Tay Becky còn vẫn duy trì tư thế ấn mật mã, vừa nhìn thấy người phía sau cửa, sắc mặt lập tức trở nên lạnh lùng, quay đầu chuẩn bị rời đi, lại bị người kia trực tiếp bắt được.
Nàng ngoái đầu lại, nhìn về phía Freen, nhíu mày, lại không mở miệng.
"Đi vào." Freen không nói gì thêm, trực tiếp đem người kéo vào trong, nhân tiện đóng cửa lại.
Becky dựa vào trên cửa, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt không có chút biểu cảm của cô, nhất thời không biết nên có phản ứng gì, rốt cuộc là đang xảy ra chuyện gì đây?
Freen hơi nhấp khóe môi, hai người cũng chưa mở miệng, không khí nhất thời trầm mặc.
Becky rũ mắt nhìn cánh tay của mình đang bị Freen nắm chặt, nhàn nhạt nói: "Có thể buông ra rồi chứ?"
Freen như chợt nhận ra có điều không đúng, lập tức buông tay, sau đó xoay người đi về phía trước vài bước, da thịt chạm vào nhau, đặc biệt nóng bỏng, "Lầu một là của cô, tôi sẽ ở trên lầu."
"Cô có thể cho tôi một lời giải thích đơn giản về chuyện này được không?" Becky không nhúc nhích, tay khoanh trước ngực, tầm mắt dừng trên người cô, đối phương mặc áo ngủ tơ lụa, cả người bọc đến kín mít, chỉ lộ ra mắt cá chân trắng tinh mảnh khảnh, nhưng đai lưng lại phác họa ra đường cong eo cực kỳ mê người.
Freen bước chân dừng lại, trầm giọng nói: "Giải thích cái gì?"
"Giải thích vì sao cô lại xuất hiện ở chỗ này." Nàng nhàn nhạt nói.
Becky sắc mặt vẫn không đổi, chỉ mở miệng nói: "Không còn nơi nào khác, cô chỉ có thể cùng tôi sống chung một chỗ."
Lời này làm Becky nghe thật buồn cười, rõ ràng là nói dối, đời trước nàng cũng nhận từ công ty một căn chung cư nhỏ, như thế nào lần này lại không có? Đây là hiệu ứng cánh bướm sau khi trọng sinh?
"Đúng không?" Becky cong lên khóe miệng, cất bước đi vào phòng khách, không chút khách khí mà ngồi xuống sô pha, "Cho nên nói, hiện tại, cô là chủ nhà?"
Freen không mở miệng, chỉ liếc mắt nhìn nàng một cái, cũng không biết đối với thân phận này có vừa lòng hay không.
Becky chỉ là cam chịu, lại hỏi tiếp nói: "Nhưng công ty vì cái gì lại tìm tới cô? Cô vì cái gì lại đồng ý cho tôi vào sống chung?"
"Tuần sau, tôi sẽ đảm nhiệm vị trí tổng tài của giải trí FB." Freen đứng tại chỗ, đưa mắt nhìn về phía Becky, rất giống một nữ thần băng lãnh.
Becky cười có vài phần ảm đạm, nàng đột nhiên nhớ ra, chủ tịch giải trí FB họ Chankimha, đời trước, không ai sẽ đem Freen Sarocha Chankimha cùng giải trí FB liên hệ với nhau. Nhìn vào thông tin của Freen ai cũng nghĩ cô sẽ đi theo một công ty khác để phát triển. Nàng cũng cho rằng như vậy.
"À, vậy là cấp trên." Becky ngoài mặt ra vẻ bình tĩnh, trong lòng lại là một cuộn chỉ rối, "Nói như vậy, xem như tôi được công ty nhìn trúng rồi sao? Tôi hẳn là nên cảm ơn Chankimha tổng không so đo hiềm khích trước đây, chịu cho tôi cơ hội này."
"Becky Armstrong." Freen chau mày, ánh mắt hơi trầm xuống, đáy mắt cất giấu sự khó chịu khó có thể phân biệt.
Becky ngước mắt nhìn về phía cô, nở một nụ cười tươi, "Làm sao vậy, Chankimha tổng?"
Freen cùng Becky ánh mắt đối nhau, trái tim run rẩy, "Tôi..." Dừng một chút, cô lại nói tiếp, "Cô rất giỏi."
"Tôi biết." Nàng thu hồi ánh mắt, tầm mắt dừng trên đầu ngón tay của mình, trong lòng phiếm nhẹ đầy lạnh lẽo.
Cô nhìn sườn mặt Becky, có chút ngây người.
Thật lâu sau, Becky nhẹ nhàng nhéo đầu ngón tay, sâu kín mở miệng: "Có một việc, tôi trước tiên phải hỏi cô rõ ràng."
Freen khuôn mặt bình tĩnh, "Hỏi đi."
"Tôi có thể dẫn người khác đến nơi này không?" Giữa mày Becky nhiễm một chút lạnh lẽo, môi mỏng khẽ mở, nói ra một câu.
Freen sắc mặt lạnh lẽo, ngữ khí nặng nề, "Không được."
Nàng cười nhạo một tiếng, "Người đại diện cũng không được?"
Giữa mày Freen phảng phất hàn ý có thể làm người đối diện chết lạnh trong giá rét, chỉ lạnh lùng nói: "Ngoại trừ cô, tôi không muốn có bất kỳ một ai khác xuất hiện ở chỗ này."
Becky không thể hiểu được, "Tôi nói này Chankimha tổng, cô sẽ không phải là kiểu người bị ai khác chạm vào đồ của mình thì liền sẽ không cần đến nó nữa đi?"
"Ai nói tôi không..." Freen chau mày, đối diện với ánh mắt Becky, rồi lạnh mặt phất tay áo rời đi, trực tiếp lên lầu, nhìn bóng dáng, rõ ràng tức giận không ít.
Nàng rũ xuống con ngươi, lông mi dài che lại cảm xúc trong đó, sau một lúc lâu, cười nhẹ một tiếng, mang theo vài phần tự giễu cùng hương vị chua xót.
Đêm càng về khuya, căn nhà dần dần bị màn đêm bao phủ, Freen cầm ly nước chậm rãi xuống lầu, rót nước vào đầy ly chuẩn bị đi lên. Nương theo ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào cửa sổ, cô nhìn thấy một thân ảnh cuộn tròn nằm trên sô pha, hơi nhấp môi dưới, thật cẩn thận mà tiến sát đến. Lúc này mới thấy rõ chính là Becky đang cuộn tròn thân mình ngủ trên sô pha rồi.
Tâm cô như bị ai nhéo một chút, đem ly nước đặt xuống, đi đến bên người nàng, mày hơi nhăn lại. Người ta đều nói một người có thói quen cuộn tròn thân mình khi ngủ, là người cực kỳ thiếu cảm giác an toàn, Becky Armstrong...
Đứng đó một lúc lâu, Freen khom lưng đem người nọ bế lên, không tiếng động mà thở dài, thật nhẹ, không ăn uống đầy đủ sao?
Đem người đặt trên giường trong phòng ngủ, cô do dự hai giây, mở đèn, bắt đầu thật cẩn thận đưa tay bắt đầu cởi quần áo của nàng, quần áo thu đông quá dày, ngủ như vậy thật sự không tốt chút nào.
Nhưng trên người Becky, lưu lại bừa bãi quá nhiều dấu vết, Freen kịch liệt dời đi ánh mắt, vẫn không tránh khỏi đỏ tai.
* chị làm chứ ai nữa.
Rốt cuộc cũng xong, cô đắp chăn cho Becky đàng hoàng, kết thúc đoạn thời gian"khổ hình" này. Toàn bộ quá trình nàng đều ngủ rất trầm, ngẫu nhiên sẽ bất mãn mà hừ nhẹ hai tiếng, nhìn dáng vẻ là mệt muốn chết rồi. Ân... Tối hôm qua xác thật cũng không ngủ tốt... thức dậy lại rất sớm...
Cô nhẹ thở ra một hơi, tắt đèn, lên lầu.
Hôm sau, Becky từ từ tỉnh dậy, giơ tay xoa xoa huyệt thái dương, sau một lúc lâu, đầu ngón tay cứng đờ, quần áo của nàng... là Freen làm? Nàng có thể ngủ say đến như vậy sao? Người khác lột sạch quần áo còn không chịu tỉnh?
Đối với việc này, Becky tỉnh táo một chút, sau đó cảm thấy hoặc chính là do rượu quấy phá, hoặc chính là do Freen giở trò gì đó với nàng, nếu không tuyệt đối sẽ không phát sinh loại chuyện như thế này trên người nàng.
Ngồi dậy, Becky nhìn xung quanh bốn phía, trên đầu giường nhìn thấy một bộ quần áo ngủ mới tinh, không khỏi ngây ngốc một chút, sau đó ngã nằm trên giường, Freen Sarocha Chankimha người này rốt cuộc muốn làm cái gì đây?
Trốn tránh không chỉ đáng xấu hổ, mà đây cũng không phải thời điểm để trốn tránh, vì thế, Becky vẫn là từ trên giường bò xuống, sau đó mặc vào bộ quần áo ngủ kia, dù sao nàng cũng không thể không đổi quần áo.
Nhưng mà, mới vừa thay xong, nàng đã ngửi được mùi hương lãnh tùng nhàn nhạt, cùng với mùi hương trên người Freen giống nhau như đúc.
Nàng nhất thời cứng đờ, loại cảm giác này, giống như được cô ôm vào lòng.
Thật lâu sau, Becky nhẹ nhấp môi dưới, lạnh mặt xuống giường, sau đó mở cửa đi ra ngoài.
Trong phòng khách, Freen đang ngồi trên sô pha, lưng thẳng tắp, một tay cầm ly cà phê, một tay cầm di động, ngẫu nhiên nhấp một ngụm, khuôn mặt nhạt nhẽo.
Nghe tiếng bước chân, cô buông ly cà phê trong tay xuống, ngoái đầu nhìn về phía Becky.
Becky đối mắt với Freen, nhíu mày, không mở miệng.
"Rất vừa người." Cô liếc mắt nhìn từ trên xuống dưới người nàng, nhàn nhạt nói, "Bữa sáng đặt trong phòng bếp, hy vọng sẽ không bị nguội mất."
Becky trên người là bộ quần áo ngủ cô đưa, nơi cổ áo rộng thùng thình, lộ ra chiếc cổ thon dài, xương quai xanh tinh xảo, mặt mày điệt lệ, tóc dài như thác nước, làm tăng thêm vài phần lãnh đạm lười biếng, thập phần gợi cảm.
"Tôi nói này Chankimha tổng, cô làm bữa sáng của tôi sao?" Nàng ngước mắt nhìn về phía Freen, ngữ điệu lười biếng, mị nhãn như tơ, "Tôi có chút không hiểu?"
"Thuận tay mà thôi." Giữa mày Freen nhảy dựng, thu hồi ánh mắt, ngữ điệu là cố tình ngụy trang lãnh đạm, "Không muốn ăn thì ném đi."
Becky cười khẽ một tiếng, cũng không nói gì nữa, xoay người đi về phía phòng bếp.
Freen rũ mắt, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve miệng ly, đợi một lát, không thấy phòng bếp có động tĩnh nào khác thường, lúc này mới bưng cái ly lên, hơi nhấp một ngụm cà phê, mặt mày giãn ra, quả nhiên là lãng nguyệt thanh phong.
Trong phòng bếp, Becky nhai đồ ăn trong miệng, trong mắt như suy tư gì đó. Freen cũng sẽ có mặt này hay sao, tay nghề cũng không tệ lắm.
Ngay lúc này, nàng nhận được cuộc gọi của Anna.
"Chị Anna?" Becky cầm lấy di động, có vài phần nghi hoặc.
Anna mở miệng nói: "Thế nào? Dọn đến một nơi xa lạ ngủ có được không?"
"Hưm, cũng không tệ lắm." Becky thuận miệng đáp.
"Vậy là tốt rồi." Anna cười cười, nói, "Có yêu cầu gì thì nhớ nói, chị giúp em chuẩn bị."
"Cảm ơn chị Anna, bất quá, chị cố ý gọi điện thoại tới, chỉ để hỏi chuyện này?" Becky hơi nghiêng đầu, cảm thấy không đơn giản như vậy.
"Không phải chị đang lo lắng cho em sao?" Anna nói.
"Em có cái gì mà phải lo lắng, bất quá là trong nhà có thêm một con mèo cao lãnh." Becky lười biếng mà nói.
"Em nuôi mèo từ khi nào?" Anna ngoài ý muốn.
Nàng cong cong khóe miệng, "Thật ra cũng là ngoài ý muốn, bất quá cũng không phải là em nuôi."
"Em nói chuyện thật khó hiểu, không nói chuyện này nữa, chị gọi điện thoại tới là muốn báo với em một tin tốt." Trong lời nói của Anna rõ ràng là đang vui vẻ.
Becky nhướng mày, "Người của đoàn phim liên hệ với chị?"
"Là đạo diễn Aeon nói nhân vật Uất Trì Giác này giao cho em, tuần sau là có thể bắt đầu quay." Cô nói, "Em nhớ chuẩn bị cho tốt một chút, chúng ta sẽ ở khu vực gần phim trường, hành lý thu dọn trước đi. Đừng quên mang vài bộ quần áo ấm, trong núi rất lạnh. Còn có... đoàn phim có báo, muốn em cùng nhau tham gia nghi thức khởi động máy, em tốt nhất nên đến đó trước một ngày, muốn chụp ảnh tạo hình trước."
"Được được, em đã biết, em sẽ chuẩn bị tốt." Becky hơi có chút bất đắc dĩ mà nói.
"Hai ngày này em phải nghỉ ngơi cho tốt, điều chỉnh trạng thái một chút, đọc kịch bản, đến lúc đó chị sẽ qua đón em." Cô nói tiếp.
Nàng cong cong mặt mày, "Được, vất vả cho chị rồi."
Sau khi cúp điện thoại, Becky mang chén dĩa đến bồn rửa thật sạch, đi ra ngoài phòng khách mới phát hiện, Chankimha tổng vẫn duy trì tư thế như khi nàng bước vào phòng bếp, chỉ là di động trong tay đổi thành một quyển tạp chí.
Becky nhất thời có chút do dự mình có nên đi qua đó hay không, hay là xoay người trở về phòng, đi qua đó có phải có chút kỳ quái hay không? Nhưng trực tiếp trở về phòng không phải nàng hơi vô lễ sao?
Ngay lúc này, Freen khép lại cuốn tạp chí trên tay, nhàn nhạt mở miệng: "Buổi chiều sẽ có nhân viên chuyển phát nhanh giao hàng đến, nhớ ký nhận."
"Thứ gì? Cho tôi?" Becky vẻ mặt không thể hiểu được.
Freen đứng lên, liếc mắt nhìn nàng một cái, ngữ điệu ưu nhã bình tĩnh, "Trừ vào tiền lương của cô."
"???" Becky trợn mắt há hốc mồm, "Chankimha tổng, cô có phải xem rất nhiều tiểu thuyết tổng tài bá đạo hay không? Tôi có nói muốn mua đồ gì sao? Cô tự mình quyết định còn chưa nói, lại còn trừ vào tiền lương của tôi."
Sắc mặt Freen bình tĩnh, "Công ty cung cấp, cô có thể lựa chọn không cần, tiền cũng không hoàn lại."
Becky bị chọc cho cười nghẹn, thật là ngạo kiều mà, phỏng chừng bạch nguyệt quang đã biến thành hạt gạo trắng, dính trên tường lấy cũng không chịu xuống rồi! Còn công ty cung cấp, rõ ràng chính là cô cấp cho nàng! Ân... Hình như là Freen tự mình chọn, nàng nhận cũng được chứ nhỉ.
Thật không có tiền đồ, Becky ở trong lòng đem chính mình mắng một hồi, không hề có chút hối cải nào, không chiếm được người, nhưng đồ không thể không cần, dù sao cũng là tiền của mình.
========================
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro