Chap 2: Một nơi trong mộng tưởng

Khi máy bay hạ cánh xuống Los Angeles thì đã là 9 giờ 30 phút tối theo giờ địa phương.

Kỹ thuật bay của cơ trưởng rất tốt, cất cánh và hạ cánh đều ổn định.

Máy bay vừa tiếp đất, có hành khách gấp không đợi nổi đã bắt đầu tháo dây an toàn, đứng dậy lấy hành lý từ trên giá hành lý, cả khoang vốn yên tĩnh bỗng trở nên ồn ào trong phút chốc.

Sau khi máy bay đỗ vào bãi đậu, tiếp viên hàng không mở cửa ra, mọi người lần lượt chen chúc vào lối đi, xếp thành một hàng dài, háo hức muốn được xuống máy bay ngay lập tức.

Nhưng Becky vẫn ngồi trên ghế không đứng dậy, như thể căn bản không vội xuống máy bay.

Cô rướn cổ, không ngừng ngó nghiêng về phía cabin trước mặt. Tuy nhiên, chỉ có một vài tiếp viên hàng không tiễn hành khách ở cửa ra phía trước, không có thành viên nào khác trong phi hành đoàn xuất hiện.

Cho đến khi hành khách trên máy bay gần như đã xuống hết, Becky không còn lý do gì để trì hoãn nữa, cô chỉ có thể miễn cưỡng đứng dậy đi về phía cửa ra.

Lúc này cô mới ngớ người nhận ra một sự thật muộn màng, cảm thấy bản thân quá ngốc. Cô ngồi ở khoang phổ thông, máy bay này rất lớn, buồng điều khiển lại ở trước khoang hạng nhất. Làm sao cô có thể nhìn thấy được chứ?

Bãi đỗ ở xa nên hành khách phải xuống máy bay bằng cầu thang.

Tiếp viên hàng không đứng ở cửa ra: "Tạm biệt và hẹn gặp lại quý khách."

Sau khi Becky bước ra khỏi cửa, cô không khỏi liếc nhìn bọn họ.

Hai tiếp viên hàng không này đúng là hai người vừa rồi nói chuyện ở khoang sau, nhưng bây giờ họ đã trở lại với vẻ ngoài cùng nụ cười chuyên nghiệp trên môi.

Cứ như chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra vậy.

Becky cũng mỉm cười gật đầu với họ, sau đó bước lên cầu thang đi xuống.

Xe bus đưa đón vẫn đang chờ, hành khách gần như đã ngồi kín chỗ nên Becky lập tức tăng tốc độ.

Cô vừa chạy lên xe, nắm lấy tay vịn thì có người vỗ nhẹ vào vai cô.

Becky quay đầu lại, phát hiện chính là cô gái trước đó trò chuyện với mình ở khu vực sảnh chờ sân bay lúc trước.

Trên xe bus có rất nhiều người, cách giữa cô và cô gái có ba bốn người, cô gái cố gắng vươn tay vỗ nhẹ vai cô, sau đó dùng sức chen qua nhóm người, vừa đi vừa không ngừng "Xin lỗi.".

Cuối cùng, cô ấy cũng vượt qua được trở ngại để đến bên cạnh Becky.

"Chị, em tìm chị cả buổi rồi đó! Em còn tưởng chị xuống máy bay với vị cơ trưởng đẹp gái cơ." Cô gái mở to hai mắt, bên trong tràn ngập sự hóng hớt, sau đó làm mặt quỷ chọt chọt bả vai Becky, "Em nghe thấy thông báo từ cơ trưởng rồi nhé! Hóa ra chị ấy là bạn gái của chị! Chị ấy đã nói Your own "City of Stars"! Cái thông báo này là vì chị mà chuẩn bị đấy, quá romantic!"

"Chị ấy không phải bạn gái của chị!" Becky vội vàng lắc đầu phủ nhận, "Chị thậm chí còn không biết chị ấy là ai."

"Sao có thể?" Cô gái hiển nhiên không tin, "Nếu như hai người không có quan hệ gì thì sao chị ấy có thể nói như vậy trên loa thông báo chứ?"

Becky đơn giản đáp "Chắc là trùng hợp."

Phim "La La Land" nổi tiếng và càn quét mọi giải thưởng lớn nhỏ trên quốc tế, nói không chừng cơ trưởng cũng là fan trung thành của phim, nếu đã vậy thì không có gì kỳ lạ.

Trong lòng cô nghĩ như vậy.

"Cái gì, sao có thể được! Thế lại quá trùng hợp." Cô gái lặp lại câu nói này với giọng điệu chắc chắn, "Chính mắt em đã trông thấy chị ấy..."

Rõ ràng cô gái muốn nói gì đó, nhưng đột nhiên giống như bị phân tâm bởi một thứ khác. Cô gái nắm lấy cánh tay của Becky, không khỏi hưng phấn: "Nhìn kìa chị, chị gái cơ trưởng xuống máy bay!"

Cả xe bus đều nghe thấy được âm thanh vang dội của cô gái, tất cả đồng loạt nhìn về hướng cô ấy chỉ, bao gồm cả Becky.

Tốc độ của xe bus không nhanh, lúc này mới đi được một đoạn ngắn, có thể thấy các thành viên phi hành đoàn đang xuống cầu thang một cách có trật tự.

Cơ trưởng vẫn là người đi đầu tiên, nàng đội mũ cơ trưởng, áo vest đồng phục đã được cởi xuống, bên trong là áo sơ mi phi công trắng phau, vạt áo kín đáo giấu vào lưng quần, tay kéo vali ung dung thong thả bước xuống cầu thang.

Becky hơi ló đầu, từ cửa sổ xe nhìn về phía đó.

Tiếc là, vẫn không thể nhìn thấy khuôn mặt của nàng.

Mũ cơ trưởng được thiết kế dạng mũ kê-pi, vành rộng. Nhìn từ góc độ của cô, vành mũ dường như che khuất đi lông mày và mắt của nàng. Hơn nữa, ánh đèn trên đường băng cũng không được sáng, khi xe bus di chuyển về phía trước, khoảng cách ngày càng bị kéo xa, cô chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng cơ thể nàng một cách mơ hồ.

Đôi chân thon dài, vai rộng eo hẹp.

Nàng đi xuống cầu thang, vừa bước vào xe chuyên dụng đã cởi mũ cơ trưởng xuống, sau đó tùy ý kéo cà vạt hai cái. So với khí thế uy nghiêm ở khu vực chờ, bây giờ trông nàng có vẻ lười biếng và nhàn rỗi hơn một chút.

Xe bus đưa đón hành khách chạy càng lúc càng xa khỏi bãi đỗ sân bay, hoàn toàn không nhìn thấy chiếc xe nàng ngồi.

Nhưng Becky vẫn nhìn chằm chằm về hướng đó, có chút thất thần như đang trầm tư.

Là trùng hợp chăng...

Đây chính là câu trả lời mà cô dành cho cô gái vừa rồi.

Dù ngoài miệng nói vậy, nhưng cô vẫn nhớ lại hai mươi phút trước, sau khi nghe thông báo từ cơ trưởng, cô đã nghe thấy cuộc trò chuyện của tiếp viên hàng không ở khoang sau.

Họ nói rằng:

"Thật sao? Cơ trưởng và cô gái số 35C có quan hệ gì nhỉ? Trước giờ chưa từng nghe nói chị ấy có bạn gái!"

"Chuyện này ai biết được, trước giờ chúng ta chưa từng thấy chị ấy tiếp xúc với bất kì người đàn ông nào, và chị ấy có một khuôn mặt sát gái như thế, mỗi một sợi tóc đều giống như có 800 người bạn gái. Mà nếu có bạn gái chắc cũng không công khai, lần này quả thực khá bất ngờ."

Sau đó, cơ thể của Becky liền nhanh hơn não, gần như là theo bản năng, cô sải bước vào khoang sau, có chút gấp gáp và mờ mịt, hỏi hai tiếp viên hàng không: "Xin chào, có thể cho tôi biết tên cơ trưởng là gì không?"

Hai tiếp viên hàng không đang ngồi trên ghế chuyên dụng của mình, không ngờ những gì họ nói sẽ bị người khác nghe thấy, hơn nữa còn trùng hợp là nữ hành khách số 35C trong chủ đề này. Mấu chốt chính là, cô gái số 35C không biết cơ trưởng là ai? Câu chuyện này có vẻ ngày càng thú vị.

Hóng hớt là bản chất của con người, công việc dù khắt khe đến mấy cũng sẽ tồn tại, chẳng qua là có muốn hay không thôi.

Dù sao bọn họ đều đã trải qua quá trình huấn luyện khắc nghiệt nên hiển nhiên khả năng ứng biến là không cần bàn cãi. Sau hai giây kinh ngạc, tiếp viên hàng không lập tức ngồi thẳng dậy, khôi phục dáng vẻ điềm tĩnh và chuyên nghiệp: "Xin lỗi, thưa quý cô, thông tin cá nhân của cơ trưởng không thể tùy tiện tiết lộ. Máy bay hiện đã sẵn sàng hạ cánh tại sân bay, sẽ xuất hiện tình trạng xóc nảy, xin hãy nhanh chóng quay lại chỗ ngồi và thắt chặt dây an toàn, đừng tùy tiện đi lại."

"..."

Trong nháy mắt này, lý trí của Becky gần như đã được khôi phục.

Ý thức được bản thân trong lúc nhất thời xúc động đã làm ra chuyện gì, thói quen xấu sợ xã hội lại tái phát. Cô không nói gì, chỉ nở một nụ cười ngượng không mất lịch sự rồi vội vàng rời khỏi khoang sau.

Mặt cô nóng bừng, khi quay về chỗ ngồi, bộ phim "La La Land" vẫn đang chiếu trên iPad. Cô kéo thanh tiến trình, quay lại phân cảnh nam nữ chính vừa đàn vừa hát "City of Stars", trong lúc thưởng thức không tự chủ được nhớ lại lời thông báo vừa rồi của cơ trưởng.

Không hiểu sao, mặt cô càng nóng dữ hơn.

Vì vậy sau khi máy bay hạ cánh, cô không xuống máy bay ngay mà cố tình ngồi trên ghế cho đến cuối cùng. Muốn đợi cơ trưởng, muốn xem nàng trông như thế nào, có phải là người cô quen biết hay không.

Nhưng ngẫm kỹ lại.

Quan hệ xã giao của cô rất nhỏ, cô không quen biết ai làm trong ngành hàng không cả. Becky vô thức lắc đầu, khóe miệng bất đắc dĩ mà cười nhạt, sợ là cô đã xem quá nhiều phim tình cảm ba xu rồi.

Làm sao một cốt truyện phim thần tượng lại có thể xảy ra với cô cơ chứ?

Thôi, không nghĩ đến nữa.

Tất cả chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên mà thôi, chắc chắn là vậy.

*

Sau khi xuống xe bus, Becky cùng cô gái đi đến khu vực lấy hành lý. Không ngờ cô gái lại đề nghị thêm LINE với cô, nói rằng cảm thấy bọn họ cực kỳ hợp nhau, thậm chí còn nửa đùa nửa thật nói thích kết bạn với những người phụ nữ xinh đẹp. Nếu rảnh rỗi không phải tới trường thì có thể làm hướng dẫn viên du lịch cho Becky, đưa cô đi khắp Los Angeles.

Ở một khía cạnh nào đó, Becky có thể được coi là một người tỉnh táo, thực tế, bi quan và lạnh lùng. Cô không cho rằng họ sẽ gặp lại nhau sau khi rời khỏi sân bay. Nếu đã như vậy, hà tất gì phải làm những điều vô nghĩa? Hà tất gì phải phát triển một mối quan hệ hư vô mờ mịt?

Thế nên cô đã nói điện thoại của mình hết pin, nào ngờ cô gái lại không nghĩ đó là lý do từ chối khéo mà còn rất nhiệt tình lấy sạc dự phòng ra.

Becky dở khóc dở cười, cũng ngại từ chối lần nữa, nhân tiện sạc pin cũng khá tốt. Sân bay không cho phép taxi vào, cô cần dùng điện thoại để gọi xe đến đón.

Ngồi trên taxi ngắm cảnh dọc đường đi. Becky hạ cửa sổ xe xuống, những làn gió lồng lộng phả vào mặt. Cuối hạ đầu thu, gió vẫn còn ấm áp, không có một tia khô nóng, rất dịu dàng và mềm mại.

Cô ngắm nhìn xung quanh, nhìn xe cộ qua lại trên đường, nhìn biển báo chỉ dẫn được viết bằng tiếng Anh, nhìn hàng cọ tươi tốt ven đường, những tòa nhà phía xa cùng dòng sông rực rỡ ánh đèn, và cả dòng người đi bộ với những màu da khác nhau.

Nhịp tim của cô tăng dần lên từng chút một.

Cảm giác không quá chân thật, rồi lại giống như cuối cùng cũng cảm nhận được một chút chân thật nào đó.

Cô đã đến Los Angeles.

Nơi trong mộng tưởng của cô, là Utopia của cô, là thành phố của những vì sao... Thuộc về cô.

Khoảng thời gian gần đây thật sự có quá nhiều chuyện không hay ập đến, chuyện công việc, gia đình, các mối quan hệ khiến cô chán nản đến không thở được. Cho đến nửa tháng trước, cô mới xin được visa du lịch Mỹ thành công.

Cô vẫn nhớ rõ, hôm đó chị gái Vicky của cô đã đưa bạn trai về nhà bàn chuyện đính hôn cũng là ngày cô hạ quyết tâm từ chức.

Hôm ấy tâm trạng của cô tuột dốc không phanh, đến đại sứ quán phỏng vấn cũng không ôm chút hy vọng nào, dù sao ông trời cũng sẽ không ban cho cô một chút thiên vị.

Nhưng nào ngờ, mọi chuyện lại suôn sẻ như vậy.

Đây hẳn là điều tích cực nhất đối với cô trong khoảng thời gian dài tiêu cực, cô hạnh phúc đến mức có thể nói là khoa trương, như thể cô đã nhìn thấy hy vọng sống.

Mọi người đều cho rằng cô từ chức là bởi vì giận dỗi, bốc đồng, phẫn uất trước sự bất công ở nơi làm việc.

Thực chất đây chỉ là cái cớ để thuyết phục bản thân và đánh lừa người khác mà thôi.

Từ lúc thi đại học đến thi biên chế rồi nhậm chức, mỗi ngày cô đều phải cố gắng bước từng bước một để tồn tại. Nhà trường và gia đình là hai điểm một đường thẳng[*], mưu mô và lục đục giữa đồng nghiệp khiến cô kiệt sức cả về thể xác lẫn tinh thần.

*Trong toán học, hai điểm tạo thành một đường thẳng. Trong cuộc sống, ẩn dụ về việc chạy giữa hai nơi (không thoát khỏi), nghĩa sâu xa hơn nữa là có chút chán ghét và bất lực.

Trên thực tế, Becky chưa bao giờ thích ngành này, cô không thích trẻ con, không thích làm giáo viên.

Càng khịt mũi khinh thường cái gọi là "bát cơm sắt".

Một cuộc sống chẳng có lấy chút hy vọng. Một cuộc sống như vậy, giống như ao tù nước đọng.

Vì vậy, ngay tại thời điểm vũng nước sắp bốc mùi hôi thối, cô đã lựa chọn thực hiện một bước này.

Cô đã là một cô gái ngoan trong suốt 26 năm qua, chưa bao giờ đưa ra bất kỳ quyết định quan trọng nào cho bản thân từ khi còn nhỏ.

Mọi người đều cho rằng cô bị điên, nhưng chỉ có bản thân cô biết, mình sẽ không bao giờ hối hận.

Hóa ra, cảm giác tự mình đưa ra quyết định cho cuộc đời mình lại tự do đến vậy.

Suy nghĩ và nội tâm của Becky kích động, hai tay đặt bên môi như cái loa, hét ra ngoài cửa sổ xe: "Hello, LA!"

Hành động trông hơi ngu ngốc nhưng Becky không quan tâm mình có mất mặt hay không, cô chỉ cảm thấy rất sảng khoái, thoải mái từ cơ thể đến trái tim.

Ngay cả hốc mắt cũng trở nên nóng ướt.

Lần đầu tiên cảm nhận được, cô vẫn còn sống.

*

Becky đúng thật có ý định đi biển, nhưng đó không phải là bãi biển Malibu được cô gái giới thiệu mà là bãi biển Hermosa trong "La La Land", khách sạn cũng được đặt ở gần đó.

Khách sạn cô đặt là khách sạn hai sao, không quá tốt nhưng cũng không đến nỗi tệ, chưa kể giá phải chăng, quan trọng là vị trí rất tốt. Sao không tốt được chứ? Cô đã ở trong phòng sách nghiên cứu rất lâu đấy.

Khi đến khách sạn, Becky kéo vali đi nhận phòng, lúc này tuy hơi muộn nhưng vẫn có khá nhiều người nhận phòng. Xếp hàng khoảng mười phút, khi đến lượt cô, Becky đặt hộ chiếu lên quầy lễ tân. Đúng lúc này, điện thoại đột nhiên vang lên âm thanh thông báo LINE.

Cô theo phản xạ có điều kiện nghĩ tới bà Rawee.

Nhưng vừa lấy ra xem, cô liền vô thức thở phào nhẹ nhõm.

Là cô gái vừa rồi gọi đến, họ đã giới thiệu tên sau khi thêm LINE với nhau. Không biết cô gái gọi đến có chuyện gì, Becky vẫn trả lời: "Alo?"

"Chị Becky, chị đã đến khách sạn chưa?" Charlotte Austin hỏi.

"Chị vừa đến."

"Em cũng vừa đến ký túc xá của trường."

"Ừm, vậy tốt rồi."

Nhân viên lễ tân đang xác minh thông tin đặt phòng, Becky gật đầu đáp lại, đồng thời trả lời Charlotte.

Ngay khi Becky định bảo rằng "Chút nữa nói chuyện" thì Charlotte cuối cùng cũng đi vào vấn đề, giọng điệu vẫn hưng phấn như cũ: "Chị Becky, em vừa nhớ ra một chuyện, lúc đó em định nói trên xe bus nhưng lại bị chị cơ trưởng xinh đẹp làm phân tâm."

"Em kể chị nghe, chị cơ trưởng đẹp gái đó đã đi về phía chị lúc chị bị bỏng nước sôi đó! Trông có vẻ rất lo lắng cho chị!"

Cùng lúc đó, quầy lễ tân bên này cũng đang nói chuyện, đại khái nói phòng cô ở tầng mấy, số mấy. Sau đó đưa hộ chiếu và thẻ phòng cho cô. Ngặt nỗi Becky không có chú tâm nghe, chỉ nhận lấy một cách máy móc. Mọi sự chú ý của cô đều đổ dồn vào những gì Charlotte vừa nói trong điện thoại.

"Cái gì?"

"Nhưng mà, có lẽ vì đang vội, chị ấy đi được vài bước thì quay trở về." Charlotte nói tiếp.

Nhân viên khuân vác sẽ đưa hành lý lên phòng, Becky cầm túi xách và thẻ phòng trong tay đi về phía thang máy.

"Em nhìn lầm rồi chăng?"

Becky không khỏi nghĩ tới tuýp thuốc trị bỏng do tiếp viên hàng không mang đến, hóa ra là cơ trưởng nhờ cô ấy đưa, nàng nhìn thấy cô bị bỏng ư?

Becky càng ngày càng khó hiểu.

Rốt cuộc nàng là ai? Thật sự biết cô sao? Hay nàng vốn là một người nhiệt tình như vậy?

Một tiếng "Đing!" vang lên, thang máy đã đến.

Becky bước vào, liếc nhìn số phòng ghi trên thẻ, ở tầng 8.

Chỉ là, tại sao người nước ngoài lại viết chữ số xiêu vẹo thế nhỉ? Số 8 lại còn tách thành hai vòng tròn.

Becky nhìn kỹ hơn, đây là 800...4?

Ra khỏi thang máy, Charlotte Austin vẫn còn đang nói chuyện: "Chị Becky, em đột nhiên có một suy đoán táo bạo, chị nói chị không quen biết chị cơ trưởng xinh đẹp kia. Vậy chẳng nhẽ, chị ấy thích thầm chị!"

Becky: "..."

Becky chậm rãi đi tới, tìm được phòng 8004.

Đến trước cửa phòng, cô cầm thẻ phòng quẹt một cái, cánh cửa kêu "bíp" hai lần nhưng vẫn không mở ra. Becky do dự một giây, quẹt lại lần nữa nhưng kết quả vẫn như cũ.

Cô quẹt lần cuối, sau khi tiếng "bíp" vang lên thì cánh cửa đang đóng chặt đột nhiên mở ra.

Nhưng Becky không kịp vui mừng, bởi vì cánh cửa được mở từ bên trong.

Sau khi cánh cửa mở ra, một người phụ nữ bất ngờ xuất hiện trước mắt cô.

Là một khuôn mặt châu Á, vóc dáng cao ráo, nhắm chừng cô chỉ cao hơn vai nàng một chút.

Người phụ nữ mặc áo sơ mi ngắn tay màu trắng, bên dưới là quần tây màu xanh dương đậm, cúc áo sơ mi chỉ cài sơ sài vài cúc, cà vạt lỏng lẻo trên cổ, xương quai xanh hõm sâu, nơi cổ gợi cảm hơi nhô ra cùng vùng ngực như ẩn như hiện sau lớp áo.

Becky bị đánh mạnh vào thị giác, vô thức lùi lại hai bước.

Nhưng trong đó vẫn còn một nguyên nhân khác.

Sắc mặt của người phụ nữ không mấy thân thiện, lông mày hơi nhíu lại, ánh mắt đằng đằng sát khí. Thoạt nhìn, chính là sự khó chịu khi bị làm phiền.

Nhưng cũng chính vào lúc này, sau khi cùng cô mắt lớn trừng mắt nhỏ, nét mặt của nàng dường như đã trải qua rất nhiều biến hóa trong thời gian ngắn ngủi.

Nàng khẽ mím môi, ánh mắt dần tối lại, vẻ mặt khó đoán.

Đôi mắt của người phụ nữ dài và hẹp, mí mắt không rộng, khóe mắt sâu, là một dáng mắt hoa đào tiêu chuẩn.

Nhất là khi nàng dùng đôi mắt ấy nhìn thẳng vào cô, mang theo vài phần thâm ý.

Nhịp tim của Becky lệch đi vài nhịp một cách khó hiểu.

Cô giả vờ bình tĩnh, theo bản năng hỏi bằng tiếng Thái: "Xin lỗi, nhưng sao cô lại ở trong này vậy?"

Nghe vậy, người phụ nữ liếc nhìn số phòng rồi chậm rãi cong môi. Nàng ấy nhún vai, dáng vẻ lưu manh làm như đang tự hỏi: "Đại khái... Đây là phòng của tôi?"

"..."

Não bộ của Becky như bị đóng băng, cô liên tục nhìn số phòng trên thẻ phòng với vẻ mặt khó tin.

Chuyện gì thế này? Rõ ràng là viết 8004!

"Nếu biết sớm hơn thì em đã lén chụp ảnh khuôn mặt của cơ trưởng rồi, để chị biết chị ấy trông như thế nào, cũng biết chị ấy có phải là người quen của chị hay không."

Charlotte Austin dường như không phát hiện chuyện phát sinh ngoài ý muốn bên phía Becky, vẫn đang bận nhớ lại rồi cảm thán: "Chị ấy đẹp gái kinh khủng luôn ấy! Thật sự không thể tìm thấy một người thứ hai xinh đẹp như vậy!"

Becky ngẩng đầu, muốn kiểm tra số phòng trên cửa lần nữa, nhưng ánh mắt lại không tự chủ được mà nhìn người phụ nữ trước mặt.

Đẹp gái kinh khủng ư? Không tìm ra người thứ hai xinh đẹp như vậy?

Hình như, người trước mặt cô cũng có thể dùng cách nói này để hình dung.

Nhưng... Khi ánh mắt cô di chuyển xuống, cô đột nhiên nhìn thấy...

Lúc này cô mới nhận ra đối phương đang mặc đồng phục cơ trưởng, cầu vai có bốn vạch vàng sáng chói trên đó.

Cho nên, nàng là... Cơ trưởng?

—————

Fanmeeting của FreenBecky lần 2 tại Việt Nam thật sự đã kết thúc rồi T^T Tui vẫn còn luỵ quá mọi người ơi. Nhưng cũng mãn nguyện lắm trời ơi trời! Tui thật sự đã đứng trước mặt P'Freen lúc chơi minigame để nói với cổ, khoe cổ hình xăm trên tay mà nhóm tụi tui design và cổ đã khen "dễ thương lắm". Sau đó lúc hi-bye tui cũng có dịp khoe với N'Becky và mắt ẻm kêu sáng lên "woaaa" luôn.

Lịch ra chap 2 tuần là dự kiến nhe, viết xong sớm thì tui sẽ update sớm luôn cho mọi người đỡ ngóng.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro