" Freen, giúp em lấy bảng chữ nổi"- Nằm một cả ngày, ngoài viết sách Becky chẳng biết mình nên làm gì. Vì căn bản chỉ cần động đậy lại bị giáo huấn.
" Chờ chị một lát"- Bỏ văn kiện trong tay xuống, nhanh chóng tiến đến gần phía Becky.
Nghe tiếng Freen bắt đầu tìm kiếm đồ, Becky nhịn không được bòi thêm " Mai em có thể xuất viện không?"
" Chừng hai ngày nữa mới được"
Theo lý thuyết mà nói Becky đã có thể xuất viện từ rất sớm. Nhưng Freen lại cứ đinh ninh, nhất định ở đây tận 1 tuần, còn bắt ép cô đi kiểm tra tổng quát. Miệng Freen nói ra không biết bao nhiêu là cái lý do " Cần khám như vậy mới đúng quy trình" lúc thì " con người mỗi tháng nên khám tổng quát 1 lần sẽ tốt hơn", "sẵn bây giờ khám, như vậy rất tiện lợi, một mũi tên trúng hai con nhạn". Nhưng cuối cùng, Freen là đang muốn một kết quả chính xác nhất từ đôi mắt của Becky.
Cùng lúc đó, phòng bệnh lại có thêm hai người tiến vào. Người phụ nữ nhìn thấy Becky liền rơm rớm nước mắt, chạy đến tay sờ mặt.
" Con bé này, làm mẹ lo sợ muốn chết"
" Được rồi, bà đừng lo lắng ảnh hưởng đến tim bây giờ"- Người đàn ông bên cạnh khuôn mặt tỏ vẻ đau lòng.
" Mẹ, con không sao, chỉ sốt nhẹ thôi"- Becky chỉ đáp lấy lệ, cô thật không muốn ảnh hưởng sức khỏe của mẹ.
" Nhờ dì Lee nói cho ta biết, con bé này tại sao lại ngốc như vậy, lại đến nơi đó.."- Armstrong mẹ là khóc rồi.
" Hai bác đừng quá lo lắng, Becky sức khỏe không quá đáng ngại đâu ạ"- Freen nhìn thấy một màn đau lòng, kìm không được đành khuyên nhủ.
Ngay lúc này hai người kia mới nhìn đến Freen, Armstrong mẹ chỉ đơn giản là gật đầu, sau đó lại tiếp tục ôm con gái vào lòng, Armstrong ba cười nhẹ, tỏ vẻ muốn cùng Freen trò chuyện.
" Cháu là Freen à?"
" Vâng ạ, bác đến đây ngồi xuống một lát đi"
" Được rồi, dì Lee gần đây nhắc đến cháu với ta vài lần, ta rất vui"
" Bác trai, cháu rất vui khi được ở cạnh Becky"- Freen nói xong còn lén nhìn sang hướng Becky một cái.
" Vậy thì tốt quá, ta còn sợ nó cô độc một mình"- Armstrong ba vui vẻ, thoạt nhìn rất có phong thái một thư sinh, nho nhã.
" Bác trai, bác gái, hai người đi đường xa hẳn rất mệt, tạm thời cháu gọi xe đến chở hai người về nhà Becky nghỉ ngơi có được không?"
" Không được"- Armstrong mẹ tất nhiên không chịu đáp ứng, bà rất lo lắng cho Becky.
Freen trầm mặc hồi lâu liền lên tiếng " Bác gái, hay là thế này cháu thuê khách sạn gần đây nhất, hai bác qua đó nghỉ ngơi, tùy ý có thể đến đây, vả lại Becky cần ngủ trưa, đó là bác sĩ dặn dò".
Armstrong mẹ nghe xong im lặng, đáp ứng. Freen cao hứng chỉ cần một cuộc điện thoại, sau đó hai người lớn kia đi rồi liền đến bên cạnh Freen.
" Ba em thích cái gì, mẹ em nữa?"
" Chị hỏi để lấy lòng họ à?"
Freen cười ra giọng điệu gian xảo, ngã người về phía Becky, hai tay vòng qua eo nhỏ nhắn kia, hơi thở phả vào cổ con người e dè " Em rốt cuộc là nói hay không?"
" Được rồi, ba xem ngoài đọc sách, rất thích chơi cờ tướng, mẹ em rất thích nấu ăn còn có thêu tranh" – Becky nhanh chóng trả lời, cố né người ra thật xa.
Né vẫn không được, Freen hôn nhẹ lên đôi má một cái liền đứng dậy.
" Chị ra ngoài một lát, sẽ gọi ý ta đến cùng em"
+++++++++
Chiều đến, Armstrong ba Armstrong mẹ cùng Freen tiến đến căn phòng của Becky. cái lạ nhất là có thể nghe được tiếng cười nói vui vẻ của Armstrong ba cùng Armstrong mẹ.
" Becky, con xem mẹ nấu món con thích ăn nhất này"- Armstrong mẹ tay vừa lấy khiên đồ ăn, miệng vẫn cười rất tươi.
Cùng lúc Armstrong ba lên tiếng " tiểu Freen, nhanh lên một chút, ván này ta sẽ không thua con đâu"
Becky thật không hiểu nổi, Freen rời đi mới vài giờ đã thân thích với người nhà của cô như vậy. Không khí căn phòng vui hơn hẳn. Armstrong mẹ bón thức ăn cho Becky, miệng khen Freen không ngớt " Con xem, con bé cùng mẹ ra chợ lựa cá, con bé ngoan hơn con luôn đấy". Bên kia Armstrong ba liên tục vỗ đùi " Haha ta lại thắng rồi, ván sau ta chấp con".
Ăn uống xong rồi, cả ba cùng nhau ngồi lại, Freen ngoan ngoãn nghe Armstrong ba cùng Armstrong mẹ kể về chuyện xưa. Becky bên cạnh cảm thấy rất buồn cười, cùng một câu chuyện hai người kể đã kể ba lần, người bận rộn như Freen cũng có thể ngồi im lắng nghe được. Đột nhiên Armstrong mẹ hỏi
" À tiểu Freen, con làm việc ở đâu đấy?"
" Con công tác tại tập đoàn IDF "
" Vậy ạ, thật tốt quá Irin cháu gái của ta là phu nhân của tổng tài đấy, nếu ở đấy có cần gì bảo ta một tiếng"
Armstrong ba ngắt lời Armstrong mẹ
" Không cần làm phiền Irin, bảo D.K một tiếng đi, thằng bé hiện làm quản lí ở đấy. Con không cần lo bị cấp trên la mắng đâu"
Freen dở khóc dở cười, chỉ biết gật đầu đáp ứng.
" Con nữa, tiểu Freen ở đấy nếu bị đồng nghiệp chèn ép thì chuyển qua bộ phận của tiểu D.K đi"
" Mẹ, chị ấy là sếp của người ta"- Becky thiệt sự không thể im lặng nữa.
" Vậy à, cháu cũng là quản lí à"- Armstrong ba bắt đầu dò xét.
" Ba, chị ấy là phó tổng đấy"
Becky nói xong lại thấy có phần sai, cô mang cảm giác như mình đang tự hào về chồng vậy. Mặt bất chợt đỏ lên, Freen nhìn con người kia ngại ngùng liền muốn vồ đến, ăn sạch con người đó.
-------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Mọi người có thể cho mình biết cảm nhận của các bạn sau khi đọc fic được không ạ?
Chúc mọi người buổi tối vui vẻ. ByeBye Nakaaa <3
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro