Chương 4 | Bà chủ vựa phân
- Ê, cô bé, em là học sinh mới vào trường hả, trông xinh ghê ta, cho anh làm quen nhé !
- Đây là trường quốc gia, mong anh giữ ý !
Cô gái vừa nói vừa đẩy gã trai đang đứng chắn đường kia.
- Ái chà, nếu em ngại thì chúng ta có thể ra sau vườn. - Tên kia cười toe toét, cái vẻ mặt trông thật khó ưa.
- T.r.á.n.h r.a !
Cô gái gằn giọng, khuôn mặt sắc lạnh, hại ai kia có vẻ sững sờ.
- Ấy ấy, gì mà gắt ! Em không cần ngại. Ba anh là chủ tịch tập đoàn phân bón, đủ các loại từ phân khô đến phân tươi, ba anh sắp chết rồi, kiểu gì tập đoàn đó chẳng là của anh. Đến lúc đó em tha hồ mà làm bà hoàng vùng vẫy trong đống tiền phân nhà anh. Mà chưa kể anh lại đẹp trai ngời ngời cao to vạm vỡ dư lày, khối em tán. Em lại đẹp gái, ôi dào, quá xứng đôi còn gì nữa ! Anh cưa em là phúc phận cả lò nhà em tu mấy kiếp mới được hưởng ý chứ. Nhờ ?
Eo khiếp, đẹp trai vạm vỡ cái nỗi gì, nhìn béo hơn Trư Bát Giới, cái mặt nhăn nhó chưa già đã nhăn nhở nom phát tởm, chúng nó muốn tránh chẳng được huống chi đòi tán. Đã thế còn ăn nói thô lỗ cộc lốc chẳng có duyên, mồm thốt ra câu nào là mùi phân câu đó, thằng cha này là muốn cho cả trường biết đây mà. Chúng nó cứ nhìn cô rồi cười như lũ khùng, còn cô chỉ muốn có cái lỗ để chui xuống thôi. Không bận giữ ý tứ đàn bà con gái thì cái mỏ nó không biết lệch khi nào rồi. Chưa kịp 'dạy đời' hắn thì một lão mặc áo vest bảnh bao đi tới vặn tai thằng nhỏ.
- Aaa... Ui da... Ba !
- Sao mày rủa ba mày chết hả con ? Đã vậy không có thừa kế thừa kiếc gì hết nghe con ! Nghỉ hè về quê HÓT PHÂN nghe con !
Ba nó trông phong độ thế mà nó bảo ba nó sắp chết, đúng là thằng con bất hiếu. Ba nó cứ thế cầm tai nó lôi ra xe, song nó còn nói với lại một câu khiến cô không bỏ đi đâu cho hết nhục :
- DÙ CÓ XA NGÀN CÁCH TRỞ, PHONG BA BÃO TÁP, EM VÀ ANH NHẤT ĐỊNH SẼ ĐẾN ĐƯỢC VỚI NHAU. CHỜ ANH NHÉ, CÁI CHỨC BÀ CHỦ VỰA PHÂN NHẤT ĐỊNH SẼ LÀ CỦA EM !
Bảo Bình đen mặt, tay nắm thành quyền. Cái này người ta gọi là yêu từ cái nhìn đầu tiên đó hả ? Nhưng chợt cô nhớ ra một điều gì đó liền bật cười rõ lớn, sau đó còn hô to :
- YES ! THÀNH CÔNG RỒI !
Tên béo ngoảnh lại, nó biết là cô sẽ chờ nó, nó cảm động, nước mắt lưng tròng...
Chợt, một bạn nam cùng một bạn nữ tiến lại gần Bảo Bình, bạn nam hỏi :
- Bạn bị gì mà cười như điên giữa trường thế ?
Bảo Bình nhìn bảng tên, thì ra là Cự Giải và Kim Ngưu 'béo' lớp cô đây mà. Mà không biết bây giờ ai mới là người vô duyên đây nữa. Không vì giữ ý giữ tứ thì cô đã đấm cho sưng mỏ rồi. Cô kiêu sa trả lời :
- Mình cười vì mình thích, chứ mình không có điên. Mình thường nghe nói, mỗi khi ai đó bị điên, họ đều nghĩ người khác đều điên còn họ mới là bình thường. Chắc cậu đây cũng thế nhỉ ? Chậc ! Đẹp trai mà thần kinh, uổng quá !
Nào ngờ Cự Giải không chút giận giữ, còn đáp lại một câu khiến cô chỉ muốn độn thổ :
- Mình nào dám tranh chức điên của cậu, còn giả như đẹp trai thì cũng đâu bằng chồng của bà chủ vựa phân. À, khi nào về nhà đó thì cho tui ít phân bón rau nhé cô !
Mắt cô nổi hằn đỏ, không thể chịu được, Bảo Bình giáng cho tên Cự Giải một cú đấm rồi bỏ đi thẳng. Đúng là đáng đời, giữ ý giữ tứ nãy giờ mà thằng ranh con lại phá hỏng bét. Còn Cự Giải ôm đầu đau đớn.
- Ai ya... Nó có thật là con gái không vậy má ?
- Ai kêu ngu cho chớt, Giải hay nhút nhát bây giờ lại thích gây hấn với người ta. Chậc chậc ! - Kim Ngưu trêu trọc người bạn thân.
- Cậu quên rồi à, tui là con trai mà, hành xử như thế không phải rất phù hợp sao ?
- Vâng, và lại bị một đứa con gái đánh, Giải thì vẫn chỉ là Giải. Nhục, quá nhục !
Rồi không hiểu làm sao, Cự Giải đang mặt nhăn mày nhó bỗng cười phá lên.
- Sao tự dưng lên cơn điên vậy ? Công nhận mi và con nhỏ hồi nãy giống hệt nhau. Đúng là tạo nghiệp thì sẽ bị nghiệp quật.
- Cậu thôi nhục nhã mình đi, mà cậu có nghe thấy gì không ?
- Gì, đâu ? Không lẽ mi điên quá nên mất luôn cả dây thần kinh thính giác rồi ?
- Không phải ! Hồi nãy nhỏ đó kêu mình đẹp trai đó. Ya hu... Thành công rồi !
- Chúc mừng 'Giải đẹp trai' !
- Thấy đẳng cấp của tui chưa ?
- Rồi rồi, cười ít thôi, ngậm cái miệng vào !
Mà Cự Giải cũng phải công nhận, Bảo Bình đúng là rất xinh, nhưng lại xinh theo kiểu khác, rất đặc biệt, không giống bất cứ một cô gái nào. Nói đến đó, tự dưng mặt Cự Giải đỏ như trái cà chua, rồi thẫn thờ, vừa đi vừa lẩm bẩm :
- Không thể nào ! ... Không thể như thế được ! ... Mình không phải les ! ... Nhất định không phải !
- Ê, cậu sao thế ? Hay bị thần kinh đúng như con kia nói ?! Ê...
Kim Ngưu hốt hoảng rồi đuổi theo bạn mình.
...
Sau một hồi vác cái thân nặng nề chạy mà không tài nào đuổi kịp Cự Giải, Kim Ngưu dừng lại thở lấy sức sau đó hét lớn :
- CỰ GIẢI ! MI CÓ ĐỢI TA KHÔNG THÌ BẢO !?
Sau cái tiếng hét thủng màng nhĩ của Kim Ngưu, Cự Giải mới dần lấy lại bình tĩnh chứ không là bây giờ trí óc vẫn còn treo tận nơi nào, tâm hồn cậu khá là nhạy cảm mà.
- Cự Giải, bây giờ mi sẽ phải nhận hình phạt cho cái tội dám bỏ rơi người bạn này !
- Hình phạt ? - Giải nhìn Ngưu với ánh mắt khó hiểu.
- Đúng, ta phạt mi phải bao ta đi ăn.
- Bây giờ á ?
Không nói không rằng, Kim Ngưu phấn khởi kéo cậu bạn đi ăn, nhắc đến ăn uống là y như rằng cái dạ dày của cô léo nhéo cả lên. Có người bạn như Cự Giải thật tốt, lúc nào đi ăn chỉ việc ăn, có bao giờ phải trả tiền đâu, nhà Giải giàu mà. Thật ra nhà Ngưu cũng không phải hạng nghèo khó, hay ăn bám người khác, chỉ là, Giải nó cứ muốn trả tiền, đành vậy, cô cũng đâu muốn phũ bỏ thành ý của bạn !
- Còn tiếp -
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro