a - amor fati
amor fati is a latin phrase that may be translated as "love of fate" or "love of one's fate". it is used to describe an attitude in which one sees everything that happens in one's life, including suffering and loss, as good or, at the very least, necessary.
letter a - tình yêu định mệnh.
12700+ words
— • – • —
ánh nắng ban mai dịu nhẹ xuyên qua khung cửa sổ, phủ một lớp ánh sáng ấm áp lên khuôn mặt cậu thiếu niên đang ngủ gật. những tia nắng vàng nhảy nhót trên hàng mi dài, khẽ lướt qua đôi má ửng hồng rồi dừng lại trên làn tóc mềm mại, khẽ lay động theo từng cơn gió nhẹ. không gian yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy cả tiếng lật sách, tiếng viết lách rì rào vang lên đều đặn trong lớp học.
thế nhưng, giữa sự chăm chú của mọi người, có một người lại chìm sâu vào giấc ngủ.
cậu thiếu niên ấy – keen, người vốn nổi tiếng là học sinh giỏi nhất lớp nhưng lại có một tật xấu không sửa được: ngủ gật giữa giờ học.
"keen, dậy học đi nào."
một giọng nói nhỏ nhẹ vang lên bên cạnh, nhưng chỉ nhận lại một cái hất tay đầy bực bội từ cậu. keen nhắm nghiền mắt, bàn tay phẩy phẩy trong không trung như muốn xua đuổi kẻ vừa phá bĩnh giấc mộng đẹp.
"cút ra, ông đây đang ngủ."
một tràng cười khe khẽ vang lên từ đám bạn xung quanh. thế nhưng, khi bầu không khí còn chưa kịp lắng xuống, một giọng nói khác cất lên – giọng nói mang theo một sự nguy hiểm vô hình.
"đang ngủ hửm?"
keen giật mình mở mắt.
và rồi cậu chết đứng.
trước mặt cậu, không ai khác, chính là giáo viên chủ nhiệm của lớp—mẹ cậu. trên tay cô là một cây thước gỗ lớn, đôi môi khẽ nhếch lên thành một nụ cười lạnh lẽo. ánh mắt cô sáng quắc, mang theo một sự uy quyền không thể chối cãi.
"mau ra ngoài cửa lớp đứng! đứng cho tỉnh ngủ đi!"
cả lớp lập tức chìm trong im lặng. những ánh mắt thương cảm lẫn tò mò đồng loạt đổ dồn về phía keen. không ai dám cười thành tiếng, nhưng trong lòng ai cũng cảm thấy buồn cười khi thấy "con trai cưng" của giáo viên chủ nhiệm bị đuổi ra ngoài như một học sinh cá biệt.
keen không thể tin nổi. cậu ấm ức lết từng bước ra ngoài, dựa lưng vào tường, ánh mắt tràn đầy tủi thân. trời ạ, đến mẹ ruột mà cũng không nể nang cậu chút nào sao?
cậu thở dài, định gục mặt xuống đầu gối, nhưng đúng lúc đó, một giọng nói khác lại vang lên bên trong lớp. lần này, ngữ điệu đầy nghiêm khắc, mang theo sự tức giận rõ ràng.
"sea dechchart tasilp! đây là lần thứ năm trong tuần cậu đi học muộn rồi! cậu coi lớp này là cái chợ hay sao mà thích vào lúc nào thì vào? đừng để tôi phải gọi cho mẹ cậu nữa!"
keen tò mò ngẩng đầu lên.
cậu vừa nghe thấy gì cơ?
"cô thích thì cứ gọi đi, em chẳng quản đâu."
cả lớp nín thở. keen cũng há hốc miệng.
người này... dám bật lại mẹ cậu?!
cậu thậm chí còn không tin vào tai mình nữa. đây là mẹ cậu, một trong ba giáo viên "khó nhằn" nhất trường, vậy mà lại có người dám đối đầu với bà? một cảm giác ngưỡng mộ bất ngờ trỗi dậy. keen len lén giơ tay ngoài cửa sổ lớp, kín đáo cho bạn học tên sea kia một ngón like.
sea dechchart tasilp?
nghe quen quá...
à, cậu ta mới chuyển đến lớp được một tuần. nhưng keen vốn lười giao tiếp với người lạ nên chẳng để tâm nhiều. sea à? cũng chẳng quan trọng lắm.
đang nghĩ vẩn vơ, keen bỗng nảy ra một ý tưởng táo bạo. nhân lúc ai cũng đang tập trung vào màn đối đầu gay cấn kia, cậu có thể lẻn xuống căng-tin kiếm gì đó để ăn mà không ai phát hiện.
nghĩ là làm, keen lập tức chạy vụt đi.
căng-tin buổi sáng khá vắng vẻ. mùi bánh nướng thơm lừng bay trong không khí, hòa quyện với hương trà sữa ngọt ngào, tạo nên một cảm giác dễ chịu đến mức khiến bụng keen réo lên khe khẽ.
cậu nhanh chóng tiến đến quầy, hạ giọng gọi:
"con muốn... bánh nướng ạ."
cô nhân viên căng-tin quen thuộc nhanh tay lấy đồ ăn, nhưng không quên liếc mắt nhìn cậu đầy ẩn ý.
"lại trốn học đúng không đấy?"
keen cười khổ, ánh mắt long lanh như đang cầu xin lòng thương xót.
"cô... đừng mách mẹ con nha..."
cô nhân viên bật cười, lắc đầu bất lực nhưng vẫn đưa bánh cho cậu. nhận được sự đồng tình, keen thở phào nhẹ nhõm, cầm bánh rồi rời đi ngay lập tức.
lớp mười hai thật chán.
mà giờ văn tiếp theo lại là môn cậu ghét nhất. vậy nên, thay vì quay về lớp, cậu quyết định lên sân thượng hóng gió và tranh thủ chợp mắt thêm một lát.
khi cánh cửa sân thượng mở ra, một làn gió mát lạnh ùa đến, khiến mái tóc cậu khẽ bay lên theo từng cơn gió. không gian trên này thật yên bình – không có tiếng giảng bài, không có bài kiểm tra, không có mẹ cậu với cây thước gỗ đáng sợ. chỉ có bầu trời xanh cao vời vợi, những đám mây trắng lững lờ trôi, và gió thổi nhè nhẹ qua từng kẽ lá.
keen tiến lại góc sân thượng, nơi có một chiếc bàn gỗ cũ kỹ. cậu ngồi xuống, dựa lưng vào tường, hít thở sâu rồi nhắm mắt lại. ánh nắng xuyên qua những kẽ hở trên mái che, rọi xuống nền đất, tạo thành những đốm sáng lung linh.
cậu mở hộp bánh, chậm rãi cắn một miếng. vị ngọt nhẹ lan trên đầu lưỡi, hòa cùng với hương thơm dịu dàng của gió trời, khiến mọi căng thẳng đều tan biến.
ở đây, thời gian như chậm lại.
ở đây, cậu có thể tạm quên đi tất cả.
chỉ còn lại bầu trời rộng lớn, cơn gió hiền hòa, và hương vị ngọt ngào của những ngày thanh xuân.
mặt trời nhô cao giữa nền trời xanh nhạt, những áng mây trắng trôi lững lờ như những mảnh bông mềm mại. sân thượng tĩnh lặng, chỉ có gió lướt qua khe hở của lan can, thổi tung những lọn tóc mềm của thiếu niên ngồi thu mình nơi góc tường. keen siết chặt đầu gối, lặng lẽ dõi theo những tia nắng xuyên qua kẽ tay mình.
tiếng cửa sân thượng đột ngột vang lên.
keen giật mình, trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. cậu nín thở, tự hỏi có phải mẹ phát hiện ra rồi đuổi theo hay không. cậu nhắm chặt mắt, chờ đợi sự trừng phạt đang đến gần.
nhưng thay vì tiếng bước chân nặng nề, có một bàn tay nhẹ nhàng đặt một viên kẹo vào lòng bàn tay cậu. hơi ấm của người đó vẫn còn đọng lại trên mặt giấy gói kẹo, khiến keen vô thức mở mắt ra.
một giọng nói quen thuộc vang lên, mang theo chút bông đùa: "ai làm gì cậu à? sao lại nhắm mắt như chờ chết thế?"
cậu chớp mắt, rồi nhận ra người trước mặt mình – sea.
sea đang cúi xuống, nửa quỳ trước mặt keen, khóe môi cong lên đầy nghịch ngợm. mái tóc hơi rối của cậu ta bị gió thổi tung, ánh nắng phủ lên người cậu ta một thứ ánh sáng dịu dàng. keen ngơ ngác một giây, rồi bật thẳng người dậy.
"sea?"
"gì?" sea nghiêng đầu, nụ cười vẫn chưa tắt trên môi.
"ngạc nhiên vì thấy tôi ở đây à?"
keen vẫn chưa kịp trả lời thì sea đã đưa tay xoa đầu cậu. những ngón tay khẽ luồn vào tóc cậu, xoa nhẹ như thể đang chơi đùa với một con mèo nhỏ. từng sợi tóc mềm bị rối tung, nhưng kỳ lạ thay, keen không hề có ý định tránh đi.
cậu chớp mắt, nhận ra đây là lần đầu tiên hai người thật sự trò chuyện, dù sea đã chuyển đến lớp cậu được một tuần.
"tôi nghe mẹ tôi mắng cậu, nên biết cậu."
sea thoáng nhướng mày.
"mẹ cậu?"
"ừ, mẹ tôi là cô jahne. chủ nhiệm lớp."
sự ngạc nhiên hiện rõ trong mắt sea. cậu ta thoáng cứng đờ, rồi nheo mắt lại nhìn keen như muốn xác nhận lại lần nữa.
"mẹ cậu... là cô jahne?"
keen gật đầu. không khí giữa hai người bỗng trở nên kỳ lạ. cậu bóc viên kẹo trong tay, cho vào miệng.
chua... thật sự rất chua.
bỗng, sea bật cười, một tràng cười nhẹ mà đầy thú vị. cậu ta ngồi xuống cạnh keen, tựa lưng vào tường, mắt nhìn trời xanh.
"thế thì vui rồi."
keen không hiểu sea đang nghĩ gì, nhưng thấy cậu ta cười như vậy, cậu cũng chẳng buồn hỏi. gió thổi qua, làm tung bay mấy chiếc lá khô rơi rụng trên nền gạch. ánh nắng chiếu xiên qua song sắt, tạo thành những vệt sáng loang lổ trên nền đất.
keen vẫn ngồi yên, bàn tay khẽ siết lấy viên kẹo sea đưa cho, vị chua ngấm dần trên đầu lưỡi, nhưng lại không quá khó chịu. cậu nhìn người ngồi cạnh mình – sea đang tựa lưng vào tường, đôi mắt nheo lại vì ánh sáng rực rỡ. gió lùa qua mái tóc cậu ấy, làm vài sợi bung lên trong nắng. trông cậu ta thật sự... tự do. như một cánh chim không bị ràng buộc bởi bất kỳ điều gì.
"cậu trốn học thường xuyên lắm hả?" keen lên tiếng, phá vỡ sự im lặng.
sea không quay lại, chỉ khẽ nhún vai, giọng điệu vẫn mang theo chút lười biếng, bất cần.
"cũng không hẳn. chỉ những tiết tôi không muốn học thôi. như tiết của mẹ cậu."
keen bật cười, tiếng cười nhẹ như gió thoảng. cậu ngả người ra sau, ánh mắt hướng lên bầu trời cao rộng.
"mẹ tôi mà nghe thấy chắc xách cổ cậu lên phạt đứng cả ngày mất."
sea lúc này mới quay sang, ánh mắt sáng lên vẻ tinh nghịch. cậu nghiêng đầu, mái tóc hơi rũ xuống, đôi mắt nâu sâu thẳm như phản chiếu ánh trời.
"cậu lo cho tôi hả?"
keen khựng lại, tim đập lỡ một nhịp. cậu không chắc đó có phải là lo không, chỉ là... cảm giác khi nghe mẹ cậu mắng sea vào sáng nay, cậu đã vô thức để tâm đến cậu ta nhiều hơn mức cần thiết.
"không phải lo... chỉ là..." keen ngập ngừng, rồi cúi xuống nhìn vỏ viên kẹo trong tay: "...tôi thấy lạ khi có người dám bật lại mẹ tôi như thế."
sea cười khẽ, nhưng lần này cậu ta không đáp ngay. chỉ lặng lẽ thò tay vào túi, lấy ra một gói kẹo khác rồi đưa cho người bên cạnh.
"thử viên khác đi, viên trước chua quá đúng không?"
keen đón lấy, lẳng lặng bóc vỏ và bỏ vào miệng. viên này ngọt hơn, nhưng vẫn vương lại chút chua nhẹ nơi cuống lưỡi, giống như dư vị của một buổi sáng không hoàn toàn yên bình. cậu nhai từ từ, rồi hỏi câu mà cậu đã nghĩ từ nãy đến giờ.
"sao cậu lại chuyển tới trường này?"
sea im lặng một lúc, mắt vẫn nhìn xa xăm, như thể câu hỏi ấy chạm đến một góc khuất nào đó trong lòng cậu ta. gió lại thổi qua, làm tung bay vạt áo đồng phục trắng của cả hai.
"gia đình tôi... chuyển đến đây vì công việc của mẹ." giọng sea khẽ hơn hẳn: "tôi cũng không quan tâm lắm. tôi chẳng thích mấy cái thay đổi này, nhưng biết sao giờ? tôi không có quyền lựa chọn."
keen quay sang nhìn cậu, lần đầu tiên nhận ra rằng dù cho sea có vẻ tự do, vô tư đến đâu, cậu ta cũng đang bị kìm hãm bởi những thứ ngoài ý muốn – giống như cách chính cậu luôn phải sống theo kỳ vọng của người khác.
"thế còn cậu?" sea đột nhiên hỏi ngược lại, ánh mắt nghiêng nghiêng trong nắng.
"cuộc sống của cậu thì sao? học giỏi, có mẹ làm giáo viên chủ nhiệm... chắc không tệ đâu nhỉ?"
keen cười nhẹ, nhưng trong lòng lại có một cảm giác khó tả.
"nghe thì có vẻ tốt, nhưng thật ra thì chán lắm." cậu ngửa đầu, mắt nhìn bầu trời xanh không gợn mây: "tôi lúc nào cũng phải giữ cái mác học giỏi, lúc nào cũng bị mọi người kỳ vọng. đến cả việc ngủ gật cũng bị mẹ phạt..."
"nhưng cũng đáng phạt mà. cậu nghĩ tôi thích hả?"
sea không nói gì ngay, chỉ chăm chú nhìn cậu như thể đang cố gắng hiểu thêm về con người này. một lúc lâu sau, cậu mới cười khẽ, giọng nói mang theo chút bâng quơ.
"hóa ra... chúng ta đều đang trốn tránh cái gì đó."
gió lại thổi qua, lần này mang theo hương hoa từ đâu đó, ngọt ngào mà nhẹ bẫng.
"tôi trốn học, còn cậu trốn cái áp lực từ việc làm 'đứa con ngoan'." sea khẽ thở dài: "nhưng tôi nghĩ cậu không cần phải ép bản thân làm hài lòng người khác quá nhiều. cậu có quyền làm điều cậu thích mà."
keen ngẫm nghĩ, lời nói ấy cứ quẩn quanh trong đầu cậu. trước giờ, cậu chưa từng nghĩ về nó theo cách đó.
một cơn gió mạnh hơn thổi qua, làm xáo động vài tán lá phía dưới sân trường. sea khẽ nhắm mắt lại, mái tóc hơi rối vì gió, nhưng trông cậu ấy vẫn điềm nhiên như cũ.
"gió hôm nay mát thật..." sea lẩm bẩm, rồi nở một nụ cười nhàn nhạt.
"hay chúng ta cứ ngồi đây mãi đi, đừng trở lại lớp nữa."
keen bật cười thành tiếng trước câu nói có phần tùy hứng ấy. cậu nghiêng đầu, nhìn sea bằng ánh mắt đầy bất lực.
"cậu có điên không? mẹ tôi mà biết thì chắc tôi chết trước cậu đấy."
sea không đáp, chỉ bật cười theo. hình như trong khoảnh khắc đó, cả hai đều cảm thấy dễ chịu hơn, như thể vừa tìm được một khoảng không nhỏ bé mà chỉ có họ hiểu.
bất giác, sea đứng dậy, vươn vai, rồi đưa tay về phía keen.
"đi thôi, học sinh giỏi. tôi nghĩ chúng ta cũng nên quay lại lớp trước khi mẹ cậu phát hiện."
keen chần chừ một chút, rồi cuối cùng cũng đưa tay ra, nắm lấy bàn tay ấy. hơi ấm từ lòng bàn tay sea lan truyền sang tay cậu, tạo nên một cảm giác kỳ lạ len lỏi trong tim.
gió lại thổi qua, cuốn theo những tia nắng lấp lánh rơi trên mái tóc hai người. sân thượng buổi sáng vẫn bình yên, nhưng có điều gì đó đã đổi thay.
cầu thang dài, mỗi bậc thềm phủ một lớp ánh sáng nhàn nhạt của buổi chiều muộn. keen bước xuống cùng sea, cảm giác như đang trôi giữa một dòng nước lặng. cậu chưa bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó, mình sẽ nắm tay một người con trai khác mà không thấy ngại ngùng, không sợ hãi. nhưng bàn tay của sea thật ấm, những ngón tay thon dài, làn da mát lạnh như có chút hơi thở của bạc hà quẩn quanh.
hương bạc hà ấy không chỉ vương trên da thịt mà còn len lỏi trong từng cơn gió, hòa vào những tia nắng cuối ngày, phủ lên không gian một lớp không khí trong lành, tĩnh lặng. keen không rõ đó là mùi từ kẹo mà sea nhai dở hay là thứ gì khác, chỉ biết rằng nó khiến cậu cảm thấy dễ chịu. dễ chịu đến mức quên cả việc phải e dè.
bầu trời bên ngoài cửa sổ dần chuyển sắc, không còn xanh trong mà ngả sang vàng nhạt, phơn phớt một chút cam nơi chân trời. ánh sáng hắt qua những tán cây ngoài sân trường, đổ bóng lốm đốm lên vách tường hành lang. những chiếc lá nhẹ rung trong cơn gió, phản chiếu sắc nắng như một điệu nhạc không lời. tất cả mọi thứ đều chậm lại, như thể cả thế giới đang để họ có thêm chút thời gian để cảm nhận.
khi bước đến bậc thềm cuối cùng, sea đột nhiên dừng lại, ánh mắt lặng lẽ dõi theo keen. cậu ta không nói gì ngay, chỉ nhai kẹo một lúc rồi bất chợt lên tiếng, giọng điệu vừa tùy ý vừa như giấu đi một điều gì đó sâu hơn.
"này, có bao giờ cậu nghĩ đến việc sống thật với bản thân mình chưa?"
một câu hỏi tưởng như vô thưởng vô phạt, nhưng lại như một hòn đá rơi xuống mặt hồ phẳng lặng trong lòng keen. những gợn sóng lan rộng, chạm đến những điều cậu vẫn luôn né tránh.
sống thật với bản thân ư? đã từng nghĩ đến, nhưng không dám. những kỳ vọng từ mẹ, những ánh mắt của họ hàng, những lời nhận xét vô tình hay cố ý, tất cả đều là những sợi dây vô hình siết chặt lấy cậu, kéo cậu vào một khuôn khổ mà chính cậu cũng không biết làm sao để thoát ra.
"tôi... chưa nghĩ đến điều đó."
keen đáp khẽ, mắt cụp xuống, nhìn chằm chằm vào đầu mũi giày của mình.
sea bật cười, không to nhưng đủ để khiến keen ngước lên nhìn. cậu ta đưa tay đặt nhẹ lên vai cậu, hơi ấn một chút như muốn truyền cho cậu một thứ gì đó – sự trấn an, sự đồng cảm, hay một lời nhắc nhở.
"không sao. tôi chỉ nghĩ rằng, một ngày nào đó, cậu sẽ tìm thấy cách để tự do hơn. cậu không cần phải trở thành một người mà người khác mong muốn. cứ là chính mình thôi."
gió thổi nhẹ qua, mang theo hương bạc hà lẩn khuất trong hơi thở của sea. keen cảm thấy trong lòng có gì đó khẽ rung lên, như một sợi dây đàn bị chạm vào.
cậu không nói gì thêm, chỉ yên lặng bước về lớp, nhưng tâm trí lại không thể thoát khỏi những lời của sea. cả buổi học hôm ấy, cậu chỉ lơ đãng nhìn ra cửa sổ, nơi bầu trời đã dần chuyển sang sắc tím sẫm.
từ ngày hôm đó, họ bắt đầu nói chuyện nhiều hơn. không chỉ về chuyện học hành, không chỉ về những thứ nhỏ nhặt trong lớp. sea kể về những lần cậu ta phải chuyển trường, những mối quan hệ chưa kịp bắt đầu đã phải kết thúc, những ngày tháng cảm thấy như cả thế giới đều không có chỗ dành cho mình. còn keen thì lần đầu tiên, cậu thực sự nói về áp lực của mình – về mẹ, về những giấc mơ chưa từng dám mơ, về nỗi sợ bị đánh giá.
giữa họ dần hình thành một điều gì đó không rõ ràng. không hẳn là tình bạn đơn thuần, cũng chẳng thể gọi tên là thứ gì khác. chỉ là một sự đồng cảm, một sự gắn kết mập mờ nhưng chân thật.
và từng ngày trôi qua, keen dần học cách sống chậm lại, dần học cách cảm nhận những thứ nhỏ nhặt xung quanh—một cơn gió mát lạnh buổi sớm, một cốc trà nóng giữa ngày đông, hay một hương bạc hà thoáng qua trong không khí. cậu nhận ra rằng cuộc sống không chỉ có điểm số, không chỉ có những kỳ vọng nặng nề, mà còn có những khoảnh khắc mà cậu có thể tận hưởng cho riêng mình.
và trong những khoảnh khắc đó, luôn có một bóng dáng lặng lẽ đứng cạnh bên.
những ngày sau đó, mối quan hệ giữa cả hai dần trở nên khó nắm bắt, như một làn gió nhẹ thoảng qua, không rõ ràng nhưng cũng chẳng thể phai mờ. keen không nhớ từ khi nào cậu bắt đầu dành nhiều thời gian hơn trên sân thượng, tìm đủ mọi cái cớ để ở lại lâu thêm một chút, chỉ để hy vọng sẽ gặp được sea. có những hôm, cậu ngồi một mình giữa khoảng trời lộng gió, lắng nghe tiếng lá cây xào xạc và ngắm nhìn những áng mây lững lờ trôi. nhưng dù bầu trời có rộng đến đâu, vẫn không thể lấp đầy cảm giác trống vắng trong lòng khi không thấy bóng dáng quen thuộc ấy.
rồi một buổi chiều, sau những tiết học dài đằng đẵng, keen lại lặng lẽ bước lên sân thượng. cậu đẩy nhẹ cánh cửa, hơi thở khẽ chững lại khi bắt gặp hình ảnh quen thuộc phía trước. sea tựa lưng vào bức tường cũ kỹ, một viên kẹo nhỏ giữa đôi môi, ánh mắt thả trôi vào khoảng không xa xăm. ánh hoàng hôn phủ lên cậu ấy một lớp sắc vàng ấm áp, làm nổi bật những đường nét dịu dàng trên gương mặt. trong không gian vương chút hơi sương và mùi cỏ dại thoang thoảng, keen còn có thể cảm nhận hương bạc hà nhẹ nhàng từ viên kẹo sea đang ngậm, hòa quyện vào không khí khiến tim cậu khẽ rung lên.
sea quay sang khi nghe tiếng bước chân, khóe môi cong lên thành một nụ cười nhàn nhạt, vừa như trêu chọc, vừa như chào đón. ánh mắt cậu ấy phản chiếu tia nắng cuối ngày, mang theo chút tinh nghịch nhưng cũng đầy ấm áp. khoảnh khắc ấy, keen chợt nhận ra, có lẽ cậu không chỉ đơn thuần mong chờ một cuộc gặp gỡ. cậu đang mong chờ một điều gì đó hơn thế, một điều mà chính cậu cũng chưa dám gọi tên.
"lại trốn học?" – sea khẽ hỏi, giọng điệu lơ đãng.
"không phải tôi mà là cậu." – keen đáp, bước đến ngồi cạnh.
cả hai ngồi gần nhau hơn bình thường, khoảng cách giữa họ dần thu hẹp đến mức hơi ấm từ cơ thể sea lan tỏa sang keen, quấn lấy cậu như một làn gió dịu dàng. tim cậu bất giác lỗi nhịp, cảm giác bối rối len lỏi trong từng hơi thở. mỗi lần sea khẽ cử động, vai cậu ấy chạm nhẹ vào keen, tựa như một lời thì thầm không thành tiếng. trong không gian yên tĩnh, keen có thể cảm nhận mùi hương thoang thoảng từ sea – một chút dịu mát của biển, hòa quyện với hương gỗ nhẹ nhàng, khiến cậu càng thêm xao xuyến.
hôm nay keen trầm lặng hơn thường ngày. ánh mắt cậu như đang lạc vào một nơi xa xăm nào đó, dòng suy nghĩ cuộn trào nhưng chẳng thể nói thành lời. sea ngồi bên cạnh, khẽ nghiêng đầu quan sát, đôi mắt ánh lên vẻ tò mò.
"cậu có vẻ suy tư, vướng mắc gì à?" sea nhẹ giọng hỏi, thanh âm như hòa vào cơn gió thoảng qua, mang theo chút ấm áp lẫn chút trêu chọc.
keen khẽ giật mình, nhưng rồi chỉ lắc đầu, cố giấu đi điều gì đó trong lòng.
"không có gì..." cậu đáp, nhưng ánh mắt lại bất giác trôi dạt về phía sea. có điều gì đó ở người bạn này khiến cậu không thể rời đi. không chỉ là sự tò mò nữa, mà sâu hơn, mãnh liệt hơn, tựa như một cơn sóng ngầm âm thầm cuốn lấy cậu, kéo cậu vào vùng nước không thể đoán trước.
im lặng bao trùm cả hai, chỉ còn tiếng gió lướt qua những tán cây, mang theo hương hoa dịu nhẹ xen lẫn vị mặn mòi của biển. keen có thể cảm nhận mùi hương quen thuộc từ sea – một sự pha trộn giữa hương gỗ nhẹ nhàng và chút gì đó rất riêng, rất cuốn hút. cậu không rõ đó là gì, chỉ biết rằng mỗi khi đến gần sea, cậu đều bị hương thơm ấy quấn lấy, khiến đầu óc trở nên mơ màng.
đột nhiên, sea nhích người sát lại, khoảng cách giữa hai người trở nên nhỏ đến mức hơi thở của cậu ấy cũng có thể cảm nhận được. một nụ cười nửa miệng hiện lên nơi khóe môi sea, vừa tinh nghịch vừa ẩn chứa một điều gì đó sâu xa hơn.
"hay là... cậu nghĩ về tôi?" giọng sea trầm xuống, mang theo một chút thách thức, một chút trêu chọc, nhưng cũng khiến lòng người xao động. ánh mắt cậu ấy nhìn thẳng vào keen, sâu như đại dương, như muốn dò tìm những suy nghĩ đang rối bời trong đầu cậu.
keen thoáng sững người, hơi nóng lan dần lên má. cậu muốn né tránh ánh nhìn ấy, nhưng lại không thể dời mắt.
"cậu điên à... tôi... tôi không có nghĩ gì hết." keen lúng túng đáp, nhưng chính cậu cũng không chắc lời nói của mình có bao nhiêu phần thật lòng.
sea không dễ dàng bỏ qua. cậu ấy chậm rãi nghiêng người, khoảng cách giữa cả hai càng lúc càng thu hẹp. trong khoảnh khắc ấy, keen cảm thấy như cả thế giới đều im lặng, chỉ còn lại nhịp tim mình đang đập dồn dập trong lồng ngực.
"thật không?" sea khẽ cười, giọng nói trở nên trầm ấm hơn, như một lời thì thầm lướt qua đầu môi: "tôi thấy dạo này cậu lên đây nhiều lắm... có khi nào... cậu muốn gặp tôi không?"
lời nói của sea nhẹ nhàng nhưng lại mang theo sức mạnh khuấy động lòng người. keen không biết phải trả lời thế nào. cậu cảm thấy lồng ngực mình như bị bóp nghẹt, không phải vì khó chịu, mà bởi vì sự căng thẳng xen lẫn điều gì đó vừa lạ lẫm vừa quen thuộc.
một cơn gió nhẹ lướt qua, mang theo mùi hương từ biển cả, hòa quyện với mùi gỗ dịu dàng trên người sea. trong phút chốc, keen cảm thấy như mình đang chìm vào một giấc mộng, nơi chỉ có cậu và người trước mặt.
sea chậm rãi cúi xuống, hơi thở ấm áp phả nhẹ lên má keen, khiến cậu khẽ rùng mình.
"nếu cậu không nói..." sea cười khẽ, giọng nói dịu dàng mà đầy mê hoặc.
"vậy để tôi đoán nhé..."
và khoảng cách giữa họ, giờ đây, chỉ còn là một hơi thở.
keen cảm nhận nhịp tim mình như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. trước sự mập mờ đầy mê hoặc của sea, cậu không thể phủ nhận rằng trong lòng mình đang trỗi dậy một cảm xúc lạ lùng. mập mờ nhưng ngọt ngào, xa lạ nhưng lại khiến cậu muốn chìm đắm.
nhưng đúng lúc đó, tiếng chuông báo hiệu hết giờ học vang lên, phá tan bầu không khí. keen giật mình, nhanh chóng đứng dậy, mặt cậu đỏ bừng vì bối rối.
"tôi phải về lớp. cậu... đừng có đoán lung tung nữa." – cậu nói vội, rồi quay người bước đi.
sea ngồi lại, mắt nhìn theo bóng lưng ấy rời đi, môi cậu nở một nụ cười nhạt. chọc con mèo nhỏ này đúng là rất vui.
buổi sáng hôm sau, vừa bước vào lớp, keen đã bắt gặp ánh mắt sea. cậu ấy ngồi ở bàn cuối, dáng vẻ ung dung như mọi khi, nhưng ánh mắt thì như đã chờ sẵn từ lâu. một khoảnh khắc ngắn ngủi trôi qua, cả hai lặng lẽ trao nhau một ánh nhìn, chẳng ai lên tiếng, nhưng dường như có điều gì đó vô hình đang quẩn quanh giữa họ, nhẹ nhàng mà đầy sức nặng.
sea khẽ nhếch môi, một nụ cười thoáng qua nơi khóe miệng, vừa tinh nghịch vừa ẩn chứa điều gì đó khiến lòng người ta xao động. cậu ấy chậm rãi giơ tay, ra dấu về phía cửa lớp – một dấu hiệu quen thuộc. sân thượng. nơi mà họ vẫn trốn đi cùng nhau, nơi mà không gian lặng im đủ để những suy nghĩ mơ hồ có thể tự do lan tỏa.
keen do dự trong chốc lát. nhưng rồi, như thể có một lực kéo vô hình nào đó, cậu đứng dậy, lặng lẽ đi theo. bước chân của cả hai hòa vào nhau trên hành lang vắng, chẳng ai nói gì, nhưng sự im lặng giữa họ không hề trống rỗng. mỗi khi đi ngang qua, bàn tay sea lại vô tình chạm nhẹ vào tay keen – một cái chạm thoáng qua, nhẹ đến mức có thể chỉ là trùng hợp. nhưng từng lần chạm ấy, như một dòng điện nhỏ len lỏi vào lòng bàn tay, chạy thẳng đến trái tim khiến keen bất giác khựng lại. cảm giác ấy lạ lắm, vừa bối rối, vừa khiến cậu không muốn dứt ra.
lên đến sân thượng, bầu trời trong vắt, ánh nắng sớm mai dịu dàng vương trên từng phiến gạch, còn gió thì vẫn thổi nhẹ, mang theo chút se lạnh của buổi sớm. keen hít một hơi sâu, trong không khí thoảng qua mùi hương quen thuộc của sea – hương gỗ dịu dàng, pha chút gì đó thanh mát như gió biển.
sea bước đến góc quen thuộc, tựa lưng vào bức tường trắng, rồi vỗ nhẹ xuống chỗ trống bên cạnh mình. ánh mắt cậu ấy vẫn dõi theo keen, chờ đợi.
keen do dự trong giây lát, nhưng rồi cũng bước đến, chậm rãi ngồi xuống. khoảng cách giữa họ rất gần, chỉ cách nhau vài centimet, đủ để hơi ấm của sea len lỏi sang bên này, quấn lấy keen theo một cách vô cùng tự nhiên.
sea nghiêng người một chút, cánh tay cậu ấy chạm nhẹ vào vai keen. cái chạm ấy thoáng qua nhưng không hề vội vã rút đi, như thể đang chờ xem keen sẽ phản ứng thế nào. bàn tay sea cứ để yên ở đó, dù khoảng cách nhỏ đến mức chỉ cần một cái nhích nhẹ là hai người có thể cảm nhận được sự hiện diện của đối phương một cách rõ ràng hơn.
gió lại thổi, lùa qua mái tóc, mang theo hơi lạnh đầu ngày. mỗi lần gió khẽ lay động, bàn tay sea cũng cử động đôi chút, rất nhẹ, như vô tình nhưng lại chẳng hề vô ý. keen cảm thấy lòng mình lặng lẽ dậy sóng, từng nhịp tim đều bị sự hiện diện của sea chiếm trọn. cậu không biết phải nói gì, cũng không biết phải làm gì, chỉ có thể ngồi đó, cảm nhận từng chút một khoảng cách giữa cả hai đang dần bị xóa nhòa.
gió buổi sáng lướt qua, mang theo hơi lạnh dịu dàng của sương sớm. trên sân thượng vắng lặng, chỉ có tiếng lá cây xào xạc và nhịp thở trầm lặng của hai người. sea khẽ nghiêng đầu, đôi mắt hờ hững nhìn về khoảng trời rộng lớn trước mặt, rồi bất giác cất giọng, thanh âm thấp đi hẳn, gần như chỉ để người bên cạnh nghe thấy.
"hôm nay gió mát nhỉ?"
keen khẽ chớp mắt, cố gắng trấn tĩnh trái tim đang đập có phần nhanh hơn bình thường. cậu gật nhẹ, đáp bâng quơ.
"ừ..."
thế nhưng, sea không dừng lại ở đó. cậu ấy hơi nghiêng người, khoảng cách giữa hai người dần thu hẹp. mái tóc sea vô tình lướt qua tai keen, tạo nên một sự tiếp xúc nhẹ như cánh bướm, thoáng qua nhưng để lại dư âm rõ rệt.
hơi thở ấm áp của sea chạm nhẹ vào làn da keen, khiến cậu không tự chủ được mà siết chặt bàn tay mình, cố gắng trấn tĩnh. lồng ngực như bị một thứ cảm xúc mơ hồ bóp nghẹt, một thứ mà cậu không thể gọi tên. nhịp thở cậu dần trở nên lộn xộn, lòng bàn tay vô thức siết lại một chút, như thể đang tìm kiếm một điểm tựa giữa cơn bối rối khó hiểu này.
sea chậm rãi quan sát, khóe môi vẫn giữ nguyên nụ cười nhàn nhạt. rồi bất chợt, cậu ấy nhẹ giọng hỏi, bàn tay ấm áp đặt lên vai keen một cách tự nhiên.
"cậu buồn ngủ à? trông có vẻ mệt..."
keen giật mình. lòng bàn tay sea truyền qua lớp vải đồng phục, hơi ấm dịu dàng nhưng cũng quá đỗi thân mật. cậu khẽ quay đầu, định phản bác rằng mình vẫn ổn, nhưng ánh mắt sea đã gần đến mức khiến lời định nói bị mắc kẹt nơi cổ họng.
khoảnh khắc ấy, thời gian như chậm lại. mọi thứ xung quanh trở nên nhạt nhòa, chỉ còn lại ánh mắt sea – sâu thẳm, vừa như trêu đùa, vừa như đang dò xét phản ứng của cậu. gió vẫn thổi, nhẹ nhàng lùa qua những sợi tóc lòa xòa trên trán, nhưng keen lại cảm thấy không khí trở nên nặng nề một cách kỳ lạ.
sea vẫn giữ nguyên nụ cười bí ẩn ấy, nhưng ánh mắt lại sâu hơn một chút. ngón tay cậu ấy khẽ miết nhẹ qua vai keen, một động tác tưởng như vô tình nhưng lại khiến tim keen bất giác thắt lại. rồi, không báo trước, sea kéo cậu sát lại gần hơn, hơi thở phả khẽ bên tai, giọng nói trầm thấp vang lên, mang theo ý cười mơ hồ.
"lạnh à?"
keen hốt hoảng, tim đập mạnh hơn một nhịp. khoảng cách này... gần quá. cậu nuốt khan, cố giữ giọng bình tĩnh nhưng vẫn không thể che giấu sự lúng túng của mình.
"không... không lạnh..."
thật ra, không phải gió khiến cậu run lên, mà là sự gần gũi này. cảm giác ở cạnh sea thế này quá đỗi lạ lùng – như bị một sợi dây vô hình trói chặt, khiến cậu không thể dứt ra, cũng không nỡ trốn tránh. mập mờ, nhưng lại cuốn hút đến kỳ lạ.
sea cười khẽ, một tiếng cười nhẹ nhàng nhưng lại như một làn sóng nhỏ khuấy động mặt hồ tĩnh lặng. rồi bất ngờ, cậu ấy buông tay, như thể trả lại không gian cho keen để cậu có thể thở lại sau khoảnh khắc căng thẳng ấy. nhưng dù đã rời đi, sự hiện diện của sea vẫn còn đó – trong cái nhìn nửa đùa nửa thật, trong làn hơi ấm còn đọng lại trên vai, và trong sự tiếp xúc thoáng qua khiến keen không thể hiểu nổi cảm xúc của chính mình.
cả hai không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ ngồi đó, để mặc cho cơn gió cuốn trôi đi những lời chưa kịp cất thành tiếng. mỗi khi một trong hai khẽ dịch chuyển, vai họ lại chạm nhẹ, một sự đụng chạm tưởng như vô tình nhưng lại ẩn chứa rất nhiều điều chưa nói. những cái chạm thoáng qua, những ánh mắt trao nhau vội vã – không quá rõ ràng, nhưng lại tựa như một dòng chảy ngầm, cuốn cả hai vào một thứ cảm xúc không thể gọi tên.
gió trên sân thượng vẫn nhè nhẹ thổi qua, mang theo chút hơi lạnh của buổi sáng sớm. keen ngồi đó, mắt dõi theo khoảng trời rộng lớn phía trước, nhưng tâm trí thì cứ mãi quẩn quanh một chỗ. những suy nghĩ hỗn độn len lỏi trong đầu, khiến mọi âm thanh xung quanh dần trở nên mờ nhạt. thứ duy nhất mà cậu thực sự cảm nhận được lúc này... là sự hiện diện của sea ngay bên cạnh.
khoảng lặng giữa hai người cứ thế kéo dài, không ai nói một lời, nhưng bầu không khí lại mang theo một sự ngượng ngùng khó tả. chẳng rõ từ khi nào, sự im lặng giữa họ đã không còn là sự trống rỗng, mà trở thành thứ gì đó khác – mập mờ, dịu dàng, và có chút gì đó rung động.
sea nghiêng người về phía cậu, ánh mắt bớt đi vẻ đùa cợt thường ngày, thay vào đó là một chút nghiêm túc lẫn tinh nghịch. khoảng cách giữa cả hai dần bị thu hẹp, hơi thở của sea như gần hơn một chút, hòa vào không khí tĩnh lặng giữa họ.
cậu ấy giữ nguyên sự im lặng ấy thêm một chút, như cố tình kéo dài sự chờ đợi, trước khi cất giọng. thanh âm trầm thấp, mang theo chút thách thức, lại xen lẫn một sự dịu dàng không thể bỏ qua.
"học sinh giỏi, có muốn có một người bạn trai không?"
câu hỏi bất ngờ ấy khiến keen sững lại, như thể mọi suy nghĩ trong đầu vừa bị đánh tan. cậu tròn mắt nhìn sea, nhưng chỉ trong giây lát, hơi nóng nhanh chóng dâng lên trên khuôn mặt. trái tim cậu khẽ lỡ một nhịp.
"hả? đang nói gì vậy?"
keen vội quay mặt đi, cảm giác như nếu cứ tiếp tục nhìn thẳng vào đôi mắt kia, cậu sẽ không thể kiểm soát được phản ứng của mình. nhưng ngay cả khi không nhìn, cậu vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt của sea – ánh mắt vẫn chăm chú dõi theo cậu, mang theo sự thích thú lẫn kiên nhẫn.
sea khẽ cười, nụ cười ấy đầy tự tin nhưng lại chẳng hề khiến người ta khó chịu. cậu ấy nghiêng đầu, nhẹ nhàng nhướng mày, đôi mắt vẫn chưa từng rời khỏi keen dù chỉ một giây.
"thì tôi hỏi thật mà." sea ngừng một chút, rồi tiếp tục, lần này là một câu nói thẳng thắn đến mức khiến người ta không thể nào trốn tránh.
"tôi thích cậu."
câu chữ đơn giản, nhưng lại mang theo một sức nặng không tưởng.
keen cảm giác như có gì đó vừa va mạnh vào lòng ngực mình. cậu nhìn sea, nhưng lại chẳng thể đoán được cậu ấy đang nghiêm túc đến mức nào. ánh mắt kia mang theo chút gì đó chân thành, nhưng cũng có gì đó như đang thử thách cậu, chờ đợi phản ứng của cậu.
"cậu có thích ai không?" sea tiếp tục hỏi, giọng điệu nghe qua có vẻ tùy ý, nhưng từng câu từng chữ lại như một mũi tên bắn thẳng vào tâm trí keen.
"hay là... cậu muốn có một người bạn trai để không còn cô đơn nữa không?"
keen khẽ mím môi, trong lòng rối bời. cậu không biết nên trả lời thế nào. trong đầu cậu, những cảm xúc mập mờ bấy lâu nay như đang từng chút một trở nên rõ ràng hơn, nhưng đồng thời cũng khiến cậu hoang mang.
"không phải... không có ai cả."
giọng cậu nhỏ đi, như thể bản thân cũng không chắc chắn về câu trả lời này. nhưng đó là điều duy nhất cậu có thể thốt ra lúc này.
"tôi chỉ... không có thời gian nghĩ về mấy thứ đó."
sea không hề tỏ ra thất vọng trước câu trả lời ấy. trái lại, cậu ấy mỉm cười, nụ cười ấy mang theo sự hóm hỉnh nhưng cũng không kém phần dịu dàng.
"thế sao cậu lại có vẻ như đang suy nghĩ rất nhiều?" sea nghiêng đầu, đôi mắt đầy ý cười, nhưng giọng điệu lại như thể đang nhìn thấu lòng cậu.
"hơn nữa, có vẻ cậu không ghét tôi lắm, đúng không?"
câu hỏi ấy khiến keen cảm giác như cả người đều nóng bừng lên. rõ ràng là sea biết. biết rằng keen không hề bài xích sự gần gũi này. biết rằng cậu chẳng thể ghét bỏ những lần tiếp xúc nhẹ nhàng, những lời nói trêu chọc, hay những khoảnh khắc im lặng giữa hai người.
keen cúi đầu, trốn tránh ánh mắt đối phương.
"cậu... cũng không tệ..."
mỗi từ cậu nói ra đều mang theo sự ngập ngừng, nhưng lại không hề có ý phủ nhận.
sea nhìn cậu, nụ cười trên môi càng sâu hơn. cậu ấy chậm rãi tiến lại gần hơn một chút, khoảng cách giữa hai người rút ngắn đến mức hơi thở của sea phả nhẹ lên làn da keen. bàn tay cậu ấy nhẹ nhàng vươn ra, đầu ngón tay khẽ chạm vào mu bàn tay keen, một cái chạm thoáng qua nhưng lại có sức ảnh hưởng mạnh mẽ đến mức khiến trái tim keen khẽ run lên.
"vậy thì sao không thử một lần?"
giọng sea rất nhẹ, như một lời mời gọi đầy ẩn ý, không gượng ép, cũng không vội vã. cậu ấy chỉ đơn giản là đưa ra một lời đề nghị, nhưng lại khiến keen chẳng thể nào dễ dàng từ chối.
"biết đâu cậu sẽ thấy vui hơn?"
một câu nói nhẹ tênh, nhưng lại gieo vào lòng keen một cơn sóng ngầm khó cưỡng.
cơn gió buổi sáng thổi qua, mang theo hương thơm nhàn nhạt của lá cây và nắng sớm. keen ngồi yên, cảm nhận cái chạm khẽ từ bàn tay sea, một sự tiếp xúc nhẹ như gió thoảng, nhưng lại đủ sức khuấy động trái tim cậu. cậu biết mình nên phản bác, nên đẩy tay sea ra, nhưng chẳng hiểu sao, những lời từ chối cứ bị chôn vùi trong sự ấm áp ấy.
"nếu như... nếu như có một người bạn trai..." keen khẽ cất giọng, từng từ ngập ngừng như thể chính cậu cũng không chắc chắn về câu hỏi của mình.
"thì... cậu sẽ làm gì?"
sea nhìn cậu, khóe môi khẽ nhếch lên thành một nụ cười nhẹ nhàng. ánh mắt cậu ấy sáng lên đầy ý nhị, như thể keen vừa vô tình rơi vào một cái bẫy ngọt ngào nào đó mà sea đã giăng sẵn.
"thì tôi sẽ đưa cậu đi chơi, ăn những món ngon, và làm mọi thứ để cậu không cảm thấy cô đơn nữa."
giọng nói của sea trầm ấm, từng câu chữ rơi xuống như một lời hứa hẹn dịu dàng. trong khoảnh khắc ấy, keen cảm thấy như có một làn gió mới vừa thổi qua cuộc sống của mình, đánh thức những cảm xúc mà cậu chưa bao giờ dám đối diện. ánh mắt của sea quá chân thành, quá gần gũi, khiến cậu không thể nào ngó lơ được.
khoảng cách giữa hai người vẫn giữ nguyên, chẳng ai rời đi, nhưng lại có một điều gì đó đang âm thầm thay đổi. như thể họ đang đứng trên ranh giới mong manh giữa tình bạn và một thứ gì đó nhiều hơn thế.
"có ai... ai lại kêu bạn trai là cậu cơ chứ?" – keen vội vàng phản bác, cố gắng tỏ ra dửng dưng, nhưng âm điệu lại không thể che giấu sự lúng túng của mình.
sea chỉ cười, nụ cười ấy dịu dàng như nắng đầu hạ, mang theo chút gì đó trêu chọc nhưng không hề gượng ép.
"bảo bối, có muốn đi ăn không? anh dắt em đi nhé?"
bảo bối...
keen gần như đông cứng tại chỗ.
cách xưng hô ấy khiến đầu óc cậu trống rỗng trong chốc lát. cậu không thể tin được rằng sea – người lúc nào cũng trông có vẻ bình tĩnh và chín chắn – lại có thể nói ra những lời như vậy. trái tim keen đập loạn nhịp, hơi nóng dâng lên má, khiến cậu vội vàng quay đi, giọng nói có chút lạc đi vì hoảng hốt.
"anh... anh nói gì vậy? đừng có gọi tôi như vậy!"
xưng hô loạn cả lên...
ngại chết mất!
sea lại cười, lần này là một nụ cười đầy tinh nghịch. cậu ấy nghiêng đầu, ánh mắt sáng lên như thể đang rất thích thú trước phản ứng của keen.
"sao lại xưng hô loạn thế? kêu bằng 'anh' mà lại xưng 'tôi' à?" sea nhướng mày, cố tình kéo dài giọng.
"nếu em có thể gọi anh bằng tên, thì tại sao không thể gọi là 'anh' xưng 'em' nhỉ?"
keen trừng mắt nhìn cậu ấy, nhưng trong lòng lại cảm thấy có chút buồn cười. sea đúng là một con người kỳ lạ, lúc nào cũng tự nhiên đến mức khiến người khác không kịp đề phòng.
"đồ... đồ kỳ lạ." – cậu lầm bầm, nhưng khóe môi lại vô thức cong lên. cái cách sea nói chuyện, cái cách cậu ấy cười – tất cả đều mang lại một cảm giác vô cùng ấm áp.
giữa họ, như thể có một thứ gì đó đang dần dần hình thành, một mối liên kết khó tả nhưng lại vô cùng chân thật. không cần phải nói rõ, không cần phải xác nhận, chỉ đơn giản là một sự hiểu ngầm – và có lẽ, điều đó đã đủ rồi.
"thế nào? đi ăn không?" – sea hỏi lại, lần này giọng điệu không còn chỉ là đùa giỡn, mà mang theo một chút nghiêm túc, như thể cậu ấy thực sự muốn keen đồng ý.
keen ngước mắt lên, nhìn vào đôi mắt tràn đầy nhiệt huyết của sea. cậu tự hỏi liệu có nên mở lòng thêm một chút hay không. liệu có nên thử đặt niềm tin vào con người trước mặt mình, dù chỉ một lần?
"đi... đi ăn thì cũng được."
câu trả lời của cậu vẫn có chút do dự, nhưng ít nhất, đó không phải là một lời từ chối.
sea nghe vậy, nụ cười trên môi cậu ấy càng sâu hơn, mang theo chút gì đó rạng rỡ như ánh nắng ban mai. cậu ấy đứng dậy, vươn tay về phía keen, như một cử chỉ đầy tự nhiên.
"được, không nói mấy thứ ngớ ngẩn nữa."
nhưng ngay sau đó, giọng cậu ấy lại thấp xuống, đầy trêu chọc.
"đi thôi, bảo bảo."
keen sững lại.
lại nữa...!
cậu trừng mắt nhìn sea, nhưng ánh mắt ấy chẳng hề có chút tức giận nào. trái lại, bên trong đó có chút bất lực, chút xấu hổ, và một chút... gì đó dịu dàng hơn cả.
cuối cùng, cậu không nói gì nữa, chỉ nhẹ nhàng đặt tay vào tay sea, để cậu ấy kéo mình đứng dậy.
ngọn đèn vàng nhàn nhạt trong quán ăn nhỏ hắt lên bàn gỗ những bóng mờ rung động. không gian nơi này không quá đông đúc, chỉ có tiếng chén đũa va vào nhau khe khẽ và mùi thức ăn ấm áp len lỏi trong không khí. keen ngồi đối diện sea, ánh mắt cậu vẫn còn chút lơ đãng, như thể đang bị cuốn vào dòng suy nghĩ vô tận.
sea chống cằm, nhìn keen không chớp mắt. nụ cười nhàn nhạt vẫn còn trên môi, nhưng ánh mắt cậu lại sâu hơn thường ngày, mang theo chút gì đó khó đoán.
cậu đặt đũa xuống, rồi đột ngột cất giọng:
"tôi luôn tự hỏi, cậu thật sự sống vì điều gì... cậu có bao giờ nghĩ mình muốn sống khác đi không?"
câu hỏi ấy như một nhát dao sắc bén, cứa vào tâm trí keen. cậu chớp mắt, cảm thấy tim mình khẽ rung lên.
sống vì điều gì ư?
cậu chưa bao giờ nghĩ về điều đó một cách nghiêm túc. từ khi còn nhỏ, cuộc sống của cậu luôn được định sẵn – phải học giỏi, phải ngoan ngoãn, phải trở thành niềm tự hào của mẹ. cậu chưa từng có cơ hội để đặt câu hỏi liệu bản thân có thực sự muốn như vậy không.
"tôi không biết..."
giọng cậu nhỏ đi, đôi mắt cụp xuống, nhìn chằm chằm vào mặt bàn gỗ trước mặt.
"tôi chưa bao giờ nghĩ mình có thể sống khác đi, vì tôi không có lựa chọn nào khác. mẹ tôi luôn mong tôi hoàn hảo, và tôi... không muốn làm mẹ thất vọng."
có một nỗi buồn vô hình len lỏi trong giọng nói của cậu.
sea nhìn cậu thật lâu, ánh mắt cậu ấy không mang theo sự thương hại hay phán xét, mà là một sự thấu hiểu chân thành.
"nhưng cậu có quyền được tự do mà, keen."
giọng sea trầm xuống, mang theo chút dịu dàng.
"cậu không thể sống mãi chỉ vì mong muốn của người khác, cho dù đó là mẹ cậu hay bất cứ ai. đôi khi... cậu cũng cần nghĩ về chính mình, về tương lai của cậu."
những lời nói của sea như một hồi chuông vang lên trong lòng keen. cậu đã sống dưới áp lực trong một thời gian quá dài, đến mức quên mất rằng bản thân cũng là một con người, cũng có mong muốn và cảm xúc riêng.
nhưng... cậu chưa bao giờ dám nghĩ đến việc thay đổi.
"nhưng tôi không giống cậu."
cậu lắc đầu, khóe môi hơi nhếch lên nhưng không có chút gì gọi là nụ cười.
"cậu tự do và có niềm tin. tôi... chẳng biết gì ngoài việc làm đúng những gì được nhắc nhở."
sea khẽ cười, nhưng không phải kiểu cười trêu chọc thường ngày. cậu ấy nghiêng đầu, đôi mắt sáng lên như thể đang nhìn thấy một điều gì đó quý giá ở keen mà chính cậu cũng không nhận ra.
"tự do không có nghĩa là không sợ hãi."
giọng sea thấp xuống, nhưng từng chữ lại rất rõ ràng.
"tôi cũng có những điều bản thân không thể kiểm soát. tôi phải chuyển trường liên tục, không có bạn bè cố định. nhưng tôi chọn cách sống cho mình, vì tôi không muốn bị kìm kẹp mãi."
keen ngước lên, bắt gặp ánh mắt của sea. trong đôi mắt ấy có ánh sáng của một người chưa bao giờ chịu khuất phục trước số phận, nhưng nếu nhìn thật kỹ... cậu cũng có thể thấy một chút chông chênh, một chút cô đơn ẩn sâu trong đó.
cậu không biết phải nói gì.
cậu chỉ cảm thấy nơi khóe mắt có chút gì đó cay cay, như thể có một giọt nước chưa kịp rơi xuống.
cậu đã từng cảm thấy mình đơn độc, nhưng hóa ra, sea cũng vậy.
bữa ăn kết thúc trong sự yên tĩnh, nhưng không hề có khoảng cách. cả hai cùng nhau bước ra khỏi quán ăn, không ai lên tiếng, nhưng dường như giữa họ có một sự kết nối vô hình nào đó mà không cần dùng lời để diễn tả.
đột nhiên, sea khẽ nghiêng đầu nhìn keen, rồi cậu ấy vươn tay, nắm lấy bàn tay của keen một cách tự nhiên.
keen giật mình.
bàn tay sea ấm áp, mạnh mẽ, nhưng không hề gượng ép. cậu ấy chỉ đơn giản là nắm lấy tay cậu, như một cử chỉ an ủi, như một lời hứa rằng cậu không cần phải bước đi một mình nữa.
gió lạnh đầu đông lướt qua, nhưng lòng bàn tay keen lại nóng rực.
cậu không rút tay lại.
dưới ánh đèn vàng dịu nhẹ của công viên, gió đêm khẽ lướt qua, mang theo hương thơm mát lành của cỏ cây và hơi thở ấm áp của thành phố về đêm. những ngọn đèn đường kéo dài thành hàng, tỏa ra thứ ánh sáng lấp lánh như những vì sao nhỏ bé bị mắc kẹt trong tán lá rậm rạp. trên bầu trời cao vời vợi, những ngôi sao xa xăm đang nhấp nháy, như chứng kiến tất cả những gì đang diễn ra bên dưới. không gian yên tĩnh đến mức keen có thể nghe rõ từng nhịp thở của sea, xen lẫn với tiếng xào xạc của những chiếc lá bị cơn gió khuya vờn đuổi.
cậu ngồi trên chiếc ghế đá lạnh buốt, nhưng bàn tay nắm chặt của sea vẫn truyền đến hơi ấm dịu dàng, khiến cậu không còn cảm thấy đơn độc nữa. cậu ngước nhìn người bên cạnh, ánh mắt sea trầm lắng mà dịu dàng, như mặt hồ yên ả phản chiếu bóng trăng, sâu thẳm đến mức cậu cảm thấy như mình có thể bị cuốn vào đó bất cứ lúc nào.
"tôi đã nghĩ rất nhiều về cậu..." sea cất giọng, nhẹ nhàng nhưng đầy chân thành.
keen khẽ giật mình, nhưng không hề quay đi. tim cậu bất giác đập nhanh hơn, lồng ngực như có một cơn sóng nhỏ cuộn trào, nhưng cậu vẫn im lặng chờ sea nói tiếp.
"và... tôi muốn biết cậu nghĩ gì về chúng ta."
những từ ấy vang lên trong không gian tĩnh mịch, như những gợn sóng nhẹ khuấy động mặt hồ phẳng lặng trong lòng keen. cậu vô thức siết chặt mép áo, cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng giọng nói khi cất lên lại run rẩy hơn cậu nghĩ.
"chúng ta?"
sea khẽ cười, nhưng trong đôi mắt cậu không có sự bông đùa. ánh nhìn ấy sâu hơn, nặng hơn, như muốn xuyên qua mọi lớp phòng vệ mà keen đã dựng lên từ bao lâu nay.
"như cái cách mà tôi đã kéo cậu đến đây, như cái cách mà tôi gọi cậu là bảo bối. cậu có thấy điều gì khác thường không?"
sea nghiêng đầu, hơi cúi xuống gần hơn. khoảng cách giữa cả hai lúc này chỉ còn là một làn hơi thở.
keen bối rối, hơi lùi lại một chút nhưng rồi lại thôi. ánh mắt sea vẫn dịu dàng như cũ, nhưng cậu có thể cảm nhận được một thứ gì đó mãnh liệt hơn đang ẩn giấu trong đó – một thứ cảm xúc chân thật, không chút che giấu.
"không... không biết nữa..." keen lúng túng đáp, cảm giác như bản thân đang lạc vào một dòng chảy không thể kiểm soát.
mọi thứ diễn ra quá nhanh, và cậu không chắc mình đã sẵn sàng để đón nhận nó.
"đừng lo lắng."
giọng sea nhẹ nhàng, nhưng lại có một sự kiên định khiến keen không thể không tin tưởng.
cậu ấy đưa tay lên, những ngón tay khẽ lướt qua má keen, chạm vào làn da lạnh ngắt của cậu. động tác dịu dàng đến mức như thể sợ rằng chỉ cần mạnh hơn một chút thôi, cậu sẽ biến mất khỏi tầm tay.
hơi ấm từ lòng bàn tay sea khiến tim keen đập rộn ràng, như một khúc nhạc không theo quy luật. cậu muốn trốn tránh, nhưng lại không muốn rời xa.
"tôi chỉ muốn cậu biết rằng cậu không đơn độc. tôi sẽ ở đây, bên cạnh cậu."
giọng nói ấy nhẹ như gió thoảng, nhưng lại mang sức nặng khiến keen không thể làm ngơ.
tim cậu đập nhanh đến mức cậu có thể nghe thấy nó vang vọng trong lồng ngực. mọi thứ dường như trở nên quá gần gũi, đến mức hơi thở của sea cũng hòa vào hơi thở của cậu, tạo nên một khoảng không gian chỉ thuộc về hai người.
cậu không biết phải phản ứng thế nào. những câu hỏi cứ lặp đi lặp lại trong đầu: liệu cậu có thể chấp nhận một mối quan hệ khác, một thứ tình cảm mà cậu chưa bao giờ dám nghĩ tới? liệu cậu có thể bước qua rào cản vô hình đã trói buộc cậu bao lâu nay?
nhưng sea không chờ cậu trả lời.
cậu ấy nhẹ nhàng đưa môi lại gần, đến mức chỉ cần một cử động nhỏ thôi là khoảng cách sẽ bị xóa nhòa. hơi thở ấm áp phả nhẹ lên môi keen, khiến cậu như rơi vào một vòng xoáy cảm xúc hỗn loạn.
đó không phải là một nụ hôn, mà chỉ là một sự chạm gần như vô hình – một lời thì thầm không thành tiếng, một câu hỏi không cần hồi đáp.
"đừng lo lắng. mọi thứ sẽ đến theo thời gian."
sea khẽ rời ra, nhưng ánh mắt cậu vẫn không rời khỏi keen. cậu ấy mỉm cười, nụ cười dịu dàng như ánh trăng phủ lên mặt hồ.
"không sao, tôi chỉ muốn cậu hiểu, hiểu là tôi thích cậu."
có gì đó thoáng qua trong ánh mắt sea – một chút tiếc nuối, một chút chờ đợi.
"tôi không muốn tạo áp lực cho cậu. nhưng mà, nếu có một ngày nào đó cậu sẵn sàng... tôi sẽ luôn chờ."
lời nói ấy lặng lẽ rơi vào không gian, nhưng lại tạo ra những gợn sóng dài trong lòng keen.
cậu ngước nhìn bầu trời đầy sao, cảm thấy như có một tia sáng len lỏi giữa bóng tối bao trùm tâm trí mình.
có lẽ... đây chính là một cơn sóng tình.
cậu muốn mở lòng, muốn chạm vào thứ cảm xúc dịu dàng mà sea đang trao cho cậu. nhưng những ký ức cũ, những rào cản vô hình vẫn như một sợi dây trói buộc, khiến cậu chần chừ.
họ ngồi đó, bên nhau, giữa đêm yên bình và bầu trời rộng lớn.
gió vẫn thổi, sao vẫn sáng, và trong lòng keen, một điều gì đó đang dần thay đổi.
những ngày sau đó, khoảng cách giữa keen và sea dường như chẳng còn tồn tại. cả hai như những mảnh ghép tự nhiên khớp vào nhau, cùng chia sẻ từng khoảnh khắc nhỏ bé nhưng đầy ý nghĩa trong cuộc sống thường ngày. họ cùng nhau cười đùa trong lớp học, cùng nhau trốn lên sân thượng vào những giờ giải lao chỉ để tận hưởng làn gió mát rượi, hay những buổi chiều dài lang thang trên những con phố rợp bóng cây, để mặc đôi chân đưa họ đến bất cứ đâu mà không cần đích đến.
sea luôn biết cách khiến keen bật cười. đôi khi là một câu chuyện hài hước cậu ấy vừa nghĩ ra, đôi khi chỉ đơn giản là một cái chạm nhẹ lên vai, một cái siết tay vô tình mà như cố ý. những lần như vậy, keen luôn cảm thấy tim mình lỡ mất một nhịp, như thể trong không gian vô tận này, chỉ có hai người họ và những cảm xúc đang lớn dần theo từng ngày.
một buổi chiều, khi mặt trời đã bắt đầu hạ xuống, nhuộm cả bầu trời bằng một màu cam dịu dàng, họ lại ngồi trên sân thượng quen thuộc. gió nhẹ nhàng thổi qua, mang theo hương cỏ cây và chút hơi lạnh của hoàng hôn. biển mây phía xa như đang chảy trôi, phản chiếu những tia nắng cuối cùng trong ngày, tạo nên một khung cảnh đẹp đến ngỡ ngàng.
sea lặng lẽ ngắm nhìn bầu trời rồi đột nhiên lên tiếng.
"này, nếu có một điều ước, cậu sẽ ước điều gì?"
keen hơi bất ngờ trước câu hỏi ấy, cậu chống tay lên cằm, đôi mắt khẽ nheo lại như đang chìm trong suy nghĩ.
"ước?" cậu lặp lại, giọng trầm ngâm.
"tôi muốn..."
cậu ngừng lại một chút, cảm nhận trái tim mình đang trĩu nặng bởi những suy nghĩ giấu kín bấy lâu.
"tôi muốn có thể thoát khỏi áp lực mà mẹ tạo ra. để sống một cuộc đời tự do của riêng mình."
sea không nói gì ngay, cậu chỉ khẽ gật đầu, ánh mắt trầm lắng như đang suy nghĩ gì đó rất lâu.
"thế thì chúng mình ước cũng xêm xêm nhau nhỉ?" sea nói, giọng điềm tĩnh nhưng đầy ấm áp.
"tôi chỉ muốn cậu trở nên hạnh phúc hơn, tự do hơn. cậu xứng đáng được sống như chính mình."
một cảm giác lạ lẫm len lỏi vào lòng keen. từ trước đến nay, chưa từng có ai nói với cậu rằng cậu xứng đáng được sống theo cách mình muốn. cậu luôn nghĩ rằng mình phải đi theo con đường mà mẹ đã vạch sẵn, phải trở thành một người hoàn hảo, phải làm hài lòng tất cả mọi người xung quanh. nhưng giờ đây, có một người đang nhìn thẳng vào cậu, nói với cậu rằng cậu có quyền lựa chọn, có quyền sống một cuộc đời mà cậu mong muốn.
"cậu thật sự ước thế à?" keen hỏi, giọng nhỏ dần, nhưng lòng cậu lại cảm thấy một tia ấm áp.
"đoán xem?"
sea cười, nhưng ánh mắt cậu không hề có chút đùa cợt nào. trong ánh nhìn ấy là sự chân thành, là sự kiên định, là một lời hứa không cần nói thành lời.
"sea dechchart này sẽ giúp cậu tìm thấy con người thật của mình. bắt đầu từ hôm nay, cậu hãy thử mạo hiểm một chút đi. hãy là chính mình nha?"
"nhưng... làm sao để bắt đầu?"
keen băn khoăn.
"tin tôi." sea đáp, ánh mắt sáng lên.
"thử thách bản thân mình một chút. để sea dechchart này giúp cậu. cứ để mọi thứ đến tự nhiên."
cậu ấy nháy mắt, nụ cười rạng rỡ như ánh hoàng hôn phủ lên khuôn mặt cậu. tim keen đập nhanh hơn một nhịp, cậu không chắc đó là vì những lời của sea hay chỉ đơn giản là vì cách cậu ấy nhìn cậu.
cậu vẫn còn những do dự, nhưng trong lòng lại có một cảm giác háo hức len lỏi. có lẽ đã đến lúc cậu thử làm điều gì đó khác biệt, thử bước ra khỏi chiếc vỏ bọc an toàn mà cậu đã tạo dựng bấy lâu nay.
"được rồi, sẽ thử..."
sea mỉm cười, đôi mắt cậu sáng lên đầy phấn khích.
"được! bắt đầu từ hôm nay, cậu sẽ không còn là một học sinh gương mẫu mà là keen, một phiên bản mới mẻ hơn!"
và như thế, cuộc sống của keen bắt đầu thay đổi.
cậu dần học cách buông bỏ những lo lắng, dần bước ra khỏi vùng an toàn của mình. cậu tham gia các hoạt động trong lớp, mạnh dạn đứng lên phát biểu trước mọi người, thử những điều mà trước đây cậu chưa từng nghĩ đến.
và tất nhiên, cậu cũng bắt đầu có gan... ngủ trong lớp nhiều hơn. nhưng bài vở thì vẫn đầy đủ nhé.
mỗi khi cậu chần chừ hay sợ hãi, sea luôn ở bên cạnh, cổ vũ, động viên, giúp cậu bước qua những rào cản vô hình mà cậu tự đặt ra cho mình. từng ngày trôi qua, keen dần nhận ra rằng thế giới này không đáng sợ như cậu từng nghĩ. hóa ra, chỉ cần có một người tin tưởng cậu, cậu cũng có thể tin tưởng vào chính mình.
họ cùng nhau tạo nên những kỷ niệm đẹp, từ những buổi picnic với đám bạn thân, những lần cùng nhau rong ruổi qua từng góc phố, đến những đêm muộn ngồi bên nhau với ly trà sữa ấm nóng trong tay. tất cả những điều đó, dù nhỏ bé nhưng lại khiến keen cảm thấy trái tim mình nhẹ nhàng hơn, tự do hơn.
thế nhưng, giữa những tháng ngày rực rỡ ấy, có một thứ gì đó đang âm thầm thay đổi.
những cái chạm nhẹ nhàng, những ánh mắt trao nhau lâu hơn bình thường, những lời nói ẩn chứa điều gì đó mà cả hai đều chưa dám gọi tên. keen biết, thứ tình cảm giữa cậu và sea đang dần vượt qua ranh giới của tình bạn.
cậu nhớ về lời thú nhận của sea, nhớ về những khoảnh khắc gần gũi khiến tim cậu đập nhanh không lý do. nhưng cậu không chắc. cậu không biết đó có phải là tình yêu hay không, hay chỉ là một cơn bão cảm xúc nhất thời.
những ngày tháng bên sea đã mở ra một cánh cửa mà cậu chưa từng dám nghĩ tới. một thế giới đầy màu sắc, đầy tự do, nhưng cũng đầy những câu hỏi chưa có lời giải.
cậu bắt đầu tự hỏi về chính mình, về tình cảm mà cậu dành cho sea.
liệu cậu có đủ dũng cảm để đối diện với cảm xúc ấy?
liệu cậu có đủ can đảm để bước về phía sea, như cách sea đã bước về phía cậu?
một buổi chiều nắng nhạt, bầu trời trong veo không một gợn mây, ánh nắng xuyên qua những tán lá tạo thành những đốm sáng lung linh trên mặt đất. gió nhẹ nhàng lướt qua, mang theo hương cỏ cây và mùi đất dịu dàng sau cơn mưa đêm qua. cả công viên ngập tràn màu sắc của hoàng hôn sắp buông xuống, từng tiếng chim ríu rít trên cành cây như hòa vào bản nhạc dịu dàng của buổi chiều muộn.
giữa không gian yên bình ấy, hai người họ sóng bước bên nhau, thả lỏng bản thân trong nhịp điệu chậm rãi của buổi chiều. mỗi bước chân, mỗi tiếng cười vang lên đều khiến keen cảm thấy trái tim mình nhẹ bẫng, như thể mọi lo âu đều tan biến vào trong làn gió mát lành.
bất chợt, sea dừng lại. cậu quay sang keen, ánh mắt mang theo chút gì đó tinh nghịch nhưng cũng ấm áp vô cùng.
"cậu nghĩ gì mà cắm đầu cắm cổ đi mãi vậy?" – sea nghiêng đầu, khóe môi cong lên đầy bí ẩn.
keen khựng lại, có chút lúng túng. cậu không nhận ra rằng mình đã chìm vào những suy nghĩ riêng tự lúc nào.
"chẳng có gì... chỉ là..." – cậu ngập ngừng, đôi mắt vô thức hướng xuống mặt đất, tránh đi ánh nhìn quá đỗi chân thành từ sea.
"tôi đang nghĩ về việc... về cậu."
"về tôi?" – sea nhướn mày, ánh mắt cậu như sáng lên, lấp lánh dưới ánh hoàng hôn.
"có điều gì muốn nói ra sao?"
keen cảm thấy tim mình đập mạnh hơn. cậu biết, nếu không nói ngay lúc này, có lẽ cậu sẽ chẳng bao giờ dám mở lời nữa.
"tôi chỉ không chắc liệu cậu có thật sự thích tôi hay không..." – giọng cậu nhỏ dần, như thể từng từ đều nặng trĩu.
"cậu biết đấy... tất cả những gì cậu nói khiến tôi thấy... lạ."
sea bật cười nhẹ, một nụ cười vừa dịu dàng vừa thoáng chút nghịch ngợm.
"lạ à?" – cậu ấy nhướn mày.
"tôi đã bảo cậu rồi, tôi thích cậu mà. nhưng nếu cậu cảm thấy bối rối thì tôi sẽ không ép cậu."
"tôi không bối rối..."
keen cắn môi, ánh mắt cậu dao động giữa quyết tâm và lo lắng. cậu biết mình muốn nói gì, nhưng để thốt ra lại khó hơn cậu tưởng.
"tôi chỉ là... không muốn làm cậu thất vọng. tôi vẫn còn nhiều điều phải học hỏi, và... và có thể tôi không đủ tốt cho cậu."
câu nói vừa thoát ra khỏi môi, keen đã cảm thấy lòng mình siết chặt. đó là một nỗi sợ hãi cậu chưa từng dám đối diện – nỗi sợ rằng mình không đủ tốt để được yêu thương.
sea lặng lẽ tiến gần hơn, ánh mắt cậu tràn đầy dịu dàng. gió nhẹ nhàng thổi qua, khiến mái tóc mềm mại của cậu khẽ rối lên.
"keen, em không cần phải hoàn hảo." – sea nói, giọng cậu nhẹ như gió thoảng, nhưng lại khắc sâu vào lòng keen.
"điều quan trọng là em dám sống thật với chính mình. và tôi sẽ không bao giờ thất vọng vì điều đó."
lại nữa... kiểu xưng hô khiến tim keen rung lên.
"thật không?" – keen thì thầm, như thể cậu không dám tin vào những gì mình vừa nghe thấy.
sea khẽ mỉm cười. nụ cười ấy dịu dàng như nắng chiều rót mật, ấm áp đến mức khiến keen cảm thấy như lòng mình đang tan chảy.
"thật."
bầu không khí xung quanh như lắng đọng lại, chỉ còn lại tiếng gió khe khẽ thổi qua những tán cây, tiếng hơi thở hòa vào nhau trong khoảng cách quá đỗi gần gũi. thời gian như ngừng trôi, chỉ còn lại ánh mắt sea đang nhìn thẳng vào cậu, không một chút do dự.
giây phút ấy, keen biết rằng cậu không còn có thể lẩn tránh cảm xúc của mình nữa.
nhưng cậu cũng không biết phải làm gì tiếp theo.
cậu đã từng mơ về những khoảnh khắc như thế này, nhưng khi nó đến gần, cậu cảm thấy như mình đang đứng trước một vực sâu, nơi chỉ cần một bước chân nữa thôi, mọi thứ sẽ thay đổi mãi mãi.
...
bữa tối hôm đó, họ cùng nhau ăn trong một quán ăn nhỏ quen thuộc. ánh đèn vàng dịu nhẹ bao trùm không gian, tạo nên một bầu không khí ấm cúng đến lạ. sea vẫn là sea, vẫn luôn tìm cách khiến cậu bật cười với những câu chuyện hài hước và những trò trêu chọc đầy tinh nghịch.
keen cười rất nhiều, nhưng tận sâu trong lòng, cậu vẫn không thể ngừng suy nghĩ về những điều sea nói khi nãy. những lời ấy cứ quẩn quanh trong tâm trí cậu, khiến cậu không thể phân định rõ đâu là ranh giới giữa nỗi sợ và khao khát.
khi bữa ăn kết thúc, sea đứng dậy trước, rồi bất ngờ đưa tay ra nắm lấy tay cậu.
cảm giác ấy lại đến lần nữa – bàn tay sea ấm áp, vững vàng, như một điểm tựa duy nhất trong thế giới đầy hỗn độn của keen.
"đi thôi."
"đi đâu?"
sea khẽ cười, đôi mắt cậu sáng lên dưới ánh đèn đường.
"có điều muốn cho em thấy."
không đợi keen phản ứng, sea siết chặt tay cậu hơn một chút, kéo cậu ra khỏi quán ăn.
gió đêm phả vào mặt, mang theo hơi lạnh nhưng không khiến keen cảm thấy lạnh lẽo. bởi vì bàn tay sea vẫn đang nắm lấy tay cậu, bởi vì bên cạnh cậu vẫn có một người luôn dịu dàng như thế.
keen không biết điều sea muốn cho cậu thấy là gì, nhưng cậu nhận ra một điều – có lẽ cậu không còn sợ hãi như trước nữa.
một buổi chiều nắng nhạt, trời cao xanh vời vợi, những đám mây lững lờ trôi như thể cả thế giới cũng đang chậm lại. trên con đường rợp bóng cây, sea và keen sóng bước bên nhau, tiếng lá xào xạc hòa cùng nhịp bước chân tạo nên một giai điệu nhẹ nhàng.
"đi đâu?" – keen hỏi, lòng cậu có chút hồi hộp khi nhìn thấy ánh mắt đầy bí ẩn của sea.
"chỉ là một nơi mà tôi nghĩ em sẽ thích." – sea mỉm cười, đôi mắt cậu lấp lánh như những vì sao phản chiếu trong dòng nước tĩnh lặng.
họ đi bộ một đoạn dài, băng qua những con phố nhỏ rồi rẽ vào một con đường mòn phủ đầy cây xanh. cuối cùng, họ dừng lại trước một cây cầu gỗ cũ bắc qua một con kênh nhỏ. mặt nước phản chiếu ánh đèn đường, lung linh như những ánh sao rơi xuống, khiến không gian xung quanh trở nên kỳ diệu đến lạ.
"tôi thích đến đây mỗi khi cần suy nghĩ." – sea nói, giọng cậu trầm ấm, hòa vào không gian tĩnh lặng.
"nơi này khiến tôi cảm thấy tự do."
keen đứng bên cạnh, nhìn theo hướng ánh mắt sea. cậu có thể hiểu tại sao sea lại thích nơi này – không gian yên bình, gió thổi nhẹ, và mọi thứ như chậm lại, đủ để người ta lắng nghe chính mình.
cậu mỉm cười.
"sea."
sea quay sang, ánh mắt cậu dịu dàng và chờ đợi.
"tôi muốn nói một điều..." – keen ngập ngừng, cảm giác như tim cậu sắp nhảy ra ngoài.
"sao vậy, bảo bảo?" – sea nghiêng đầu, khóe môi khẽ nhếch lên một nụ cười tinh nghịch nhưng ánh mắt lại đầy mong đợi.
tim keen đập mạnh hơn. nhưng lần này, cậu không muốn trốn tránh nữa.
"tôi thích cậu."
lời nói ấy như một hòn đá rơi xuống mặt nước phẳng lặng, khuấy động tất cả cảm xúc trong lòng cậu.
"tôi không biết mình có thể chấp nhận điều này hay không, nhưng tôi cảm thấy một điều gì đó rất đặc biệt khi ở bên cậu."
sea thoáng ngạc nhiên, nhưng ngay sau đó, nụ cười của cậu rạng rỡ hơn bao giờ hết.
"thật không?"
"thật mà." – keen gật đầu, cảm giác như mình vừa trút được một gánh nặng lớn.
sea tiến gần hơn, bàn tay cậu nắm lấy tay thiếu niên đối diện.
"vậy thì, cùng nhau khám phá cảm xúc này đi." – sea nói, giọng cậu mềm mại như gió thoảng.
"không cần phải vội vã, anh và em chỉ cần... là chính mình."
keen ngước lên, nhìn thẳng vào đôi mắt sea. lần đầu tiên trong đời, cậu cảm thấy những bức tường cậu tự dựng lên đang dần sụp đổ. lần đầu tiên, cậu cảm thấy không còn sợ hãi khi thừa nhận những điều trái tim mách bảo.
họ đứng đó, giữa ánh đèn lung linh, giữa sự tĩnh lặng của màn đêm. bàn tay vẫn nắm chặt, nhịp tim vang lên như hòa cùng nhịp thở của nhau.
"sea..." – keen thì thầm, giọng cậu như nghẹn lại giữa những cảm xúc đang trào dâng.
"em cảm thấy như mình không còn phải giấu nữa. cảm xúc này... thật sự rất mới mẻ..."
sea khẽ bật cười.
keen chịu xưng em rồi?
bạn học sea đang bận cảm thấy đáng yêu. đáng yêu chết đi được!
"thế thì hãy để nó trở thành một phần của em." – sea dịu dàng nói, ánh mắt cậu vẫn không rời khỏi keen, chứa đựng sự ấm áp và chân thành.
"anh sẽ luôn ở đây, bên cạnh em."
keen chớp mắt, cảm giác trái tim đập mạnh hơn bao giờ hết.
cậu không thể kìm nén được nữa.
cậu tiến lại gần sea, khoảng cách giữa họ dần thu hẹp. gió đêm khẽ lướt qua, mang theo hơi thở dịu dàng của bầu trời đêm.
giây phút ấy, keen cảm thấy như có một lực hút vô hình kéo cả hai lại gần nhau.
cậu nhắm mắt.
và rồi, cậu quyết định.
"để em thử xem..."
keen khẽ nhích về phía trước, môi cậu chạm nhẹ vào môi người đối diện.
giống như những ánh sao lấp lánh trên mặt nước, khoảnh khắc ấy bùng cháy thành một thứ cảm xúc ấm áp, ngọt ngào. mọi lo lắng, mọi rào cản đều tan biến. chỉ còn lại cảm giác dịu dàng, chỉ còn lại sự kết nối giữa hai tâm hồn đang khẽ run lên vì nhau.
sea thoáng bất ngờ, nhưng rồi cậu khép mi mắt, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve bên má keen.
hơi ấm lan tỏa, kéo họ lại gần nhau hơn.
khi tách ra, keen mở mắt, trong lòng vẫn còn dư âm của sự ngọt ngào vừa rồi.
sea nhìn cậu, đôi mắt sáng ngời, phản chiếu cả bầu trời đầy sao.
"em..." – keen lúng túng, hai tai cậu đỏ bừng.
"điều này ngọt ngào thật sự."
sea bật cười khẽ.
"ừm, anh biết."
cậu ấy có vẻ rất hài lòng.
keen bĩu môi, nhưng khóe môi lại cong lên một cách ngọt ngào.
một chương mới trong cuốn sách cuộc đời cậu đã mở ra. năm học cuối cùng này sẽ không chỉ là những áp lực, những kỳ vọng. mà còn là những khoảnh khắc đáng nhớ bên sea – một người đặc biệt, một tình cảm mới mẻ.
trong màn đêm tĩnh lặng, dưới ánh đèn vàng ấm áp, họ cùng nhau bước đi, tay trong tay. từng bước chân trên con đường phía trước, đều mang theo một tương lai đầy hứa hẹn.
keen không cô đơn nữa rồi.
keen có sea rồi.
end.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro