Chương XXIII

Đêm hôm đó....

Hai người nằm cùng nhau trên một chiếc giường, ôm nhau thật chặt.

Lúc cô ngủ, mơ mơ màng màng cảm giác toàn thân đang nóng bừng lên như lửa đốt. Thân dưới đã ướt từ lúc nào, đợi đến khi tỉnh dậy, dục vọng của anh đã tiến sâu vào cơ thể cơ từ lúc nào không hay.

Cô chỉ "ư" nhẹ một tiếng, mơ màng mở mắt, thấy ánh mắt anh như sâu thẳm, như ẩn chứa rất nhiều những phức tạp đan xen, còn có cả những bất an, anh ôm lấy cô thật chặt ...
thật chặt....

Có vẻ như, chỉ cần buông tay ra một chút thôi, thì cô sẽ hoàn toàn biến mất. Anh, làm sao vậy?

Sự hoài nghi trong suy nghĩ của HaYoon, chỉ xuất hiện trong phút chốc. Rồi bỗng biến mất, dù thế nào cũng không suy nghĩ thêm về điều đó nữa.

Chỉ biết quyến luyến giữ chặt lấy anh.

Anh biết cô đã tỉnh dậy, liền cúi đầu xuống hôn cô.

Một nụ hôn đầy sự bịn rịn, ướt át, đi thẳng vào sâu trong trái tim cô. Ấm áp, ngọt ngào, tim cô đập liên hồi.

.....................

Ngày hôm sau.

Trời còn chưa sáng hẳn, Cô nghe thấy tiếng chuông điện thoại. Cô thấy rất mệt, không muốn mở mắt ra.

Đêm hôm qua ngủ muộn, ngủ chưa được mấy tiếng đồng hồ. Một lúc sau, chuông điện thoại đã tắt, anh vuốt nhẹ má cô,

 "HaYoonie?"

"Vâng?" Cô vẫn lim dim, chưa thực sự tỉnh giấc.

Anh cúi đầu xuống nhìn cô, khuôn mặt tỏ vẻ bất lực, 

"Năm giờ rồi."

"?"

 Cô vẫn chưa tỉnh nổi, mắt vẫn nhắm chặt. Anh nhắc,

 "Em nhờ Jiho đặt máy bay chuyến 6h30 sáng đấy. Giờ mà không dậy ngay chắc không kịp mất."

"A."

 Nghe đến chữ "máy bay", Cô liền giật mình tỉnh dậy. Cô bật dậy nhanh chóng, nếu không phải do Yoongi nhanh trí tránh ra chỗ khác thì cô đã va thẳng vào mũi anh rồi.

Nhìn bộ dạng của anh, cô đang xoay người bỗng phải phì cười. Yoongi bất lực, một tay ôm lấy eo cô, một tay xoa cằm cô, 

"Đồ đáng ghét nhà em."

HaYoon gãi trán, rồi hơi rúc đầu vào cổ anh nũng nịu, nhẹ nhàng nói, 

"Anh ngủ thêm một lúc nữa đi, em đi tắm rồi đi luôn, lát đi em không gọi anh nữa nhé."

"Để anh tiễn em ra sân bay."

"Không cần đâu, giờ vẫn còn sớm lắm, anh ở lại ngủ thêm một lúc nữa đi, em tự gọi xe đi cũng được." 

Ngày hôm nay anh vẫn còn rất nhiều việc chưa giải quyết hết, phải dậy sớm như vậy, cô thấy không đành lòng.

"Làm như anh nói đi." Yoongi không để cho cô có thể đàm phán với anh.

Hiểu tính anh, Cô cũng không cố nói thêm. Cô cũng không chần chừ thêm phút nào nữa, vội vàng chui ra khỏi chăn.

........................................

Ngồi trên máy bay 2h đồng hồ, trở lại thành phố thân quen.

Cô nhớ lại vài ngày trước đây, khi rời đi, cảm giác lúc đó là hiu quạnh, lạc lõng. Vậy mà giờ đây, cũng vẫn là nơi này, cô lại thấy tâm trạng mình thật khoan khoái.

.......

Sau đó, HaYoon sắp xếp đồ đạc rồi mới đi đến khách sạn. Cô đi gặp chủ nhà, nhanh chóng quyết định về việc thuê phòng, từ sáng cho đến hai giờ chiều, cô loay hoay dọn dẹp vệ sinh.

Nhìn thấy sắp đến lúc phải ra sân bay, cô vội vàng chuẩn bị, nhanh chóng ra khỏi nhà.

Lúc đến sân bay, cô nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc từ phía xa. Cô ngạc nhiên, hơi sững lại, rồi bước về phía đó.

"Bố ơi." Cô gọi, cách xưng hô vẫn không hề thay đổi.

JungWoo quay lại, nhìn thấy cô, ông thở phào nhẹ nhõm. Có nhiều điều muốn nói, nhưng đến cuối không ai nói gì cả. Cô mỉm cười,

"Con nghe JungWon nói, anh ấy và Choi Aera đã chọn được ngày đẹp rồi."

Ông JungWoo cảm thấy như mình mắc nợ,

"Là bố không để cho con chăm sóc bố, khiến con cảm thấy tủi thân."

"Bố à, bố đối xử với con rất tốt mà. Thật sự, hai năm nay, bố đối xử với con, với gia đình con rất tốt, con sẽ nhớ mãi trong lòng." Cô cười nói.

"Đáng tiếc giờ con không còn là người nhà họ Jung nữa rồi".

Ông với đôi mắt của một người đã từng trải qua rất nhiều sóng gió cuộc đời, nhìn cô bằng ánh mắt trìu mến,

"Do bố năm đó một mực làm theo ý mình, mới khiến con phải ở lại nhà họ Jung thêm hai năm. Nếu không, bây giờ con đã kết hôn với người khác, đã rất hạnh phúc rồi."

Cô lắc đầu, "Ai cũng đều có số mệnh hết cả, điều gì phải đến cũng sẽ đến, hai năm vừa qua không phải là lãng phí với con, con đã trưởng thành rồi. Ít nhất con cũng biết, tình yêu không hề đơn giản như bản thân vẫn nghĩ."

"Con có thể khoan dung như vậy, trong lòng bố thấy thanh thản rất nhiều. Hai năm qua, bố không có gì cho con cả, 10% cổ phần trước đây bố nói với con, giờ vẫn là của con. Coi như món quà bố dành tặng cho con."

Ông biết HaYoon sẽ từ chối, nên nói thêm:

"Đừng vội vàng từ chối, bố chỉ hy vọng sau khi mẹ con trở về không phải sống khổ sở. Con có số cổ phần này rồi, nhất định cuộc sống của con, của mẹ con và em trai con sẽ tốt hơn."

"Mẹ, mình về nhà trước rồi nói. Bố của JungWon cũng đến rồi."

Cô chỉ đành lảng sang chủ đề khác, dời sự chú ý của mọi người về phía ông JungWoo.

"Đừng nói nhiều như vậy nữa, đem hành lý về trước, tối nay tôi đã đặt một chỗ rất đẹp rồi, tối chúng ta mở một bữa tiệc nho nhỏ để chào mừng bà và JiHyun trở về."

Ông lên tiếng, vô hình trung giải vây cho HaYoon.

"Không cần phải phức tạp vậy đâu."

Mẹ cô nhìn ông một cái,

"Ông cũng biết là bà ChoHee luôn canh cánh trong lòng về chuyện của tôi mà, tiệc tùng thì thôi đi."

"Vâng, mẹ à, con đã chuẩn bị xong phòng ở rồi, giờ con đưa mẹ và em đi xem nhé."

HaYoon thực sự không muốn ăn cơm với Jung gia. Lúc trước chưa chia tay thì còn đành chịu. Giờ cô đã không còn mối quan hệ nào với người nhà họ Jung nữa, ngồi cùng một bàn thật sự thấy rất ngại.

"Vậy cũng được, cả nhà bà cũng hiếm có cơ hội đoàn tụ, tôi cũng nên biết ý một chút."

Ông cũng không miễn cưỡng, cười khổ:

"Nhưng dù gì cũng để cho tôi đưa mọi người về chứ?"

Bà HaeYoung còn định từ chối thì ông đã kéo hành lý đi ra ngoài rồi.

Ông đi trước một bước, vẫn thấy bà  còn đứng nguyên ở chỗ cũ, ông bèn nói:

"Nếu bà muốn gọi taxi chắc sẽ phải đứng xếp hàng 2 tiếng đồng hồ đấy, đi thôi, đừng nghĩ nhiều nữa."

Nhìn theo bóng lưng của ông JungWoo, HaYoon chỉ biết thở dài.

Ông si tình bao nhiêu năm như vậy rồi, thật tội cho ông quá. Chỉ tiếc là năm tháng không đợi người.
Hơn nữa...

Tình cảm là thứ trước giờ không thể miễn cưỡng được.

"Mẹ, xe taxi rất chật hẹp, JiHyun ngồi cũng không tiện, chúng ta cứ lên xe của bác đi ạ." Cô khuyên bà.

Bà HaeYoung nhìn cô một cái, không nói thêm gì nữa.

Park JiHyun một tay nắm lấy tay cô, một tay nắm tay mẹ:

"Được rồi, hãy nghe con đi, chúng ta lên xe bác Jung thôi."

Nghe con trai nói vậy, bà liền gật đầu. Bà thân mật một tay kéo tay con trai, tay kia vỗ vào vai cậu, cười nói:

"Được, vậy nghe lời JiHyun của chúng ta."

Lúc mẹ cười thật xinh đẹp hết sức, như đóa hoa hàm tiếu rạng rỡ dưới nắng, nhất là lúc bà nói năng dịu dàng càng khiến cho người ta cảm thấy ấm áp.

Nhưng...

Lúc này, trong mắt Park HaYoon thì đó lại có phần chua chát.

Những dịu dàng ấm áp và cả nụ cười này vốn đã là thứ rất hiếm hoi, quý giá với cô rồi. Sau vụ tai nạn của JiHyun thì lại càng ít ỏi hơn nữa.

JiHyun bất giác nhìn cô một cái, quả nhiên thấy trong mắt cô sự chua xót và ngưỡng mộ, liền kéo cô, nói:

"Chị đến đẩy xe cho em với. ngồi máy bay lâu như vậy em mệt quá, không muốn tự mình đẩy bánh xe nữa."

HaYoon vừa nghe thấy cậu nói mệt liền làm theo ngay, vô hình trung cô đã chuyển sự chú ý về phía cậu.

Cô xót em trai, vội vàng đi vòng ra phía sau đẩy xe cho cậu.

Bà không nói gì, nhìn hai chị em thân tình như vậy, bà có vẻ nghĩ ngợi gì đó.

Thực sự mà nói, Park HaYoon cũng là con gái ruột của mình, nhưng...
đồng thời cũng là cơn ác mộng của bà.

Bệnh tim bao năm rồi, luôn đè nặng lên tim bà, thỉnh thoảng lại xuất hiện trong giấc mơ của bà, giày vò bà. Cứ mỗi lần như vậy thì thái độ của bà với cô không tốt lên được. Nhất là sau tai nạn của JiHyun...

.......................

Trên đường đi.

Bà ngồi ở ghế lái phụ, đột nhiên quay đầu lại, nhìn HaYoon hỏi:

"JungWon rất bận à?"

Cô đang nghe bài hát mới của JiHyun, nghe thấy câu hỏi của mẹ thì mặt biến sắc, còn chưa kịp trả lời thì ông Jung đã nói hộ:

"Ừm, gần đây công ty rất nhiều việc mà sức khỏe của tôi lại không được tốt, nên mới san nhiều việc thêm cho nó. Nhưng mà, hôm nay nó vốn là muốn đến, tôi bảo nó ở lại công ty rồi."

Cô không nói gì chỉ cúi đầu xuống.

Cũng đúng.

Ngày kết hôn sắp đến gần rồi, JungWon bây giờ hẳn là bận tối mắt tối mũi.

JiHyun là người làm nghệ thuật, cậu ấy tinh tế hơn một chút, nhìn sắc mặt HaYoon, khẽ hỏi:

"Chị không sao chứ?"

"Không sao." Cô lắc đầu.

"Về nhà rồi nói."

Cậu không nói gì nữa, chỉ nhìn sâu vào cô một cái, ánh mắt biểu thị sự quan tâm sâu sắc mà cậu dành cho cô khiến lòng cô cảm thấy ấm áp hơn. Cô khoác tay cậu, dựa vào vai cậu, mỉm cười nhìn ra ngoài cửa sổ.

Thực ra...

Cô thật sự rất hạnh phúc.

Cô có JiHyun, có mẹ, còn có... Min YoonGi lúc này đang ở một thành phố khác...

Hii Quýt trở lại rồi đây.

Cả nhà đọc truyện cho Quýt xin một bình chọn và cmt cho Quýt lấy động lực đăng chương mới nhé🙆‍♀️

#_quytcuameo

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro