39.
Becky linh cảm đúng, Freen quả thật đã xảy ra chuyện ....
Sau khi Freen và Jonh rời khỏi bệnh viện, chị đã nói cho Jonh biết mục đích của mình. Đúng là chị đang lo lắng cho Bona, xét tính cách của em gái chị, rất có thể như lời Darius đã nói.
'Bona biết Steven đang ở đâu'
Bona là một kẻ có máu liều vô hạn và tự tin cũng vô hạn, mà quan trọng hơn, Bona cũng rất khinh địch ... Bởi vậy, dù biết bản lĩnh của cô em gái, nhưng Freen không thể không lo lắng, Steven chính là một tên buôn ma túy, mà cũng là một tên đã từng giết người, hắn ta quả thật không phải người tầm thường.
Đi theo Jonh lần này còn có một người nữa dưới trướng, người đó lái xe, Jonh sử dụng GPS tìm được vị trí của Bona.
Là một bãi đậu xe ngầm đang chờ sửa chữa nằm ở phía Đông thành phố, nơi đó hiện tại không hề có người, thật là một nơi lí tưởng để 'xảy ra chuyện gì đó' ... Lúc cả ba đến nơi, bên trong đã vang lên mấy tiếng súng văng vẳng. Freen hơi tái mặt, xe vừa dừng đã ngay lập tức mở cửa chạy vào, Jonh và thuộc hạ cũng nhanh chóng chạy theo. Bãi đỗ xe vô cùng rộng lớn, khắp nơi chỉ có những cây cột to và một số vật liệu xây dựng ngổn ngang ... Cuối bãi đỗ xe, dường như có tiếng động mạnh ...
Lúc Freen chạy đến nơi, chỉ thấy sau cây cột to, một người với bộ âu phục tả tơi đang chống người thở hồng hộc, mà cách người ấy vài mét là một người đàn ông đang gục trên mặt đất.
"Bona." Freen nhìn hai người trước mắt, người còn đứng chính là em gái mình, tiếng gọi mang theo tia vui mừng, nhưng khi thấy Bona quay khuôn mặt kinh ngạc về phía mình, mặt chị ngay lập tức tái lại ...
"Tránh ra."
"Freen, cẩn thận."
Cả Freen lẫn Jonh đều đồng thời hét lên, Freen hét với Bona, còn Jonh là hét với Freen đang lao về phía Bona ... Chỉ nghe một tiếng súng đanh gọn vang lên, liền sau đó, một loạt súng khác cũng vang lên liên tục ... Trong không gian rộng lớn, lần nữa vang lên hai tiếng hét vang dội.
"CHỊ ........."
"FREEN ........"
Bona bị Freen ôm chặt đẩy ngã xuống đất vội vàng phối hợp với Jonh đang chạy đến nâng người Freen dậy, chỉ thấy đôi bàn tay mình nhuốm đầy máu ... Là máu của chị ấy...
Sau lưng truyền đến cảm giác đau đớn, Freen từ từ lả người, đôi mắt dần dần mờ mịt. Giây phút này, trong đầu chị chỉ có duy nhất một hình ảnh, bên tai còn văng vẳng tiếng gọi từ nơi đâu ...
"Sarocha ...Sarocha ... Sarocha...."
"Becbec ... bảo bối... của chị.."
....................................................................................
Bona đang nói chuyện điện thoại với Elly thì nghe thuôc hạ ngồi bên báo cáo Steven đã trốn thoát. Vốn cũng không có ý định đi tìm hắn, nhưng chính hắn đã điện thoại nói muốn 'gặp' chị để giải quyết ân oán đời trước.
Có lẽ do Steven cay cú vì bị Bona cho người đóng kịch lừa hắn vụ tỉnh Q, nên lúc trốn khỏi cảnh sát, biết mình cả đời phải chạy trốn khắp nơi, hắn quyết định sống chết một phen với kẻ mới mang nhục đến cho hắn. Điện thoại cho Bona, hắn biết tính cách Bona nhất định sẽ nhận lời hắn.
Bona đương nhiên sẽ nhận lời, trả thù cho cha là chính, nhưng cốt cách kiêu ngạo không sợ trời không sợ đất cũng là lí do để đi gặp Steven. Đôi bên giằng co, Steven quả thật là một tên giang hồ chính gốc, bắn bị thương vệ sĩ của Bona, hai bên đọ súng một lúc thì hết đạn, cùng nhào vào nhau mà đánh. Cuối cùng Bona cũng đánh gục hắn, nhưng chỉ trong tích tắc nghỉ ngơi ... không ngờ hắn còn giấu trong người một khẩu súng khác, là một khẩu súng nhỏ được chế tạo đặc biệt.
Cũng không ngờ... Freen kịp thời cứu mình trong đường tơ kẻ tóc.
Mà Steven, đã bị thuộc hạ của Jonh bắn chết.
...................................................................................
Lối ra vào bãi đỗ xe bị cảnh sát phong tỏa hoàn toàn, bên ngoài phóng viên đứng chen chúc nhau không đếm xuể, nhưng không một ai có cơ hội biết được một tin tức gì. Chỉ là hồi nãy, người ta chú ý đến hai chiếc xe cấp cứu đã chạy vào, nhưng chỉ có duy nhất một chiếc là nhanh chóng chạy ra lại.
Trên xe cấp cứu đó là ai? Là xác chết hay là người bị thương?
Câu trả lời nằm ở bên trong xe.
...
"Bác sĩ, chị tôi có xảy ra chuyện gì không?" Trên xe cấp cứu, hai tay Bona nắm chặt tay Freen, giọng run run hỏi người bác sĩ đang ngồi đối diện xem xét vết thương.
"Chậc chậc, không thể tin nổi may mắn này, viên đạn chỉ cách tim có 2cm, vậy thì chỉ cần gắp viên đạn ra là không sao rồi, dù vậy cũng phải tịnh dưỡng hơi lâu đấy." Vị bác sĩ bình tĩnh ngó nghía kĩ lưỡng phần lưng Freen đang nằm nghiêng, liên tục gật đầu biểu tình 'thật quá may mắn mà', miệng trả lời. Nhưng vừa nói xong, bên tai ông lại vang lên câu hỏi.
"Bác sĩ, liệu chị tôi có xảy ra chuyện gì không?"
"Không sao, sức khỏe cô ấy có vẻ rất tốt, vết thương thế này chỉ gây đau đớn chút thôi, gắp viên đạn ra là ổn ..." Bác sĩ nghiêm túc nhìn khuôn mặt bơ phờ bầm tím của Bona, cảm thấy người 'có chuyện' chính là người này mới đúng, vậy mà ...
"Bác sĩ, chị tôi sẽ không sao chứ?"
Aiz ....Bác sĩ thở dài, kiên nhẫn giải thích lại.
"Không sao mà, viên đạn không trúng tim, không chết đâu mà lo ..."
"Ồ, thật sao ..... Bác sĩ, chị tôi sẽ không sao, đúng không?"
"..." Vị bác sĩ nâng mắt nhìn Bona một cái, lại cúi đầu im lặng, nhìn về xa xôi. Người thân này của bệnh nhân lo lắng quá hóa đần độn rồi, ông không muốn tiếp tục nói chuyện nữa đâu. Bona quả đúng là rất lo lắng cho Freen, thấy bác sĩ không nói gì, lại tiếp tục hỏi.
"Bác sĩ, sao ông không ... "
"Bona ... ồn quá ... chị không sao ..." Freen mở mắt nhìn Bona, thở dài lên tiếng cắt lời cô em gái ngớ ngẫn của mình, nói xong lại nhắm mắt, không thể không công nhận, vết thương này thật sự rất rất đau đớn, chị thấy giọng nói của mình cũng chỉ còn chút hơi lực mà thôi.
Bona thấy Freen mở mắt ra, mừng rỡ đến mức muốn bật cười, tay càng nắm chặt tay chị, giọng gấp gáp.
"Chị, chị tỉnh rồi sao .... Chị, chị thấy sao rồi? ... Chị, sẽ không sao, bác sĩ nói vết thương của chị sẽ không sao ..."
"Chị biết ... " Freen lại mở mắt, lại thở dài rồi nói tiếp "Chị có nghe thấy rồi .... Mà chị cũng không phải bất tỉnh ... Cũng không thấy nguy hiểm gì ... Cho nên, em đừng lo nữa ...Rõ chưa ..."
Freen nói xong đưa mắt nhìn Bona đang gật đầu, nhìn khuôn mặt cứ thộn ra trông cứ như lúc còn nhỏ không biết gì vậy, chợt muốn bật cười, nhưng ngực đau đớn khiến chị không làm gì được. Lay lay đôi tay đang nắm chặt tay mình, thì thào.
"Đừng lo nữa ... lấy viên đạn ra là ổn ..."
"Chị ... tại em, tại em quá sơ suất, làm chị phải bị thương thế này.." Bona đương nhiên nghe và hiểu những lời bác sĩ nói, nhưng nhìn vị trí vết thương, thì không tài nào bình tĩnh nổi, chỉ xém chút nữa là viên đạn xuyên vào tim, chỉ xém chút nữa, đã hại chị gái mình... Nghĩ đến đây, Bona bất giác dùng lực ở bàn tay, mắt cũng nhắm lại ...
"Chuyện.. đã qua rồi ... em không sao là ... tốt rồi ..." Freen gắng gượng nói, thấy Bona vẫn muốn xin lỗi thì nhanh chóng giành lời "Đã nói rồi ... chị sẽ không sao ... ngốc... "
"Chị ...." Bona lần nữa gật đầu, bản thân cũng thấy bình tâm hơn, lại nói "Chị, chị nghỉ ngơi đi, đừng nói nữa mà mất sức."
Giờ mới nhận ra điều đó sao ... Aiz ...
Cả Freen lẫn vị bác sĩ đều thở dài trong lòng vì cuối cùng Bona cũng chịu im lặng cho họ. Đã gần đến bệnh viện, Freen đang nhắm mắt bỗng nhớ ra điều gì đó, lại lay tay Bona, cố thì thào, lần này, giọng đã khàn khàn không rõ lời.
"Bona ...nhớ ... đừng.. đừng để.. Becbec biết ..."
Bona vội dùng sức gật đầu, cái này hồi nãy lúc vừa ngã xuống, Freen đã nhắc nhở chị rồi, nhưng thật sự lúc ấy chị không tính đến mấy chuyện đó, tính mạng chị gái đang bị đe dọa, chị còn màng mấy chuyện khác làm gì, giờ nghe nhắc lại mới nhớ. Chắc chắn phải giấu cô chị dâu nhỏ khờ khạo đó rồi, ai chứ Becky sẽ không chịu nổi đả kích này. Nghĩ ngang đây, Bona chợt lặng người, vô thức buột miệng.
"Chị, nếu như chị xảy ra chuyện gì, chị dâu sẽ thế nào đây?" Nói xong chính mình cũng giật mình, Bona tự trách chính mình cả trăm lần, nhất định Freen sẽ không xảy ra chuyện gì, nhất định là như vậy, vậy là cau mày vội nói lại "Không, chị nhất định sẽ không sao, mà chị cũng không sao mà, chị đừng nghe em nói bậy ..."
Thế nhưng Freen đã nghe rõ câu hỏi, chị cũng đang sửng sốt. Chị hiểu ý Bona, Becky không phải là người bình thường, nói đúng hơn, nàng sống phụ thuộc vào chị, mọi tâm tư tình cảm đều vì chị mà thể hiện, nếu như một ngày không có chị, nàng sẽ như thế nào, đơn giản là trở lại căn bệnh ngày xưa hay .... Freen không dám nghĩ tiếp nữa, dù thế nào, lúc đỡ viên đạn thay em gái mình, chị hoàn toàn không ân hận, nếu có lần nữa, sẽ vẫn làm như vậy. Lúc đó, chị không hề nghĩ đến việc bản thân mình có thể chết, có thể rời xa Becky.
Mà Bona hỏi câu này thật đúng lúc ... Trong lòng Freen đột nhiên xuất hiện câu trả lời, dường như, câu trả lời đó đã cố định trong tâm tư chị từ lâu rồi, chỉ là không để ý đến ...
Bona nhìn Freen đang nhắm mắt, cứ tưởng chị đang ngủ, không để ý đến câu nói lỡ miệng của mình hồi nãy. Vừa thở phào một hơi, lại thấy khóe miệng Freen nhếch lên, nghe rõ câu nói của Freen, dù rằng chị nói rất nhỏ, cũng không biết có phải đang trả lời mình hay không?
Freen nói "Nếu chị chết... Becbec sẽ theo chị ... cả đời này ... chị ở đâu ... em ấy ở đó ... chỉ được ... ở bên cạnh chị thôi ..."
Bona há hốc miệng kinh ngạc ...
Là yêu quá sâu đậm hay là yêu quá ích kỉ đây?
Có lẽ là cả hai.
..........................................................................................................
Chankimha lão và Andrew đã biết tình hình trước khi xe chở Freen đến bệnh viện. Chankimha lão nhìn Becky bơ phờ ngồi bệt bên cánh cửa phòng không chịu đứng dậy, lòng đau như cắt nhưng vẫn giao lại cho bà Chankimha trông coi, ông với Andrew nhanh chóng đến phòng phẩu thuật. Khu phòng bệnh của Freen nằm không phải khu VIP của Andrew, mà là khu bình thường, chính Freen muốn vậy, chị không muốn Becky nhìn thấy mình bị thương.
Phẩu thuật thành công, nhưng vết thương gần tim, Freen cần nghỉ ngơi đặc biệt, vả lại do tác dụng của thuốc mê, Freen hôn mê suốt một ngày đêm hôm đó lẫn cả buổi sáng hôm sau ...
Mà cả nhà Chankimha lão sau khi nghe kết quả từ miệng bác sĩ, biết Freen đã không sao rồi, giờ thì, họ lại thấy lo cho Becky hơn.
Suốt một đêm, dù bà Chankimha hay Elly, rồi cả Andrew đến Chankimha lão thay nhau dỗ, nhưng nàng vẫn cố chấp ngồi bên cửa ra vào, không ăn, không uống, không coi những người xung quanh đang tồn tại. Đôi mắt trống rỗng, chỉ chăm chăm nhìn về phía hành lang dài, cả người vô cùng mệt mỏi, ngay cả hơi thở cũng chậm lại... Lúc đầu, khi Bona lên nhìn Becky, thấy đau lòng nên bế nàng lên giường, nào ngờ Becky giãy dụa tỏ vẻ khó chịu không muốn đụng chạm, Bona nhìn mấy ánh mắt trách cứ đang hướng vào mình, bối rối chẳng biết làm sao, đành đi đến chỗ Freen nằm, trông coi tiếp.
Cứ thế cho đến sáng, đôi mắt Becky chưa một lần nhắm quá 1 phút, nhìn nàng khó nhọc chống cự cơn buồn ngủ và mỏi mệt, mọi người trong phòng đều vô lực thở dài ... Họ cũng đã thức suốt đêm với nàng rồi.
Phải làm gì bây giờ?
........................................................
Bà Chankimha ngồi bên cạnh Becky, đưa tay vén mấy sợi tóc đang phủ trước trán cho nàng, đôi mắt tràn đầy thương tiếc. Giờ đã 9h sáng, hồi nãy chồng bà và Chankimha lão đã đi đến phòng bệnh Freen coi tình hình thế nào rồi, nhưng nghe nói là vẫn chưa tỉnh lại. Mà tỉnh lại thì sao, hai bên giờ mà nhìn thấy nhau, đảm bảo sẽ rất thê lương. Nhưng, không thể duy trì tình hình như thế này mãi, Becky sẽ không thể nào chịu đựng nổi. Cả nhà vừa không muốn Becky thương tâm, vừa không muốn nàng xa Freen, mà chẳng thể nào làm được như vậy, dù có bịa ngàn vạn lí do, Becky vẫn một mực không nghe, có lẽ, Becky thực sự tin rằng Freen của nàng xảy ra chuyện như những gì linh cảm thấy.
Ngồi thêm một lúc, bà Chankimha nghe thấy tiếng bước chân, biết là Andrew và Chankimha lão đã trở lại. Andrew chỉ vừa mới khỏi, bác sĩ chưa cho phép ông vận động nhiều, chỉ là ông quá lo lắng cho Freen nên mới bất chấp đi gặp, nhưng vẫn cố gắng nghe chút lời bác sĩ, đến thăm một lúc rồi quay về nghỉ ngơi.
"Mau nằm nghỉ đi con ..." Chankimha lão nhìn người vệ sĩ và bà Chankimha hai người đang đỡ Andrew đi tới giường, lên tiếng thúc giục, xong thì quay ngay qua nhìn Becky, ngồi xuống bên nàng, đưa tay vuốt tóc, giọng nghẹn ngào.
"Cháu ngốc, sao lại cố chấp đến thế này. Cháu bảo chúng ta phải làm thế nào đây?"
Bà Chankimha và Andrew đưa mắt nhìn nhau, lúc mới rời đi, Chankimha lão cũng nói như vây, mà không phải, cả ngày hôm qua, tối hôm qua đều nói vậy. Ông lão chắc rối bời đến cực điểm rồi đây, phải tìm cách gì đó thôi.
Mà cách gì bây giờ... Freen đối với Becky quan trọng như vậy, thấy Freen bị thương nằm trên giường, có khi nào Becky suy sụp luôn không? Không ai biết, cũng không ai liều lĩnh làm điều đó.
Cả căn phòng chìm trong tĩnh lặng, Diệp lão muộn phiền ngồi bệt luôn bên cạnh Nhạc Ân, trông hai ông cháu chả khác gì kẻ hành khất đáng thương. Cho đến khi,giọng nói bác sĩ Thích vang lên trên đầu Diệp lão
"Cứ để cô bé đến gặp cô Freen đi, dù sao, đó là ý muốn của cô bé mà."
Chankimha lão vội ngẩng đầu nhìn, mà Andrew và bà Chankimha cũng chú ý đến vị bác sĩ đang đứng ở cửa.
"Nhưng, nó như thế này, chúng tôi không dám cho gặp, lỡ như bệnh nặng hơn thì sao?" Chankimha lão đứng dậy, è dè hỏi.
"Đúng thế, bác sĩ Tesan, anh biết đấy, nó rất thương Freen, nếu biết Freen bị thương nặng như vậy, nó sẽ không chịu nổi.." Andrew bổ sung thêm lời cha mình, nói xong nhìn bác sĩ Tesan chằm chằm.
Bác sĩ Tesan nhìn một lượt mọi người trong phòng, lắc đầu thở dài, ông ngồi xuống bên cạnh Becky, vỗ nhẹ đầu nàng rồi nói.
"Cho dù có đau khổ hay là bi thương, thì vẫn là cô bé đang thể hiện ra cảm xúc của mình. Mọi người, muốn nhìn thấy một cô bé có cảm xúc, hay là một cô bé vô cảm đây?"
Ông sớm biết Becky có tiền sử mắc bệnh tự kỉ, cũng biết chính Freen là người 'khai phá' nàng. Cả ngày hôm qua, Chankimha gia khốn đốn thế nào với Becky, ông cũng biết rõ. Mà điều làm ông ngạc nhiên nhất chính là linh cảm của Becky đối với Freen, làm bác sĩ khoa thần kinh đã lâu, ông có nghe một vài trường hợp kì lạ có tinh thần tương liên với người khác, có thể nhận thấy nguy hiểm của người đó bằng trực giác, chỉ là khi chứng kiến tận mắt, ông lại thấy rất đáng khâm phục và không kém phần kinh ngạc. Vậy là, cô bé Becky này chắc phải vô cùng yêu thương cô Freen kia, mới có được những linh cảm chính xác như vậy. Hai người này, đời này chính là một đôi của nhau rồi. Mà đã có nhiều ý nghĩa đặc biệt như vậy, thì còn giấu diếm nhau làm gì nữa, chính bọn họ sẽ tự chữa vết thương cho nhau, nói tóm lại, hai người chỉ có thể ở gần nhau thì mọi chuyện mới yên lành. Becky nên được ở bên Freen.
Bác sĩ Tesan nói ra câu như vậy, mọi người trong phòng đều cau mày suy ngẫm. Đều là những người từng trải và thông minh, họ hiểu ý bác sĩ. Trong khi họ cứ sợ hãi Becky gặp Freen sẽ đau thương, mà họ quên mất một điều, họ đang mong nàng trở về bình thường, một khuôn mặt có cảm xúc chứ không phải khuôn mặt trống rỗng vô hồn này. Mà, bi thương đau khổ chẳng phải là 'cảm xúc' đó sao, cũng chỉ có Freen mới đem lại những cảm xúc đó. Nếu đã như vậy, thì gặp Freen là chuyện nên làm, giấu diếm làm gì nhỉ?
Chankimha lão là người thoát khỏi trầm tư đầu tiên, ngồi xuống mỉm cười cám ơn bác sĩ Tesan, ông nhẹ giọng nói với Becky.
"Đi nào Tiểu Bec, ông đưa cháu đi gặp Freen."
Quả là thần kì, mọi người cả buổi dụ dỗ hết hơi hết sức cũng không bằng ba chữ 'đi gặp Freen' mới nói này. Vì Becky dù vẫn không phản ứng gì, nhưng đã để Chankimha lão kéo tay đứng dậy, ngoan ngoãn đi theo ông.
Bà Chankimha nhìn qua chồng, thấy chồng cũng đang nhìn mình, hiểu ý, bà đỡ ông dậy, cũng từ từ đi theo.
Mà bác sĩ Tesan, nhìn đoàn người rời đi, thở phào rồi mỉm cười.
'Tình yêu là gì nhỉ? Đó là điều kì diệu nhất thế giới này'
.........................
Freen mơ màng mở mắt, ngay lập tức thấy toàn thân đều mệt mỏi, ngực đau nhức, đầu cũng choáng váng. Freen biết mình đang nằm trong phòng bệnh, nhìn không gian thì biết hiện tại là ban ngày, chỉ là không biết ngày nào rồi.
"Chị ... "
Freen nghe có tiếng gọi bên tai, cố mở hết mí mắt, nhìn qua bên phải thì thấy khuôn mặt toàn vẻ vui mừng của Bona, còn cả cái đầu đang cố chen đến của Elly.
"Chị, chị đã tỉnh rồi, em đợi mãi đấy ..." Bona reo lên vui sướng, mà Elly, cũng nở nụ cười nhẹ nhõm.
"Chị ... nằm bao lâu ... Becbec của chị ..." Freen nhếch miệng đáp lại Bona, xong thì hỏi điều mà mình vừa mở mắt đã nghĩ đến. Trong lòng chị giờ chỉ có nỗi lo cho Becky mà thôi.
Mà một câu hỏi của chị lại khiến hai kẻ đang vui vẻ kia cứng lưỡi. Vẫn là Elly nhanh nhảu hơn, vừa hướng Freen trả lời.
"Chị hôn mê đã một ngày một đêm, nhưng tỉnh lại là tốt rồi.." Lại quay qua Bona lên tiếng thúc giục "Chị đi gọi bác sĩ đến đi, bác sĩ có dặn tỉnh phải gọi mà."
"À ... chị quên mất.." Bona lúng túng, nói xong vọt thẳng ra ngoài đi tìm bác sĩ. Chị là chị không dám nhìn mặt chị gái mình nữa rồi. Chứng kiến tình cảnh cô chị dâu nhỏ, chị thấy rất là ray rứt và tội lỗi.
Chỉ còn Elly ở lại trong phòng, Freen vẫn đang nhìn cô đợi câu trả lời. Elly không gây ra tội như Bona, đương nhiên giúp Bona đỡ lúng túng xong, chỉ việc bình tĩnh nhìn Freen, cô cũng không cố ý giấu chuyện Becky lại trở bệnh, chỉ là chưa phải lúc nhắc đến, ít nhất phải để bác sĩ xem xét tình hình của Freen trước rồi mới thông báo sau, cô chỉ sợ ...
"Becbec ... có ngoan không ...?" Freen thấy Elly nhìn về phía cửa, giả vờ đợi Bona về mà lơ mình, chợt thấy trong lòng nao nao, chị biết mình 'mất tích' lâu như thế, Becky chắc chắn sẽ không yên, nhưng chị không biết tình trạng cụ thể hiện tại của nàng là gì, chị thấy rất lo sợ, lẽ nào lại như ngày đó.. Freen gian nan mở miệng, vết mổ còn đau nên chị vẫn đang gắng sức để nói.
"Này ... cho tôi gặp Becbec..."
"Chị để bác sĩ khám lại xem sao đã, tôi nghe bác sĩ nói viên đạn tuy không gây nguy hiểm đến tính mạng nhưng cần được theo dõi kĩ lưỡng đấy, ngoan ngoãn nằm im đi ..." Elly quay qua phất tay với Freen, nói tránh đi.
Cả một đêm chứng kiến tình trạng của Becky, khiến cô bây giờ vẫn còn ấn tượng sâu đậm. Cô nào biết chị dâu nhỏ đáng yêu kia từng bị bệnh tự kỉ cơ chứ, mà cô cũng là lần đầu tiên thấy người mắc bệnh tự kỉ. Đáng thương và đáng khâm phục, cho cả hai. Elly đối với Freen tăng cảm tình, vì vậy, lời nói dù ngang ngược vẫn mang vẻ quan tâm. Nhưng cô không ngờ, hành động tiếp theo của chị lại làm cô bùng nổ bản tính nóng nảy.
"Này.. chị điên à, muốn chết sao ..." Elly đưa hai tay cố giữ Freen đang chống người ngồi dậy, miệng hét lên tức giận, vậy mà Freen vốn nên vô sức vô lực kia đột nhiên lấy đâu ra sức mạnh, đẩy lùi sức của cô, quyết tâm ngồi dậy.
'Đau thật' Freen cắn chặt răng cố chịu cơn đau trong người, vẫn còn ảnh hưởng nhẹ của thuốc mê khiên cả người chuếnh choáng, nhưng những thứ đó không bằng sức mạnh mà Becky mang lại cho chị bây giờ. Chị phải đi gặp vợ, nhất định phải gặp vợ ...
"Được rồi, được rồi, tôi thua chị, để tôi đưa chị dâu đến gặp chị, chị nằm xuống đi mà ..." Elly cuống cả lên, đưa tay đỡ người Freen đã đứng dậy được, không biết nên đỡ đi tới hay là đỡ nằm xuống đây. Thật là, chẳng phải trước đó chị ta đòi không cho chị dâu biết chuyện sao, dù người trong nhà cũng cố ý giấu diếm Becky, nhưng chính chị ta cũng muốn như vậy trước mà, sao giờ lại đòi đi gặp đến điên cuồng thế này. Elly rối bời suy nghĩ, thấy Freen nắm chặt cạnh bàn, lê từng bước khó khăn hướng về cửa ra vào, lòng càng cuống.
"Chị, chị làm gì vậy?" Bona đi gọi bác sĩ vừa lúc đẩy cửa bước vào, thấy cảnh tượng trước mắt thì nhanh chóng chạy lại đỡ Freen, mà Elly bên cạnh thì vui mừng như bắt được vàng, quay qua nhìn Bona, cô vội nói.
"Bona, nhìn xem, chị ta muốn đi gặp chị dâu nhỏ đấy, mau khuyên chị ta đi."
"Chị, bác sĩ đã đến rồi. Có gì để bác sĩ kiểm tra trước đã rồi gặp chị dâu sau, vết thương của chị không phải đơn giản đâu." Bona hiểu ngay tình hình, đưa tay níu người Freen, cố gắng dùng lời nói níu chị mình lại.
"Em ấy ... lại ... như lúc.. trước.. đúng không?" Freen đứng lại vừa nói vừa thở vì mệt, chính bản thân chị cũng căm tức chính mình hiện tại, sức yếu đến mức không thể ngay lập tức đi đến bên vợ yêu của mình. Freen hỏi xong thì nhìn chằm chằm khuôn mặt Bona, thấy em gái ấp úng mãi chẳng nói được lời nào, thì hoàn toàn khẳng định suy đoán của mình là đúng.
'Vợ ơi ... chị xin lỗi ...' Freen nhắm mắt lại, bàn tay run rẩy nắm cạnh bàn dần nắm chặt.
Bác sĩ đến thăm bệnh vẫn còn đứng ngoài cửa phòng nhìn vào, chỉ nghe vài câu nói, ông không hiểu hết tình huống. Nhưng ông biết, những người ở trong phòng bệnh này toàn là những nhân vật 'to lớn' của nhà họ Chankimha. Khó xử, ông cứ đứng vậy nhìn cả ba người trong phòng đang im lặng. Cho đến khi tưởng chừng như Bona sẽ đỡ Freen nằm xuống lại, thì bất ngờ, Freen ngẩng đầu nhìn ông, đôi mắt sâu thẳm kiên định, giọng liền mạch nói.
"Bác sĩ, có thể cho tôi ít thời gian rồi kiểm tra sau được không? Giờ tôi phải gặp vợ tôi, tôi nhất định phải nhìn thấy em ấy mới an tâm được ..."
Thì ra là như vậy .... Vị bác sĩ nghe Freen nói xong thì nở một nụ cười, ánh mắt nhìn chị mang theo thú vị và khâm phục. Nhìn cô gái trẻ tuổi kiên cường trước mắt, vị bác sĩ trung niên không hề tỏ vẻ này nọ, sảng khoái khoát tay.
"Đi đi cô gái trẻ, nhưng nhớ đừng dùng sức quá là được."
"Cám ơn bác sĩ." Freen cũng mỉm cười đáp lại vị bác sĩ 'thoải mái' kia, nói xong thì nâng chân bước từng bước.
"Chị ..." Elly vẫn hơi lo lắng, vừa muốn lên tiếng lại thấy bàn tay bị Bona nắm chặt lắc lắc, cô đưa mắt nhìn qua, thấy chị lắc đầu bảo đừng nói gì nữa. Quay đầu lại, Bona lẳng lặng tiến tới đỡ Freen đi.
Elly chỉ biết thở dài, lắc đầu vài cái rồi cũng đi theo hai người đang chậm rãi từng bước đi trước. Cô là lo cho vết thương của Freen nặng thêm mà, lỡ như vậy chị ta sẽ càng lâu khỏi, đến lúc đó Becky càng buồn hơn, thế thôi, nhưng Freen đã cố chấp, cô cũng tùy theo vậy, dù sao cô cũng không muốn thấy khuôn mặt vô cảm của Becky thêm nữa, làm cô đau lòng a.
Những thứ ta nghe chưa chắc đã khiến ta tin, đó là nguyên do Elly dù đã nghe Bona kể về chuyện tình của Freen và Becky, tuy hơi hơi ngưỡng mộ nhưng vẫn không gây ấn tượng khắc sâu với cô. Chính vì thế, chuyện sắp xảy ra đã thay đổi toàn bộ suy nghĩ của cô, hơn nữa, cô không ngờ, con người mạnh mẽ thực tế như mình cũng có ngày rơi nước mắt vì một chuyện tình cảm động.
..........................................
Chankimha lão đã dẫn Becky đi đến khu mà Freen nằm. Hiện tại đã gần trưa, nhưng đại sảnh bệnh viện vẫn đông đúc người, người bệnh, người thân, bác sĩ, y tá, mỗi người mỗi việc, nhưng cũng có rất nhiều ánh mắt chú ý đến những người mới bước vào đại sảnh này.
Đi trước là một ông lão dắt tay một cô gái xinh đẹp, nhưng rõ ràng cô gái đó 'có vấn đề', khuôn mặt trơ ra, đôi mắt rũ xuống không nhìn đường, mặc cho ông lão bên cạnh kéo tay đi từng bước. Mà phía sau, là một người phụ nữ trung niên đang dìu một người đàn ông, cả hai dường như là vợ chồng. Cuối cùng là bốn người mặc âu phục đen đi theo. Nhìn cách ăn mặc và khí thế nổi bật của tất cả, ai cũng đoán được đây toàn là những nhân vật 'có tiền có quyền', nhưng sự xuất hiện kì lạ của họ vẫn gây chú ý nhiều hơn là cái lí do đó, thậm chí những ánh mắt chưa nhìn họ cũng bắt đầu hiếu kì dời đến, dần dần cả đại sảnh đều nhìn đoàn người nhà họ Chankimha. Mà trọng tâm nhìn từ từ đặt hết lên người cô gái xinh đẹp 'có vấn đề' đi phía trước.
Ai vậy nhỉ? Có chuyện gì thế nhỉ? Cô gái kia bị gì vậy nhỉ? Trông xinh thế mà? Tội nghiệp ghê?
Đâu đó vang lên mấy tiếng lao xao nho nhỏ. Khi cả đoàn người tiến vào giữa đại sảnh, họ thấy đột nhiên ông lão đi đầu đứng lại, mà không, phải là cô gái 'có vấn đề' đứng lại. Bất ngờ hơn, họ thấy đôi mắt nàng sáng bừng lên, nhìn về phía cửa thang máy mới mở hét lên vui mừng.
"SAROCHA!!!"
...
Sarocha là ai?
Mọi người đồng loạt dời ánh mắt về cửa thang máy, ở đó đang có 3 người, một người đang dìu một người, và thêm một cô gái, tuy người được dìu có hơi tái nhợt vì bị bệnh nhưng cả 3 đều rất xinh đẹp và nổi trội.
Ai là Sarocha?
Câu trả lời có ngay lập tức, người được dìu kia đang nở nụ cười tươi, đôi mắt chứa chan yêu thương nhìn về phía cô gái 'có vấn đề', đẩy bàn tay đang đỡ mình ra, chị ta loạng choạng đi tới.
Mà cô gái 'có vấn đề' đã được ông lão bên cạnh buông tay cũng nhanh chóng liêu xiêu đi tới trước.
Toàn bộ không gian đồng loạt lặng ngắt. Họ thấy người kia giang rộng hai tay để cô gái nhào vào lòng, cả hai vòng tay ôm nhau thật chặt, thật chặt, một số người đứng phía sau còn có thể thấy lưng chị ta rỉ máu, thấm một mảnh áo. Mà hai nhân vật chính, dường như cả thế giới chỉ còn mình họ vậy, cứ mãi ôm nhau, trên môi cả hai toàn là nụ cười ngọt ngào.
Dần dần, người ta nghe tiếng thút thít nho nhỏ, là cô gái khóc, tiếng khóc uất ức, rồi giọng nói nghẹn ngào vang lên.
"Sarocha.. hức ... đi đâu ... không về ... với Bec ... đợi mãi ... hức... mà không ... thấy đâu ...sợ ... sợ ..."
Người kia đưa tay vuốt mái tóc có phần rối bời của cô gái, đôi mắt ẩm ẩm, giọng cũng nghẹn ngào theo.
"Becbec... chị xin lỗi ... chị về rồi đây ... chị xin lỗi ... đừng sợ ....đừng sợ ..."
"Oa.. sợ... sợ ..."
"Không sợ ... không sợ ..."
"Sợ ...."
"Không sợ nữa em nhé ...."
"Sợ mà ..."
....
"Becbec ngoan ... " Người kia có vẻ bó tay, rồi đột ngột cô gái ngẩng đầu nhìn vào mắt người ấy, đôi mắt mở to đẫm nước, giọng nói vì tiếng khóc đã không còn rõ lời.
"Sarocha ... sợ mà... nơi này nè ... " Cô gái đưa tay chỉ vào trái tim mình "Nơi này đau lắm ... sợ Sarocha không về nữa ... sợ Sarocha đau ... sợ lắm ... oa ...không muốn vậy đâu .... Không có Sarocha ... không muốn nói chuyện ... không muốn ăn ... không muốn đi chơi ... Sarocha ... Sarocha ... không thích Sarocha đi nữa ..." Cuối cùng bật khóc nức nở, mặc kệ người kia đôi mắt đã đỏ bừng vì xúc động luôn tay lau đi những giọt nước mắt chảy thành hàng, cô gái vẫn khóc càng lúc càng thê thảm, đôi tay thì chung thủy không buông áo người kia ra ...
Mà người kia thì chỉ biết cắn răng nén giọt nước mắt ở hốc mắt, cũng không dám nói chuyện, chỉ có thể nhẹ nhàng hôn lên khắp khuôn mặt cô gái, thay hai bàn tay tiếp tục lau đi những giọt nước mắt yêu thương... Không một ai biết rằng, trái tim người kia giờ đây đã vụn nát, vụn nát vì quá hạnh phúc, không phải lần đầu tiên cô vợ nhỏ trở bệnh khi vắng mình, nhưng qua lời nàng mới nói, chị biết nàng cảm nhận được chị có chuyện, mà chị cũng vậy, trong trái tim, trong đầu, mọi hình ảnh về nàng luôn sống động, chị có thể cảm nhận được nàng đang như thế nào ... Hai vợ vợ chị, đều đồng cảm được với nhau, chị và nàng, tuy hai mà một. Chị hãnh diện, tự hào về điều kì diệu đó.
Đó là tình yêu của chị và nàng.
Xung quanh, một vài người nở nụ cười xúc động, một vài người lại rơi nước mắt. Họ hiểu, thì ra là một cuộc trùng phùng của đôi tình nhân trẻ, thì ra cô gái kia vì lo cho người yêu mà trở thành như vậy, thì ra người kia gặp chuyện phải giấu cô gái, thì ra người kia dù vẫn còn thương tật vẫn cố đi gặp người yêu, thì ra ... ở đời vẫn còn những câu chuyện tình yêu đẹp như thế này.
Mọi người dần dần xôn xao trở lại, họ muốn chia sẻ cảm nhận của mình ngay lập tức, muốn dành những lời khen tặng cho cặp đôi khiến họ xúc động kia.
...
"Tại chị cả đấy ..." Bên tai Bona vang lên tiếng nói khẽ cùng với cái nhéo nơi cánh tay khiến chị bừng tỉnh cảm xúc, dời ánh mắt đang đặt lên chị gái và chị dâu nhỏ sang khuôn mặt đỏ bừng của Elly, chị giật mình.
Elly của chị đang khóc!!!!!!!!!!!!!
"Tại chị cả, luôn làm người khác lo lắng, luôn làm em lo lắng, chị có biết hôm qua em như điên lên rồi, thật sự ... thật sự ... rất lo lắng ..."
"Chị xin lỗi, bảo bối." Bona nhẹ nhàng vòng tay qua người Elly kéo cô ôm vào lòng, ngăn chặn tiếng nấc nghẹn ngào, chị luôn muốn một lần thấy cô khóc, nhưng thấy rồi chỉ thấy trái tim đau đớn, vậy thì chị gái và chị dâu, khóc như thế phải đau đến mức nào đây?
"Đừng khóc, chị dâu đã bình thường rồi kìa, em phải vui lên chứ..." Bona dỗ dành, từ lúc chị tắt điện thoại đi tìm Steven, Elly đã giận đến giờ, chị biết Elly rất lo lắng cho mình, liên tục dỗ cô, nhưng phải đến khi thấy cảnh chị gái và chị dâu, cô mới giải tỏa nỗi lòng được. Aiz, tại sao, lúc nào cũng phải nhờ hai chị, thì mình mới thoát khỏi rắc rối thế này nhỉ, lẽ nào, mình đúng là kẻ phiền phức rồi.
Elly vẫn còn chìm trong đống cảm xúc mới trải qua, chuyện Becky trở về bình thường với Bona chỉ có chút bất ngờ, chứ với cô là một bất ngờ lớn, cô cứ nghĩ, phải mất một thời gian, thế mà chỉ trong khoảnh khắc thấy mặt nhau, Becky đã tỉnh lại. Quả thật, đúng là chuyện thần kì, mà, nó chứng tỏ, tình yêu của Freen và Becky vô cùng mãnh liêt. Cô thật sự ngưỡng mộ, cô thật sự ấn tượng, đến nỗi nghe những lời chị dâu nói xong, cô không thể nào ngăn nổi giọt nước mắt tự dưng trào ra ... Cảm xúc nối cảm xúc, cô nhớ tới những lo lắng của mình cho Bona, cho người cô yêu, tình yêu của cô và chị, cũng không nhẹ hơn tình yêu của Freen và Becky.
"Bona, chị là mạng sống của em đấy, đừng làm em phải lo lắng một lần nữa được không?" Elly đã lấy lại tinh thần, giọng nói mang theo chút cầu xin kia khiến Bona phải nhoẻn miệng cười tươi và tự hào. Nhìn vào đôi mắt người chị yêu, có thể thấy sự chân thành ở đó. Bona vòng tay siết chặt Elly, nói giọng nghiêm túc.
"Chị của chị từng nói, đã đến lúc nên bảo vệ chính bản thân mình rồi, lúc đó chị hiểu được dụng ý trong câu nói đó rồi, nhưng phải đến lúc này, chị mới hoàn toàn thấu hiểu, trải qua nguy hiểm lần này, chị biết mình quá sơ suất, quá tự tin khiến cho mọi người đều lo lắng, chị phải tự bảo vệ bản thân mình, mới có thể bảo vệ được em và gia đình. Bảo bối, lần sau chị nhất định sẽ đặt em và gia đình lên trên hết để hành động đúng đắn hơn. Cho nên, hãy tha thứ cho chị lần này thôi." Bona nghiêm túc không quên tận dụng tình thế có lợi. Nói xong nghiêm mặt nhìn Elly đợi câu trả lời.
Elly nghe xong chỉ biết mỉm cười để đáp lại, cô biết, Bona của đã hiểu ra hoàn toàn mới nói như vậy, mà chị đã nói được chắc chắn sẽ làm được, cô còn mong muốn gì hơn nữa đây. Hai chị đã sum vầy trở lại, cô cũng nên bỏ qua mọi 'tội lỗi' của Bona thôi, mà khoan đã, dại gì bỏ qua nhỉ. Nghĩ vậy, Elly đổi mặt, mấy giọt nước mắt trôi đi đâu hết, làm ra vẻ 'đã quên mất lại nhắc lại', quay mặt sang một bên nói dỗi.
"Để xem biểu hiện của chị đã, em đã tha thứ cho chị bao nhiêu lần rồi đấy...."
Ơ .... Không thành công sao? Bona cau mày nghi hoặc, thật sự cô không động lòng nữa sao? Con gái thật là kì quặc mà, chỉ mới đây thôi còn nhu mì đáng yêu. Nhưng mà cũng không sao, tâm trạng chị bây giờ đang rất tốt, chị sẽ từ từ xin tha thứ, chị còn cả đời ở bên cô mà.
"Bảo bối, mai ta đi đăng kí kết hôn đi."
"Cái gì, chị điên à, còn chưa qua nhà gặp cha em."
"Đăng kí trước, rồi chị xin cưới sau. Chị không đợi được."
"Ai tha thứ cho chị mà đòi cưới."
"Đi mà bảo bối, cưới trước rồi tha thứ sau."
"Thế thì lợi cho chị quá rồi."
"Lợi cho chị cũng là lợi cho em mà, hai ta là một mà, bảo bối."
"Tránh ra, đừng có mà lợi dụng thời cơ .... Tránh ra ..... Không thích ....AAAAA."
Một đôi đang tha tha thiết thiết khóc lóc an ủi nhau, một đôi lại tí tỡn náo động một góc đại sảnh. Chả ai quan tâm đến xung quanh, người nhà họ Chankimha, thật đúng là một đống kì cục.
.......
"Gọi tụi nó lên phòng đi đã, thật là, trước mặt bao nhiêu người, hôn hôn hít hít, còn ra cái thể thống gì nữa đây..." Bà Chankimha nhăn mặt, đôi tay đang đỡ người Andrew bất giác dùng lực khiến ông phải cau mày cười nhăn nhở, khuyên nhủ vợ mình.
"Kệ tụi nó đi, có ai nói gì đâu mà, mọi chuyện tốt lên là tốt lắm rồi."
"Hừ, kệ là kệ thế nào được, chúng ta đâu phải diễn viên để diễn kịch cho người khác xem chứ ..." Bà càng phản đối, không quan tâm đến Andrew nữa, bà ngoắc tay một người vệ sĩ qua để đỡ ông, muốn đi đến trách mắng mấy đứa con 'sống thoáng' của mình, nhưng chưa kịp bước lại thấy bàn tay bị giữ chặt, sức rất mạnh.
"Thôi nào, chúng ta cũng thế thì trách tụi nó làm gì ..." Andrew nói xong đưa tay quàng qua người bà Chankimha, kéo bà vào lòng ôm lại, tuy không 'hôn hít' nhưng cũng đủ cho bà đỏ mặt đỏ tai, choáng váng say sẩm, miệng lắp bắp.
"Ơ ... không ... Andrew .... kì lắm ..."
"Kì gì mà kì, đi thôi, hai vợ chồng chúng ta tìm chỗ nói chuyện, không quấy rầy lũ trẻ ..."
Dứt lời, Andrew xoay người, dễ dàng ôm bà Chankimha đang sững sờ đi về lại phòng bệnh, mà bà Chankimha, một lúc sau, cũng mím môi cười nhẹ, đổi tư thế dìu lại chồng mình.
"Thật kì diệu, Tiểu Bec thế mà ngay lập tức khỏi hẳn, nó bây giờ lại có sức sống như lúc trước ..." Bà nói.
"Ừ, tôi cũng kinh ngạc lắm, quả đúng là kì diệu ... " Andrew đáp ...
Mỗi người một câu, dần dần khuất bóng.
................
"Tụi nó có đôi có cặp là quên mất ta rồi, ôi ôi, số ta thật thảm thương mà." Chankimha lão bơ vơ giữa đại sảnh, nhìn ba cặp con cháu lần lượt ôm ấp nhau rời đi mỗi người một ngã, dù giả lả cười than vãn nhưng trong lòng tràn đầy niềm vui. Thở dài một hơi, ông cũng nhanh chóng lẩn đi nơi khác, mọi ánh mắt giờ chỉ còn đặt lên mỗi mình ông, ông sao chịu nổi.
"Aiz, ta sống lâu nhất nhưng da mặt ta không dày như tụi nó, đành chịu vậy ..."
Đằng sau, bốn vệ sĩ liếc nhau cười trộm, cũng nhanh chân theo ông chủ biến mất dạng.
Không ai biết ở một góc khuất có một người đàn ông nước ngoài vừa cười tủm tỉm vừa nói chuyện điện thoại.
"Mark à, tôi báo cho ngài một tin tốt đây, cháu dâu của ngài rất xinh đẹp, còn nữa, tôi nói ra điều này ngài đừng tiếc nuối nha, ngài đã bỏ lỡ một màn nước mắt thắm thiết có một không hai của Freen rồi đấy, ha ha ... đã bảo đừng tiếc nuối cơ mà ... ha ha."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro