ngoài đã biết chồng mình về, nhưng khi ông tiến đến lại khiến bà giật nảy, vừa đỏ mặt vừa đẩy ông ra, vội ngước mắt về phía phòng khách.

"Có con ở đây đó.."

Bà mỉm cười bất lực nhìn ông rồi, hạ giọng, tay đưa lên gõ nhẹ vào mũi ông rồi gọi lớn.

"Becky, con ngoan n-"

"Becky ngoan, nhắm mắt lại một chút đi, để ba mẹ... nói chuyện." Ba Becky hiểu ý vợ liền thích thú chen ngang.

Becky nghe thế thì chun mũi, miệng dạ nhỏ một tiếng, nhưng chỉ giả vờ đưa tay che mắt, hai ngón tay em hé ra, để lộ đôi mắt đen láy tò mò.

Em sợ rằng nếu mình nhắm mắt thật, lỡ đâu ba lén cho mẹ kẹo mà chẳng chia cho mình thì uất lắm, bao nhiêu lâu rồi, hôm nay nhất định phải làm rõ.

Nhưng không ngờ, khi ngước nhìn qua khe hở, Becky thấy ba mình chẳng đưa kẹo gì cả, ba chỉ khẽ cúi xuống hôn mẹ một cái.

Em giật mình, trái tim bé nhỏ đập nhanh hơn một chút rồi vội cụp mí lại như chưa thấy gì.

Khi ba mẹ bảo mở mắt, Becky lập tức hướng tầm nhìn lên TV, vờ chăm chú như từ nãy đến giờ chẳng hề động đậy.

Chưa kịp để ý thêm, từ ngoài sân lại vang lên tiếng chân nhỏ chạy lóc cóc.

"Beckyyy.. Becky ơi, tớ tới rồi đây! Becky!"

Freen hai tay nâng bát cơm lớn, chạy lon ton vào phòng khách, miệng khanh khách cười vẫn không quên gọi tên em.

"Becky ơi, cơm tới rồi nèee!"

Becky quay sang phía cửa, em vội rời khỏi ghế định tới giúp Freen, nhưng cô nhanh hơn đã đặt tô cơm xuống bàn.

"Freen làm gì mà vừa bưng vừa chạy thế? Lỡ mà té thì sao?"

"Không có té đâu mà! Tớ giỏi lắm, cầm chắc lắm nè." Freen chun mũi, cô tự hào nhìn bát cơm ngay ngắn trên bàn.

Rồi chẳng để bạn mình kịp phản bác, Freen nhảy phóc lên sofa, ngồi sát bên Becky, mái tóc lòa xòa gần như chạm vào má.

"Tớ bưng qua cho cậu với tớ cùng ăn đó, một bát cho hai đứa, vậy mới vui."

Becky nghiêng đầu nhìn cô, đôi mắt sáng lên đầy vui vẻ.

Một lúc sau, em bật cười khúc khích, bàn tay nhỏ xoa nhẹ lên tóc Freen, hồn nhiên khen.

"Freen giỏi ghê, cầm bát to vậy mà không làm rơi, còn không bị ngã nữa."

Được khen, Freen cười tít mắt, ngồi thẳng lưng ra vẻ tự hào.

"Tớ nói rồi mà, tớ mạnh lắm đó nha."

"Rồi mà, người ta biết rồi, Freen là giỏi nhất." Becky thấy Freen có vẻ thích thú lại càng hăng hơn, em đưa tay xoa tới lui mái tóc cô.

Từ phía cửa, ba mẹ Freen bưng thêm khay thức ăn bước vào, ai nấy đều bật cười.

Chẳng ai ngạc nhiên nữa, bởi cảnh tượng này đã thành thói quen quen thuộc của cả hai gia đình từ rất lâu rồi.

Tiếng cười rộn ràng, kéo dài mãi cho đến khi trong bếp vang lên tiếng bát đũa lách cách, báo hiệu bữa cơm trưa cả nhà sắp bắt đầu.

Bàn được bày biện tươm tất, hương thơm từ những món ăn nóng hổi lan ra khắp căn phòng nhỏ.

Cả hai gia đình quây quần bên chiếc bàn gỗ tròn, tiếng trò chuyện rì rầm, tiếng bát đũa lách cách hòa lẫn thành khung cảnh ấm áp mà ai nhìn vào cũng thấy lòng dịu lại.

Becky ngoan ngoãn ngồi ngay ngắn, đôi tay nhỏ khum khum ôm lấy bát cơm như sợ ai giành mất.

Em ngoan ngoãn ăn hết phần ăn của mình, mọi chuyện êm ả cho đến khi mẹ em gắp thêm vài miếng cà rốt cam tươi đặt vào bát.

Becky lập tức cau mày, đôi môi em chúm lại, lắc đầu liên hồi.

"Con không thích ăn cái này đâu, ngọt ngọt, lạ lắm.."

Giọng em cứng rắn một cách đáng yêu, vừa nói vừa dùng thìa gạt miếng cà rốt sang một bên, như thể món ăn kia là kẻ thù không đội trời chung của mình.

Mẹ Becky thấy thế thở dài, dịu giọng dỗ.

"Cà rốt tốt cho mắt, ăn mới khỏe mạnh, nhìn rõ chữ, rõ hình, Becky ngoan, một miếng thôi cũng được mà,ăn xong mẹ đưa con đi chơi nhé?"

Becky nghe vậy có chút thích thú nhưng vẫn bướng bỉnh, đôi mắt tròn lơ đãng nhìn vào khoảng không như để tránh né.

Ba mẹ em nhìn nhau bất lực, chẳng biết phải làm sao.

Ngồi sát bên cạnh, Freen chống cằm quan sát từ nãy.

Ánh mắt tinh nghịch lóe sáng, rồi đột nhiên cô xoay người ghé sát Becky, giọng líu lo.

"Ăn đi, Becky, ăn xong tớ dắt cậu ra sân, chơi cầu trượt, với lại..." Freen ngừng một nhịp, bàn tay nhỏ lén lút lôi từ trong túi áo ra một viên kẹo gói giấy sặc sỡ.

"Nếu cậu chịu ăn, tớ cho cậu viên kẹo này."

Becky thoáng chần chừ, đôi mắt em dao động giữa miếng cà rốt trong bát và viên kẹo trong tay Freen.

Ánh sáng trong đôi mắt ngây thơ của em như gương nước dần nghiêng về phía viên kẹo.

Em liếc sang nhìn cô, môi bĩu ra nhưng giọng lại nhỏ dần.

"Chỉ một miếng thôi đấy nhé.."

"Ừ, một miếng thôi cũng đủ giỏi rồi." Freen reo lên, nhanh nhảu dùng thìa xúc cà rốt đẩy vào bát em.

Becky nhăn mặt nhìn miếng cà rốt được cắt nhỏ rồi cắn một cái thật nhanh, nuốt vội như thể muốn chôn đi mùi vị không ưa kia.

Xong xuôi, em liền chìa bàn tay bé xíu ra, ngón tay nhỏ xòe căng thật căng.

"Tớ ăn xong rồi, Freen đưa kẹo cho tớ đi."

Freen bật cười khanh khách, cô đặt viên kẹo vào lòng bàn tay bạn, rồi đắc ý khoanh tay lại nhìn mọi người, như thể mình vừa làm nên chiến công lẫy lừng.

Becky nhận được kẹo thì lập tức cất vào túi áo, đôi mắt em sáng rỡ, miệng lẩm bẩm.

"Được rồi, ăn nhanh còn được đi chơi nữa."

Xung quanh, bốn người lớn lặng lẽ nhìn cảnh ấy, họ không dám chen vào, chỉ nhìn nhau cười bất lực.

Người lớn dỗ mãi còn không xong, vậy mà vài câu của Freen, thêm một viên kẹo, Becky đã ngoan ngoãn nghe theo.

Cảnh tượng quen thuộc ấy, lặp đi lặp lại như một thói quen ngọt ngào, khiến cả bữa cơm bỗng dưng rộn tiếng cười.

Hoàn thành bữa ăn, Becky đặt thìa xuống, mắt lấp lánh nhìn sang Freen, bàn tay nhỏ nắm lấy tay cô.

"Freen ơi đi thôi, chúng ta đi chơi."

Freen nhướn mày, nhìn bụng Becky vẫn còn tròn căng do vừa mới ăn xong, cô chỉ tay lên bụng em, giọng dỗ ngọt.

"Chờ một chút đi.. chúng ta vừa mới ăn xong mà, giờ mà chạy đi chơi ngay là sẽ bị đau bao tử đó."

Becky nhăn mặt, phồng má, cơm còn trong miệng nhưng vẫn cố lườm yêu bạn mình một cái, giọng vừa bất mãn vừa nhõng nhẽo.

"Chỉ một chút thôi mà.."

Freen mỉm cười, nghiêng người, vỗ nhẹ lưng em, đầy kiên nhẫn.

"Tớ không có thất hứa đâu mà, chỉ vì đi chơi mà bị đau bao tử, cậu có muốn bị vào viện tiêm không?"

Freen thừa biết em sợ nhất là kim tiêm, mỗi lần nhìn thấy Becky lại chạy loạn cả lên.

Bốn người lớn nhìn nhau, mỉm cười, vừa thấy buồn cười vừa thấy ấm lòng.

Hai đứa trẻ mới 5 tuổi đã chăm sóc nhau một cách vô tư, hồn nhiên, cứ như trò chơi nhỏ mà lại khiến cả nhà tan chảy vì dễ thương.

Becky ngồi ngẫm nghĩ một lúc, không còn chịu được nữa, em kéo tay Freen rời khỏi ghế.

Hai đứa nhỏ theo thói quen cúi đầu cảm ơn ba mẹ vì bữa ăn.

"Đi thôi! Freen ơi chúng ta đi chơi thôi."

Freen lắc đầu, nghiêm túc nhưng vẫn đáng yêu.

"Bec chờ một chút đi mà."

Becky hơi hờn dỗi, nhún vai, nhưng vẫn ngoan ngoãn kéo cô ra sofa, em cố ý ngồi nhích lại gần Freen, tay đưa kéo áo lên để lộ ra một cái bụng trắng tròn xoe.

"Freen! Freen! Freen xoa bụng để bụng Bec hết tròn đi rồi chúng ta còn đi chơi."

Freen cười tới mức không thấy mặt trời đâu nữa, cô ngoan ngoãn đặt tay lên bụng em, xoa nhẹ, miệng cười khúc khích.

"Ừ, tớ xoa cho cậu, xoa một lát bụng cậu sẽ hết tròn liền."

"Freen ơi, Freen hát đi, vừa hát vừa xoa chắc nhanh xẹp đi á."

Freen nhìn em mỉm cười, cô đã quá quen với việc này nên cũng vui vẻ gật đầu đồng ý.

"Bụng bé Bec tròn như quả bóng,
Ăn no quá nên nằm cong cong,
Xoa xoa nhẹ, bụng mau xẹp nhé,
Xong còn chơi cầu trượt vòng vòng.."

Freen hát xong còn phì cười rồi giả bộ cúi sát xuống nghe bụng em "nói chuyện", làm Becky cười khanh khách, còn bốn phụ huynh từ bàn ăn nhìn ra, vừa buồn cười vừa bất lực vì độ đáng yêu của hai đứa.

"Nhìn xem, cứ chăm nhau riết sau này lỡ có khác lớp thì phải làm sao." Ba cô nhịn không được liền mở lời trêu chọc.

"Ta thì thiếu gì cách, với cả, hai đứa nhỏ nhất định sẽ tìm mọi lý do để được cạnh nhau." Ba em nghe thế cũng chen ngang, ông thừa biết đứa trẻ nhà mình thông minh tới mức nào, chắc chắn không dễ dàng gì mà Becky chịu để Freen rời xa mình.

Hai vị phu nhân kia nhìn Freen và Becky vẫn đang hết sức đáng yêu, yêu chiều nhau cũng lên tiếng.

"Nhìn mà em hạnh phúc ghê, mới 5 tuổi mà đã biết nũng nhau rồi."

"Phải ha, hai đứa nhỏ đáng yêu như chúng ta vậy đó."

Cả bốn người nhìn nhau rồi lại bật cười, khi còn nhỏ, bốn người họ cũng giống như Freen và Becky bây giờ.

Quay lại phòng khách, Becky vừa được xoa bụng vừa hí hửng, tay vẫn nắm chặt Freen, cảm giác ấm áp tràn ngập cả cơ thể nhỏ bé.

Freen thì cười tít mắt, vui sướng vì được chăm sóc em và Becky lại rất ngoan ngoãn mà nghe lời.

Hai đứa ríu rít, tiếng cười vang vọng khắp phòng, xen lẫn tiếng gió nhè nhẹ qua cửa sổ, tạo nên một khoảnh khắc hồn nhiên, đáng yêu đến mức ai chứng kiến cũng phải mỉm cười.
___________________________________

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro