Chương 14 | Học sinh mới
Song Diệp nghe vậy gật đầu lia lịa. Tuy cô ghét cay ghét đắng nó, nhưng tình yêu cô dành cho cậu bao la vô bờ bến, đâu thể vì nó mà khiến cho Bạch Dương chán ghét cô ?
"Reng... Reng... Reng..."
Giờ học bắt đầu...
Chợt một thằng con trai chạy vào vội vã như bị ma đuổi, thở lấy sức một lúc rồi mới bắt đầu nói :
- Tôi... Tôi vừa nghe lén được... Hờ... hờ...
Nó hổn hển, làm cả lớp cũng tò mò theo. Nhân Mã không chịu nổi cái thói lề mề lâu la, lại thêm sự tò mò đang dâng trào, liền phi ngay cái dép lê của Thiên Bình về phía cậu bạn tội nghiệp. Chiếc dép ngự đúng mặt cậu ta. Nhân Mã khó chịu :
- Rốt cuộc là có chuyện gì ?
Vừa nãy chạy đã mệt bở hơi tai, giờ lại dính thêm chưởng dép nữa khiến cậu bạn hồi nãy hấp hối, 'cố gắng' rặn ra từng chữ :
- Lớp... Hờ... Lớp... Lơ... Lớp... Hờ... Lớp mình... Mình... Hờ...
Cậu ta cà lăm như thể đuối sức, nhưng thật ra là đang muốn trêu ngươi Nhân Mã. Không thể chịu nổi, Nhân Mã cầm luôn chiếc dép còn lại, đang định phi thì cậu ta hốt hoảng :
- Ấy đừng ! Tôi nói liền ! Hồi nãy tôi có nghe lén được là lớp mình sắp có bạn mới !
Biết rằng hồi nãy cậu ta cố tình đùa giỡn, Nhân Mã càng giận dữ, chiếc dép thứ hai cũng không ngần ngại mà bay nốt đến chỗ của thằng ranh con. Mã làu bàu :
- Thành Tâm gì chứ, có mà 'tâm thần' thì có !
Cậu bạn hồi nãy tên là Thành Tâm, cậu cố lết cái tấm thân tàn tạ về chỗ ngồi, trong lòng không nguôi nổi tức giận, miệng lẩm bẩm, vội vã lôi ra chiếc gương cùng với hộp phấn son :
- Bạn với chả bè ! Làm xấu cả cái mặt của người ta. Cậu có biết là tôi phải mất cả tiếng mới trang điểm được cái mặt xinh đẹp này không ?
Nhân Mã làm vẻ mặt buồn nôn khi thấy cái điệu bộ chảnh chọe của Thành Tâm. Mọi người trong lớp này đều biết thằng Tâm nó là giới tính thứ ba, cơ mà nó vô tư lắm, còn rất tự hào nữa chứ. Ngoài ra nó còn có một cái nhược điểm, đó là nói nhiều hơn cả con gái, chuyện gì không liên quan nó cũng trỏ mồm vào được.
- Buồn nôn à ? Hôn cái cho hết buồn nôn giờ đấy ! - Thành Tâm vừa nói vừa hôn gió Nhân Mã.
Khi nhìn thấy cảnh tượng ấy, cả lớp cười sặc sụa ; Nhân Mã lúc đó cơn buồn nôn đã đạt tới đỉnh điểm, sao trên đời lại có cái thằng không biết xấu hổ là gì như nó kia chứ ?
Về phía Thiên Bình thì mặt hằm hằm, cái tên vô lại Nhân Mã kia sao lại tự tiện lấy dép của cô ném đi như vậy chứ ?
- Này Nhân Mã, còn không mau ra nhặt dép cho tôi !?
Nhân Mã không nói gì, chỉ lấy tay che miệng, trông cái mặt cậu ta rất chi là ba chấm : Sắc da tái nhợt, mắt trợn tròn, người run bần bật.
Thiên Bình tức tối đi lên lấy lại hai chiếc dép, lúc về chỗ ngang qua Nhân Mã còn không quên giơ ra trước mặt để cậu ta thưởng thức 'hương vị tuyệt mĩ trời ban'.
Khuôn mặt Nhân Mã ngày càng trở nên phức tạp, nhăn nhó, da tái nhợt, mắt hằn đỏ. Song Tử thấy vậy liền ra chỗ Nhân Mã vỗ một phát vào lưng :
- Sao thế ?
- ...
- ỌEEEE...
Một chuyện kinh khủng đã xảy ra, những thứ cậu ta ăn buổi sáng đã được trưng bày sau màn 'phọt' điêu luyện, cộng thêm cái mùi kinh khủng bị gió cuốn bay khắp lớp. Cả lớp được một tràng cười lăn cười bò, vài đứa bịt mũi vẻ ghê tởm. Giờ thì đến lượt chế Thành Tâm buồn nôn.
Và tệ hơn, cái bãi nôn đó già nửa đã được phun lên người cô bạn vừa mới đi qua. Người đó, không ai khác... chính là Xử Nữ. Mặt cô trông vẫn bình thản, nhưng ánh mắt đã hằn lên tia lửa, nhìn chằm chằm Nhân Mã như thể muốn giết chết cậu vậy.
Nhân Mã bây giờ đã hết cảm giác buồn nôn, nhưng lại thấy cồn cào ruột gan khi phải đối mặt với cái tình huống dở khóc dở cười này. Xấu hổ có, lo lắng có, sợ hãi có, nhục nhã có, ... Bây giờ, cậu đang thầm mong là bà 'mọt sách' Xử Nữ sẽ không để tâm cái chuyện này... Ai nha... Xem ra hơi khó à ! Cái suy nghĩ đó vừa mới hiện lên trong đầu thì bỗng chốc nó đã bị tan biến như làn khói bởi hành động của Xử Nữ. Cô vả cậu không trượt phát nào, may mắn là không hộc máu mà chỉ bị sứt một mảnh răng.
Sau đó, không nói không rằng, cô cởi luôn cái áo khoác ngoài rồi ném vào mặt Nhân Mã, khiến những 'tinh túy' hồi nãy của cậu dính đầy lên mặt. Cái mùi khó chịu đã kích thích tiếp cơn buồn nôn, vậy là không ngần ngại, cậu lại 'phọt' tiếp ra mấy bãi.
Trong lòng cậu cực kì hận cái thằng Thành Tâm, vì nó mà bây giờ cậu phải nhục nhã như vậy đây. Cậu nghĩ cứ tiếp tục ở lại lớp sẽ không ổn liền chạy một mạch xuống phòng y tế. Cả Thành Tâm lúc nãy chứng kiến màn đó cũng cảm thấy buồn nôn, nối gót Nhân Mã xuống luôn phòng y tế.
...
Lát sau, cô giáo Kiều Diễm bước vào lớp thì ngửi thấy cái mùi thum thủm ghê rợn...
- Ủa, lớp mình có cái mùi gì ý nhỉ ? Không phải bạn nào vừa giải quyết ngay tại đây đấy chứ ?
- Thằng Nhân Mã nó nôn đấy ạ !
Cô nhìn về phía góc cuối dãy ngoài, thấy một đám tạp nham loang lổ trên sàn nhà liền cảm thấy kinh tởm, vẻ mặt khó chịu :
- Vậy à ? Thôi, Hạ Vy, Uyên Nhã, Thiên Bình, Xử Nữ, các em ra tạm chỗ mấy bàn còn trống kia nhé ! Lớp mình thì cố gắng vượt qua cái tiết này, chứ bây giờ mà dọn đống đó biết bao giờ cho xong. Ờm... Xử Nữ ra chỗ Bảo Bình đi, Hạ Vy chỗ Song Tử, Uyên Nhã lên chỗ Thiên Ân, Thiên Bình thì ngồi tạm chỗ Thiên Nguyệt nhé !
(P.s : Nếu các cậu không nhớ chỗ ngồi của các bạn trong lớp thì có thể quay lại chương 2 nha ! Ở đó có sơ đồ lớp đấy. )
Cô chần chừ một lúc, sau đó như nhớ ra điều gì :
- À, hôm nay lớp mình có thành viên mới. Vì một số việc nên bạn mới nhập học muộn, các em nhớ giúp đỡ bạn ấy nha ! - Nói rồi, cô hướng mắt ra phía cửa ra vào. - Vào đây em !
Cả lớp xôn xao : Đám con gái mơ tưởng đến một bạch mã hoàng tử khôi ngô tuấn tú, đám con trai mơ tưởng đến một học sinh nữ xinh đẹp dễ thương. Bao nhiêu ảo tưởng hiện lên về người bạn mới bỗng nhiên tan tành khi người bạn kia bước chân vào lớp. Cả lũ thở dài ngao ngán :
- Ôi dào, tưởng thế nào chứ ? Hóa ra lại là một con nhỏ nhà quê được nhận học bổng à !?
- Sao cái trường này toàn chứa mấy cái thể loại không ra gì thế ?!
- Bộ trường mình thừa tiền lắm sao mà toàn đi cho mấy đứa ăn nhờ ở đậu.
Cô bạn kia cũng đã biết trước mọi chuyện sẽ ra sao nên cũng chẳng quan tâm cho mấy, lòng tự trấn an rằng sẽ cố gắng vượt qua. Tương lai phía trước còn dài lại dễ dàng nản chí chỉ vì mấy cái lời nói không đâu đó sao ? Không đời nào !
- Còn tiếp -
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro