Chương XXVII
“Mẹ, kết quả xét nghiệm của mẹ ở chỗ giáo sư Lee, bây giờ qua đó lấy nhé. Mẹ yên tâm, không có vấn đề gì đâu!”
Âm thanh này...
Ấm áp, nhẫn nại, đầy sự khích lệ.
Là Yoongi!
HaYoon ngẩng đầu lên nhìn, ở một khoảng cách vừa phải, cô thấy Yoongi đang đỡ một người phụ nữ ở phía trước họ.
Cô không nhìn rõ mặt của người phụ nữ này, chỉ nhìn thấy một bóng dáng gầy guộc. Tóc buộc cao, một bóng dáng khoan thai trong chiếc áo lụa xanh ngọc, dáng người nhỏ nhắn ấy toát lên một vẻ cao quý.
Đây là mẹ của anh sao?
Cô suy nghĩ, không biết nên cô chào hỏi trong tình huống này không. Mẹ của hai người đều đang ở đây!
Trong lúc vẫn đang phân vân với những suy nghĩ này, cô bỗng nghe thấy tiếng thở hổn hển phía bên cạnh. Sau đó là tiếng gọi của JiHyun,
“Mẹ, mẹ không sao chứ?”
Cô quay sang, thấy sắc mặt mẹ mình trắng bệch.
Có vẻ như bà đang rất tức ngực, tay đập liên hồi vào đấy, thế nhưng, dường như cơn đau này vẫn đang hành hạ bà, khiến bà đập ngày càng mạnh hơn.
Từng ngón tay nắm chặt lại, bà mím chặt môi, nhìn sắc mặt của bà nhợt nhạt đến mức dường như có thể ngất đi bất cứ lúc nào.
HaYoon sợ hãi, vội vàng đỡ mẹ,
“Mẹ, mẹ không sao chứ?”
Mặt bà Park HeeYoung lúc này trắng bệch, bà không nói được một câu nào. Ánh mắt cứ nhìn về phía trước, dường như là nhìn về phía bóng dáng của người phụ nữ đang đi ở phía trước.
Cô cau mày lại.
Cô và em trai nhìn nhau, ánh mắt của cả hai như không hiểu chuyện gì đang xảy ra ở đây.
Là bản thân mình tự nghĩ ra sao?
Vì sao cô lại cảm thấy mẹ cô sở dĩ bị kích động như vậy, là vì nhìn thấy mẹ của Yoongi ở phía trước?
“Mẹ?”
Park Jihyun khẽ gọi mẹ.
Bà bỗng giật mình, lúc này, khóe mắt bà đã hơi ửng đỏ.
Ánh mắt chất chứa sự đau đớn, thù hận, thậm chí là sự hằn học.
Bà nắm chặt vào quần áo, rồi sau đó, không nói năng gì, quay người bước đi. Bước chân vội vã, hoảng loạn, như có ai đó ở đằng sau đuổi theo bà.
Cô hơi sững người, quay lại nhìn Min Yoongi và bóng dáng người phụ nữ đang đi cạnh anh, có gì đó không rõ ràng, thế nhưng, giác quan thứ sáu của phụ nữ khiến cô có một dự cảm không mấy tốt đẹp.
“JiHyun, em ở yên đây một lát nhé, chị ra xem mẹ thế nào.”
Cô dặn dò em, rồi nhanh chóng đuổi theo mẹ.
Phía bên kia...
Âm thanh này, cũng đột nhiên lọt vào tai. Min Yoongi quay đầu ra, nhìn thấy bóng người đã chạy về phía xa.
Anh nhìn xung quanh, hình ảnh một cậu thanh niên tuấn tú đang ngồi xe lăn đập vào mắt anh.
JiHyun nhìn thấy ánh mắt của người kia đang hướng về phía mình, cậu lễ phép mỉm cười. Anh giật mình, vô thức nắm chặt lấy tay mẹ, ánh mắt anh hiền lành.
Nếu đúng như những gì HaYoon đã nói....
Chàng thanh niên kia, đúng là có điểm gì đó giống với mình.
Không, để mà nói giống với mình, đôi mắt kia giống với Choi Aera hơn...
Hoặc có thể nói...
Cậu ấy nhìn hơi giống bố!
“Yoongi, con đang nhìn gì thế?”
Mẹ anh bà Lee BonHwa nhìn thấy con mình đang đứng thất thần, liền khẽ gọi, rồi nhìn theo hướng ánh mắt của con.
Min Yoongi kinh ngạc.
Bệnh tình của mẹ mới ổn định được một chút, chắc chắn sẽ không chịu nổi một sự xúc động nào cả.
Đến Choi Aera cũng không được xuất hiện trước mặt bà, huống chi là bây giờ...
“Mẹ, mẹ đừng nhìn, toàn thứ linh tinh ấy mà.”
Min Yoongi bình tĩnh đánh lạc hướng ánh mắt của mẹ, rồi anh lại loay hoay ngoái nhìn về phía JiHyun.
Phía kia vẫn là nụ cười ấy, thế nhưng, nụ cười tươi sáng ấy in sâu vào ánh mắt Min Yoongi, như có hàng trăm mũi kim, rất nhức nhối.
Cuối cùng, anh từ từ quay đi, đỡ lấy mẹ bước đi.
Cười nói: “Đi thôi mẹ ơi, chúng ta về nhà nhé. Bà đã cẩn thận tìm mua cho mẹ một căn hộ lớn, mẹ đi xem có thích không.”
“Vậy là, từ giờ chúng ta sẽ ở cùng nhau sao?”
“Dĩ nhiên rồi ạ!”
“Con không bỏ rơi mẹ nữa chứ? Yoongi, mẹ không muốn quay lại bệnh viện đâu... Mẹ không muốn đâu...”
Giọng nói của bà chất chứa đầy sự ám ảnh, sợ hãi với nơi này.
Min Yoongi thấy tim mình nghẹn ngào, anh gồng mình, đỡ mẹ chặt hơn, nhẹ nhàng hứa,
“Sẽ không có chuyện đó đâu, mẹ, mẹ sẽ không phải quay lại đây đâu! Mẹ hãy tin con!”
................................................
Park JiHyun là một người thông mình. Ánh mắt đầy ẩn ý của người đàn ông lạ mặt kia, anh cảm nhận được rất rõ.
Vẫn nhìn theo bóng dáng của hai người đi phía xa, cậu cố nhớ lại xem trong quá khứ mình có đắc tội gì với một trong hai người họ không, thế nhưng, cậu không hề có bất cứ kí ức gì về chuyện này.
Vẫn đang miên man suy nghĩ, bỗng điện thoại đổ chuông.
Vừa kề lên tai đã nghe thấy giọng chị mình từ điện thoại vang ra, “JiHyun, em đi đến cổng Bắc, chị với mẹ đang ở đây.”
“Mẹ không sao chứ ạ?”
Cô hơi thở dài, giọng nói nhỏ, “Có vẻ như không được ổn lắm.”
“Để em qua đó xem sao.”
Cậu cúp máy, điều khiển xe lăn về phía cổng Bắc..
...............................
Về đến nhà, mẹ cô liền đi vào phòng ngủ, cô cũng đi theo, nhưng bị mẹ gạt đẩy ra ngoài.
“Con đừng đi theo mẹ!”
Bà mặt lạnh lùng, thái độ như không phải là đang nói chuyện với con gái, thậm chí không bằng một người lạ mặt, bà lớn tiếng quát mắng,
“Giờ mẹ không muốn nhìn thấy con, càng không muốn nói chuyện với con!”
Cô đượm buồn, cảm thấy tổn thương.
“Mẹ!”
Jihyun thấy thương chị, cảm thấy rất bất bình trước thái độ của mẹ.
Cô những tưởng bản thân đã quen với điều này, thế nhưng, đến giờ, cô vẫn thấy buồn, giống như bị nhồi vào trong chiếc kẹo bông vậy.
Cô đột nhiên nắm chặt lấy tay cậu, ra hiệu bảo cậu yên lặng.
Cửa phòng ngủ đã sập lại. Phía bên ngoài, chỉ còn lại hai chị em.
“Chị...” Cậu không biết phải an ủi chị thế nào.
Cô vuốt nhẹ chỗ tóc trên vai, cố gắng gượng cười, tỏ vẻ bình thản,
“Không sao đâu, chị không yếu đuối như vậy đâu. Hơn nữa, tâm trạng của mẹ đang không tốt, đấy là chuyện dễ hiểu thôi mà.”
Cô đẩy xe cho em trai vào trong phòng,
“Buổi trưa muốn ăn gì nào, nói cho chị biết. Lâu lắm rồi chưa vào bếp, làm món gì ngon ngon cho em thưởng thức nhé.”
“Chị à, chị đã bao giờ thắc mắc vì sao mẹ bỗng nhiên lại trở nên bất thường như vậy không?”
Cô nhìn em trai,
“Em cũng giống chị, cũng cảm thấy vì người ở phía trước mặt đó sao?”
Cậu gật đầu xác nhận.
Tâm trạng cô, bỗng nhiên hơi trùng xuống. Giữa mẹ và Min phu nhân, có chuyện gì khúc mắc đằng sau sao? Sợ rằng có điều gì đó không thể hóa giải được.
“Có phải chị quen bọn họ không?”
Cậu hỏi thêm. Vừa nãy trong bệnh viện, dáng vẻ nửa muốn ra chào nửa không của cô không thoát khỏi ánh mắt của cậu.
“Em lúc nào cũng nhanh nhạy và để ý mọi chuyện, chị biết chị không giấu được em.”
Cô ngồi xuống sofa, nhìn thẳng vào mắt em trai mình,
“Em cảm thấy... người đó thế nào?”
“Anh ấy là người chị yêu sao?”
Cậu lạnh lùng hỏi.
“Suỵt!”
Cô giật mình, liếc mắt nhìn về phía cánh cửa đang đóng kia, ngón tay che lên miệng.
Cậu nhớ lại ánh mắt đầy ẩn ý kia, cậu bỗng cau mày lại,
“Chị à, em không hiểu gì về anh ấy, nên em không có nhận xét gì. Thế nhưng, việc này tốt nhất chị không nên để cho mẹ biết. Tuy không biết chuyện gì đã khiến cho mẹ ra nông nỗi này, thế nhưng em đoán mẹ nhất định sẽ không đồng ý chuyện hai anh chị.”
Lời nói của cậu, bỗng đánh trúng suy nghĩ của cô.
Cô cảm thấy có gì đó bất an, cô hơi mím môi, một lúc sau mới khẽ nói, “Ừ, chị biết rồi..”
Ở bên này.
Khách sạn IP.
Một cô gái dung mạo xinh đẹp bước vào khách sạn, đi thẳng lên tầng hành chính.
“Kim tiểu thư”.
Vừa thấy sự xuất hiện của cô, trợ lý của Lão Phu Nhân ngay lập tức chào hỏi, thái độ cung kính lễ phép như đang tiếp đón phu nhân của Tổng Tài vậy.
“Chào cô, tôi và chủ tịch có hẹn ăn trưa”. Kim JiEun nói.
“Chủ tịch đang ở trong phòng đợi tiểu thư đấy ạ”.
Cô định đưa tay gõ cửa, vừa chạm vào cửa thì phát hiện cửa không đóng hẳn, vẫn còn một khe hở.
Cô định cất lời, nhưng còn chưa kịp thốt ra thì đã nghe thấy giọng Lão Phu Nhân nghiêm nghị ra lệnh:
“Thiết kế của dự án mới đã gần như hoàn thiện rồi, nói với bên đấy, bảo cậu ấy gọi Park HaYoon về, ở đây không cần đến cô ta nữa."
“Chủ tịch đang lo nếu phu nhân đến khách sạn sẽ chạm mặt cô ấy sao?”. Thư kí hỏi.
“Ừm”.
Trong lời nói của Lão Phu Nhân đều không giấu được sự lo lắng.
“BonHwa khó khăn lắm mới xuất viện được, nếu như bị kích động như vậy một lần nữa, chắc chắn sẽ ầm ĩ đến long trời lở đất. Tôi già rồi, không chịu đựng nổi những dày vò như vậy của đám con cháu, đến giờ phút này, chỉ mong sao cái nhà này được yên ổn thôi.”
“Chủ tịch đừng quá lo lắng. Min Tổng là người có lí trí, lại rất yêu mẹ, cậu ấy chắc chắn biết mình nên làm gì”. Thư kí an ủi Lão Phu Nhân:
“Chẳng phải Chủ tịch hẹn Kim tiểu thư cùng ăn cơm trưa sao? Tôi thấy cũng gần đến giờ rồi đấy ạ.”
Kim Jieun đứng ngoài cửa, trong lòng suy nghĩ vẩn vơ.
Park HaYoon và nhà họ Min rốt cuộc là có vấn đề gì mà đến mức Lão Phu Nhân phải dùng mọi cách để li gián cô ta.
Nếu như….
Để cho cô ta và Min phu nhân chạm mặt, hậu quả sẽ như thế nào? E là, Lão Phu Nhân đối với Park HaYoon chỉ càng thêm phần mâu thuẫn.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Kim JiEun bỗng trở nên sắc nhọn. Trong lòng cô đang có âm ưu tính toán gì đó.
Hii Quýt trở lại rồi đây. Đọc đến đây chắc cả nhà nghe thoang thoảng sắp có mùi drama rùi phải hum :))
Cả nhà đọc truyện cho Quýt xin một bình chọn và cmt cho Quýt lấy động lực đăng chương mới nhé🙆♀️
#_quytcuameo
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro