Chap 19: Đợi chị trở về

Ngày hôm sau, Becky thức dậy thì Freen đã không còn ở bên cạnh, cô nằm trên giường duỗi người một lát. Mơ màng nghĩ, chẳng nhẽ tối qua chỉ là một giấc mơ?

Cơn đau ở vùng bụng dưới đã biến mất nhưng cô vẫn cảm thấy kiệt sức.

Becky với lấy điện thoại xem giờ, nhưng điện thoại cũng biến mất không thấy đâu. Cô ngồi dậy muốn tìm, nào ngờ vừa ngồi dậy, chăn bông trên người liền trượt xuống, trước ngực bỗng ập đến một trận lạnh lẽo. Cô theo bản năng cúi đầu, chưa đầy một giây, khuôn mặt bừng đỏ như trái cà chua.

Ký ức đêm qua lập tức ùa về trong tâm trí.

Từng dấu hôn đậm nhạt lớn nhỏ trên ngực đã chứng minh rằng đêm qua không phải là một giấc mơ.

Bầu ngực cô trông thảm không tả nổi, như thể là bị hung hăng dày vò một cách thô bạo. Trên nền da trắng ngần không chỉ có dấu hôn, mà còn cả dấu ngón tay do nắn bóp bằng lực lúc mạnh lúc nhẹ. Đặc biệt là hai viên đậu mẫn cảm kia, nhìn qua có chút sưng tấy đỏ hỏn.

Ngay lúc này, một số lời nói "hư hỏng" tối qua của nàng cũng đúng lúc vang lên bên tai hết lần này đến lần khác.

"Em biết không... Nơi này của em có thể hút ra dịch ngọt."

"Rất ngọt."

"..."

Nàng bảo cô đang không khỏe, vì vậy phải nghỉ ngơi thật tốt, từ chối sự giúp đỡ của cô. Nàng đúng là nói được làm được, thật sự đã tự lực cánh sinh. Cô vẫn nhớ rõ từng tấc da thịt của mình ma sát với nhiệt độ nóng bỏng như dung nham của nàng.

Trước khi đi ngủ, nàng cẩn thận lau sạch bằng khăn ấm.

Becky biết mặc dù thường ngày Freen luôn có vẻ ngoài ngông nghênh không đứng đắn. Nhưng ở phương diện kia, nàng lại hư một cách hoàn toàn khác, đến mức đôi khi cô không biết phải đối phó như thế nào.

Freen nằm bò trên ngực cô, đầu lưỡi như lưỡi rắn mang theo nọc độc chết người. Khi nàng ngẩng đầu nhìn cô, lông mày hơi nhướng lên, dưới ánh trăng mông lung mờ ảo, đôi mắt đen thẫm như muốn đoạt mạng con mồi, nhuốm đầy mùi vị dục vọng. Ánh mắt nguy hiểm nhưng cũng rất gợi cảm, không gì có thể cản được.

Ý tưởng bộc phát, nàng cũng hạ bả vai đến gần môi cô, dụ dỗ thở vào tai cô: "Nếm thử của chị xem?"

...

Có tiếng tra chìa khóa vào lỗ khóa.

Một giây trước khi cửa mở, Becky phản ứng cực kỳ nhanh, cô nằm phịch xuống giường, kéo chăn che kín mít, chỉ để lộ đôi mắt long lanh sáng ngời, hàng mi run như cánh bướm phe phẩy.

Freen mở cửa bước vào, trên tay là bữa sáng đã mua.

Thấy cô đã thức dậy, nàng cong môi: "Buổi sáng tốt lành."

Nếu nàng đã thản nhiên như chưa có gì xảy ra, Becky đương nhiên cũng phải cố gắng loại bỏ cảnh tượng tối qua ra khỏi đầu, giả vờ bình tĩnh nói: "Buổi sáng tốt lành."

Cô liếc nhìn xung quanh một vòng, thấy điện thoại của mình trên bàn, liền nói với Freen: "Có thể lấy giúp em điện thoại không?"

Becky chỉ chỉ.

Freen ngay lập tức đi qua.

Ngay tại một giây nàng xoay người, Becky nhanh chóng ngồi dậy, nhặt áo ngủ ở cuối giường lên mặc vào chỉ trong vài nốt nhạc.

Freen đưa điện thoại cho cô, đồng thời kéo chiếc bàn nhỏ có bánh xe cô mua đến mép giường, đặt bữa sáng lên đó. Sau đó đi rửa tay.

Becky cầm điện thoại nhìn thời gian, đã hơn tám giờ sáng.

Một số tin nhắn LINE chưa đọc hiển thị trên màn hình, trong đó có một tin nhắn từ mẹ cô, được gửi vào tối qua, hỏi thăm tiến triển của cô với Freen.

Bà Rawee lải nhải một đoạn dài, Becky không đọc kỹ, chỉ nhìn lướt qua.

Đại khái chính là: [Chị mày nói sẽ không so đo với mày chuyện chiếc nhẫn. Anh rể mày đã hứa sẽ mua một chiếc nhẫn khác cho chị mày rồi. Mày mau trở về xin lỗi chị mày đi, dù sao hai đứa bây cũng là chị em. Mày phạm lỗi gì ngu thế hả con? Nếu mày thích, vậy chỉ cần đợi đến khi mày hốt được con phi công đó, bảo nó mua cho mày chiếc nhẫn trị giá vài trăm vạn không phải tốt hơn sao? Như chị mày đã nói, nhỡ người ta biết chuyện sẽ nghĩ như thế nào về mày? Nếu muốn lâu bền với người ta thì mày phải bỏ thói quen mất mặt đấy đi, ngàn vạn lần đừng thể hiện như mình là đứa chưa hiểu sự đời!]

Cuối cùng vẫn không quên nhắc nhở cô một câu: [Ngày 18 tháng 10 là sinh nhật anh rể mày, nhớ về nhà ăn cơm, tranh thủ đưa con bé kia về luôn!]

Becky cười lạnh trong lòng.

Freen chú ý đến cảm xúc thay đổi rất nhỏ của cô, động tác bóc vỏ trứng gà dừng lại, nàng hỏi: "Sao vậy em?"

Becky phản ứng rất nhanh, lập tức nở nụ cười, điềm nhiên như không mà lắc đầu: "Không có gì."

Cô không trả lời tin nhắn của mẹ mình, ném điện thoại sang một bên, sau đó xuống giường đi vào phòng tắm đánh răng rửa mặt.

Sau khi cô đi khỏi, ánh mắt Freen rơi vào chiếc điện thoại không tự động khóa màn hình của cô.

Nhìn chằm chằm hai giây, cuối cùng nàng vẫn dời tầm mắt, từ bỏ ý định xấu xa là tò mò quyền riêng tư của cô. Tiếp tục bóc vỏ trứng gà cho cô.

Becky vệ sinh cá nhân xong đi ra, Freen đã bóc sạch vỏ trứng gà cho vào bát của cô.

Becky lau tay rồi đi tới ngồi xuống.

Bữa sáng là cháo thịt bầm trứng bắc thảo, bánh kếp rau củ, còn có trứng gà nàng đã bóc vỏ.

"Cẩn thận kẻo..."

Nàng còn chưa nói xong, cô đã múc một thìa cháo lớn cho vào miệng, không cẩn thận làm bỏng lưỡi, cháo cũng bị rơi vãi ra ngoài.

Cô theo bản năng rút khăn giấy, nhưng Freen đã đi trước cô một bước. Nàng cầm khăn giấy lau khóe miệng cho cô, sau đó lau quần áo ngủ của cô, giọng điệu bất đắc dĩ: "Chị còn chưa kịp nói xong."

Freen nâng cằm cô lên, ngón tay nhẹ nhàng bóp má cô, buộc cô phải mở miệng, sau đó cẩn thận quan sát môi và lưỡi của cô.

Sau khi xác nhận không có vấn đề gì, nàng mới cảm thấy yên tâm.

"Em không sao." Becky đưa lưỡi cho nàng xem.

Freen múc cháo cho cô, nhẹ nhàng thổi, nàng hỏi: "Bụng em còn đau không?"

Becky: "Không đau nữa."

"Vậy ăn sáng xong chúng ta sẽ về nhà." Freen nói.

"Vâng."

Giải quyết xong bữa sáng, Becky thay quần áo, Freen lại dán cho cô một miếng giữ nhiệt.

Becky không muốn dán, liền gỡ ra: "Không đau nữa nên không cần dán."

Freen ngăn cản: "Giữ ấm cũng không mất gì."

Nàng không cho phép, Becky đương nhiên không gỡ xuống được.

Nàng kéo vali của cô, trước khi đi còn không quên cầm túi rác tối qua đã đóng gói đặt trước cửa.

Xe của cô cũng cần phải được lái đi, không thể để nó ở đây được.

Thế là hai người tự lái xe đi đến khu biệt thự phía Tây của Freen.

Nghe nói, khu biệt thự phía Tây là một tiểu khu cao cấp nhất Bangkok, được đầu tư xây dựng bởi tập đoàn độc quyền trong lĩnh vực bất động sản – Tập đoàn Diversity Pop. Trụ sở chính của tập đoàn ban đầu đặt tại Bắc Kinh, sau đó chuyển đến Los Angeles. Hướng phát triển ban đầu tập trung vào thị trường châu Âu và châu Mỹ nhưng không hiểu sao lại bất ngờ thành lập chi nhánh ở Bangkok và phát triển các dự án mới ở đây.

Chủ đầu tư không hề keo kiệt, thậm chí còn bỏ ra số tiền lớn để đưa cây xanh từ nước ngoài về, bất động sản này đã được bán hết ngay khi mở bán. Nằm trong khu vực tấc đất tấc vàng, không chỉ gần trung tâm thành phố mà còn rất gần trường Đại học R, giao thông thuận tiện và đầy đủ tiện ích hỗ trợ, giá nhà cao đến mười mấy vạn mỗi mét vuông. Những người sống ở đây không phải quyền thế thì cũng lắm tiền.

Một nơi như vậy, Becky thậm chí còn không dám liếc mắt dù chỉ một cái, ngay cả khi nằm mơ cũng phải cân nhắc. Cô chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có một ngày, mình thật sự sẽ đặt chân lên lãnh thổ nơi này, sống ở một nơi mà mỗi miếng gạch đều như dát vàng.

Freen đã thông báo với nhân viên an ninh ở cửa. Vì vậy cô đã có một đường đi suôn sẻ.

Xe cộ ra vào nơi đây đều là các loại xe sang trọng. Sau khi chiếc xe cũ nhỏ bé tồi tàn của cô lái vào, những người ngồi trên xe sang chạy ngang qua đều nhìn cô bằng ánh mắt khó hiểu.

Becky cảm thấy xấu hổ, không khỏi tăng tốc độ xe.

Sau khi rẽ vào một ngã tư, cô nhìn thấy Freen từ xa, nàng đang đứng ở lối vào một căn biệt thự kiểu Tây. Nhìn thấy xe của cô, nàng uể oải nâng cánh tay lên vẫy tay với cô.

Becky lái xe tới.

Cô không biết đỗ xe ở đâu nên mở cửa xuống xe, Freen gọi nhân viên trông coi xe lái xe vào gara ở sân sau biệt thự.

Nàng đến nơi trước cô, lúc này nàng đã thay đồng phục phi công.

Becky hỏi nàng: "Chị sắp phải bay rồi sao?"

Freen gật đầu: "Ừ, mười một giờ."

"Ồ." Becky chưa từng nghe nàng nhắc đến chuyện này, cũng không muốn trì hoãn nàng: "Vậy chị mau đi nhanh đi."

Freen nâng cổ tay lên, nhìn đồng hồ, ra hiệu "Không sao, không gấp."

Nàng kéo cô đi vào sân.

Căn biệt thự này có diện tích thật sự rất lớn, không hổ là hoa viên kiểu Tây, ngoài toàn bộ biệt thự ra thì quan trọng nhất chính là sân vườn, không chỉ vườn phía Nam và vườn phía Bắc, mà còn có thêm một khu vườn phụ.

Becky vừa bước vào cửa đã choáng váng, điều làm cô ngạc nhiên không phải là thác nước non bộ trên tường hay những cột La Mã tinh xảo, mà là toàn bộ phần hoa nhài trong khu vườn.

Gió nhẹ thổi qua, hương thơm của hoa nhài xộc vào khoang mũi.

Trông chúng như mới được trồng, đa số đều hơi héo rũ.

"Em có thích không?" Freen hỏi cô.

Becky không hề nao núng gật đầu: "Em thích."

"Chị đã hứa với em." Freen nắm chặt tay cô, xoa nắn mấy ngón tay: "Về nhà chị sẽ đền bù cho em."

Becky ngây ngốc, sau đó lập tức nhớ ra hôm qua sau khi lãnh chứng, bọn họ đã hôn nhau mất kiểm soát, cuối cùng bó hoa nhài vô tội là nạn nhân duy nhất. Sau đó cô đã trách nàng làm nát hoa của mình. Lúc đó nàng nói, về nhà sẽ bồi thường cho cô.

Vốn dĩ cô không có để trong lòng, nhưng không ngờ nàng lại nói được làm được.

"Là chị trồng sao?" Becky cảm thấy đáy lòng mềm nhũn.

"Ừm."

Freen nhún vai mỉm cười, nhẹ nhàng bâng quơ.

Chỉ có bản thân nàng mới hiểu được tất thảy những cảm xúc mà nàng đã trải qua hết lần này đến lần khác.

Sau khi hẹn lãnh chứng với nhau, Becky hứa sẽ gửi tin nhắn cho nàng khi về đến nhà, nhưng nàng đợi cả đêm vẫn không nhận được. Tâm trạng cứ thay đổi liên tục, hồi hộp, trông mong, thấp thỏm luôn đeo bám lấy nàng. Freen nằm trằn trọc trên giường, trong đầu bắt đầu có những suy nghĩ miên man, tự hỏi liệu rằng Becky có đổi ý không. Rồi nàng lại nghĩ, Becky thích hoa nhài đến thế, nàng phải trồng hoa nhài khắp nhà để cô cũng thích nơi đây, một khi đến đây sẽ không bao giờ rời đi nữa.

Thế là nàng không thể ngồi đợi dù chỉ một giây, hào hứng lái xe ra ngoài mua hoa. Nhưng giờ đã muộn như vậy, nào có ai mở cửa bán hoa? Sau khi đi vòng quanh gần nửa cái thành phố, nàng không còn cách nào khác là phải trở về tay không.

Về đến nhà là ba giờ sáng, nàng vẫn không ngủ được, nằm ở nhà cũng chỉ hành hạ bản thân thêm thôi. Thế là nàng mặc vào bộ vest nghiêm chỉnh rồi đi đến Cục dân chính ngồi đợi. Khi bình minh ló dạng, nàng lại đến tiệm hoa đặt số lượng lớn hoa nhài giao về tận nhà, cũng cầm thêm một bó trên tay.

Đi gặp người mình thích, làm sao có thể không có hoa?

Sau đó nữa, cả hai lãnh chứng, cô bảo cô phải đi gặp một người bạn. Nàng liền về nhà một mình, dành cả buổi chiều để trồng khu vườn đầy hoa nhài mà cô yêu thích.

Mà hiện tại, cuối cùng nàng cũng đợi được một chữ "Thích" của cô, đây chính là cảm giác thỏa mãn và thành tựu nhất.

Freen lại kéo cô vào biệt thự.

Một tầng hầm và ba tầng trên mặt đất, phong cách châu Âu đơn giản nhưng sang trọng, mặt tiền có cửa kính sát đất có thể quan sát toàn cảnh bên ngoài.

Vừa bước vào cửa, thứ đầu tiên Becky nhìn thấy là một cây đàn piano tam giác màu trắng đặt trước cửa sổ sát đất.

Cô nhất thời không rời mắt được, cầm lòng không đậu đi qua, giơ tay muốn chạm vào. Nhưng rồi bỗng nhớ ra điều gì đó, bàn tay ngừng giữa không khí, quay đầu hỏi nàng: "Em có thể chạm vào nó không?"

Freen đúng là vừa tức vừa buồn cười trước sự câu nệ của cô, không biết nàng đã nhắc nhở cô bao nhiêu lần rồi: "Quý cô Becky, chúng ta đã kết hôn. Mọi thứ trong nhà này đều thuộc về em."

Freen đến gần cô: "Kể cả chị."

Becky bật cười. Đầu ngón tay cẩn thận chạm vào những phím đàn êm ái rồi ấn nhẹ một phím.

Âm thanh piano Steinway giống như những viên ngọc trai rơi xuống nền gạch bóng loáng, giòn giã mà sạch sẽ, chạm trực tiếp vào trái tim người nghe.

Becky rất thích piano.

Cô nhớ lần đầu tiên mình nhìn thấy đàn piano là vào năm lớp 9, khi đó cô mới từ làng chài lên thành phố không lâu. Có một lần cả nhà đi ăn tối ở một trung tâm thương mại, cô vô tình nhìn thấy một cây đàn piano được trưng bày bên ngoài.

Từ nhỏ cô chưa bao giờ được đến trung tâm thương mại, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy đàn piano ngoài đời thực. Cô trông thấy một cô bạn ngồi trước đàn piano, chơi đàn một cách duyên dáng và tao nhã như một nàng công chúa. Cô không biết bạn đó đang chơi bản nhạc gì, chỉ biết âm thanh phát ra từ đàn piano rất hay nên đã bước tới, chăm chú lắng nghe. Đợi đến khi cô bạn chơi đàn rời đi, nội tâm cô rục rịch hồi lâu, cuối cùng mon men ấn phím đàn một cách cực kỳ cẩn thận.

Cảnh này vừa khéo bị bà Rawee bắt gặp, bà ta xông tới kéo cô ra, hùng hổ chửi bới: "Mày ấn loạn cái gì đấy! Nhỡ bị hỏng mày có đền nổi không?!"

Sau đó, cô đã tiết kiệm tiền trong một thời gian dài, bí mật mua bàn phím piano điện tử có giá một nghìn baht, tự học bằng cách đọc các bài hướng dẫn trên mạng.

Rồi một hôm, Vicky đột nhiên nói với bà Rawee rằng chị ta muốn học piano. Bà Rawee cảm thấy con gái nên phát triển tài năng nên đã hào phóng mua cho chị ta một cây đàn piano trị giá mười nghìn baht.

Phòng ngủ rất nhỏ, đàn piano chiếm khá nhiều diện tích nên chỉ có thể đặt trong phòng khách.

Mỗi ngày Becky đều có thể nghe được tiếng đàn piano lộn xộn từ Vicky. Thưởng thức tiếng đàn nhẽ ra là một thú vui, nhưng khi rơi vào tay Vicky lại trở thành một loại tra tấn tinh thần. Vicky không có năng khiếu âm nhạc nên chơi rất ngẫu hứng, khi hết kiên nhẫn thì đánh điên cuồng như đang trút giận, chẳng có chút gì gọi là trân quý. Sự mới mẻ nhanh chóng mất đi, đàn piano trở thành vật trang trí. Chị ta hoàn toàn quên bẵng đi nó.

Becky rất ghen tị với khả năng thuyết phục bà Rawee của Vicky, còn mình phải mất một thời gian dài tích cóp mới mua được bàn phím piano điện tử rẻ tiền nhất.

Ngày hôm đó, cô đi ngang qua cây đàn piano kia, đấu tranh tư tưởng hồi lâu, cuối cùng ma xui quỷ khiến thế nào mà bước tới.

Cô mở nắp đàn piano, vuốt ve phím đàn như thể chúng là báu vật.

Nhưng ngay giây tiếp theo, Vicky đột nhiên xuất hiện, đóng mạnh nắp đàn: "Ai cho phép mày chạm vào đàn của tao!"

Tay cô bị mép nắp đàn piano đè trúng, thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng va chạm xương cốt.

Becky run rẩy rút tay về, ngón tay có một vết lõm sâu, mặt cô tái nhợt vì đau. Nhưng Vicky không hề cảm thấy áy náy mà ngược lại còn ngạo mạn đe dọa: "Đây là đàn mẹ tao mua cho tao! Mày có tin tao mách mẹ không hả! Nói mày làm hỏng đàn của tao!"

Becky không nói gì cả, che tay chạy ra ngoài.

Bẵng đi một thời gian, vào học kỳ đầu của năm lớp 11, nhà trường tổ chức cuộc thi âm nhạc, Vicky đăng ký chơi piano để tạo điểm nhấn. Nhưng trước ngày thi một ngày, chị ta đột nhiên nói với cô: "Becky, nếu mày thi giúp tao, sau này tao có thể cho mày mượn đàn piano."

*

Đầu ngón tay Becky chậm rãi lướt trên phím đàn đen trắng, vết lõm sâu trên ngón tay trắng như ngọc của cô đặc biệt rõ ràng.

Bàn tay đẹp, cây đàn đắt tiền, chỉ có vết thương đó mới là khuyết điểm duy nhất.

Nhưng cô không quan tâm.

Thất thần mà ấn nhẹ phím đàn.

Freen đứng cạnh Becky, cô cụp mi xuống, ánh mắt hoàn toàn tập trung vào phím đàn, đường cong sườn mặt mềm mại, cánh môi đỏ mọng hơi mím chặt. Ánh nắng xuyên qua cửa sổ sát đất chiếu vào ngôi nhà, khiến làn da trắng ngần của cô như bừng sáng.

Chỉ có thể là cô, chỉ cần ngồi một chỗ vẫn sẽ tỏa sáng.

Nàng nhất thời hoảng hốt.

Hình ảnh cô gái mặc chiếc váy dài màu trắng, ngồi trước đàn piano bất chợt hiện lên trong đầu nàng, vẫn là nét đẹp tỏa sáng hệt như bây giờ. Những phím đàn nhảy múa trên đầu ngón tay cô gái, giai điệu du dương tiến thẳng vào trái tim nàng.

Dù có nhớ lại bao nhiêu lần đi chăng nữa, lòng nàng vẫn tràn ngập sự phấn khích và rung động vô tận.

Mà hiện tại, cô đang ở ngay trước mặt nàng, gần đến mức nàng có thể đưa tay ra ôm cô vào lòng.

Nghĩ đến đây, nàng liền làm như vậy.

Freen vòng tay qua eo cô, kéo cô vào vòng ngực mình. nàng đứng ở phía sau cô, cằm dụi vào tóc cô, thấp giọng nói: "Cái này vốn là chuẩn bị cho em."

Becky hoàn hồn: "Chuẩn bị cho em?"

"Đúng vậy." Nàng nghiêng đầu thơm má cô, "Em còn nhớ em đã hứa với chị chuyện gì không?"

"Gì cơ?" Becky khó hiểu.

Môi nàng kề sát tai cô, nói từng chữ một: "Đàn piano cho chị nghe."

Becky chợt bừng tỉnh.

Không thể không nhắc lại cái đêm hoang đường đó, nàng nói muốn cô đàn piano cho nàng nghe, cô nghe xong liền đồng ý. Vốn dĩ chỉ nghĩ, hết thảy đều là do dopamine quấy phá tâm trí, hết thảy chỉ là một tấm séc trống không có hiệu lực mà thôi.

Không ngờ vòng đi vòng lại...

"Đợi chị trở về..." Lần này Becky thật lòng hứa hẹn: "Em sẽ đàn piano cho chị nghe, có được không?"

"Được."

Becky liếc nhìn đồng hồ treo tường cổ kính trên tường, nhắc nhở nàng: "Chị phải đi rồi."

Freen cũng nhìn đồng hồ: "Ừm, chị biết rồi."

Nàng luyến tiếc buông Becky ra, chuẩn bị đi lấy vali. Nhưng đi được vài bước, nàng lại vòng về ôm Becky lần nữa, thở dài: "Không muốn đi làm chút nào."

Trong giọng điệu của nàng không che giấu được sự bực bội.

Nhưng khi vào tai Becky, không hiểu sao lại có cảm giác như một đứa trẻ nóng nảy, giận dỗi không muốn đến trường.

Người phụ nữ này, mặc dù đôi khi cà lơ phất phơ, nhưng không ngờ sẽ có một mặt trẻ con như vậy.

Cô không khỏi bật cười, hỏi: "Tối nay chị không về à?"

"Chị không." Freen đáp, "Có vài chuyến bay qua đêm, sẽ mất khoảng năm ngày."

À... Ở qua đêm...

Becky không khỏi nghĩ đến cuộc gặp gỡ của họ ở Los Angeles.

"Em đột nhiên có hơi tò mò..." Becky sắp xếp lại ngôn từ, "Chị qua đêm ở bên ngoài, có phải... Sẽ lại gặp được một em gái nào đó..."

Giây tiếp theo, Becky vòng tay qua cổ nàng, giảo hoạt nhìn nàng rồi thay đổi cách nói: "Câu chuyện sẽ bắt đầu bằng việc cô ấy quẹt nhầm thẻ phòng? Rồi tiếp sau đó... Là như chúng ta bây giờ?"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro