Chương XXXI
HaYoon ngây người đứng đó, bị anh buông tay, lại trở về dáng vẻ căng thẳng khi nãy, buông thõng bất động.
Khuôn mặt dường như thấy đau rát hơn.
Giống như bị xát ớt lên vậy.
Ngay lúc này, thế giới của anh, chỉ còn lại người mẹ toàn thân đầy vết thương – Người phụ nữ mà anh yêu thương nhất.
Còn cô đứng đó, giống như người thừa, giống như lúc nào cũng sẵn sàng nổ tung phá hoại tình cảm mẹ con họ.
Đột nhiên …
Cô cảm thấy giữa hai người họ, dường như mỗi lúc một xa …
Mỗi lúc một xa …
Cuối cùng sẽ có một ngày, khoảng cách ấy sẽ bị ngăn bởi một đường ngang khó lòng vượt qua.
“Để cô ta đi! Con trai! Hãy để cô ta biến mất, ta không muốn nhìn thấy cô ta!”.
Bà Min trốn trong vòng tay của con trai, nước mắt mỗi lúc một nhiều.
Min Yoongi lấy bả vai ngăn dòng nước mắt của bà:
“ Vâng, con biết rồi.”
Park HaYoon nước mắt lưng tròng, chua xót cười gượng, muốn lặng lẽ rời đi.
“ HaYoon!”
Min Yoongi dường như cảm nhận được, quay lại gọi khẽ một tiếng, ánh mắt đó trộn lẫn đủ loại cảm xúc phức tạp.
Có níu giữ, có chấp nhận, có đau khổ, cũng có áy náy.
Cô vẫn cười, mắt nhòe một lớp sương,
“ Cháu xin phép ra ngoài, để bác bình tâm trở lại. ”
“ HaYoon …”
“ Em không sao.” Dường như để lời nói thêm thuyết phục, cô nói thêm:
“Thật mà, chỉ là vết thương nhẹ, không đau chút nào.”
Chết tiệt!
Sao lại có thể không đau?
Cô càng như vậy, trong lòng anh càng như bị kim đâm.
Nhưng …
Bóng dáng cô lại dần dần biến mất.
Cửa, khép lại trong chớp mắt, cô quay đầu, nhìn chiếc bánh gato cô tự tay làm đặt trên bàn, nến đã cháy hết.
Ánh sáng cuối cùng, cũng vụt tắt.
Đôi mắt cô cũng mất dần trong bóng tối.
…
Kim JiEun nhìn anh nói: “Em đi theo xem sao.”
Không đợi Yoongi trả lời, cô ta đã chạy theo.
………..
Bầu trời, u ám tới nỗi khiến lòng người trĩu nặng.
Lồng ngực như bị nén chặt, khiến cô không tài nào thở nổi.
Từ thang máy bước ra, sợ gặp người quen, cô buộc lại tóc, giấu đi vẻ mặt khó coi của mình. Bước ra khỏi Hannam The Hill, hồi lâu, cô chỉ ngẩn người nhìn đường phố đông như mắc cửi trước mắt.
Muộn thế này, lại trong bộ dạng vô cùng thảm hại, cô có thể đi đâu?
Không có lời giải.
Ngước mặt nhìn lên bầu trời đầy u ám, khóe mắt bỗng nhiên lạnh ngắt, một dòng nước mặn lăn trên má, nhuốm lấy vết thương đau đớn của cô.
Cô thở ra một hơi, muốn xua đi những lo lắng trong lòng, nhưng mà lại chỉ cảm thấy lồng ngực càng ngày càng nặng nề.
“Cô Park!”
Giọng Kim JiEun từ phía sau vọng tới.
Cô ngẩn người, theo bản năng cô lau khô nước mắt trên khóe mắt. Số còn lại, cô hít sâu một hơi, cố kìm nén, nuốt nghẹn lại vào lòng.
Quay người, cố nặn ra một nụ cười.
“Kim tiểu thư.”
JiEun dò xét cô một lượt, cuối cùng tầm mắt dừng lại trên gò má cô, đôi mắt xinh đẹp hơi nheo lại:
“Sưng nghiêm trọng lắm, có cần đi xử lý không? Tôi biết ở phía trước có một phòng khám, tôi đưa cô qua đó?”
“Không cần đâu.” Cô lắc đầu, nhẹ nhàng từ chối ý tốt của cô ta.
“Lát nữa tôi đi qua đó, tôi tự xử lý là được.”
Cô và cô ta suy cho cùng là người lạ, hai người quá thân thiết ít nhiều cũng khiến cô cảm thấy không thoải mái.
Kim Jieun cũng không kiên trì, chỉ gật gật đầu, nói:
“Thực ra hôm nay bác gái đi tới đây cũng là vì tôi. Vốn dĩ tôi muốn cùng bác gái tạo cho Yoongi một sự bất ngờ, giống như mỗi lần sinh nhật trước đây…”
Cô ta như đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình, cười nói:
“Trước đây lúc bác gái vẫn khỏe, tôi thường cùng bác làm bánh sinh nhật cho Yoongi. Lúc anh ấy thổi nến, mỗi lần đều một tay ôm lấy tôi, một tay ôm bác gái, sau đó nói anh ấy là người hạnh phúc nhất trên đời này. Anh ấy thực sự rất yêu mẹ của mình…”
Những lời này, cô ta nói ra rất tự nhiên thoải mái, cứ như không hề để ý vậy. Nhưng mà, HaYoon nghe ra được có vài phần cố ý.
Cô trầm mặc nhìn cô ta, không nói gì.
Jieun dường như sau đó mới bất giác.
“Thật ngại quá, tôi không nên nói những chuyện trước đây với cô. Mặc dù tôi và Yoongi đã kết thúc rồi, nhưng mà tôi cũng khó tránh được việc nhớ lại những chuyện quá khứ. Cô đừng để ý nhé.”
Cô nhẹ nhàng lắc đầu, nụ cười trên mặt không hề bị ảnh hưởng chút nào từ Kim Jieun.
“Tôi chưa từng nghe Yoongi nhắc tới Kim tiểu thư, cho nên bây giờ nghe được những thứ này thấy cũng rất mới mẻ, có thể làm quen Yoongi một lần nữa.
Rõ ràng không ngờ được cô lại tiếp nhận một cách thản nhiên như thế, mặt cô ta khẽ biến sắc.
Cô phải có đủ sự tự tin thì mới có thể không nóng vội, không gấp rút như thế.
Đặt dưới sự so sánh, những lời tuyên bố nóng vội vừa rồi của mình lại có vẻ hơi dư thừa và buồn cười.
Sắc mặt cô ta trở nên khó coi, nhưng mà một giây sau lại được thay thế bằng nụ cười kiên định.
“Nếu như hôm nay tôi biết cùng bác gái tới đây sẽ gây ra hậu quả thế này thì tôi sẽ không tới nữa. Nhưng mà, cô Park, có một vài điều tôi vẫn muốn nói với cô…”
“Uhm, cô nói đi.” HaYoon vẫn an nhiên như cũ.
Nhưng trong lòng đã báo động mãnh liệt.
Với trực giác của một người phụ nữ cô có thể cảm nhận được người phụ nữ này không hề đơn giản như vẻ về ngoài.
“Tôi nghĩ cô cũng nhìn ra, tâm tư của tôi đối với Yoongi từ trước tới giờ chưa bao giờ thay đổi. Tôi cũng giống cô đều hy vọng Yoongi được hạnh phúc.”
Cô im lặng, không hiểu vì cớ gì mà cô ta lại nói những lời này với cô.
Thần sắc cô ta thoáng ngưng lại, ánh mắt hơi di chuyển, có phần sắc bén:
“Cô và Yoongi ở bên nhau sẽ không hạnh phúc đâu.”
Bàn tay buông thõng bên người bất giác siết chặt lại, HaYoon cứ thế nhìn cô ta.
“Tại sao cô lại nói như vậy?”
“Cô là một người phụ nữ đã từng thất bại trong chuyện tình cảm, kinh nghiệm tình trường phong phú hơn tôi. Tôi nghĩ, cô cũng hiểu được chuyện hôn nhân không đơn thuần chỉ là chuyện giữa hai người cô và Yoongi. Đây là chuyện của cả gia đình!”
Jieun chậm rãi nói. Nhắc tới chuyện này, ngữ khí của cô lại cứng hơn không ít.
“Ai cũng có thể nhìn ra, bà nội anh ấy rất thích tôi, có ý muốn cho tôi làm con dâu nhà họ Min. Còn nữa Min phu nhân, đúng là phu nhân rất yêu Yoongi, nhưng tôi tin nếu để Yoongi chọn một người giữa tôi và cô thì cô nghĩ phu nhân sẽ lựa chọn ai?"
Sắc mặt HaYoon đông cứng lại.
Đây mới là mục đích hôm nay cô ta đuổi theo đến đây, muốn bảo cô biết khó mà lui sao?
“Biểu hiện của Min phu nhân ngày hôm nay chính là một điềm báo tốt nhất. Mức độ bà ấy ghét cô e rằng còn vượt xa so với tưởng tượng của chúng ta. Tôi cũng nhìn ra Yoongi quan tâm mẹ mình tới mức nào, cho nên…” Cô ta mỉm cười, nhìn cô.
“Cô nghĩ giữa cô và mẹ anh ấy thì anh ấy sẽ chọn ai?”
Đây vốn dĩ chẳng phải là vấn đề có thể suy xét gì được.
HaYoon vẫn không đáp được lời, cô ta nở nụ cười tươi:
“Cô Park là một người thông minh, tôi nói đến đây chắc cô cũng hiểu. Được rồi, tôi đi vào xem Min phu nhân trước, hẹn lần sau gặp lại.”
Nói xong, Jieun xoay người rời đi.
Nhìn bóng lưng đó, cô hít một hơi thật sâu, cuối cùng cũng có thể chậm chạp đáp trả:
“Những lời này của cô có lẽ cũng có lý, nhưng mà đã yêu rồi, tôi sẽ không lùi bước như vậy. Cho nên…”
Cô ngưng lại.
Bước chân Kim Jieun chững lại, quay đầu lại, HaYoon vẻ mặt kiên định đứng ở đó.
“Sau này, mong chỉ giáo thêm! Tôi nghĩ, chúng ta sẽ còn rất nhiều cơ hội gặp mặt nhau.”
Cho nên…
Lời này rõ ràng là lời khiêu khích trần trụi.
Sắc mặt Kim Jieun lạnh đi, HaYoon dường như không hề phát giác, cô vẫy xe rồi leo lên taxi.
..........................
Trên đường.
Lúc đi ngang qua tiệm thuốc, HaYoon mua một ít thuốc tiêu sung và túi đá chườm lên mặt. Nhưng mà, lúc về đến nhà mặt của cô cũng chẳng đỡ hơn là bao.
Thật không biết lát nữa mở cửa vào nhà phải giải thích thế nào với mẹ và em cô.
Thở dài một hơi, lấy chìa khóa mở cửa, bất giác cô lại nhớ đến cảnh tượng bị kích động vừa rồi của Min phu nhân.
Ngay sau đó, phản ứng của mẹ lúc nhìn thấy bóng dáng của Min phu nhân ở bệnh viện ngày hôm đó cũng lặp đi lặp lại trong đầu cô.
Cô nhớ ông JungWoo đã từng nói cô càng ngày càng giống mẹ cô…
Lẽ nào, người mà Min phu nhân hận như vậy không phải là người khác, chính là…
Cả người cô không khỏi giật mình, cô lắc đầu, không để cho mình tiếp tục nghĩ tiếp nữa. Vặn chìa khóa, xoay mở cửa.
Hello còn ai nhớ Quýt hong:((
Cả nhà đọc truyện đừng quên bình chọn cho Quýt một ☆ và cmt cho Quýt lấy động lực đăng chương mới nhé🙆♀️
Lượt bình chọn càng cao thì Quýt sẽ càng nhanh ra chương mới hơn nhaa
#_quytcuameo
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro