Chương XXVI
Đột nhiên anh lặng lẽ hỏi một câu:
"Giữa chúng ta liệu có phải là bong bóng không?"
"...Uhm." Cô mông hồ nói.
"Vừa nãy trong điện thoại em nói quan hệ giữa chúng ta giống như bong bóng, khẽ chạm một cái, có thể sẽ vỡ tan."
Dưới ánh đèn, HaYoon nhìn rõ được mây mù tích tụ nơi đáy mắt anh.
Giống như, giữa hai người họ sẽ thực sự giống những gì cô nói, lúc nào cũng có thể rạn vỡ...
Trái tim, đột nhiên quặn đau, giống như bị kim chích vậy.
Cô không biết nên trả lời anh như thế nào, chỉ theo bản năng giơ tay ra nắm lấy bàn tay anh, ngón tay, nắm chặt lấy ngón tay anh.
Tròng mắt anh cau lại, một giây sau, nụ hôn cuồng nhiệt đột nhiên che lấp lại.
Bờ môi mỏng, dính chặt lấy môi cô.
Hơi thở dồn dập, nụ hôn gấp gáp. Không biết có phải do bản thân mình suy nghĩ nhiều hay không, anh càng thể hiện như vậy, sự bất an trong lòng cô lại càng lớn hơn.
Anh của ngày hôm nay...
Thật là khác.
Hôn tới mức đôi môi sung mọng lên anh mới thở hổn hển buông cô ra.
Đôi môi mỏng, vẫn lưu luyến trên bờ môi của cô, có chút run rẩy.
Ngưng tụ vào ánh mắt của cô, sâu sắc như vậy, tình ý sâu đậm như vậy
"Dù cho giữa chúng ta có phải là bong bóng hay không, có tan vỡ hay không, Park HaYoon, chỉ cần anh còn sống, anh sẽ giữ chặt em! Hãy nhớ kỹ lời anh nói ngày hôm nay! Sau này, chúng ta đều không có đường lùi đâu!"
Tương lai...
Cho dù có rơi vào đường cùng, cho dù con đường phía trước của nhau có sâu vạn trượng, ở bên nhau chỉ là dày vò nhau thì anh cũng tuyệt đối không buông tay.
Lời của anh, bá đạo, cường thế, mang theo sự chiếm hữu mãnh liệt, lại càng giống như lời tuyên bố.
Khiến trái tim cô, run rẩy, trở lên nồng nhiệt và cuộn trào.
Cô không biết những biến chuyển trong trái tim anh, có điều những bất an và hoảng loạn vừa chiếm cứ trong đáy lòng cô trong chốc lát đã bị câu nói này của anh quét đi sạch sẽ.
Cô liếm mép tinh nghịch, gật đầu rồi hứa:
"Được, em sẽ không rút lui. Nhưng, mẹ và em trai em nói, muốn được gặp anh..."
Min Yoongi ngạc nhiên, ánh mắt anh hơi bối rối.
"Có tiện cho anh không? Nếu anh có thời gian, em cũng muốn đưa anh về gặp họ."
HaYoon nhìn vào ánh mắt anh, thấy anh yên lặng, cô nghĩ mình đang làm khó anh, liền nói thêm:
"Đương nhiên, không có gì phải vội vàng cả. Thôi anh đi giải quyết nốt công việc đi."
Min Yoongi rất muốn nói gì đó, cho đến lúc cuối, anh chỉ nói:
"Sau này nhất định sẽ có cơ hội."
..................
Ở phía dưới lầu.
Hai người đang nói chuyện với nhau. Bà Park HaeYoung đang mặc đồ ngủ, tay cầm cốc bước ra từ phòng ngủ.
Giấc mơ vừa rồi đã làm bà tỉnh giấc, không thể nào ngủ tiếp được. Bà thấy bí bách ở trong lồng ngực.
Rót cho mình một cốc nước, mở cánh cửa ban công, bước ra ngoài hít thở. Cơn gió buổi tối mát rượi, bà hơi nép mình lại, nhìn xuống phía dưới lầu, có thấp thoáng bóng dáng của hai người rất quen.
Thân hình nhỏ nhắn kia, bà vừa nhìn là đã nhận ra ngay.
Thế nhưng...
Người đàn ông đứng đối diện kia...
Bóng đèn chập choạng, ở khoảng cách tương đối xa, bà nhìn không rõ bóng dáng kia là ai...
Thế nhưng...
Thân hình to lớn, tỏa ra một phong thái rất cao quý, rất thu hút ánh nhìn của người đối diện.
Khoảnh khắc đó, bà thấy bỗng thấy một cảm giác thật xôn xao.
Suy nghĩ xa xôi kia, bỗng chốc lại gợi lại một dòng sông ký ức trong bà...
Bà bất giác nắm chặt lấy chiếc cốc ở trong tay, ngón tay bà run lên. Một lúc lâu, bà chỉ nhìn về phía hai bóng dáng kia, nhìn không rời mắt...
Bà hoảng hốt, như nhìn thấy bóng dáng của chính mình với người thanh niên kia hai mươi năm trước....
Cho đến nay, bà đã già đi nhiều rồi; còn người thanh niên kia... bây giờ không biết đang ở đâu?
............................................
HaYoon và Yoongi tạm biệt nhau, lúc về đến phòng, thấy đèn ở phòng khách sáng.
Cô đi một vòng quanh nhà ngó nghiêng, thì thấy một dáng người đang đứng bất động phía ngoài ban công, cô nhẹ nhàng đặt chùm chìa khóa xuống, rón rén bước tới, khẽ khàng hỏi:
"Mẹ, sao mẹ lại ra ngoài hóng gió thế? Mẹ thấy trong người không khỏe sao?"
Nghe thấy có tiếng động, bà sực tỉnh, bình tĩnh dụi dụi mắt, rồi mới quay người lại.
Bà cố gắng che giấu cảm xúc của mình, thế nhưng, Cô rất nhanh chóng phát hiện khóe mắt bà đỏ hoe.
Cô hơi sững lại, dù sao việc này cũng khiến cô thấy bất ngờ.
Trong kí ức, kể từ khi biết để ý mọi chuyện, cô đã thường xuyên nhìn thấy mẹ lén lau nước mắt.
Hồi nhỏ, có một lần cô đã tò mò hỏi có phải do mẹ nhớ bố không, thế nhưng, câu hỏi này đã khiến mẹ cô không kiềm chế được cảm xúc, kết quả là đã cho cô bạt tai.
Cái bạt tai, khiến HaYoon nhớ mãi trong lòng.
Kể từ ngày đó, cô hiểu rằng, trước mặt người mẹ cả đời chưa từng kết hôn, "bố" là từ phải tránh tuyệt đối.
"Mẹ, mẹ lại thấy khó chịu sao?"
Vì thế, ngay lúc này, dẫu biết rõ rằng mẹ đang có tâm sự, nhưng cô vẫn ngoan ngoãn không hỏi quá nhiều.
Bà hít một hơi dài, để tâm trạng bình tĩnh lại, rồi mới lắc đầu nói: "Mẹ không sao."
Vừa nói, bà vừa bước vào trong.
Cô với tay đóng cửa ra ban công lại rồi đi vào theo, Bà đột nhiên quay lại, nhìn cô rồi hỏi:
"Vừa lúc nãy, ở phía dưới lầu.. người đó là ai vậy?"
Cô sững sờ, HaYoon lúng túng nhìn bà,
"Mẹ đều nhìn thấy hết rồi sao?"
Chắc không phải vậy chứ.. Vừa nãy bọn họ hôn nhau, mẹ cũng nhìn thấy sao?
Oh! Đúng là xui xẻo quá mà!
"Đó là anh chàng tài giỏi mà con vẫn nhắc đến sao?" Bà đặt chiếc cốc xuống, quay sang hỏi con gái.
"Vâng. Bởi vì hôm nay cũng muộn rồi, nên anh ấy không lên chào mẹ. Con cũng vừa nói với anh ấy về việc đến gặp mẹ, anh ấy không hề từ chối."
Tuy nói là vậy, thế nhưng, trong lòng cô bỗng có điều gì đó băn khoăn.
Là do cô tưởng tượng sao?
Tuy anh không trực tiếp từ chối, thế nhưng, đối với việc về ra mắt gia đình, rõ ràng anh không hứng thú lắm.
Tại sao chứ?
"Tuy nhìn không rõ, thế nhưng, mẹ cảm giác cậu ấy là một người không tệ đâu. Có thời gian thì đưa cậu ấy về đây chơi."
Lời nói của mẹ, khiến Cô rất ngạc nhiên.
Có lẽ do những tổn thương tình cảm của thời thanh niên, vì thế mẹ cô rất ít khi đưa ra những lời nhận xét trực tiếp về các chàng trai, càng không nói đến một chàng thanh niên lạ mặt.
Cô cười vui vẻ, "Vâng, nhất định ạ!"
"Mẹ, mẹ nghỉ ngơi sớm đi ạ, sáng sớm mai phải đến bệnh viện rồi."
Bà gật đầu, "Mẹ biết rồi, hôm nay con cũng mệt rồi, ngủ sớm đi."
Tuy chỉ là một câu nói rất đơn giản, nhưng HaYoon vẫn cảm nhận được sự quan tâm từ mẹ, cô thấy rất vui.
Cảm giác được ở bên gia đình thật tuyệt.
...............
Ngày hôm sau.
Ở bệnh viện.
Từ sáng sớm, hai chị em cô đã đến bệnh viện để lấy số thứ tự cho mẹ.
Trong bệnh viện, lúc nào cũng là hàng dài xếp hàng chờ đợi. Lấy số thứ tự để khám bởi chuyên gia thì chờ hai giờ đồng hồ là chuyện rất bình thường, thế nhưng, kết quả bọn họ chỉ chờ có 5 phút là được lấy được số.
Tại sao lại vậy nhỉ?
Lúc này, nếu bạn đang xếp hàng, một cậu thanh niên tội nghiệp ngồi trên xe lăn, với nụ cười tươi, ánh mắt sáng ngời xếp hàng phía sau bạn, nếu bạn không nhường cho cậu ấy lên trước, chắc chắn bạn sẽ cảm thấy rất áy náy, đêm về ngủ không ngon giấc.
HaYoon nhìn bảng số thứ tự, véo một cái vào mặt cậu em trai,
"Cục cưng của chị! Sau này có đi khám bệnh gì đi chăng nữa thì chị cũng đưa em đi theo."
"Nói gì vậy? Sau này không ai được phép có bệnh gì hết." Cậu không ngừng xoa mặt, "Cứ suốt ngày bắt em dùng điệu cười này để đánh vào lòng thương hại của người khác, em cũng thấy mình có lỗi quá."
"Không phải họ thương hại em đâu, là họ thấy em đẹp trai quá đấy." Cô đính chính lại, cô không thích dùng hai từ "thương hại" với em mình.
Sao Park JiHyun lại không hiểu cơ chứ?
Không để chị mình phải thấy áy náy, khuôn mặt khôi ngô bỗng nở nụ cười, "Em biết rồi, em rất đẹp trai. Chị vào trong với mẹ đi, em ở đây chờ mọi người."
"Được."Cô không yên tâm, vẫn nhắc nhở em, "Em ở đây cẩn thận nhé."
............................
Bận rộn hết một buổi sáng, tất cả các xét nghiệm, kiểm tra coi như đã làm xong hết, giờ chỉ cần chờ vài ngày nữa rồi quay lại bệnh viện để lấy kết quả.
Buổi trưa, Cô đẩy xe cho JiHyun, đi bên cạnh là mẹ, lúc đi qua vườn hoa bệnh viện, chuẩn bị bước ra cổng.
Đột nhiên...
"Mẹ, kết quả xét nghiệm của mẹ ở chỗ giáo sư Lee, bây giờ qua đó lấy nhé. Mẹ yên tâm, không có vấn đề gì đâu!"
Âm thanh này...
Ấm áp, nhẫn nại, đầy sự khích lệ.
Là Yoongi!
HaYoon ngẩng đầu lên nhìn, ở một khoảng cách vừa phải, cô thấy Yoongi đang đỡ một người phụ nữ ở phía trước họ.
Cô không nhìn rõ mặt của người phụ nữ này, chỉ nhìn thấy một bóng dáng gầy guộc. Tóc buộc cao, một bóng dáng khoan thai trong chiếc áo lụa xanh ngọc, dáng người nhỏ nhắn ấy toát lên một vẻ cao quý.
Đây là mẹ của anh sao?
Cô suy nghĩ, không biết nên cô chào hỏi trong tình huống này không. Mẹ của hai người đều đang ở đây!
Trong lúc vẫn đang phân vân với những suy nghĩ này, cô bỗng nghe thấy tiếng thở hổn hển phía bên cạnh. Sau đó là tiếng gọi của JiHyun, "Mẹ, mẹ không sao chứ?"
Cô quay sang, thấy sắc mặt mẹ mình trắng bệch.
Có vẻ như bà đang rất tức ngực, tay đập liên hồi vào đấy, thế nhưng, dường như cơn đau này vẫn đang hành hạ bà, khiến bà đập ngày càng mạnh hơn.
Từng ngón tay nắm chặt lại, bà mím chặt môi, nhìn sắc mặt của bà nhợt nhạt đến mức dường như có thể ngất đi bất cứ lúc nào.
HaYoon sợ hãi, vội vàng đỡ mẹ, "Mẹ, mẹ không sao chứ?"
Mặt Cố Vân La lúc này trắng bệch, bà không nói được một câu nào. Ánh mắt cứ nhìn về phía trước, dường như là nhìn về phía bóng dáng của người phụ nữ đang đi ở phía trước.
Cô cau mày lại.
Cô và em trai nhìn nhau, ánh mắt của cả hai như không hiểu chuyện gì đang xảy ra ở đây.
Là bản thân mình tự nghĩ ra sao? Vì sao cô lại cảm thấy mẹ cô sở dĩ bị kích động như vậy, là vì nhìn thấy mẹ của Yoongi ở phía trước?
"Mẹ?" Park Jihyun khẽ gọi mẹ.
Bà bỗng giật mình, lúc này, khóe mắt bà đã hơi ửng đỏ.
Ánh mắt chất chứa sự đau đớn, thù hận, thậm chí là sự hằn học.
Bà nắm chặt vào quần áo, rồi sau đó, không nói năng gì, quay người bước đi. Bước chân vội vã, hoảng loạn, như có ai đó ở đằng sau đuổi theo bà.
Cô hơi sững người, quay lại nhìn Min Yoongi và bóng dáng người phụ nữ đang đi cạnh anh, có gì đó không rõ ràng, thế nhưng, giác quan thứ sáu của phụ nữ khiến cô có một dự cảm không mấy tốt đẹp.
Hii Quýt trở lại rồi đây. Đọc đến đây chắc cả nhà nghe thoang thoảng sắp có mùi drama rùi phải hum :))
Cả nhà đọc truyện cho Quýt xin một bình chọn và cmt cho Quýt lấy động lực đăng chương mới nhé🙆♀️
#_quytcuameo
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro