Chương XXXV

“Cô bỏ tay ra”.

Cô ta vùng vằng rút tay ra nhưng không được.

Càng như vậy, Choi Aera càng như muốn phát điên lên, không biết dũng khí từ đâu ập đến, bàn tay loạng quạng sờ thấy bình hoa đặt trong góc, chẳng nghĩ ngợi gì, cô ta đập thẳng chiếc bình hoa vào đầu HaYoon.

“Trời ơi”.

Tất cả mọi người đều hoảng hốt thốt lên.

Cơn đau dữ dội trên đỉnh đầu, mùi máu tanh xộc vào hơi thở, cô bị choáng vài giây.

Ngay sau đó, bước chân cô lảo đảo, loạng choạng và vào người Aera khiến cô ta cũng không đứng vững.

Aera cũng vô cùng hoảng loạn vì hành động của mình, bị cô va phải nên cũng theo cô, ngã quỵ xuống dưới sàn, đập vào những mảnh sứ vỡ tóe tung.

“Trời ơi”.

Lại là một tiếng kêu thất thanh. Tiếng hét lần này có phần kinh ngạc hơn, giọng điệu cũng cao hơn một chút.

HaYoon bị choáng nặng nhưng cũng có thể biết rất rõ máu ở dưới đất đang từ từ chảy ra.

Cô tưởng là mình bị chảy máu, nhưng chỉ bị vài mảnh sành cứa bị thương, chắc không đến nỗi chảy nhiều máu như vậy.

Sau đó…

Là tiếng kêu gào của Choi Aera:

“Đau….đau quá…”

Tiếp nữa….

“Park HaYoon, cô là đồ độc ác! Cô…. Cô nỡ ra tay với một đứa trẻ vô tội!”.

Jung JiWon hoảng loạn, lớn giọng chỉ trích HaYoon, rồi quỳ xuống:

“Chị dâu, chị chịu khó một chút, em gọi xe cấp cứu tới ngay. Sẽ ổn ngay thôi…!”.

Giọng cô ta có chút run rẩy, Aera khóc lóc:

“Cứu lấy con tôi… cứu lấy con tôi”.

Đứa bé..

Cô hoảng loạn, đầu óc trống rỗng.

Khắp nơi đều là cảnh tượng hỗn loạn.

“Chuyện gì xảy ra vậy?"

Một giọng nói trầm trầm bất ngờ xen vào.

Một ánh mắt sắc lạnh nhanh chóng quét qua tất cả, nhìn thấy vết máu loang lổ dưới sàn là rõ. Lại nhìn vết thương trên đầu HaYoon, ánh mắt anh càng thêm lạnh đến sởn gai ốc.

“Học Trưởng”. Jiwon nhìn thấy anh, như vớ được chiếc phao cứu sinh:

“Chị dâu có lẽ xảy thai rồi, xin anh, đưa chị ấy đến bệnh viện!”.

Choi Aera đau đớn dùng ánh mắt cầu cứu nhìn anh, mắt ngấn lệ.

Đối với cô ta, Min Yoongi như không có một chút đồng cảm nào. Thế nhưng, chuyện này không thể khoanh tay đứng nhìn được.

Anh chỉ nhìn Kim Raewon, không
nói gì, rồi bế bổng HaYoon lên.

Kim Raewon hiểu chuyện tiến lên một bước, bế lấy Choi Aera đang ngã trong vũng máu.

…….....

Dựa vào lồng ngực ấm áp quen thuộc, HaYoon không nói bất cứ điều gì, chỉ thấy tủi thân lẳng lặng rơi nước mắt.

Trái tim Min Yoongi như đang bị bóp chặt từng hồi khiến anh đau nhói.

Vết thương trên mặt cô vẫn chưa lành hẳn, hôm nay lại thêm một vết thương nữa trên trán.

Vô cùng chướng mắt.

“Đừng khóc, sẽ không sao đâu.”

“……”.

Cô không nói gì, chỉ có thể gục mặt vào ngực anh, dường như đây là nơi cô có thể an tâm ẩn nấp.

“Anh sẽ kêu bác sĩ khoa sản tốt nhất trong bệnh viện xử lí cho cô ta, nên em đừng tự trách bản thân mình”.

Cho dù cô không nói ra, nhưng Min Yoongi cũng có thể hiểu được cô đang vô cùng áy náy, sợ hãi về việc vừa xảy ra, nhất là đứa bé.

“….Em không ngờ mọi việc lại thành ra thế này”. Giọng nói của cô trở nên nghẹn ngào.

“Anh hiểu, không ai muốn chuyện này xảy ra! Ngoan, đừng nghĩ ngợi nhiều, em cũng bị thương, có đau không?”.

Anh vừa bế cô chạy xuống tầng, vừa dỗ dành cô.

“….không đau”. Có anh ở đây, cô dù có bị thương thế nào cũng không thấy đau.

Chỉ là, dù sao đứa bé đó cũng vô tội.

“Nhắm mắt vào, thư giãn một chút, sắp đến bệnh viện rồi”.

Min Yoongi dỗ dành cô như đang dỗ dành một đứa trẻ. Anh thấy ân hận, lẽ ra anh nên đến đây sớm hơn. Mấy ngày gần đây, cô liên tục bị thương, như vậy là quá đủ rồi.

Đằng sau…

Trợ lý Kim đang bế Choi Aera, cô đau đớn hoảng hốt, nước mắt không ngừng rơi.

Jung Jiwon hoảng hốt theo sau, nhìn thấy Min Yoongi đang bế HaYoon cẩn thận từng chút một, trong lòng cô ta không khỏi cảm thấy đố kị.

…..

Đến chỗ đỗ xe, Kim Raewon đặt Choi Aera vào trong xe.

JungJiWon định lên cùng thì bị Yoongi gọi lại:

“Ngồi đằng trước”.

“Nhưng, em phải ngồi đây chăm sóc chị dâu”.

“Các người tự gọi xe đi”. Min Yoongi tỏ thái độ lạnh lùng.

JiWon  cắn chặt môi, cuối cùng cũng phải ngồi ghế lái phụ.

Min Yoongi đặt HaYoon vào xe rồi ngồi xuống.

Phần đầu có lẽ bị trấn thương nghiêm trọng nên lúc này cô hơi mê man. Yoongi đưa cánh tay để cô dựa vào lòng mình.

Như phát hiện ra chỗ dựa này, các ngón tay cô nắm lại, túm chặt lấy vạt áo anh.

Anh đưa bàn tay lạnh ngắt của cô ôm chặt vào tim.

“Anh nên đến sớm hơn…”.

Anh hôn lên mái tóc của cô như thể không có ai ở xung quanh, ngón tay gạt nhẹ những sợi tóc vương trên trán, máu làm cho tóc vương trên má cô thấm ướt, cả khuôn mặt như tái nhợt không còn giọt máu nào.

Ánh mắt anh lạnh lùng ra lệnh:

“Trợ lí Kim, lái xe nhanh một chút”.

“Vâng”. Trợ lý Kim đạp mạnh ga, vượt đèn đỏ.

Cho dù anh có không ra lệnh, thì Kim Raewon cũng vẫn sẽ không dám chậm trễ. Tình cảnh của ChoiAera đang ở bên cạnh vô cùng gay go.

Hơn nữa, JungJiWon đang nhìn chằm chằm hai người ôm nhau phía sau, ánh mắt như muốn bốc lửa.

Thứ ma lực của tình yêu này thật lớn đến mức đáng sợ.

Min Yoongi tiếp cận Park tiểu thư ban đầu rõ ràng là có mục đích, rõ ràng là vì cô là con của người đàn bà đó, thế nhưng….

Một người lí trí luôn đặt lên trên hết như anh, lại có lúc không thể khống chế được bản thân, từng chút từng chút một chìm đắm, không thể dứt ra được.

E là….

Sau này nếu nhất định bắt buộc phải dứt ra, thì lúc đó đến trái tim cũng coi như bị móc mất.

Bệnh viện tập đoàn IP.

Một cảnh tượng hỗn loạn.

Một người được đưa vào phòng cấp cứu, một người được đưa vào khoa phụ sản.

Bác sĩ kiểm tra một hồi, HaYoon bị sang chấn khu vực đầu, cần nhập viện hai ngày để theo dõi thêm. Trên trán bị khâu mấy mũi, dán không ít băng gạc.

Cô nhắm mắt lại, nằm trên giường. Lông mày nhíu chặt lại, có vẻ như đang gặp ác mộng, mồ hôi túa ra trên trán cô.

Min Yoongi đoán chuyện lúc vừa rồi với Choi Aera đã khiến cô hoảng sợ, anh nắm chặt lấy tay cô.

Tay của cô, lạnh ngắt, không có một chút hơi ấm.

Cảm nhận được hơi ấm từ tay anh, ngón tay cô hơi cử động, cô nắm lấy tay anh trong vô thức.

Bất chợt, cô ngồi thẳng dậy.

Ánh mắt cô hoảng sợ, anh lo lắng ngồi bên cạnh, sống lưng cô ướt sũng mồ hôi.

“HaYoon?” Anh lo lắng gọi tên cô.

Cô bất giác nắm chặt lấy tay anh, các ngón tay cô đi như muốn cắm sâu vào trong bàn tay anh,

“Yoongi, có phải em đang nằm mơ không? Em nhìn thấy rất nhiều máu...”

Môi cô run lên, trắng bệch,

“Có phải là.... em đang không phải trong giấc mơ đúng không? Em đã đẩy ngã cô ấy đúng không? Bây giờ cô ấy đang ở đâu?”

“Em đừng xúc động quá, là cô ta hành hung em trước, em chỉ là vô ý thôi. Vết thương vừa mới khâu xong, vẫn còn hơi chóng mặt đấy.”

Min Yoongi trầm tư nhìn cô, anh đứng dậy, nét mặt hơi sắc lại,

“Cô ấy đang ở phòng phẫu thuật, JungJiWoo và trợ lý Kim đang ở đó, anh đưa em sang bên đấy nhé?”

“Phòng phẫu thuật...”

Cô hoảng sợ, bất chợt, cô hất chăn ra rồi vội vàng bước xuống giường.

Min Yoongi thở dài rồi bước theo.

.........................

Cô vừa xuất hiện, Jung JiWon liền ngay lập tức thay đổi thái độ, hùng hổ, tức giận tiến về phía cô ấy,

“Park HaYoon, cô còn mặt mũi xuất hiện ở đây sao? Tôi nói cho cô biết, mẹ và anh trai tôi đang trên đường đến đây rồi, nếu con của anh tôi có chuyện gì, tôi sẽ không tha cho cô đâu!”

Tuy cô không hề ưa Choi Aera, thế nhưng, quả thật đứa bé trong bụng kia không hề có tội tình gì...

Min Yoongi đưa tay ra, kéo cô đứng vào phía sau mình, tỏ ý muốn bảo vệ cô.

Ánh mắt sắc lạnh nhìn Jiwon, cô ta vẫn không chịu thua,

“Anh à, anh đừng để bị lừa bởi cái vẻ ngoài của cô ta! Chị dâu em có mệnh hệ gì, chắc chắn là do cô ta gây ra, cô ta cố ý khiến chị ấy bị sẩy thai!”

“Cô ta bây giờ vẫn muốn mê hoặc anh trai em! Cô ta nghĩ nếu không còn đứa con nữa, anh trai em sẽ suy nghĩ lại, cô ta thật ác độc!”

Lời lẽ của Jiwon ngày càng khó nghe, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống HaYoon.

Cô vẫn chưa kịp lên tiếng giải thích, Yoongi đã nắm chặt lấy tay cô.

Nắm rất chặt, anh rất kiên định, hành động này khiến cho những lời lẽ của Jiwon trở nên rất thiếu sức thuyết phục.

“Cô nghĩ rằng, người phụ nữ của tôi muốn mê hoặc người đàn ông khác, đặc biệt là... người đàn ông mà cô ấy chủ động đòi chia tay sao?”

Anh phản pháo, lời lẽ rất điềm tĩnh, thế nhưng, nó lại khiến cô ta không nói lại được một lời nào.

Nghe thấy anh nói rõ ràng từng chữ “người phụ nữ của mình”, cô cảm thấy người nóng bừng bừng, như sắp bốc cháy đến nơi.

Cảm giác được anh che chở, những cảm xúc hỗn độn khiến tim cô đập thình thịch, hồi hộp, cô không dám thở mạnh.

Cô quay người, yếu đuối dựa mặt vào lưng anh, có vẻ như đây là nơi an toàn nhất, có thể bao trọn lấy cơ thể cô, mang lại cho cô sự an tâm.

Cô bất giác nhớ lại lời nhắc nhở của mẹ trước khi đi ngủ tối qua, cô thở dài, càng nép mình vào người anh hơn.

Cô không dám nghĩ, sau này những ngày không có anh ở bên, cuộc sống của cô sẽ ra sao...

Cô sợ hãi...

Cả thế giới sẽ biến thành một màu đen xám xịt, sẽ không bao giờ tìm lại được màu sắc vốn dĩ của nó nữa.

“Đừng dựa sát quá, cẩn thận chạm vào vết thương.”

Min Yoongi nhẹ nhàng nhắc nhở, anh từ từ đỡ trán cô, hơi lùi người
cô ra một chút.

Từng lời nói, từng cử chỉ, đều chất chứa sự đau xót, yêu thương, khiến cho Jung Jiwon tức giận đứng ngồi không yên.

Park HaYoon tại sao lại có thể may mắn như vậy chứ?! Rõ ràng là một người phụ nữ vừa chia tay, mà lại có được một trái tim khác yêu thương hết mực như vậy sao? Thật bất công!

“Jiwoo, đứa bé sao rồi? Có làm sao không?”

Một tiếng gọi thất thanh từ xa vọng lại ngoài hành lang, kèm theo đó là tiếng bước chân vội vã.

Nhìn về phía đó, bà Jung và JungWon đang hộc tốc chạy lại.

“Mẹ!” Jiwon lập tức chạy về phía mẹ mình. Bà Jung nắm chặt tay cô, vội vã hỏi:

“Đứa bé đâu? Đứa bé không sao chứ?”

“Con không biết, vẫn đang trong phòng phẫu thuật, bác sĩ chưa nói gì cả.” Sắc mặt Jiwon sợ sệt.

Ánh mắt Jung Won lo lắng, nhìn về phía phòng phẫu thuật. Quay ra, thấy bóng dáng hai người đang ôm nhau, ánh mắt anh tối sầm lại, như bị phủ một lớp bụi dày, không có nổi một chút ánh sáng chiếu vào.

JiWoo vội vàng mách với anh,

“Anh à, là Park HaYoon đấy! Cô ta cố ý đấy! Cô ấy đã đẩy ngã chị Choi Aera!”

Cô bước ra khỏi vòng tay của anh, Jung Won cũng tiến về phía hai người. Cô nhìn anh, rồi từ tốn nói,

“Xin lỗi... em không ngờ sự việc lại thành ra thế này...”

“Bây giờ nói xin lỗi thì có ích gì?” Người lên tiếng là Jung, bà tức tối lớn tiếng bước đến,

“Thai của Choi Aera vốn dĩ đã không ổn định, lúc nào cũng phải giữ gìn. Tôi nói cho cô biết, Park HaYoon, lần này đứa bé có mệnh hệ gì, tôi....”

Bà ta càng nói càng lộ rõ vẻ giận dữ, không kiềm chế được cảm xúc bản thân, chưa nói hết câu, bà đã giơ tay lên định tát cô.

Min Yoongi sững sờ, nhanh chóng tiến về phía trước. Tay của bà, đột nhiên bị giữ lại.

“JungWon!” Bà trợn mắt nhìn con mình.

“Mẹ, mẹ bình tĩnh đi đã!” JungWon buông tay của mẹ mình ra.

“Con còn bênh nó được sao! Con của con đã bị nó...”

“Cô ấy …không có chuyện cố ý làm vậy!”

JungWon ngắt lời mẹ, lời lẽ bênh vực như vậy, khiến HaYoon cảm thấy ngạc nhiên tột độ. Thật sự cô không ngờ đến, trong tình thế tồi tệ như này, anh vẫn nói đỡ cho cô.

“Em xin lỗi...” Điều này khiến cô càng khó xử.

Jungwon nhìn vào trán cô, ánh mắt như dò hỏi,

“Hai người đánh nhau sao?”

“...... Vâng” Cô trả lời.

Anh thở dài, đưa tay lên, như muốn xem vết thương trên trán cô. Cô chủ động hơi quay đầu đi, tay của JungWon lúng túng giữ một lúc rồi rụt lại.

Anh nhìn vết thương của cô với ánh mắt ái ngại.

Dẫu biết rằng, giờ không phải lúc để ý đến những vết thương của cô, thế nhưng, trên mặt cô, vết thương mới đè lên vết thương cũ, anh thấy không cam lòng.

Nhìn thấy cảnh tượng này, Min Yoongi cau mày, không nói không rằng kéo cô về phía mình. Anh che chở cho cô, đồng thời không quên ném ánh mắt cảnh cáo về phía bà Jung.

Jung phu nhân băn khoăn về mối quan hệ hợp tác với HTH, nên tự nhiên không dám nói gì thêm, chỉ nghiến chặt răng tức giận.

.......

Ái chà chà. Drama căng rồi đây aa

Cả nhà đọc truyện đừng quên bình chọn cho Quýt một ☆ và cmt cho Quýt lấy động lực đăng chương mới nhé🙆‍♀️
Lượt bình chọn càng cao thì Quýt sẽ càng nhanh ra chương mới hơn nhaa

#_quytcuameo

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro