Chương 8: Khi bạn thân là một sinh vật khó hiểu
Buổi chiều, Phúc Khang đang ngồi trong lớp, mặt úp xuống bàn như một cái xác không hồn. Cậu vừa nhận lại bài kiểm tra 15 phút với một con số tròn trĩnh đến mức đáng thương.
0/10 (+ 0,2đ vì không để giấy trắng)
— … Không thể tin được…
Thế Khang ngồi bên cạnh, bình thản lật sách.
— Tôi tin được.
— CẬU ĐỪNG CÓ CHỌC TỨC TÔI!
— Tôi không chọc, tôi chỉ nói sự thật.
Phúc Khang nhìn sang bài kiểm tra của Thế Khang.
8.5/10.
— …
— Không cần nhìn tôi với ánh mắt đó đâu.
— Cậu có bí quyết gì không?
— Học bài.
— Ngoài cái đó ra?
— Không có.
Phúc Khang thở dài, gục đầu xuống bàn.
— Tôi thất bại thật rồi…
— Còn lần sau.
— Tôi không tin vào lần sau.
— Không tin thì cứ để mai tính.
— …
— …
— ĐỪNG CÓ NHẠI THEO TÔI!!
Thế Khang bật cười. Nhưng trước khi Phúc Khang kịp làm gì, giáo viên bước vào, thông báo một tin còn đáng sợ hơn cả điểm kiểm tra.
— Tuần sau, lớp chúng ta sẽ có tiết thể dục kiểm tra bóng rổ.
Nhưng đối với Phúc Khang thì không hề đáng sợ, cậu bật dậy như lò xo.
— TUYỆT VỜI!
Cả lớp quay lại nhìn cậu.
Thế Khang cũng nhìn cậu, ánh mắt đầy khó hiểu.
— Cậu vừa than thở xong, bây giờ lại hét lên như trúng số?
— KIỂM TRA BÓNG RỔ MÀ! ĐÂY LÀ THỜI KHẮC TỎA SÁNG CỦA TÔI!
Thế Khang nhìn chiều cao của Phúc Khang, rồi nhìn vẻ mặt tự tin của cậu.
— … Ừ, cậu tỏa sáng như cái đèn vậy.
— Đúng!
— Ý tôi là cái loại nhấp nháy, chập chờn lúc sáng lúc tắt ấy.
— CẬU—!!!
Thế Khang chống cằm, nhìn Phúc Khang đang phẫn nộ.
— Nhưng mà kiểm tra bóng rổ là làm gì?
— Thầy sẽ cho mình dẫn bóng, ném bóng, rồi chạy zic-zac các kiểu.
— … Tôi nghe mệt quá.
— Đúng rồi đó, cậu mau tập đi!
Thế Khang nhíu mày.
— Tôi đâu có bảo sẽ nghiêm túc làm bài kiểm tra đâu.
— CÁI GÌ?
— Tôi định ném bừa, miễn không bị điểm liệt là được.
Phúc Khang há hốc miệng, nhìn cậu bạn như thể vừa nghe thấy một tội ác kinh hoàng.
— Cậu… Cậu dám bất kính với bóng rổ như vậy?!
— Nó có phải tôn giáo đâu mà bất kính?
— KHÔNG!!! CẬU KHÔNG THỂ SỐNG NHƯ VẬY ĐƯỢC!!!
Phúc Khang chộp lấy vai Thế Khang, ánh mắt đầy quyết tâm.
— Bắt đầu từ ngày mai, cậu sẽ tập với tôi!
— Tôi từ chối.
— Không có từ chối gì hết! Đúng sáu giờ sáng, gặp nhau ở sân thể dục!
— Tôi sẽ không đến.
— Nếu cậu không đến, tôi sẽ đến tận nhà cậu gọi dậy.
Thế Khang nhìn Phúc Khang, rồi bình thản đáp:
— Nhà tôi có chó.
— Tôi sẽ mang xúc xích.
— Nó không thích người lạ.
— Vậy tôi sẽ… sẽ… à, tôi sẽ leo tường vào!
— Nhà tôi có camera an ninh.
— …
— …
— Được rồi, tôi sẽ tìm cách khác.
Thế Khang nhướng mày.
— Tại sao cậu lại nhiệt tình với vụ này vậy?
Phúc Khang siết chặt nắm đấm, mắt sáng rực.
— Vì bóng rổ là cuộc sống!
— Cậu có thể nói câu gì thực tế hơn không?
— Vì tôi không muốn thấy cậu ném trượt banh ngay trước mặt tôi!
Thế Khang bật cười.
— Cậu sợ quê dùm tôi hả?
— Đúng vậy! Cậu là bạn tôi, không thể nào để cậu làm trò hề trước mặt mọi người được!
— … Nhưng tôi cũng đâu có muốn làm trò hề trước mặt mọi người đâu?
— Vậy thì tập đi!
Thế Khang nhún vai.
— Thôi được, tôi sẽ nghĩ về chuyện đó.
Phúc Khang gật đầu đầy quyết tâm.
— Cậu không cần nghĩ! Tôi đã lên lịch cho cậu rồi!
— …
— Ngày mai, năm giờ sáng!
— …
— Cấm trốn!
— …
Thế Khang thở dài.
— Tôi thật sự không biết tại sao tôi lại làm bạn với cậu.
— Tôi cũng không biết tại sao tôi lại chơi với cậu nữa.
— …
— Nhưng bây giờ hối hận cũng không kịp đâu, Thế Khang à.
Thế Khang chống cằm, nhìn Phúc Khang đang đắc ý cười cười. Cậu chợt có một linh cảm không lành về buổi tập ngày mai.
Rất, rất không lành.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro