Chương 18 | Lũ hạ đẳng
- Con đồng nát, sao mày lại ở đây ? - Chuyện quan trọng khiến nó phải nhắc lại một lần nữa.
Thiên Yết đột nhiên trong lòng len lỏi một nỗi lo lắng nhất định nào đó.
Trước đây, cô cũng từng gặp qua thằng Thành Tâm một lần - chính là cái lần nó về nông thôn - nơi mà ân nhân của mẹ nó đang ở, trùng hợp thay lại ngay cạnh nhà cô. Mẹ con nó ở đó riết mấy ngày, nó khủng hoảng, chán nản, không có việc gì làm liền lôi cô ra trêu chọc, chế giễu. Thành Tâm nói ra những lời rất cay nghiệt, hỗn láo với mẹ cô, và ngay cả mẹ nó cũng hùa theo nó. Sao mà họ lại có thể vô duyên quá mức như thế cơ chứ ? Không quen không biết, đùng một cái ra chửi bới nhau như đúng rồi. Nhiều lần nó còn khiến mẹ cô ức đến phát khóc, cô nhìn mà thương, mẹ cô nhạy cảm và dễ tổn thương lắm, nhất là họ lại xúc phạm đến con gái mẹ, cái nghề để nuôi sống gia đình mẹ.
Vị ân nhân kia cũng quý mẹ cô lắm, cũng khuyên ngăn mẹ con Thành Tâm, ấy vậy mà họ bỏ ngoài tai. Thiên Yết không thể chịu được liền đi gọi mọi người trong làng tới, thế là hai mẹ con họ bị người làng tổng sỉ vả cho một trận, vị ân nhân kia cũng vì thế mà cắt đứt tình nghĩa. Lúc đó, Thiên Yết hả hê vui sướng, đáng đời bọn nhà giàu.
Vậy mà bây giờ, cô đang phải đối mặt với cái chuyện gì thế này ?
Bọn trong lớp ánh mắt hiện lên sự tò mò, hóng hớt, vẻ mặt khinh bỉ.
- Ủa, gì vậy Tâm, chế nói lại đi đây nghe không rõ !
Thành Tâm hất mặt, bĩu môi :
- Ở quê, nhà con nhỏ Thiên Yết chính là đại lý đồng nát đó ! Bất ngờ chưa kìa !
- Bất ngờ, quả là bất ngờ ! HA HA HA...
- HA HA HA...
- Tao không ngờ mày còn tàn tạ hơn cả nhỏ 'chuột cống' nữa đó, ha ha ha... Thật là bẩn thỉu !
Thiên Yết mắt đỏ hoe, bọn nhà giàu, họ lại xúc phạm gia đình cô nữa rồi. Ma Kết nhìn mà tức thay, đang định quát bọn họ thì Thiên Yết đã lên tiếng :
- Ừ, nhà tôi làm nghề đồng nát đấy. Thì sao chứ ? Cũng là nghề để sống, mấy người là cái thá gì mà dám chế giễu ? Giàu có, mấy người tự hào gì vậy, cũng đâu phải là do bản thân mình làm ra ? Chỉ biết dựa dẫm vào cha mẹ rồi đến trường lớp kheo mẽ, chế giễu bạn bè. Nói thật chứ loại người như mấy người, ngoài xã hội chỉ là vết nhơ, những thứ đáng khinh bỉ !
Mấy đứa kia giận tím mặt nhưng chẳng dám bật lại, cũng bởi vì lớp trưởng Ma Kết đã vứt cho bọn chúng cái ánh nhìn khó chịu. Yết quay sang phía Ma Kết, buồn bã :
- Cậu thấy tôi bẩn thỉu, đáng ghê tởm không ?
Ma Kết mở to mắt, hơi bất ngờ, sao cậu ấy lại hỏi như vậy ?
- Không, một nghề chân chính thì có gì bẩn thỉu và đáng ghê tởm ?! - Ma Kết trìu mến, mỉm cười nhìn Thiên Yết.
Yết như trút được gánh nặng, cũng chẳng hiểu vì sao nữa, có lẽ cô cũng chỉ cần cậu ta hiểu cho cô thôi, như vậy là quá đủ rồi !
- Vậy thì tốt, cảm ơn cậu !
...
- Cậu cũng như bọn họ thôi có đúng không ? - Sư Tử nói vu vơ. - Hạ Vy ?
Hạ Vy đang tham gia vào việc chế giễu Thiên Yết, nghe thấy câu đó đột nhiên giật mình. Cậu ấy đang nói cái gì vậy ?
- Cậu... Ý cậu là sao ?
Sư Tử hừ lạnh, nở nụ cười khinh bỉ :
- Cậu luôn vui khi thấy những người nghèo khổ bị hành hạ, cậu cũng vui khi làm vậy với Thiên Bình... Vậy mà chúng ta lại có thể làm bạn thân bấy nhiêu năm qua cơ đấy, tôi tại sao lại không nhận ra bộ mặt thật của cậu... G.i.ả t.ạ.o !
Gì chứ ? Giả tạo sao ? Cậu lại dám nói như vậy với cô sao ? Người bạn luôn bảo vệ cô từ nhỏ tới lớn đã đi đâu rồi ?! Cô, chắc chắn sẽ không bao giờ có thể tha thứ cho nhỏ Bình, người đã cướp đi tình bạn giữa cô và Sư Tử
- Xin cậu, Sư, tha thứ cho tớ lần này thôi, được không ? - Hạ Vy làm bộ mặt đáng thương nhìn Sư Tử. Đáp lại chỉ là ánh mắt vô cảm.
- Không thể... Loại người như cậu tôi không thể chấp nhận !
Thời khắc đó, Hạ Vy dường như suy sụp, thật không ngờ rằng cô lại có ngày này cơ đấy. Bọn nhà nghèo thối nát đó, cái lũ hạ đẳng đó, mãi mãi không thể ngang hàng với giới thượng lưu. Bọn chúng đối với cô mà nói, chỉ là một lũ nô lệ hèn nhát, đáng khinh bỉ.
♠
Ra về...
Bảo Bình không nói không rằng, mạnh bạo kéo tay Xử Nữ ra sau trường. Xử khẽ nhíu mày :
- Cậu đang làm tôi đau.
- Cậu, tại sao cậu lại biết chuyện đó ?
- Chuyện gì ?
- Đừng có giả vờ ! - Bảo Bình tức tối, cậu ghét nhất việc vòng vo. - Chắc chắn cậu đã biết được bí mật của tôi.
- Đúng vậy, rồi sao ?
Bảo Bình tức giận, đến nước này mà cô ta còn thể hiện ra vẻ mặt bất cần đó được sao ?
- Tôi chính là muốn cậu giữ bí mật này, tuyệt đối không được tiết lộ cho ai biết.
- Đó không phải là nghĩa vụ của tôi ! - Xử Nữ cũng không quan tâm cho mấy cái chuyện này, chỉ là muốn trêu cái tên kia một chút cho vui.
Bảo Bình vã mồ hôi hột, trong lòng lo lắng tột độ, chuyện này mà lộ ra thì cậu biết sống sao đây ? Có bí mật nó khổ thế đấy !
- Vậy tôi phải làm gì để cậu có thể giúp tôi giữ bí mật ? Nói đi, bất cứ điều gì cũng được.
- Vậy sao ? - Xử Nữ vẻ bí hiểm.
Bảo Bình mồ hôi vã càng nhiều, gật đầu lia lịa như bổ củi.
- Vậy... Tôi có một thử thách cho cậu !
Bảo Bình vừa lo lắng, vừa tò mò, chỉ mong cô ta đừng có bắt cậu phải làm mấy cái thứ quái quỷ gì đó quá sức.
- Còn tiếp -
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro